Chí Tôn Vô Lại

Chương 25: Thâu gian sái hoạt (Thủ đoạn gian trá)


Tiểu Lôi vừa dứt lời, vẻ mặt của ba vị đạo sĩ trong đại điện biểu lộ vẻ cổ quái, đưa mắt nhìn trộm Ngô đạo tử vẻ dò hỏi, Ngô đạo tử cũng mặt mũi đỏ bừng, muốn lên tiếng bài xích Tiểu Lôi. Lão đạo sĩ trước mặt cười ha hả, nói, "Ngô đạo tử à Ngô đạo tử, tính khí điệt nhi này hệt như nhà ngươi năm xưa mà".
Và không đợi Tiểu Lôi nói tiếp, lão đạo sĩ phẩy tay nói: "Các người lui ra cả đi".
Nghe lệnh, ba vị đạo sĩ lập tức khom người cáo lui, một lão lùn mập còn dụng lực vỗ vai Tiểu Lôi nói "Không sai, không sai, quả nhiên là điệt nhi của Ngô đạo tử, một điểm cũng không chịu kém, có thể lấy ra hai lượng tinh dầu từ tảng đá, đích thực là tính cách của Ngô Đạo Tử mà".
Ngô Đạo Tử sắc mặt càng đỏ bừng, hầm hừ liếc Tiểu Lôi, nhưng hắn nào có để vào mắt, cũng trợn mắt nhìn lại.
Ngô Đạo Tử bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Nhà ngươi tự thu xếp ổn thoả đi!"
Nói xong, mấy người đều ly khai đại điện.
Tiểu Lôi liếc trộm thấy ba vị đạo sĩ vừa ra khỏi đại điện liền cởi bỏ đạo bào, bên trong đều mặc quần áo theo kiểu phương tây, một gã mập lại còn rút di động bi bô, dường như đang to tiếng với ai đó. Đám đông ồn ào như tổ ong vỡ rồi cũng rời đi, chỉ còn lại mình Tiểu Lôi và lão đạo sĩ hai người trong đại điện giương mắt nhìn nhau.
Tiểu Lôi nhìn lão đạo sĩ trước mặt, ho khan hai tiếng, lớn tiếng nói: "Lão lưu mình ta lại đây có dụng ý gì?"
Lão đạo sĩ cười nói: "Ngươi nói bái ta làm thầy trước tiên phải có lợi ích, vậy ta hỏi ngươi, thu ngươi làm đồ đệ có điểm nào tốt cho ta?"
Tiểu Lôi lập tức câm họng, há hốc mồm một hồi rồi ngang ngược trả lời: "Bây giờ ông nhận ta làm đồ đệ, nhưng không có nghĩa là ta sẽ gọi ông bằng sư phụ."
Lão đạo sĩ cười nói: "Ngươi bái ta làm thầy, học được pháp thuật thần thông quảng đại của chúng ta, có thể tung hoành thiên hạ, há chẳng thống khoái sao?"

Tiểu Lôi bĩu môi: "Hiện giờ lên trời có thể ngồi máy bay, chỉ cần có tiền, khắp thế gian này có nơi nào ta không thể đi? Cho dù là Nhà Trắng của tổng thống Mỹ quốc, cũng có thể mua vé vào tham quan mà!"
Lão đạo sĩ cười ha ha, nói tiếp: "Học pháp thuật của ta, có thể kéo dài tuổi thọ, ta năm nay đã hai trăm tuổi rồi, răng không rơi, tóc không rụng, tương lai nếu ngươi tu luyện đắc đạo, cũng có thể đạt được những điều này!"
Tiểu Lôi càng tỏ vẻ coi thường: "Sống trên đời, quan trọng là cảm thấy thoải mái, ngay cả khi chỉ có thể sống ngắn ngủi trong vài chục năm nhưng trong lòng vui vẻ, còn hơn hàng trăm năm sống vô vị buồn tẻ!"
