Chí Tôn Vô Lại

Chương 240: Đồ đệ của cao nhân


Sắc mặt lão đầu nghiêm túc, chặt tay vào cổ đứa nhỏ, nhưng thằng bé không biết như thế nào đã nhẹ nhàng tránh khỏi, lại từ trong tay lão nhảy ra.
Lão giả dưới tình huống này sắc mặt rốt cuộc đã biến đổi. Lão tự hỏi chính mình vừa rồi đã nắm được huyệt vị trọng yếu trên cổ đối phương, đừng nói là một tiểu oa nhi, ngay cả là võ thuật cao thủ, bị mình nắm như thế, cũng đừng mơ tưởng đào thoát. Thế mà oa nhi này giãy người một cái, không ngờ lại thoát khỏi tay mình? Cảm giác nó giống như con cá chạch, mình mới rồi chẳng ngờ lại không bắt được!
Lão đầu chợt động tâm, xuất thủ càng nhanh hơn, một tay đã bắt được cánh tay thằng bé, tay kia đặt lên eo nó, nhẹ nhàng nhấc đứa nhỏ lên, thấp giọng nói: "Tiểu bằng hữu, cháu vừa rồi đã thấy chúng ta hạ xuống phải không?"
Đôi mắt đứa nhỏ đảo tới đảo lui, đột nhiên vặn người. Lão đầu "ồ" một tiếng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình như có một khối hỏa nhiệt, không chịu được lại rời tay lần nữa. Thằng bé lăn trên mặt đất, cất bước muốn chạy, nhưng không ngờ trên cổ lại bị thứ gì đó lạnh như băng bám riết.
"Thằng bé này khá cổ quái!" Tráng hán đeo cái rương chứa thạch châu trầm giọng nói, trong tay hắn cầm một vật tựa như bàn tay móc vào cổ thằng nhỏ.
"Tiểu bằng hữu, đừng có lộn xộn, đây là máy cắt kim loại điện tử, cháu động đậy một cái là cổ đứt liền!"
Lúc này trong mắt chú bé con có phần hoảng loạn, trên mặt lại lộ ra vẻ ngây thơ tươi cười, ngọt ngào nói: "Thúc thúc, gia gia…… các người đang đùa với cháu sao?"
Lão giả nọ có chút sửng sốt, tiểu oa nhi đột nhiên lại bắt lấy chiếc máy cắt kim loại trên cổ mình, trên miệng vẫn cười ngọt ngào nói: "Mẹ còn chờ cháu về ăn cơm, mẹ nói không được về nhà muộn……"
Nó nhẹ nhàng vặn người một cái. Hán tử kia chợt cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng, không tự chủ được liền thả lỏng tay ra. Sau đó đứa nhỏ quăng cái máy xuống đất, ba chân bốn cẳng định ù té chạy.
Lão giả cười lạnh hai tiếng, thân pháp nhoáng lên, đã đứng trước mặt nó, miệng cười nói: "Tiểu gia hỏa, đừng giả bộ nữa!" Năm ngón tay xòe ra, chộp tới.
Một trảo này của lão giả, chính là Ưng trảo công với mấy chục năm công lực của mình, một tiểu oa nhi ba tuổi, cho dù lợi hại thế nào, nói cho cùng vẫn còn nhỏ, đã bị lão bắt được. Lão già xiết cổ nó, khẽ dụng lực. Chú bé đau đớn, trở tay hốt nhiên nện một quyền dưới nách lão giả.
Một quyền này rất mạnh, khí thế hùng hậu, rất có cách thức! Lão giả cười: "A! Không ngờ ngươi lại học được quyền pháp?" Mắt thấy một quyền này nện tới, nghĩ thầm rằng một tiểu oa nhi như nó có thể có khí lực bao lớn. Lập tức cũng không ngăn cản, cũng không để ý.
