Chí Tôn

Chương 29: Thư phu nhân không thể tin tưởng nổi (thượng)


Sở Vân không sốt ruột xem xét, thản nhiên thu ngọc giản vào ngực, hành lễ với ngự yêu sư địa đàn, lúc này mới rời khỏi.

Trong xe ngựa.

Hương trà lượn lờ, thấm vào ruột gan. Chén trả này là Hải Ngọc Trà thượng đẳng, hương trà nồng đậm làm cho lòng người nhẹ nhàng khoan khoái. Giá trị xa xỉ, một chén trà này, có giá trên thị trường ít nhất cũng trăm Địa Sát Thạch tệ.

Đặt chén Hải Ngọc Trà xuống cái chén nhỏ, cái chén nhỏ này cũng được khắc hoa vân men gốm tinh xảo. Chế tác khảo cứu, lộng lẫy xa hoa.

Chén chén nhỏ này được làm từ bạch ngọc, có thể cách nhiệt, phòng ngừa bị phỏng tay.

Thư phu nhân ngồi trong xe ngựa, vén bức màn lên, gió biển thổi vào mặt. Ngoài cửa sổ là bầu trời màu lam, bạch sóng cuồn cuộn, bọt nước bắn lên cuồn cuộn.

Nhưng ánh mắt của Thư phu nhân lại tập trung lên chén trà nhỏ của mình. Tay nàng bảo dưỡng rất tốt, bàn tay hơi nhỏ, móng tay óng ánh, trắng nõn như hành tây. Giống nhau lúc tuổi mới dậy thì.

Nhưng mà Thư phu nhân lại biết, dù tay như thế, nhưng dưới khóe mắt của mình đã xuất hiện nếp nhăn đan xen vào nhau, mí mắt rủ xuống, da thịt sơ cứng. Tuổi thanh xuân thật đẹp, nhưng nó đã cách mình càng ngày càng xa, cuối cùng không thể lấy lại được.

Đây chính là nổi bi ai của tất cả nữ nhân trên đời này.

Thư phu nhân không khỏi cảm khái thời gian đúng là thứ đáng sợ nhất, bất cứ thứ đẹp đẽ nào cũng không chịu nổi sức tàn phá của nó. Thời gian cũng là thứ tuyệt vời nhất, thông qua tích lũy của nó, sẽ thai nghén ra hi vọng.

Thư Đại và Thư Nhị, chính là hi vọng của nàng.

Thư phu nhân vui mừng vì bản thân sinh được hai nhi tử thực xuất sắc. Không chỉ song song có được tư chất ngự yêu sư, hơn nữa vận khí cũng tốt, chọn trúng được yêu thú thương đẳng, tư chất ưu dị. Mỗi một đầu trúc cơ đều có tu vi 8 năm! Trong một thế giới thực lực vi tôn như vậy. Tài lực, trí lực, vũ lực, thế lực đều là một phần của thực lực. Mà ngự yêu sư chính là biểu tượng của thực lực!

Thư phu nhân không có thiên phú trở thành ngự yêu sư. Nàng vô cùng nuối tiếc chuyện này, nếu bản thân mình có được thiên phú tốt hơn một chút, có lẽ đã có thể tự nắm giữ được vận mệnh của bản thân. Không cần nghe theo sự sắp xếp của gia tộc, có thể theo đuổi được hạnh phúc của mình rồi.

Nhưng hiện tại, loại nuối tiếc này đã dời xa nàng. Mặc dù ta không có thiên phú, nhưng cả hai hài tử của ta đều có. Hơn nữa mỗi người đều có một đầu yêu thú thượng phẩm trăm năm khó gặp.

Đây là một khởi điểm tuyệt vời!

Ngày sau, dựa vào thân phận này kế thừa Thư gia đảo. Nàng hi sinh thanh xuân, nhẫn nại nhiều năm, cũng đáng!


Nghĩ đến đây, tâm tình Thư phu nhân tràn đầy kích động, chén trà nhỏ trên tay bởi vì vậy mà cũng có chút run run.

- Phu nhân, tiểu tử Sở Vân kia đi ra.

Lúc này có hạ nhân bẩm.

- Nhất định là đã thất bại, không còn mặt mũi lưu lại. Một con hỏa hồ trung phẩm mà thôi, không cần quản nó.

Thư phu nhân trấn định đến cực điểm đến cực điểm, ngữ khí bình tĩnh khoan thai. Nếu lúc trước, trong lòng nàng cảm thấy Sở Vân còn có chút uy hiếp. Nhưng từ sau khi biết được tình huống của Thư Đại, cùng Thư nhi. Trong lòng Thư phu nhân đã loại bỏ Sở Vân.

Hoàn toàn không cần để vào mắt. Thực lực Thư Đại cùng Thư Nhị rõ như ban ngày. Một con Hỏa Hồ trung phẩm sao có thể thắng?

