Chí Tôn Vô Lại

Chương 60: Dạ ban thám sơn


Nam Sơn, không phải là ngọn núi mà trang viên này đang tọa lạc sao?
Tiểu Lôi sau khi xem tin tức, tâm tình vốn mơ tưởng đến cô xướng ngôn viên diễm lệ cũng không còn. Hắn thoáng nhớ lại, trên Nam Sơn chẳng lẻ thật sự có sự kiện gì linh dị?
Bất quá, buổi tối hôm đó, trên núi chính mình quả thật đã gặp một người tu hành, đối phương còn ra tay giúp mình một lần, giải quyết tên Quỷ Vương đó, lấy lại phi kiếm cho mình. Sự tình mà tin tức đề cập, không biết có quan hệ gì với người đã trợ giúp mình không?
Tựa hồ có chút khả nghi……
Ngày hôm sau, Lâm San San và Như Hoa từ trường học trở về, cũng thường xuyên thảo luận tin tức này, trong cuộc sống nhàm chán nơi thành thị, loại tin tức tầm phào và tin đồn, chắc chắn là đề tài đàm luận yêu thích nhất của mọi người.
Buổi sáng ngày hôm sau nửa, Tiểu Lôi mang Bảo Nhi chơi đùa xung quanh trang viên, chính mắt hắn thấy vài chiếc xe săn tin của đài truyền hình chạy như bay trên đường cái ngoài trang viên, đi về hướng Nam Sơn. Còn có vài chiếc xe có bảng hiệu của sở nghiên cứu sinh vật, hay vườn bách thú.
Kế tiếp, đài truyền hình đưa tin về diễn tiến sự kiện này, cô xướng ngôn viên xinh đẹp của kênh một từng làm Tiểu Lôi mơ tưởng trước đây, không ngờ cũng dẫn nhiếp ảnh gia theo, trong bản tin buổi tối đã có tiết mục của nàng cầm micro đưa tin dưới chân núi. Nghe nói một nhóm chuyên gia sinh vật đã lên núi, hôm nay, lùng sục suốt một ngày mà không có phát hiện gì lớn, đồng thời, cũng không ngoại trừ khả năng có loài động vật hoang dã nào đó xuất hiện, phía vườn bách thú đã phái người đến, tỏ vẻ nếu là động vật hoang dã, thì sẽ bắt trở về.
Đồng thời, còn ra vẻ như thật, cảnh báo thị dân, đại khái nội dung cũng chỉ là bác bỏ tin đồn, nói rằng sự kiện linh dị thuần túy là tin vịt, mong thị dân không cần sợ hãi vân vân ……
Những thanh niên trong biệt thự thật ra không để ý đến sự tình này. Bọn họ thấy có Tiểu Lôi tên quái vật như vậy ở nhà, cho dù có lệ quỷ nhiều như vừa rồi còn không sợ, huống chi là là một loại động vật hoang dã?
Cho dù có lão hổ hay sư tử, không cần Tiểu Lôi xuất mã, chỉ một mình Lôi Hống cũng có thể giải quyết. Có điều Lâm San San trải qua vài ngày, đối với Bảo Nhi thật sự rất yêu thích, buổi tối lúc xem tin tức, ôm chặt Bảo Nhi, cẩn thận báo cho Tiểu Lôi, nhất định phải chú ý đến an toàn cho Bảo Nhi. Trên núi có thể động vật hoang dại gì đó, có trời mới biết nó có xuống núi đả thương người hay không, mặc kệ như thế nào cũng phải có Bảo Nhi bên cạnh.
Tiểu Lôi thuận miệng đáp ứng, cũng không đặt trong lòng. Theo hắn, cô bé khả ái Bảo Nhi nhìn có vẻ vô hại, nhưng trên thực tế quả thực lại là một tiểu ma vương khủng bố.
Sau khi phát hiện siêu cấp dị năng của Bảo Nhi, Tiểu Lôi dạy thử nghiệm cho Bảo Nhi vài loại pháp thuật đạo gia tối cơ bản - đương nhiên, Tiêu Dao phái bí pháp bất truyền là không thể dạy, chỉ là một ít pháp thuật thô thiển mà thôi. Nhưng năng lực học tập của Bảo Nhi làm Tiểu Lôi cơ hồ muốn hộc máu .
