Chí Tôn Vô Lại

Chương 194: Ngoài ý muốn


Phía trên cao trong Diêm La điện điểm từng đóm lục sắc quỷ hoả, khiến đại điện được chiếu rọi trong quỷ khí âm u, chỉ thấy phía trước đại điện hai bên lần lượt bày hai cái bàn vuông. Bốn vị phán quan, Thưởng Thiện Ti, Phạt Ác Ti, Tra Sát Ti, Thôi Phán Quan chia ra ngồi ở hai bên. Trên bàn trước mặt mỗi người sách đều chất đống thành chồng cao, có lẽ chính là "Sổ Sinh Tử" trong truyền thuyết.
Trên sảnh đường cao cao phía trước đại điện, có một vị thân hình cao lớn, mặt đen tai vuông, đầu đội kim quan, thân mặc mãng bào, eo thắt đai ngọc, hai mắt trợn tròn, chính là Diêm Vương. Chỉ là không biết là vị nào trong mười vị Diêm vương.
Tiểu Lôi và Diệu Yên xếp ở phía sau, đám vong hồn phía trước đang đi tới. Diêm Vương cao giọng quát: "Dưới công đường là người phương nào?"
Ông ta lập tức hỏi rõ ràng ngọn nguồn sinh tử, liền có phán quan tra ra có phải là thật hay không, sau đó phân phó đầu thai hay là chờ nghe xét xử.
Đến phiên Tiểu Lôi, quỷ binh trước điện cao giọng quát: "Kế tiếp!"
Tiểu Lôi tươi cười, cùng Diệu Yên ngang nhiên đi vào đại điện.
Diêm Vương trước mặt lớn giọng quát: "Dưới công đường là người phương nào?"
Tiểu Lôi chớp mắt, lớn tiếng hỏi ngược lại: "Trên công đường là người phương nào?"
Một lời này của hắn, thiếu chút nữa khiến cho cái mũi của Diêm Vương bị lệch đi. Quỷ quan dưới điện lập tức cao giọng khiển trách: "Lớn mật, thấy Diêm La vương còn không quỳ xuống!!" Tiểu Lôi lại cười lạnh: "Ta vốn không phải vong hồn, không thuộc về âm phủ quản hạt, dựa vào cái gì bắt ta quỳ?"
Diêm Vương trước mặt "Ồ" một tiếng, quát hỏi: "Ngươi không phải là vong hồn? Tại sao lại đi tới địa phủ?"
Tiểu Lôi phát ra tiếng cười ha ha, nói: "Ta tới tìm ngươi nhờ trợ giúp."
Sắc mặt Diêm Vương trầm xuống, quát: "Lớn mật, bắt lấy!"
Một tiếng dạ vang lên, lập tức có quỷ binh vọt tới, trong tay cầm chiêu hồn bài, gậy đả quỷ. Không cần Tiểu Lôi ra tay, Diệu Yên đã phất tay áo lên, một đạo kim quang bay tới, đám tiểu quỷ này đã ngã như rạ.
"Yêu nghiệt to gan!" Bốn phán quan bên cạnh lập tức xông lên. Mỗi người giơ cao phán quan bút vẫy tới. Trên phán quan bút đều là hồng sắc chu sa, lập tức hoá thành một mảng hồng sắc vụ khí. Trong màn vụ khí này mơ hồ có vô số lệ quỷ mặt mũi hung dữ, bao phủ Tiểu Lôi và Diệu Yên bên trong.
Diệu Yên cười lạnh một tiếng, trong tay áo bắn ra một sợi dây thừng đen, lập tức phá tan tầng hồng sắc vụ khí này. Dây thừng cuộn một vòng, tay của bốn phán quan trống không, phán quan bút đã bị cuốn đi.
Tiểu Lôi đưa tay bắt lấy những phán quan bút này, bẻ gãy, quăng xuống đất.
Bốn phán quan nọ vốn là quan văn, không có bản lãnh gì. Lúc này họ sợ hãi liên tục lùi về phía sau, Chợt nghe thấy bên ngoài điện phía sau một trận hỗn loạn, chính là ngưu đầu mã diện đang chạy đến.