Nhưng hốt nhiên dưới nách đau đớn kịch liệt một hồi. Trong cơn đau chỉ cảm thấy thân thể chấn động, một quyền giáng dưới nách này, không ngờ đã đánh gãy cánh tay của lão giả! Lão giả mặc dù vừa đau vừa giận, nhưng dẫu sao cũng không buông tay. Mắt thấy thằng bé lại đá một cước tới, lần này lão không dám để đối phương đánh nữa, thân thủ nhoáng lên, lại bấm tay điểm lên khớp cong phía sau đầu gối thằng bé hai cái. Đứa nhỏ cảm giác chân tê rần, cước bộ nhũn ra. Lão đầu đã nhanh chóng chặt lên cổ nó, đánh nó hôn mê bất tỉnh.
"Tiểu tử thật lợi hại!" Lão đầu lúc này mới buông tay ra, thần tình kinh nghi. Lão tự phụ một thân công phu của mình, trong giới võ thuật, trừ phi là cao nhân mấy thế gia hạng như Minh Nguyệt gia đương thời mới có thể là đối thủ của mình. Thế nhưng cũng rất ít, có mấy người mà thôi, nhưng không tưởng hôm nay lại bị một chú bé còn hơi sữa đánh cho gãy vai.
Lúc này lão vẫn đang ở phía sau bảo tháp, nên không dám lỗ mãng, cánh tay dụng lực nắm lấy nó, trầm giọng nói: "Mang đứa nhỏ này đi!"
Trong lòng lão đã có chút sợ hãi: "Thằng bé này biết quyền pháp, lại chơi đùa trong chùa, chẳng lẽ trong chùa có cao nhân gì đó sao? Nếu không, nó làm sao lại biết quyền pháp? Một oa nhi bé tí như nó, tại sao lại có khí lực lớn đến vậy?"
Thật sự lão đoán không sai, chú bé này ở gần đây. Nó vốn thường xuyên tới chùa vui đùa, thật ra có một cao nhân trong chùa, thấy nó lanh lợi, liền dạy nó một bài quyền, xem như cường kiện thân thể mà thôi.
Bảo Nhi đang ở tầng hai trên bảo tháp, chứng kiến hết thảy sự việc xảy ra phía dưới, trong lòng ngạc nhiên: "Ồ? Chú bé con kia, làm sao lại giống như tên trộm ta đã thấy lúc tiến vào? Nhưng tại sao tuổi còn nhỏ như vậy…… lại cổ quái như thế? Một quyền vừa rồi của nó, lực đạo dùng thật kỳ quái……"
Trông thấy một hán tử ôm đứa nhỏ trong lòng, hài tử đó mặc dù đã ngất, nhưng xem ra, quá nửa cũng chỉ là cho rằng nó ngủ thiếp đi được người nhà ôm vào lòng mà thôi.
Lúc này hai gia hỏa canh chừng chính diện mặt trước bảo tháp đang đánh nhau cực kỳ kịch liệt. Mấy tên đạo tặc lợi dụng cơ hội đó nghênh ngang từ mặt sau bảo tháp đi ra, nhanh chóng lẩn vào đám người, đi ra ngoài chùa.
Bảo Nhi cũng theo phía sau. Tiểu nha đầu từ nhỏ xem hoạt hình trên ti vi, giờ phút này chính mắt thấy một đạo tặc hàng thật giá thật, nên nói gì cũng không chịu bỏ qua trường náo nhiệt này, chỉ muốn có thể giống như trong phim, đặt mình vào trong một cảnh mạo hiểm.
Cả đoàn người này đi tới một nơi vắng vẻ bên ngoài chùa, có hai chiếc BMW đang đỗ. Mấy người chia thành hai nhóm, chia nhau ngồi lên hai chiếc xe, lại ở trong xe thay quần áo bình thường.
Lão giả kia còn dẫn theo tráng hán đeo cái rương chứa thạch cầu, đồng thời còn mang theo chú bé đang hôn mê kia, ngồi một chiếc xe.
Ba người khác, lại ngồi một chiếc xe còn lại.
Bảo Nhi trông thấy bọn lão lái xe rời đi, thoáng suy tư rồi lấy từ trong người ra một thanh phi kiếm nho nhỏ, quẳng lên không trung, miệng niệm một câu khẩu quyết, phi kiếm liền huyễn hóa ra một đạo kim quang. Bảo Nhi hoan hô một tiếng, lăng không nhảy lên, cứ như vậy giẫm lên phi kiếm, bay đuổi theo hai chiếc xe.
