Chí Tôn Vô Lại

Chương 90: Giao dịch


Sau khi đã hoàn thành mọi việc, Diệp Bất Quần sắc mặt vẫn bình thản, trên mặt vẫn còn điểm một nụ cười, cứ như là hắn chưa hủy thi diệt tích bao giờ, mà cứ như chỉ là vứt bỏ một bao rác thải vậy
"Ngươi cũng không muốn giữ cái xác chết này để gặp phiền toái đấy chứ?" Diệp Bất Quần cười ôn hòa: "Nếu ngươi có thời gian, chúng ta có thể tìm một nơi nào đó ngồi nói chuyện chứ?"
Tiểu Lôi trong lòng cũng có rất nhiều nghi vấn, thấy Diệp Bất Quần tựa hồ không có địch ý, liền đi theo sau.
Địa điểm nói chuyện, không ngờ là trong một tòa nhà cạnh trường học
"Nơi này là chỗ ở của ta." Diệp Bất Quần mở cửa mời Tiểu Lôi vào
Ngôi nhà không lớn lắm, nhưng rất gọn gang, sạch sẽ, được tu sửa khá tốt. quan trọng hơn nữa , là có thể nhìn thấy học viện Cơ Đức ngay từ cửa sổ. Tiểu Lôi mỉm cười nói: "Xem ra công việc của ngươi tại đây được đãi ngộ cũng không tệ. Vị trí khá đẹp, chắc hẳn ngôi nhà này giá không rẻ chút nào rồi?"
Diệp Bất Quần mỉm cười: "ngôi nhà này là của học viện Cơ Đức, ngươi quên rồi sao, ta là học giả trao đổi mà. Học viện Cơ Đức rất giàu có, có một nơi ở riêng không phải là vấn đề gì"
Tiểu Lôi thầm bấm tay tính toán, nghĩ tới ngôi nhà cũ mình ở hơn chục năm tại khu thành nam. Còn tên ngọai quốc này tùy tiện tới du ngoạn vài ngày là có thể được ở trong một ngôi nhà ngon lành như thế này
"Mời dùng trà" Diệp Bất Quần đặt chén trà lên bàn mời Tiểu Lôi, mỉm cười nói: "Ta đã ở Trung Quốc chín năm rồi, cũng rất ngưỡng mộ văn hóa trà đạo của quý quốc, xin hãy thưởng thức vị trà ta sưu tầm được"
Tiểu Lôi lượt môi qua. "Trà?"
Nếu cho ngươi biết, thiếu gia ở núi Nga Mi mỗi ngày đều thưởng thức vương trà ngàn vàng không mua được, pha bằng nước suối, hắc hắc, xem ngươi còn có loại trà hảo hạng gì nữa?
"Tốt, Diệp Bất Quần thân ái" Tiểu Lôi cười khẩy nói: "Ngươi mời ta đến, chúng ta có chuyện gì thì nói nhanh đi"
"Tốt" Diệp Bất Quần chậm rãi nói: "Ngươi vừa mới thấy đó, đánh lén ngươi là một lang nhân, …. Loại hắc ám sinh vật này, thiết nghĩ ngươi cũng không lạ lẫm gì"

Tiểu Lôi bật cười nói: "Ta ít nhất cũng xem qua một hai bộ phim của Hollywood"
Diệp Bất Quần nhíu mày nói: "Lang nhân có thể không đơn giản như trong những bộ phim của Hollywood …. Loại hắc ám sinh vật này sống đã bao lâu trên thế giới này không ai biết được, giống như sự tồn tại của loài hấp huyết quỷ, tựa hồ như chỉ có trong ác mộng của loài người"
Tiểu Lôi gật đầu: "Ta đã đọc qua Thánh kinh, trong đó hình như là hậu duệ của Adam và Eva, tên gia hỏa Cain(1) phạm tội, Chúa trừng phạt hắn và con cháu hắn biến thành hấp huyết quỷ, đúng không?"