Tỷ như pháp thuật "Cách không thủ vật", Tiểu Lôi biểu thị đứng ở xa vài thước, tay áo vung lên, một bình hoa trên bàn ở đằng xa tự động bay tới. Thấy Bảo Nhi mặt mày hớn hở, lập tức Tiểu Lôi đọc cho nàng vài câu khẩu quyết. Nhưng sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Lôi đã giật mình thấy Bảo Nhi từ bên ngoài chạy tới.
Tiểu nha đầu này chẳng những đã học xong pháp thuật của Tiểu Lôi, hơn nữa có thể nói là sử dụng vô cùng kỳ diệu , tiểu nha từ bên ngoài nhà chạy tới, bàn tay mở ra, chỉ chỉ điểm điểm, trên đỉnh đầu bay theo một đàn bướm, số bướm này toàn bộ bị Bảo Nhi dùng pháp thuật khống chế, chỉ bay tới bay lui trên đầu nó, bị pháp thuật của nó khống chế, không ngừng biến hóa thành các loại hình dạng khác nhau.
Đây mới chỉ là buổi sáng, tới buổi chiều, sự tình phát triển đến độ làm hàm dưới của Tiểu Lôi cơ hồ muốn rớt xuống đất . Bảo Nhi đi dạo một vòng trang viên, chỉ cần đại tiểu thư cao hứng, phàm là hoa cỏ trùng thú bị nàng thấy, châu chấu trong bụi cỏ, thỏ rừng, chuột hoang, chỉ cần gặp được vị tiểu thư này, thì đúng là xui xẻo lớn. Ngón tay Bảo Nhi nhẹ nhàng búng lên, đám thú vật đó tự động bay lên trời, sau đó rơi mạnh xuống đất, mặc dù không chết, cũng bị Tiểu Lôi đi theo phía sau nhặt lấy, làm món ăn thôn dã cho bửa cơm chiều.
Cho nên, bây giờ xem ra, nha đầu Bảo Nhi này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng tuyệt đối không cần vì an toàn của nàng mà lo lắng. Cho dù gặp được đối thủ lợi hại, tiểu nha đầu đã có thể bay, chỉ cần nàng bay lên không trung, trừ phi đối thủ cũng là người tu hành pháp thuật cao thâm, nếu không cũng không có ai có thể làm gì được nó.
Đêm hôm đó, sau khi bọn họ ngồi tại phòng khách xem truyền hình xong, Lôi Hống lẳng lặng chuẩn bị về phòng đả tọa. Căn cứ theo công pháp Tiểu Lôi dạy hắn, Lôi Hống bây giờ buổi tối cơ bản không ngủ, chỉ ngồi trên giường đến hừng đông. Loại tu luyện đả tọa khô khan này có thể trui rèn tính khí con người, rèn luyện như vậy nhiều ngày, tính khí Lôi Hống cũng không còn nóng nảy như trước, thỉnh thoảng lúc nói chuyện cũng đã trở nên chậm rãi hơn.

Như Hoa thấy Lôi Hống phải đi, đột nhiên níu hắn lại, đảo mắt hưng phấn nói: "Buổi tối hôm nay dù sao cũng không có chuyện gì, không bằng chúng ta lên núi xem đi!"
Lâm San San lập tức can ngăn: "Đừng có làm loạn, Như Hoa. Bây giờ đã mấy giờ rồi? Huống hồ tin tức trên truyền hình ngươi cũng đã xem rồi, nói không chừng trên núi có động vật nguy hiểm gì đó."
Như Hoa cười hắc hắc: "Sợ cái gì, đã có Lôi Hống và Tiểu Lôi, cho dù trên núi thật sự có hổ sói gì đó, cũng không cần sợ hãi. Hơn nữa, trong biệt thự hình như có một cây súng săn, chúng ta nhân dịp này lên núi đi săn, rất có ý tứ nha!" Nữ nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn này dứt khoát hung tợn kéo Lôi Hống, trừng mắt nói: "Đại tinh tinh, ngươi có đi không?"