Trong tay ngưu đầu giơ cao Trảm Quỷ Đao, không cần biết đầu đuôi, xông lên chém Tiểu Lôi một đao. Đao chưa tới, Tiểu Lôi đã mơ hồ cảm thấy âm khí trên Trảm Quỷ Đao, chỉ cảm thấy trong đao phong ẩn chứa sát khí vô hạn, đao phong lăng lệ, bên trong không biết ẩn tàng bao nhiêu tiếng lệ quỷ kêu gào thảm thiết.
Phải biết rằng, Trảm Quỷ Đao trong tay ngưu đầu này, đã chém không biết bao nhiêu lệ quỷ. Vô số sát khí của lệ quỷ đều tụ tập trên đao của hắn, đó là một hung khí hạng nhất.
Tiểu Lôi lắc mình tránh thoát, trở tay lấy ra thái đao của mình. Có điều một đao này của ngưu đầu mặc dù không thương tổn được Tiểu Lôi nhưng đao phong dẫn theo một luồng hàn phong, Tiểu Lôi lập tức cảm thấy trong tai dường như nghe thấy vô số lệ quỷ kêu gào thảm thiết, đầu óc không khỏi có chút choáng váng.
Ngưu đầu kia quát một tiếng, lại cử đao tới chém Tiểu Lôi. Tiểu Lôi lần này không khách khí nữa, giờ phút này pháp lực hắn đại tăng, hốt nhiên tung ra một đao, chính là "Bách Trảm Quy Nhất!"
Với pháp lực hiện tại của hắn, đã là cao thủ Tu Pháp Kỳ. Hơn nữa chiêu "Bách Trảm Quy Nhất" này, dồn toàn bộ pháp lực tụ tập lên một đao. Ngưu đầu bất quá là một quỷ tướng nho nhỏ của âm phủ, như thế nào ngăn cản được chứ? Một đao hạ xuống, ngưu đầu hét to một tiếng, Trảm Quỷ Đao bay thẳng lên trời, người cũng ngã lăn ra sau.
Chỉ là người hắn mặc dù đã té ngã, nhưng trong tay lại vẩy một mảng gì đó đen kịt. Mảng đen tới giữa không trung liền hoá thành một hắc võng, lập tức chụp Tiểu Lôi vào bên trong.

Hắc võng này vốn là pháp khí tróc nã ác quỷ của ngưu đầu, nói ra cũng là một kiện pháp bảo lợi hại. Chỉ là thời khắc này dùng đến, lại thực sự đã dùng sai rồi.
Hắc võng này dùng bắt quỷ thì vô cùng lợi hại. Mặc cho ngươi là lệ quỷ gì đó tu luyện đến quỷ vương, cũng phải sợ hãi hắc võng này …… nhưng Tiểu Lôi dẫu sao không phải là quỷ! Hơn nữa linh khí toàn thân dồi dào.
Hắc võng này khi dính vào người hắn, trái lại tự động bị đốt cháy, chỉ trong chốc lát, đã biến thành tro bụi. Ngưu đầu thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Nhưng Tiểu Lôi đã xông tới, một cước đá hắn ngã lăn ra đất.
Hắn quay đầu lại nhìn, trong lúc đó mã diện đã ngã xuống đất, trên người còn bị dây thừng đen của Diệu Yên trói chặt. Diệu Yên tươi cười đứng một bên, hẳn là đã sớm giải quyết xong mã diện.
Ngoài điện phủ, vô số quỷ binh quỷ tướng xông lên, có trường thiệt quỷ (quỷ lưỡi dài), có phi phát quỷ (quỷ đầu tóc rũ rượi), có bạch mao quỷ (quỷ lông trắng) vân vân, cứ như là cuộc triển lãm quỷ hồn vậy. Cả đám đều cầm các loại binh khí, đang giương nanh múa vuốt.
Diệu Yên khẽ mỉm cười cổ quái, đột nhiên từ trong lòng lấy ra một tờ giấy nho nhỏ, quăng lên mặt đất, tiện tay điểm một cái, bắn một đạo kim quang lên trên.