May là nó còn nhớ rõ thi triển thuật ẩn thân lên mình, bằng không, giữa ban ngày ban mặt nếu có người trông thấy một tiểu cô nương giẫm lên phi kiếm, bay phía trên hai chiếc xe BMW, e rằng lập tức sẽ dẫn đến hỗn loạn.
Hai chiếc xe này lại rõ ràng không đi vào nội thành, mà là càng lúc đi trên một con đường vắng vẻ kỳ quái, cứ thế đi thẳng hướng đông, không ngờ đã dần dần ra khỏi địa giới Nam Đô. Khoảng một giờ sau, Bảo Nhi chợt nghe thấy thanh âm đối thoại trong xe vang đến.
"Sư phụ, bây giờ đã xem như an toàn rồi chứ?"
Thanh âm của lão giả dường như thở phào nhẹ nhõm: "Ừ, xem ra đám hòa thượng trong chùa không phát giác ra."
"Hắc…… sư phụ e là quá lo xa rồi, một đám hòa thượng có gì đáng sợ. Hơn nữa đó cũng không phải Thiếu Lâm Tự, ở đâu ra nhiều cao thủ như vậy?"
Lão giả "hừ" một tiếng, trầm giọng nói: "Bình nhật kêu các ngươi dùng đầu óc nhiều chút, lại không nghe! Trong chùa này thế nào cũng có cao nhân ẩn tàng! Ngươi xem tiểu tử này! Một quyền vừa rồi nó đánh ta, rất có chương pháp, tuyệt đối có cao nhân chỉ dạy nó!"
"Nhưng…… nếu trong chùa thực sự có cao nhân, tại sao chúng ta lần này lại thuận lợi như vậy?"

Lão giả thở dài: "Ta nghĩ quá nửa trong chùa cho dù có cao nhân, chính hắn e rằng cũng không biết trong chùa bọn hắn lại cất giấu bảo bối như vậy……"
"Ân, sư phụ, nói đến việc này…… chúng ta lần này đi trộm, rốt cuộc là vật gì vậy? Đám gia hỏa đó không ngờ lại đề xuất giá tiền cao như vậy?"
Lão đầu trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Hắc hắc, đừng nói ngươi minh bạch, ngay cả ta cũng có phần kỳ quái…… vừa rồi ta xem đồ vật này…… ngươi đã thấy một tầng hoa văn điêu khắc trang trí mặt ngoài? Ngươi có biết là gì không?"
"Ừm…… hình như là kinh văn nhà Phật……"
"Không sai. Là kinh văn! Nhưng không phải là kinh văn bình thường! Phật giáo vốn là từ Thiên Trúc truyền nhập vào nước ta, kể từ đời Đường mới càng thêm hưng thịnh. Ta vừa rồi nhìn, điêu khắc trên mặt đồ vật này, chính là Kim Cương Phục Ma Kinh chánh tông! Ngươi biết không? Hơn nữa…… chính là Phạn văn! Đó là vô thượng đại thần thông của nhà Phật trong truyền thuyết……"
Tráng hán kia hít một hơi, kinh ngạc: "Ồ?"
"Đúng rồi, đây là kinh Phật viết bằng Phạn văn. Hiện tại có thể tìm được bản hoàn chỉnh đã cực hiếm rồi! Chỉ riêng phần Phạn văn hoàn chỉnh điêu khắc thủ công mặt ngoài vật này, nếu khảo cứu là xuất hiện từ thủ bút của vị cao tăng nào đó, vậy chính là giá trị liên thành! Hơn nữa ngươi xem, vật này, rõ ràng xuất xứ từ thời đại Tùy Đường, nhưng thạch cầu này, công nghệ mài không tầm thường, ngươi lại nhìn ấn ký phía dưới này…… ngươi mặc dù không biết, lão đầu tử ta lại nhận ra được! Đó là Bất động Căn Bổn ấn của nhà Phật! Là một Trấn Phù! Dùng để trấn áp yêu ma quỷ quái, có tác dụng trừ tà đuổi yêu!"