Lôi Hống khó xử, liếc nhìn Tiểu Lôi. Tiểu Lôi trầm ngâm một lát, nhíu mày nói: "Như vậy đi. Thêm một chuyện không bằng ít một chuyện."
Lâm San San lập tức ôm Bảo Nhi nói: "Tiểu Lôi nói đúng lắm. Huống hồ chúng ta còn có Bảo Nhi ở chỗ này, chẳng lẻ mang theo nó cùng lên núi sao?"
Như Hoa thấy Tiểu Lôi cũng phản đối, chỉ cười hắc hắc. Nữ nhân này nhìn có vẻ thô lỗ, kỳ thật trong lòng hiểu rất rõ. Trong những người ở đây, rõ ràng Tiểu Lôi là nhân vật trung tâm.
Lôi Hống mặc dù đối với Như Hoa bảo sao nghe vậy, nhưng lại càng kính nể Tiểu Lôi. Tiểu Lôi nếu nói không, Lôi Hống quá nửa là không dám chống lại .
Còn như Lâm San San, nữ nhân đang yêu này, cho dù Tiểu Lôi nói một cộng một bằng ba, cô gái này sợ rằng cũng sẽ tin ngay không chút do dự …… trông mong vào nàng? Hừ, lắc đầu còn nhanh hơn.
Bảo Nhi lại càng không cần phải nói, trong lòng tiểu nha đầu này, ba ba nhất định là lớn nhất, lời ba ba nói hết thảy đều đúng. Hơn nữa Bảo Nhi nhìn có vẻ đơn giản, nhưng tuyệt đối không phải đứa ngốc, đặc biệt là đối với Tiểu Lôi cơ hồ là mù quáng nghe lời.
Thiểu số phục tùng đa số, Như Hoa chỉ đành thở dài.
Mọi người trở về phòng. Tiểu Lôi lại trầm tư một mình.
Trên núi rốt cuộc có cái gì, hắn không hề để ý. Nếu nói đến người tu hành tối hôm đó trên núi giúp mình, đối phương có vẻ không có ác ý gì với mình, không cần lo lắng. Nhưng nếu thật sự là quái vật hoặc là yêu quái gì thì sao?
Nghĩ vậy, Tiểu Lôi tự cười nhạo, nơi này không phải là Nga Mi sơn, Nam Sơn mặc dù xem như một địa phương hẻo lánh, nhưng dù sao cũng là một tòa tiểu sơn bên cạnh thành thị mà thôi, đám yêu tinh cho dù tu hành cũng sẽ lựa chọn loại địa điểm vắng vẻ, hiu quạnh xa xôi, chứ không lựa chọn loại địa phương này.
Một đêm không có chuyện gì, nhưng lúc nửa đêm, Tiểu Lôi đang ở trong phòng đả tọa điều hòa nội tức, lại nghe thấy cửa phòng đập vang lên ầm ầm, hắn giật nảy người ra mở cửa, thấy Lâm San San mặc một bộ áo ngủ dài mỏng dính đứng trước cửa.
Trong bóng tối, xuyên thấu qua lớp nội y mỏng của Lâm San San, mơ hồ có thể thấy thân hình hấp dẫn của nàng, một mùi hương xông lên mũi, Tiểu Lôi trong lòng không khỏi có chút dao động. Nhưng Lâm San San sắc mặt lo lắng, giữ chặt tay Tiểu Lôi, hoảng hốt nói: "Tiểu Lôi, không ổn rồi! Như Hoa không thấy đâu!"
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Lôi là: "Nhanh đi tìm Lôi Hống !"
Hai người chạy tới phòng của Lôi Hống, quả nhiên trong phòng trống không! Tiểu Lôi thở dài một tiếng: "Nữ nhân phiền toái này, nhất định là đã bắt Lôi Hống dẫn nàng lên núi rồi……"
Lâm San San sốt ruột, kéo áo Tiểu Lôi, nói: "Chuyện đó làm sao bây giờ? Bọn họ có gặp nguy hiểm không?"