Diệp Bất Quần cười nói: "Thật không ngờ ngươi cũng đọc qua Thánh kinh"
Sau đó hắn nghiêm mặt nói, : "Vô luận là hấp huyết quỷ hay lang nhân, bọn họ đều thuộc về tổ chức hắc ám của phương tây, sự tồn tại của tổ chức này có lịch sử rất xa xưa, có thể nói, ở phương tây, họ với Giáo Đình là một sáng một tối …. Theo như ngươi nói, là chánh tà thệ bất lưỡng lập, chúng ta cũng đã tranh đấu từ rất lâu rồi"
Diệp Bất Quần chậm rãi đứng dậy, lại gần cửa sổ, mở cửa ra. Mái tóc nâu mềm lắc nhẹ trong gió, sắc mặt âm trầm bất định, ngưng trọng nói: "Tổ chức hắc ám này, vốn tồn tại ở Châu Âu, từ trung cổ, đã mang đến kiếp nạn cho Châu Âu … sự thịnh hành của các phù thủy trung cổ, truyền thuyết hấp huyết quỷ, sự tồn tại của lang nhân, và các sinh vật hắc ám khác, đều có tổ chức hắc ám đứng đằng sau. Giáo hội chúng ta, và các kỵ sỹ thủ hộ, đã chiến đấu với tổ chức hắc ám trong thời gian dài hàng thiên niên kỷ. mặc dù có sự phát triển của khoa học, xã hội đã bớt ngu muội, nhưng đấu tranh giữa chúng ta cũng chuyển dần hoạt động âm thầm, chỉ là càng ngày càng khốc liệt"
"Những thứ đó với ta có quan hệ gì?" Tiểu Lôi nhíu mày hỏi
"Bới vì cô bé đó … tên nó là Bảo Nhi phải không" Diệp Bất Quần mỉm cười nói: "Nguyên là trong những ghi chép cổ xưa của giáo hội tổ chức hắc ám, có một số trưỳên thuyết thần kỳ, mà cô gái này tựa như là một chiếc chìa khóa của vấn đề…"
"Hoang đường, cực kỳ hoang đường," Tiểu Lôi nói : "Bài diễn thuyết của ngươi cũng khá hay đấy, cái tổ chức hắc ám chó má ấy cũng khá, đều thuộc thế giới Tây phương. Chúng ta đích xác là người Trung Quốc, cho dù muốn quản cũng không phiền đến Chúa?"
Diệp Bất Quần không tức giận, cũng không ngắt lời Tiểu Lôi chỉ cười và chờ Tiểu Lôi nói xong mới chậm rãi nói: "Thật không? Tiểu Lôi, ngươi có thể khẳng định Bảo Nhi … cô ấy hoàn toàn có huyết thống phương Đông không?"
Tiểu Lôi tắc họng
Quả thật, Bảo Nhi thân thế thực sự có chút kỳ quái , ngay cả người trong Nguyệt gia cũng không biết, nhưng mẹ của Bảo Nhi thì đúng là đại tiểu thư của Nguyệt gia, nhưng lai lịch Bảo Nhi lại bất minh, vị tiểu thư của Minh Nguyệt gia đó có thể tư tình với một người đàn ông nào đó, và Bảo Nhi được sinh ra … nhưng ai là cha của Bảo Nhi, điều đó không ai biết được.
Hơn nữa, nếu đó là một ngươi bình thường, những dị năng của Bảo Nhi làm cho người ta trợn mắt há mồm, giải thích thế nào đây?
"Tổ chức hắc ám đó, như chúng ta gọi, là Hắc Ám Hội Nghị … họ kiểm soát khắp các thế lực tội ác ớ Châu Âu, vòi bạch tuộc đã vươn tới cả Châu Phi và Châu Mỹ … muốn bành trướng khắp thế giới nay, không phải chỉ ảnh hưởng như vậy, cả Châu Á cũng có. Bởi vì phương Đông, có truyền thuyết từ xa xưa … vô luận là Giáo Hội, hay Hắc Ám Hội Nghị nữa, cũng đều ghi lại một cấm luật … không được tự tiện bước chân vào phương Đông. Nếu lần này không phải vì Bảo Nhi, ta nghĩ chúng ta và Hắc Ám Hội Nghị, sẽ không mạo hiểm vi phạm lệnh cấm từ xưa mà đến Đông phương" Diệp Bất Quần thở dài.

"Vậy Bảo Nhi liên quan gì tới bọn ngươi?"
Diệp Bất Quần chần chừ một chút rồi nói: "là Thánh nữ!"
Đột nhiên khuôn mặt hắn giãn ra cười nói: "Nói thật, đây là bí mật lớn nhất của giáo hội, ngay cả ta cũng không biết được, chỉ nhưng chỉ những kỵ sĩ bảo vệ giáo hội mới biết, chúng ta theo lệnh đi sang Trung Quốc để tìm Thánh nữ. Về phần nàng có quan hệ gì tới truyền thuyết thì … sợ rằng trong giáo hội, trừ Giáo Hoàng bệ hạ và vài vị hồng y giáo chủ thì không ai biết được.
Tiểu Lôi nhíu mày: "Vậy Hắc Ám Hội Nghị cũng muốn cướp đoạt Bảo Nhi, đúng không?"
Diệp Bất Quần nghiêm mặt nói: "Không biết nữa. Vấn đề này, giáo hội cũng rất ngạc nhiên. Không thể ngờ là chúng tôi tìm kiếm thánh nữ, mà bên Hắc Ám Hội Nghị không ngờ cũng có ghi lại … điều này là bí mật lớn nhất của giáo hội …mặc dù." Sắc mặt hắn biến đổi: "Mặc dù hai tổ chức luôn luôn thệ bất lưỡng lập, nhưng một thứ thần thánh nhất trong bản ghi chép đó, lại là một người, chuyện này nói ra, thực sự có gì đó không ổn"
Diệp Bất Quần đột nhiên cười cười, hắn từ từ ngồi xuống cạnh Tiểu Lôi, nói: " Ta tuân theo mệnh lệnh tới đây, bảo vệ thánh nữ, không để cô ấy rơi vào tay của Hắc Ám Hội Nghị … bởi vì nội bộ giáo hội cũng có sự bất đồng. Lệnh cấm cũng không cho phép chúng tôi được đặt chân tới phương Đông, hơn nữa cũng không cho phép chúng ta xảy ra xung đột với phương Đông, trong những ghi chép của giáo hội vẫn gọi Đông phương là "Tiên giới". bất kỳ hành động khiêu khích gì đối với phương Đông đều bị cấm đóan nghiêm khắc. … cho nên, lần trước Michael hành sự lỗ mãng, đã bị giáo hội trừng phạt đích đáng
Tiểu Lôi cười nhẹ: "chuyện đó không cần phải nói nửa, bọn Hắc Ám Hội Nghị đó, tại sao không tìm Bảo Nhi lại chạy tới tìm ta hạ thủ?"