Hán tử kia lại càng hoảng sợ, nói: "Sư phụ, bên trong đồ vật này sẽ không trấn giữ quái vật gì chứ?"
"Hắc hắc! Ngu dốt!" Lão giả cười cười, lớn tiếng nói: "Hồ thuyết bát đạo! Trên thế giới này làm gì có yêu quái gì đó! Phù hiệu kia mặc dù là trấn phù, là trừ tà đuổi yêu, nhưng cổ nhân phần lớn đều thế. Mỗi nhà mỗi hộ thời xưa đều dán môn thần (thần giữ cửa), chẳng nhẽ mỗi nhà mỗi hộ đều có quỷ sao? Thiết nghĩ…… riêng kinh văn trên vật này, giá cả đã trên...!"
Ước chừng trong lúc lão giả dùng tay ra hiệu, ở phía trên Bảo Nhi không nhìn thấy, lại nghe thấy hán tử kia thở dài: "Nguyên lai là như thế! Đám gia hỏa này ra giá thế thực sự coi như là công bằng."
Lão giả đột nhiên lại thở dài: "Ta chỉ có một việc kỳ quái, đám người ngoại quốc này…… bọn chúng làm sao biết trong chùa tại Nam Đô này lại cất giấu thứ tốt như vậy? Chúng ta hành động lần này, trên địa bàn của chúng ta có đồ tốt như thế mà chính chúng ta cũng không biết. Đám ngoại quốc đó làm sao lại biết được? Hơn nữa lại còn chỉ đích danh, nhất định muốn đồ vật này…… thật là có chút cổ quái."
Hán tử kia cười, nói: "Sư phụ, quản nhiều như thế làm gì, dù sao bọn chúng xuất tiền, chúng ta giao hàng, tại địa bàn của chúng ta, bọn chúng không dám lừa tiền chúng ta!"
Lão giả cười ngạo nghễ, lạnh lùng nói: "Lừa ta? Hừ…… chắc hẳn bọn chúng cũng không dám!"
Tình hình xe chạy hai tiếng, đột nhiên rẽ vào một ngã ba đường, con đường nhỏ này càng đi càng hẹp, cuối cùng chạy tới một khu công trường bỏ hoang.
Nhìn tấm biển ở cổng, nơi này nguyên lai giống như một khu khai thác đá, một ngọn núi nhỏ ở gần đây đã bị san bằng, sau này bị bỏ hoang phế.
Hai chiếc xe tiến vào trong khu khai thác đá, hai bên đều chất đống vật liệu đá bỏ hoang. Đến thẳng phía trước một khu nhà xưởng, xe cũng không dừng lại, mà trực tiếp tiến vào trong nhà xưởng, lúc này mới dừng lại.
Lão đầu kia phân phó ba tên thủ hạ ở chiếc xe kia, lái chiếc xe đến phía sau cất giấu cho tốt, lại căn dặn: "Còn chút thời gian, các ngươi làm khá lắm, trước tiên tìm chỗ ẩn núp kín đáo. Lòng hại người không nên có, nhưng lòng đề phòng người không thể không có! Cùng đám quỷ tây phương này buôn bán, ta bao giờ cũng không quá yên tâm, mấy người các ngươi hãy cẩn thận đề phòng. Nếu giao dịch thuận lợi, thì thôi, nếu bọn chúng dám xảo trá, rút ngay súng ra mà nã!"
Ba hán tử nghe lệnh tản ra, lái xe đến phía sau nhà xưởng, dùng chiếu lau với rơm rạ che lên, lại xóa sạch vết bánh xe. Bọn chúng nấp trên trần nhà, hoặc trong nhà xưởng, chỉ để lại một chiếc xe, trong xe tự nhiên là lão giả kia cùng tráng hán thủ hạ đeo cái rương. Ngoài ra còn có chú bé con đang hôn mê.
"Sư phụ, thằng bé này tính sao giờ?" Tráng hán đưa mắt sang lão giả, ánh mắt lộ ra một tia hàn ý: "Có cần……" tay hắn làm động tác chém một cái.