Lão đạo sĩ trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên, lại nói: "Học pháp thuật của ta, sau này ngươi sẽ tự nhiên có khả năng phòng thân, ngươi hiện nay đã có bán tiên chi thể, nếu gặp phải kẻ có tâm địa bất trắc bắt ngươi đem vào lò luyện nhục thể nhà ngươi thành đan dược, bồi bổ tu luyện, nếu gặp phải yêu quái thành tinh nhất định sẽ ăn thịt ngươi ngay lập tức. Chẳng lẻ ngươi không sợ? Lẽ nào nhà ngươi không muốn học pháp thuật?"
Tiểu Lôi lúc này gật gật đầu nói: "Ta đã nói rồi, ba cái trò lên trời xuống đất, tăng cường tuổi thọ đều là quảng cáo loè bịp. Ta hỏi ông, ta bái ông làm thầy, ông có thực sự dạy ta pháp thuật?"
"Đương nhiên!"
Tiểu Lôi cười hì hì nói: "Vậy ông sẽ dạy ta những gì đây?"
Lão đạo sĩ trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Pháp thuật của chúng ta vô biên, có bốn môn công pháp, Ngô thúc của ngươi với ba người sư huynh đồng môn đều học chung bốn môn công pháp này".
Dừng một chút, lão đạo sĩ chậm rãi nói: "Môn thứ nhất là loại Ngô thúc của ngươi học, chính là thỉnh tiên phù loan, phong thuỷ tương học, kỳ môn bát thuật, một khi đắc đạo có thể tham tường thiên cơ, đoán biết được vận mệnh, từ đó có thể đón may phòng nguy!"
Tiểu Lôi lập tức trợn mắt lên nói: "Ta học với Ngô đạo tử 10 năm, chính là mấy thứ xem tướng đoán mệnh này, cho nên có học đi chăng nữa chẳng qua chỉ là một tên thầy tướng số, tương lai không xa sẽ bị người đời coi là giang hồ phiến tử không… ta không học!"
Lão đạo sĩ cười ha ha nói: "Vậy ta dạy ngươi công pháp đại đồ đệ của ta đã học qua, chính là Bách Gia Chư Tử, thiên hạ tạp học, dùng lý nhập đạo! Học xong, ngươi có thể trở thành nhân tài đương thời, người trong muôn người! Tương lai một khi đắc đạo, có thể thành tiên!"

Tiểu Lôi tìm một cái bồ đoàn dứt khoát ngồi xuống, cười nói: "Cái gì Bách Gia Chư Tử , ngươi còn cho thời đại bây giờ giống như thời cổ đại ư? Những thứ này, phỏng có ích gì? Hiện giờ trong trường học đều giảng dạy vật lý, hoá học, đi khắp thế gian đều không sợ! Ta học mấy thứ cái gì Bách Gia Chư Tử, lẽ nào nhà ngươi còn cho rằng đây là thời đại phong kiến, có thể đi thi trạng nguyên? Hừ… ta không học!"
Sắc mặt lão đạo sĩ có chút xấu hổ, nói thêm: "Vậy ta dạy ngươi môn công pháp thứ hai của ta, phương pháp là chay tịnh, tham thiền đả tọa luyện khí, học xong nhất thời hoá vũ thành tiên, có thể đắc đạo!"
Tiểu Lôi gác chân lên gối, uể oải nói: "Cái gì tham thiền đả toạ, lại còn chay tịnh? Tiểu gia ta không ăn thịt không được, còn hận không được ăn sơn hào hải vị! Ngươi muốn ta ăn chay niệm phật, khác nào giết đi sự thống khoái của ta. Không học, không học!"
Trên trán lão đạo sĩ phút chốc đổ mồ hôi, cắn răng bảo: "Tốt thôi, vậy ta dạy ngươi công pháp của đệ tử thứ ba của ta, chính là thái âm bổ dương, hợp tịch song tu thuật,… luyện chế đan dược, sau khi thành công có thể luyện xuất tiên đan, tăng cường đạo hạnh, có cơ hội phi thăng thành tiên!"