"Hắc Ám Hội Nghị có thù tất báo, thủ đoạn độc ác, lúc đầu ngươi ngăn trở họ đoạt Bảo Nhi, bây giờ ngươi đã trở thành mục tiêu đầu tiên của họ rồi, cũng dễ hiểu mà. Có điều lần này ta thấy rất kỳ lạ … tại sao họ lại gửi tới lang nhân … theo lý mà nói, Giáo Hội và Hắc Ám Hội Nghị có cấm lệnh từ ngàn năm trước, bọn họ dám vi phạm cấm lệnh, tạo ra những vụ ám sát ở phương Đông … chuyện đó đã vi phạm mệnh lệnh của Hắc Ám Hội Nghị"
Tiểu Lôi cười nói: "Không thể nghĩ rằng, các người đối với Hắc Ám Hội Nghị cũng hiểu rất rõ ràng"
Diệp Bất Quần cười nhạt nói: "Như lời tôn tử nhà quân sự vĩ đại của các ngươi đã nói: "Binh pháp chi đạo, chính kỳ tương phụ". Chúng ta và Hắc Ám Hội Nghị xung đột đã hàng ngàn năm, trong thời gian nay, mọi thủ đoạn tàn khốc, âm hiểm, hèn hạ đều đã trải qua, giáo hội cũng không thể thay đổi được, cũng sẽ dần dần biến đổi … bên trong Hắc Ám Hội Nghị, có người của Giáo Hội trong đó không? Trong Giáo Hội, vị tất không có tai mắt bọn họ.
Tiểu Lôi trầm mặc giây lát, đột nhiên cười nói: "Nói rất hay, nhưng theo ý kiến của ta thì, ngươi nói nửa ngày trời đều là phế thoại! Chuyện duy nhất làm ta cảm thấy hứng thú, là rốt cuộc tại sao các ngươi muốn bắt Bảo Nhi, nhưng truyền thuyết gì đó của ngươi chỉ là chuyện đánh trống lảng … cho nên, chúng ta ngồi đây uống trà nói chuyện nửa ngày trời, đã phí mất thời gian quý báu của ta. Diệp tiên sinh, tối nay ta có hẹn với người đẹp, so ra còn thú vị hơn là ngồi đây nghe ngươi kể truyện thần thoại tôn giáo."
Diệp Bất Quần sắc mặt hơi xấu hổ, gõ gõ trán, cười khổ nói: "Tiểu Lôi tiên sinh, thành ý hợp tác giữa ta và ngài là có thật. Giáo hội không muốn gây ra chuyện phiền hà tại phương Đông, nếu ngài không nguyện ý để Bảo Nhi về với chúng tôi, thì trách nhiệm của chúng tôi là bảo vệ Bảo Nhi không để hắc ám nghị hội bắt cô ấy! Ta nghĩ rằng vì điều này, chúng ta có điểm chung.
Diệp Bất Quần tựa hồ có chút do dự, nhưng rốt cục cũng chậm rãi nói: "về cái truyền thuyết lâu đời kia, ta thật sự không biết nguyên nhân cụ thể, vốn ta cũng chỉ là một học giả bình thường, ngươi biết đấy, bất kỳ học giả nào cũng có lòng hiếu kỳ đặc biệt lớn … thế nên, ta sau khi lướt qua một lượng tư liệu khổng lồ, cũng đã phát hiện ra vài điều kỳ lạ … để tỏ chút thành ý, ta sẽ chia sẻ những chỗ ta phát hiện ra với ngươi. Nhưng, … ta có một điều kiện nho nhỏ"
"Điều kiện gì?"
Diệp Bất Quần thu laị nụ cười trên mặt, nghiêm mặt nói: "Ta phải gặp Bảo Nhi tiểu thư một lần! Càng nhanh càng tốt! Nếu ngươi trong lòng có gì băn khoăn, thì trong quá trình gặp mặt, ngươi có thể đứng bên trông chừng"
(1) Cain: Chiếu theo Genesis 4 và 5, họ có 3 người con: Cain, Abel, Seth và một số khác. Cain giết em ruột Abel nên giòng dõi bị sự trừng phạt của Chúa!
(Do neopunk1 sưu tầm và cung cấp)