Sở Vân đã không đáng khiến cho nàng phải lo lắng. Nhưng nàng lại không hề biết, sở dĩ Thư Đại, Thư Nhị vẫn lưu lại địa đàn, chỉ là bởi vì muốn kiểm tra ngọc giản, không dám trở về đối mặt với nàng mà thôi. Một lúc lâu sau, Thư Đại, Thư Nhị rốt cục cũng về đến xe ngựa. Thư phu nhân nhẹ nhang thổi chén trà nóng một hơi, cảm thán nói.

- Ai, Hải ngọc trà này mặc dù tốt, nhưng cần đun sôi liên tục trong vòng ba canh giờ, mới có thể mở ra trà tảo. Trong lúc vội vàng, quả thực khó mà thưởng thức được, bất quá hương trà này lại quá câu người.

Nói xong, nhìn về phía hai huynh đệ cười ôn nhu.

- Nói đi, mẫu thân muốn xem, hai con ai được thứ nhất, ai được thứ hai.

Thư Đại, Thư Nhị nhìn nhau. Khóe miệng Thư Nhị giật giật bất đắc dĩ nói.

- Mẫu thân, hài nhi đứng thứ hai.

- Đều là nhi tử tốt của ta. Nói như vậy, Thư Đại con được thứ nhất, quả nhiên ca ca thì vẫn có chút bản lĩnh hơn rồi. Truyện Sắc Hiệp

Thư phu nhân vô cùng vui vẻ.

Nội tâm Thư Đại cũng không biết đang cảm thấy tư vị gì, hắn sớm hiểu kết quả khảo hạch cuối cùng mẫu thân vẫn biết được. Đau sớm đau muộn cuối cùng vẫn là đau, không bằng sảng khoái nhanh một chút.


- Mẫu thân, hài nhi đứng thứ ba.

Lập tức, hắn khó khăn nói.

- Quả thực là đứng thứ... Thứ 3?

Sắc mặt Thư phu nhân chợt biến đổi, giọng điêu ôn hòa lập tức biến thành bén nhọn, chói tai.

- Mẫu thân, có gì là đâu. Hỏa Hồ của tiểu tử Sở Vân kia là yêu thú biến dị...

Thư Nhị lập tức trốn tránh trách nhiệm, thuật lại tình hình cụ thể một lần.

Thư phu nhân nghe được trợn mắt há hốc mồm, Thư Nhị còn chưa nói xong, nàng đã kêu lớn.

- Làm sao có thể? Một yêu thú biến dị trung phẩm sao có thể chiến thắng được Hải Bạo Ngạc, Lục Nha Xà?! Chuyện này không phù hợp với lẽ thường!

- Mẫu thân, yêu thú biến dị tuyệt đối không thể dùng lẽ thường để suy đoán.

Thư Đại mang lời nói của Sở Vân thuật lại từ đầu chí cuối một lần. Thư Nhị lại tiếp thêm một câu.

- Lúc trước lão sư dạy chúng ta cũng đã nói những lời như vậy.

- Ta không tin!

Sắc mặt Thư nhu nhân lạnh lùng, lập tức đứng dậy. Không gian bên trong chiếc xe ngựa này rộng rãi, cho dù nàng đứng thắng lên cũng không bị đụng đầu. Nhưng nàng lại quên trong tay còn có một tách hải ngọc trà thượng hạng. Nước trà nóng bỏng đổ xuống chân ba người, tràng diện bên trong lập tức biến thành hỗn loạn.

Một lần nữa quay lại Diêm Ngư Thôn, phiên chợ một tháng một lần đã tan.

Cửa hàng Thiên Bảo đã đóng cửa. Một đám thôn dân vây quanh cửa hàng, mang theo rất nhiều bao tải đựng tài liệu, đứng ở nơi này than ngắn thở dài.

- Tại sao cửa hàng Thiên Bảo lại đóng cửa?

- Bên trong ngư thôn, chỉ có nơi này là giá cả phải chăng nhất.

- Đúng vậy, sớm biết thế này mấy ngày trước nên mang toàn bộ hàng tồn trong tay bán đi mới đúng!

....

Sở Vân yên lặng đứng trong đám đông, lẳng lặng nghe mọi người bản tán, càng nghe hắn càng nhận định cửa hàng Thiên Bảo không hề đơn giản. Trước mặt thôn dân có uy tín khá cao, được nhiều người khen ngượi, mà sau lưng lại âm lần làm những việc giết người cướp của. Một khi sự việc bại lộ, lập tức bỏ trốn. Có thể bỏ liền lập tức quyết đoán vứt bỏ. Trong trí nhớ kiếp trước của hắn, cửa hàng Thiên Bảo cũng không xuất chúng như vậy.