Tiểu Lôi nghe thấy bốn chữ "thái âm bổ dương" lập tức hai mắt sáng rực, không nhịn được liền hỏi: "Loại công pháp này có điểm hay đó, này, ngươi nói đệ tử thứ ba, có phải cái lão béo lùn lúc nãy không?"
Lão đạo sĩ không ngăn nổi phải lau mồ hôi, ngượng nghịu cười nói: "Không sai, đúng rồi!"
Tiểu Lôi lúc này cố nén vẻ tinh nghịch, suy ngẫm cẩn thận về mấy loại công pháp đó, thở dài nói: "Ài, loại công pháp này thực là có ý nghĩa, chỉ là ta nghe thấy cái phương pháp luyện đan đã thấy đau đầu rồi, lão đạo sĩ có lẽ nào không biết điều này: căn cứ theo chứng minh của khoa học, cái gì chứ kiểu luyện đan dược thời cổ đại, đều là sử dụng quá hàm lượng chì, ăn nhiều sẽ trở nên ngớ ngẩn a! Cái kiểu chết người này, thôi, không học không học!"
Lão đạo sĩ rốt cục không ngăn được sự giận dữ trên khuôn mặt, đứng lên quát: "Cái này không học, cái kia cũng không, nhà ngươi rốt cục là muốn học cái gì hả?"
Lúc này Tiểu lôi trên mặt lộ ra vài phần xảo trá, hai mắt sáng rực, cười hì hì: "Ông nói có bốn môn công pháp, có đúng không? Ta hỏi ông, gã Khinh Linh tử kia, hắn có bản lĩnh gì thế? Thứ ta muốn học chính là loại công pháp của hắn!"
Thì ra lúc vừa rồi khi lên núi, trên đường gặp Khinh Linh tử, Ngô Đạo tử có nói bản lĩnh của Khinh Linh tử rất cường đại, phóng mắt khắp thiên hạ không có mấy người đáng gọi là đối thủ, tên tiểu tử vô lại giảo hoạt này ngay lập tức lưu tâm, sau khi cùng lão đạo sĩ nói vòng vo nửa ngày, cuối cùng đã tự nói ra dã tâm của mình!
Lão đạo sĩ sắc mặt có vẻ thay đổi, ngưng thần nhìn Tiểu Lôi vài lần rồi trầm giọng nói: "Pháp thuật của Khinh Linh tử là pháp thuật cao siêu nhất của bổn môn, là một con đường lớn vô hình, cái hắn tu luyện chính là vô hình chi pháp! Phương pháp cao thâm ảo diệu này sau khi tu luyện thành công sẽ cường đại đến cực điểm, phóng tầm mắt khắp thiên hạ không có đối thủ, cho dù gặp phải tiên nhân trên thiên giới cũng có thể chiến thắng! Có điều thủ pháp quá bá đạo, phải dùng võ nhập đạo! Bọn Ngô đạo tử bốn người phúc khí và tư chất không đủ, có luyện cả đời cũng không thành công được."
"A, ta hiểu rồi!", Tiểu Lôi mỉm cười nói: "Nguyên lai là trong nhóm Ngô đạo tử vài người tu bằng văn đạo, nhưng Khinh linh tử lại tu theo võ đạo! Làm thế nào mà tu tiên toàn là khinh văn trọng võ? Nghe ông nói nãy giờ về mấy loại tu văn đều là loại nhu nhược yếu ớt, chỉ có vũ lực cường bạo mới là pháp môn lợi hại nhất".
Lão đạo sĩ liếc nhìn Tiểu lôi, cười lạnh: "Tiểu tử nhà ngươi thật không hiểu chuyện! Bốn loại công pháp của đám Ngô đạo tử, tu luyện chính là tuần tự nhi tiến, một khi thấu hiểu thiên cơ, tương lai sau khi phi thăng thành tiên sánh cùng tạo hoá. Còn như công pháp của Khinh Linh tử sát khí quá nặng, nếu không có được phúc khí và cơ duyên cường đại sẽ dễ dàng nhập ma đạo!"