Tiểu Lôi lắc đầu: "Cô phát hiện Như Hoa biến mất lúc nào?"
"Mới vừa rồi, ta đột nhiên nhớ tới có một món đồ để ở chỗ Như Hoa, liền đến gõ cửa phòng nàng, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy ai mở cửa, ta đi vào thì thấy nàng đã không có trong đó."
Tiểu Lôi sờ giường của Lôi Hống, nói: "Giường lạnh, bọn họ có thể đã đi được một lúc."
Lâm San San càng sốt ruột, liên tưởng đến lúc ban ngày xem tin tức, liên tục trách cứ Như Hoa càn quấy, nhưng dù sao Như Hoa là bạn tốt của mình, vẻ mặt nàng rất lo lắng. Tiểu Lôi cười, vỗ về, ôn nhu nói: "Tốt rồi, không cần sốt ruột, có Lôi Hống đi theo nàng, sẽ không có việc gì đâu. Cho dù trên núi có sư tử hay lão hổ, thấy một đại tinh tinh và một mẫu bá vương long lên núi, sợ rằng đã sớm trốn đi xa."
Lâm San San cười khúc khích, rồi dậm chân nói: "Anh còn có tâm tư nói đùa hay sao! Nếu bọn họ thật sự gặp chuyện gì nguy hiểm, có thể ……"
Nàng hơi run rẩy, kiên quyết kéo tay Tiểu Lôi, thần tình khẩn trương. Nàng nửa đêm đi ra khỏi phòng, chỉ mặc một cái áo ngủ, mà thị lực của Tiểu Lôi cũng rất tốt, nhìn thoáng qua, có thể thấy được mờ mờ cơ thể hấp dẫn dưới lớp áo ngủ, đặc biệt là hai điểm nổi lên trước ngực, càng làm tim hắn đập loạn từng hồi. Hắn cười cười, không nói gì, Lâm San San rốt cuộc đã nhận ra ánh mắt Tiểu Lôi có điểm không ổn, kêu lên một tiếng, lập tức nhảy ra phía sau hắn: "Anh……"
Tiểu Lôi hì hì cười: "Ta cái gì? Một năm trước, ta đã xem qua, được rồi, ta không phải lưu manh, cô cũng không cần làm bộ dạng này." Lâm San San mặt đỏ bừng, hạ giọng nói: "Anh, anh còn tâm tư cười đùa với ta."
Tiểu Lôi lắc đầu, nói: "Tốt rồi, cô đừng sốt ruột, ta lên núi tìm bọn họ trở về."
Lâm San San vội vàng giữ chặt hắn, hạ giọng nói: " Anh, anh cũng cẩn thận."
Âm thanh dịu dàng của cô gái, hơn nữa thoang thoảng truyền đến mùi hương nhè nhẹ, làm tiểu lôi không kìm nổi rung động, lúc ấy cũng không biết sự thôi thúc từ đâu trổi dậy, lại có thể nhẹ nhàng ôm lấy Lâm San San, dùng ngữ khí ôn nhu chưa bao giờ có, ghé bên tai Lâm San San cười nói: "Tốt rồi, yên tâm đi. Cô cứ ở nhà cùng Bảo Nhi, đợi chúng ta trở về là được."
Nói xong, vỗ về Lâm San San đang nằm trong lòng, rồi mới buông nàng ra. Lâm San San nhìn Tiểu Lôi rời đi, mặt đỏ bừng, ánh mắt không khỏi trở nên si ngốc.
Tiểu Lôi chạy đến nhà kho nhìn qua, quả nhiên, Như Hoa và Lôi Hống mang theo hai cây đèn pin cường lực, còn mang theo cây súng săn trong biệt thự.
Hắn lắc đầu, thấp giọng mắng: "Hai đứa dở hơi, nửa đêm canh ba còn không đàng hoàng, hại tiểu gia đêm khuya như vậy còn phải hầu các ngươi leo núi, đợi bắt trở về xem ta chỉnh lý các ngươi như thế nào!"
