Kiếp trước, hắn phải sống trong ân hận cùng dày vò. Kiếp này trọng sinh, hắn sao có thể để vuột khỏi tay cơ hội cùng hi vọng bù đắp tất cả! Thần sắc Sở Vân nghiêm túc, tràn đầy quyết tuyệt. Tam lão thấy vậy đều trầm ngâm, nửa ngày sau mới nói:
- Tiểu tử ngươi muốn đi cứu đảo chủ, chúng ta có thể triệu tập một vài lão chiến sĩ. Đều là những lão bất tử không chịu thừa nhận mình đã già nua.
Sở Vân gật gật đầu, hắn cũng biết tam lão có danh vọng rất lớn trong quân đội, lúc này ngữ khí biến đổi, mang theo khí thế quân lệnh bất khả kháng, trầm giọng nói.
- Nếu như thế, ba người có thể hiệu triệu bộ hạ cũ, đồng thời hành sự. Lão Hồng Thương, ta lệnh cho ngài thu thập 500 cây Bích Ngọc Hải Đái, một canh giờ phải hoàn thành, tập kết tại bến tàu Hàm Diêm Ngư Thôn!
- Kiều Lão Hầu Tử, ta lệnh cho ngài thu thập 300 quả Chuông Đồng. Một canh giờ sau phải hoàn thành, đồng dạng tập kết tại bến tàu Hàm Diêm Ngư Thôn.
- Lão Ngư Vương, ta lệnh cho ngài thu thập toàn bộ các ngư thuyền, thu gom liệt tửu trăm vò. Một canh giờ sau toàn bộ đều phải tập kết tại bến tàu Hàm Diêm Ngư Thôn!
- Vũ Đại Đầu phân tán binh sĩ ngươi triệu tập được thành ba đội, trợ giúp tam lão hành sự!
- Vâng!
Tuy không biết rõ thâm ý trong những mệnh lệnh của Sở Vân, nhưng khí thế trên người hắn lại khiến cho Vũ Đại Đầu không tự chủ lĩnh mệnh chấp hành. Tam lão nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh dị trong mắt đối phương. Lúc này, khí thế Sở Vân trầm ổn như núi, rành mạch rõ ràng, dường như là đã có chuẩn bị từ trước, khiến cho người ta vô thức muốn tuân theo.
- Bắt đầu thôi, xem ra Sở tiểu tử đã có tính toán từ trước...
Tam lão dùng ánh mắt trao đổi một phen, thiên tính quân nhân phục tùng đã ăn sâu vào trong xương tủy cộng với một vài nhân tố khác khiến ba người không có hỏi han gì, mà chỉ lặng lẽ chấp hành. Lúc này, trời bắt đầu nổi gió… Mây đen vần vũ, sóng dữ cuộn trào, triều lên triều xuống, bọt nước trắng xóa văng tung tóe.
Thủy triều vô tình, đã cuốn trôi biết bao thiếu niên thiên tài. Lúc này đây lại cuốn đi ai, lưu lại ai?
...
- Lão bằng hữu, xương cốt ngứa ngáy rồi hả? Đến lúc lại xông pha chiến trường rồi!
Trên bến tàu bên bờ biển, Lão Ngư Vương vỗ vỗ thân thể của Hải Chi Tru, cầm trong tay Tam xoa kích cất giấu đã lâu, xoay người đi ra.
Thân hình chồng chất vết thương của Hải Tri Chu lập tức run lên. Tám cái chân thon dài liều mạng chống đỡ, rốt cục cũng vực dậy được thân hình của nó. Lão Ngư Vương thở hồng hộc, sức nặng của Tam xoa kích vượt xa so với trong trí nhớ của lão. Thân hình già nua đã có chút run rẩy.
- Xem ra cả hai chúng ta còn chưa có già mà!
Lão Ngư Vương cười ha hả:
- Xông lên nào Hải Tri Tru! Chiến trường, vĩnh viễn thuộc về Tri Tru hải kỵ sĩ chúng ta!
...
Thụ ốc trong vườn dừa
- Đâu rồi! Đâu rồi! Ha ha, tìm được rồi!
Lôi ra từ trong góc nhà một đôi găng tay, Kiều Lão Hầu Tử thở dài một tiếng, đeo nó vào hai bàn tay. Lão nhớ mang máng, mấy chục năm trước, khi Thư gia đảo chiêu mộ binh lính, đó là lần đầu tiên lão đeo đôi găng tay này vào. Từ trên thân cây thoáng cái đã nhảy xuống mặt đất. Từ đó về sau bước vào cuộc đời chinh chiến đầy hào hùng cùng sóng gió. Quả thực, từ lúc tháo giáp quy điền, lão chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày đeo nó lên một lần nữa. Nhẹ thở dài một tiếng, ổn định lại tâm thần đang có chút hỗn loạn, ngọn lửa chiến ý trong máu huyết dần dần được khởi dậy, Kiều Lão Hầu Tử nhìn thoáng qua thân cây dừa, do dự một chút, cuối cùng vẫn là đi về phía thang dây.