Lão giả lắc đầu, thấp giọng nói: "Oa nhi này lai lịch còn chưa tra rõ ràng! Hỏi trước cho rõ đã."
Lão trở tay vỗ lên ngực đứa nhỏ hai cái, lại dụng lực ấn ấn, vuốt vuốt. Chú bé hắt hơi liên tiếp năm ba cái, hốt nhiên tỉnh lại, đợi một chút liền ngồi dậy.
"Tiểu oa nhi, ngươi nói được không?" Lão giả mỉm cười.
"Đây là…… địa phương nào?" Chú bé nhìn ra ngoài cửa kính xe, chỉ thấy cảnh vật xa lạ, trong lòng nó lập tức có phần hoảng hốt, nói: "Mẹ cháu còn chờ cháu về ăn cơm…… lão gia gia, người……"
"Ai, tuổi còn trẻ, nói chuyện đã không thành thật……" Lão đầu cố tình thở dài, nháy mắt. Thủ hạ bên cạnh hiểu ý đè thằng bé lại. Mắt chú bé lóe lên một tia giảo hoạt, xoay người, bỗng nhiên lại cảm thấy vai cùng hai chân đều mỏi nhừ một trận, nhất thời khí lực mất sạch.
"Không phải giãy dụa, gia gia ngươi đã điểm huyệt ngươi, ngươi vẫn có thể còn khí lực, cái này mới kỳ quái." Lão đầu cười nói: "Oa nhi, ta hỏi ngươi, người thành thật trả lời, gia gia ta sẽ không làm khó ngươi, được không?"
Thằng bé tựa hồ hoàn toàn sợ hãi, cuống quít gật đầu.
"Ừm, lúc trước, ngươi đánh ta, là ai dạy ngươi?"
Thẳng bé suy nghĩ một chút, nói nhẹ nhàng: "Là…… sư phụ cháu dạy cháu."
"Ồ? Sư phụ ngươi là ai?"
Thằng bé ngẫm nghĩ, vẫn thấp giọng nói: "Sư phụ…… sư phụ chính là sư phụ a."
Lão giả cau mày, suy nghĩ, lại hỏi: "Sư phụ ngươi…… là là hòa thượng?"
"Hòa thượng?" Thằng bé trợn tròn mắt lên.

"Hòa thượng!" Lão giả nói lại một lần, lại thấy vẻ mờ mịt trên mặt thẳng bé, khoa tay nói: "Chính là đầu trọc, không có tóc."
Khoa tay một hồi, thẳng bé mới hiểu được, gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đúng, sư phụ đầu trọc."
Sắc mặt lão giả hòa hoãn lại một chút, nói: "Vậy, sư phụ ngươi có phải ở trong chùa vừa rồi hay không?"
Hỏi những câu này, thằng bé hình như nghe không hiểu cái gì là "chùa". Lại đợi đối phương khoa tay cả nửa ngày, nó mới lại gật đầu.
"Tốt…… sư phụ ngươi tên gì?"
Thằng bé lắc đầu……
"Hừm…… vậy sư phụ ngươi hiện giờ ở hay không ở trong chùa?"
Lắc đầu……
"Sư phụ ngươi dạy ngươi bản lãnh gì?"
Lần này rốt cục không lắc đầu nữa, con mắt thằng bé sáng lên, lớn tiếng nói: "Sư phụ có nói, thứ người dạy cháu kêu là "Đả cẩu quyền pháp".
Lão giả sửng sốt một chút, nhíu mày, miệng thì thầm: "Đả cẩu quyền? Cái này chưa nghe nói qua…… chỉ nghe nói "Đả cẩu bổng pháp" của Cái Bang, còn có "Đả hổ quyền" của Sơn Tây Hợp gia, còn có "Cầm hổ quyền" của Chiết Giang Minh Nguyệt gia…… nhưng cho tới bây giờ chưa nghe nói qua cái gì đả cẩu……"
Lão đang suy tư, đột nhiên trong lúc đó chắc chắn nhìn thấy thằng bé đang dùng ánh mắt len lén ngắm mình, mục quang lại còn pha vài phần giảo hoạt đắc ý, tức thì tỉnh ngộ, giận dữ nói: "Giỏi cho tên tiểu tử giảo hoạt! Không ngờ lại chửi khéo gia gia ngươi là chó!"