Hắn thật ra không lo lắng, có Lôi Hống bên cạnh, dã thú bình thường sẽ không thể làm hại được hai người .
Nhưng tu hành giả thần bí ngày đó, thực sự làm Tiểu Lôi hơi lo lắng. Trong giới tu hành, rất nhiều tu hành giả có tính tình quái dị, không thích có người ngoài tiến vào địa phương nơi mình tu luyện, luôn thích đặt một ít trận pháp cấm chế các loại xung quanh mình, nếu hai đứa dở hơi không cẩn thận đi vào, đắc tội với người ta, sợ rằng phải chịu một chút đau khổ.
Trong đêm, Tiểu Lôi chỉ mặc một chiếc áo khoác, chạy rất nhanh lên núi. Hắn toàn lực thi triển ngự khí thuật, cơ thể lướt đi phảng phất như một luồng khói nhẹ.
Giờ phút này trên núi, tại một khu vực hẻo lánh, tổ chuyên gia điều tra sinh vật đang cắm trại.
Nam Sơn này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, dài cũng bảy tám dặm, vài ngọn núi nhỏ quây quần cùng một chỗ. Cả ngày hôm nay, các chuyên gia sinh vật và vườn bách thú dùng phương thức tìm tòi dàn trải, cũng chỉ tìm trên một ngọn núi nhỏ mà thôi. Buổi tối, bọn họ dứt khoát ở trên núi cắm trại.
Bởi vì tại vùng núi, các chuyên gia sinh vật kinh nghiệm phong phú không nhóm lửa, mà là dùng bếp điện tử dã ngoại mang theo nấu cơm chiều. Lúc này vài người đang quây quần cùng thảo luận kết quả điều tra ngày hôm nay.
Đột nhiên một thành viên của tổ điều tra nhíu mày hỏi: "À? Tiên sinh Morales đâu? Sao lại không thấy hắn ta? Người ngoại quốc này, sao cứ luôn không tuân thủ kỷ luật? Đã trễ thế này, nếu đi lạc thì làm sao bây giờ làm sao bây giờ?"
Một chuyên gia trung niên đứng bên cạnh, cười nói: "Không biết, hắn có thể đi xem xung quanh. Morales tiên sinh tính tình khá kỳ quái, hắn đến viện sinh vật học chúng ta làm giáo sư thỉnh giảng không đến ba tháng, bình thường không thích nói chuyện với người khác. Nhưng hiểu biết của hắn đối với sinh vật học chúng ta đều rất bội phục. Yên tâm đi, trong tin tức nói kỳ diệu gì dó, chúng ta đều là những chuyên gia có kinh nghiệm phong phú, huống hồ đều là người địa phương, Nam Sơn này, bình thường mọi người cũng không biết đã đến bao nhiêu lần. Trên núi có nguy hiểm hay không, chẳng lẻ chúng ta còn không biết hay sao? Lần này điều tra bất quá chỉ là hình thức, làm cho có chuyện với công chúng mà thôi. Không có nguy hiểm gì đâu."
Thành viên kia có chút lo lắng: "Mặc kệ như thế nào, giáo sư Morales là nhân viên nước ngoài, hơn nữa hắn đã lớn tuổi, nơi này hoang giao dã ngoại, nếu hắn có sự tình gì, sợ rằng ảnh hưởng không tốt." Hắn tựa hồ là thủ lĩnh của tổ điều tra lần này, chỉ chỉ vài thủ hạ, hạ lệnh nói: "Hai anh, đi tìm kiếm chung quanh, chú ý an toàn."
Chuyên gia trung niên cười nói: "Được rồi, anh đã lo lắng, ta cũng cùng bọn họ đi tìm. Ài, anh cứ yên tâm đi, trợ thủ đó của hắn, chính là cái tên tiểu hỏa tử gọi là Lyon có đi theo hắn. Hôm nay, ta thấy bọn họ tự mang theo một ít trang bị, cũng rất chuyên nghiệp, xem ra đều là chuyên gia sinh tồn nơi hoang dã, anh không cần khẩn trương như vậy ……"