- Đi thôi, lão bằng hữu.
Hạ xuống mặt đất, lão nói một tiếng. Một đầu Lợi Trảo Hầu tử trên thân cây dừa lập tức nhảy xuống.
"Chi chi chi"
Nó hưng phấn nhảy nhót trên bờ vai Kiều Lão Hầu Tử.
- Ngươi cũng chưa già mà, ha ha ha…
Cười vang một tiếng, một người một hầu rời khỏi vườn dừa.
...
- Hồng Thương a, Hồng Thương, nhiều năm trôi qua ta chưa từng dùng đến ngươi, ngươi có tịch mịch không?
Đôi bàn tay gầy guộc như que củi, chậm rãi vuốt ve thân thương màu son thẳng tắp.
- Ngươi không già nhưng là ta lại già rồi. Ai, mấy năm này ủy khuất cho ngươi. Ta hiểu rõ lòng của ngươi, luôn khát vọng được tung hoành chốn xa trường!
Trong lời nói của Lão Hồng Thương ẩn chứa thâm tình, tiếng thở dài tràn đầy bất đắc dĩ.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói lập tức chuyển biến, tràn đầy chiến ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Bất quá lần này ta sẽ mang ngươi quay trở lại chiến trường. Cho dù ta sống hay là chết, ngươi cũng phải có được một vị chủ nhân mới!
Lời nói tràn đầy bi tráng.
Ầm!
Lão Hồng Thương chợt hét lên một tiếng như sấm mùa xuân, toàn thân chấn động, trán nổi đầy gân xanh. Lão dốc hết toàn lực, chậm rãi nhấc thanh trường thương lên. Khi còn trẻ, lão có thể dùng một tay nhấc nó lên, nhưng hôm nay cho dù đã dùng cả hai tay nhưng vẫn còn rất miễn cưỡng. Bất quá rốt cục, thanh trường thương cũng được nhấc bổng lên. Thần sắc Lão Hồng Thương chấn động, nhưng ngay sau lông mày chợt nhíu chặt. Cả người lão mồ hôi đầm đìa, hai tay không tự chủ được run lên, hơn nữa biên độ run rẩy càng lúc càng lớn.
Cố gắng trụ vững!
Lão trợn trừng mắt, nhưng hữu tâm mà vô lực. Thân thể lão lảo đảo, tràn đầy bất lực, trường thương nghiêng qua một bên. Bỗng nhiên một cánh tay duỗi ra, giúp lão giơ cao thanh trường thương.
Lão Hồng Thương sững sờ, nhìn lại. Chỉ thấy Vũ Đại Đầu đang cười ngây ngô với mình.
…
Một khắc sau, trận hải chiến trên biển.
- Hỡi các tướng sĩ Thư gia, theo ta giết ra ngoài!
Thư Thiên Hào đi đầu, đứng trên boong thuyền, cầm trong tay Túy Tuyết Đao, chiến đấu đầy anh dũng, đánh đâu thắng đó, không gì có thể ngăn cản nổi. Hạm đội Thư gia chỉ còn lại ba chiếc, thấy thống soái như vậy, tinh thần đại chấn, lập tức theo sát phía sau.
- Thật sự là ngoan cường, khó trách người ta nói "Đông biên Thải Hồng, Tây biên Vũ, nam nhi Thư gia, nữ nhi Trữ gia". Nam nhi Thư gia đảo quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trên thuyền hải tặc, Bạch Bái tràn đầy cảm khái nói.
Kịch chiến đến lúc này, Tàn Lang cũng phải biến sắc. Hắn hiểu rõ bản thân mình chiếm cứ bao nhiêu ưu thế, hỏa lực gấp 10 lần đối phương, binh lực gấp 3 lần , chiến thuyền gấp 2 lần đối phương. Nhưng trận chiến tập kích này lại đang lâm vào tình thế giằng co. Binh sĩ Thư gia đảo vô cùng dũng mãnh, quả nhiên là danh bất hư truyền.
- Cho dù Mãnh Hổ hư nhược, cuối cùng vẫn là hổ, không phải là mèo. Bất quá mọi chuyện nên kết thúc tại đây rồi!
Tàn Lang đứng dậy, sát khí đằng đằng.
Tàn Lang hung danh hiển hách rốt cục cũng nhịn không được, quyết định ra tay!