Lão trong cơn thịnh nộ, đưa tay tát một bạt tai, thằng bé sợ đến nỗi lập tức khóc lớn. Nó khóc, làm cho bạt tai của lão giả còn chưa đến đúng chỗ, đã do dự ngừng lại.
Trông thấy thằng bé khóc lóc rất thảm thiết, không kìm được sự nghi hoặc trong lòng: "Chẳng lẽ mình trách oan nó? Một oa nhi ba tuổi, làm sao lại biết gạt người? Chẳng nhẽ trên thế giới này thật sự có một bộ quyền pháp gọi là "Đả cẩu quyền"? Chỉ là lão già ta không biết mà thôi."
Trông thấy khuôn mặt mũm mĩm xinh xắn của thằng bé tràn ngập hoảng sợ, lão giả không đành lòng, hòa nhã nói: "Được rồi, ta không đánh ngươi nữa."
Lão lại nhìn kỹ hai mắt thằng bé, đột nhiên nảy sinh một ý niệm trong đầu: "Bất kể lai lịch oa nhi này thế nào, thế nhưng nó mới ba tuổi mà thôi, lại có tạo nghệ như thế, căn cốt này e rằng thực sự không tầm thường!"
Nghĩ tới đây, lão lại sờ soạng tay chân cùng xương sống của đứa nhỏ, không khỏi kinh hãi thất sắc, thất thanh kêu lên: "Một bộ long cốt rất tốt!"
Tim lão giả đập thình thịch, thực sự nghĩ không thông. Thằng bé này chẳng ngờ lại là long cốt trời sinh vạn người không có trong truyền thuyết! Đó là tư chất luyện võ vô thượng tuyệt cấp! Cốt cách trời sinh đã tuấn tú, kinh mạch tự thông! Người có loại tư chất trong truyền thuyết này, học võ một năm bằng thường nhân bảy tám năm! Thực sự là thiên tài trong thiên tài!
Trong lòng lão giả lập tức nổi lên tham niệm: "Ta bắt nó trở về, làm đồ đệ của mình, với tư chất của nó, có thể học hết một thân bản lãnh của ta! Coi như là kế thừa y bát của ta! Cuối cùng ta không phải mỗi ngày phát hỏa với mấy tên ngu xuẩn kia nữa! Hừm, ngay cả khi nó không chịu, ta cứ bắt nó trở về, dẫu sao nó mới ba bốn tuổi, cũng không nhớ rõ được chuyện gì, qua năm ba năm nữa, tự nhiên sẽ quy phục!"
Nghĩ tới đây, lão làm ra vẻ bộ dạng ôn hòa: "Oa nhi, cháu tên là gì?"
Thấy thằng bé không dám nói, lão lại nghĩ: "Nếu không nói, ta đây cũng sẽ không hỏi! Dù sao tương lai ngươi theo gia gia ta, gia gia ta tự nhiên đặt cho ngươi tên khác, tên hiện tại, phải quên đi."
Liền đó lại hỏi: "Gia gia dạy cháu võ công, được không?"
"Không tốt!" Thằng bé hốt nhiên cự tuyệt ngay: "Sư phụ không cho cháu học võ."
"Sao?" Lão giả ngẩn người ra, lại cười nói: "Sư phụ cháu chẳng lẽ không dạy cháu võ công sao?"
Thằng bé bĩu bĩu môi, khinh thường nói: "Sư phụ nói…… võ công là bản lãnh cấp thấp nhất, người nói cháu học loại này, chính là lãng phí thời gian……"
Lão giả nghe được phát nộ: "Sư phụ ngươi nói lung ta lung tung! Hắn không dạy ngươi võ công, chẳng nhẽ lại dạy ngươi niệm kinh! Lại nói, ngươi vừa rồi nói là "Đả cẩu quyền" gì đó sao? Không phải cũng là võ công sao?"
Thằng bé ngây thơ cười: "Đó là thứ lúc bắt đầu sư phụ dạy cháu, sau này người không cho cháu học những thứ này nữa."
"Vậy sư phụ ngươi cuối cùng tên là gì?" Lão giả cười lạnh nói: "Hừ, võ thuật danh gia của nam phương, ta phần lớn biết! Ta thực sự muốn xem, là vị cao nhân nào, lại cuồng vọng như thế!"
Con ngươi thằng bé đảo đảo mấy cái, chậm rãi nói: "Sư phụ chính là sư phụ rồi, cháu không biết tên sư phụ…… bất quá có một lần sư phụ cùng người đánh cờ, cháu ở bên nhìn, người kia gọi sư phụ là "Cổ Chung xú hòa thượng"…… lão gia gia, xú hòa thượng, có phải là lời mắng người hay không?"
Lão giả nhíu mày, miệng thì thầm: "Cổ Chung hòa thượng? Cái tên này thực là chưa nghe nói qua…… võ lâm nam phương, có một nhân vật tên như vậy sao?"
Lão đầu này không biết danh tự của Cổ Chung hòa thượng, nhưng Bảo Nhi đang ở phía trên chiếc xe đã nghe, thiếu chút nữa từ trên nóc xe trượt xuống, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Cổ Chung hòa thượng?
Bảo Nhi tự nhiên đã nghe qua danh tự này! Lúc nó còn nhỏ bám chặt lấy Diệu Yên nghe kể chuyện xưa, đây vốn là thiên tính của hài tử, nhưng Diệu Yên nào đâu sẽ kể chuyện xưa? Bị nó bám riết không có biện pháp, đành chọn một số kinh nghiệm năm đó kể ra, khiến cho Bảo Nhi nghe như mê như say, chỉ cảm thấy so với chuyện cổ tích cái gì sói bà thỏ trắng mà mẹ Nguyệt Hoa kể còn đặc sắc hơn gấp trăm lần. Từ đó trở đi cũng không tìm Nguyệt Hoa nghe kể chuyện nữa, nằng nặc quấn lấy Diệu Yên.
Đó là lý do mà sau này nó cũng được nghe nói về danh tiếng của Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân Bảng, biết Cổ Chung hòa thượng này…… mặc dù tại võ lâm phàm gian, dĩ nhiên không ai biết được danh tự này, nhưng trong Tiên Lâm, chính là như sét đánh ngang tai!
Lại nghe thấy lão giả hỏi tiếp: "Sư phụ ngươi ngụ ngay trong cái chùa đó sao…… ân, chính là địa phương vừa rồi chúng ta đi ra, có rất nhiều rất nhiều tên đầu trọc đó."
"Đúng a……" Thằng bé gật đầu.
"Hừ!" Lão giả tức giận đùng đùng, hừ mạnh một tiếng, quát: "Ngày khác ta phải tới bái phỏng vị Cổ Chung hòa thượng này một chút! Bằng vào cái gì lại nói võ công quá quắt như thế!"
Bảo Nhi ở trên nghe mà phát buồn cười trong lòng: "Ngươi tìm Cổ Chung hòa thượng là muốn xúi quẩy rồi? A ha…… thế là có chuyện vui lớn rồi, đến ngay cả mẹ Diệu Yên của ta cũng không dám nói mình nhất định thắng được hòa thượng đó. Lão nhân gia này sao, hừ, mặc kệ Ưng trảo hay là Hổ trảo, hòa thượng người ta đánh cho một Chưởng Tâm Lôi, cho dù ngươi là long trảo, cũng đập bẹp."
Ngừng một lát, nó lại nghĩ: "Cổ Chung hòa thượng, không ngờ lại ngụ ngay trong ngôi chùa đó? Chuyện này thật sự kỳ quái rồi, về nhà nhất định phải nói cho mẹ biết."
Đang nghĩ tới đây, chợt nghe thấy xa xa bên ngoài truyền đến thanh âm của xe mô tô. Thể chất của Bảo Nhi đặc thù, tự nhiên linh giác nhạy cảm, đã sớm nhận ra người trên xe từ lâu.
Quả nhiên, một lúc sau, người trên nóc kêu lên: "Sư phụ, người lấy hàng đã đến!"