Một đoàn vụ khí tỏa ra, rồi nghe thấy "Grừ!!!!" một tiếng gầm lớn vang lên.
Trước mặt chợt xuất hiện một quái vật khổng lồ!!
Tiểu Lôi vừa nhìn qua cũng trở nên ngây dại, mục quang quái dị trợn mắt nhìn Diệu Yên. Chỉ thấy trong nụ cười của Diệu Yên lại xen lẫn vài phần đắc ý.
Nguyên lai trước mặt chỉ thấy một quái vật to lớn, thân cao chừng hai mươi thước, giống như một con thằn lằn thông thường, đang đứng thẳng người, sau thân có hai cánh, trên thân có khải giáp , há hốc mồm, bất thình lình nuốt gọn hai quỷ binh trước mặt.
Gia hoả này chính là con rồng Tây phương bị Diệu Yên thu phục trong điện thờ thần Zeus,!! Lúc này nó lại được phóng ra.
Quỷ binh chung quanh mặc dù nhiều, nhưng cự long dưới sự sai khiến của Diệu Yên, há mồm phun ra một ngụm hàn khí, lập tức đem một đám quỷ binh trước mặt biến thành băng trụ.
Diêm Vương phía trên điện phủ cùng phán quan bị doạ đến thân thể run rẩy. Loại rồng Tây phương này, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng gặp qua, hoàn toàn không biết đây là quái vật gì.
Tiểu Lôi xông lên đài, một trảo chế trụ Diêm Vương, quát: "Diêm Vương lão nhi, còn không mau lệnh cho thủ hạ của ngươi dừng tay?"
Diêm Vương gắng gượng trấn tĩnh, chỉ là ánh mắt lại bối rối, vội vàng nói: "Thượng tiên thủ hạ lưu tình! Thủ hạ lưu tình!"
Hắn ra lệnh một tiếng, tiểu quỷ dưới điện đều lui ra, Tiểu Lôi mới buông hắn ra.
Diêm Vương sửa sang lại y quan, khom người cười khổ: "Không biết là vị thượng tiên nào giá lâm, Tiểu Vương đắc tội rồi."
Tiểu Lôi hì hì cười nói: "Ngươi không biết ta đâu. Ta tới tìm chỉ là muốn ngươi trợ giúp mà thôi."
Diêm Vương mày ủ mặt ê: "Không dám, thỉnh thượng tiên cứ nói thẳng ra luôn."
Tiểu Lôi hì hì cười: "Ta tới nơi này là để tìm một người, ngươi đem người kia tới, ta hỏi hắn mấy câu là được."
Nói xong, Tiểu Lôi nói tên Phương bá ra, Diêm Vương cuống quít kêu phán quan tới. Bốn phán quan vội vàng lật xem sổ sinh tử, lật một hồi, dè dặt đưa cho Diêm Vương. Hắn nhìn thoáng qua, mày chau mặt ủ nói: "Thượng tiên …… cái này ……"
Sắc mặt Tiểu Lôi trầm xuống: "Như thế nào?"
"Thượng tiên bớt giận! Bớt giận!" Diêm Vương cười khổ nói: "Người mà ngài nói …… hiện tại không có ở chỗ ta …… lúc người kia tới, tra ra là hắn chết oan, dương thọ chưa tận, cho nên theo luật, Tiểu vương đã để cho hắn đi đầu thai lần nữa."

Tiểu Lôi ngớ ra, biến sắc nói: "Đi đầu thai?" Hắn đột nhiên với tay tóm lấy y phục của Diêm Vương, quát: "Đầu thai khi nào?"
Diêm Vương đau khổ nói: "Đã đi từ rất sớm. Khi người đến, tra ra là chết oan, ta đã phán hắn được đầu thai lần nữa. Tiểu vương làm việc rất là công bằng, cho tới bây giờ không dám trễ nải."
Tiểu Lôi thở dài, buông Diêm Vương ra.
Đã đầu thai?
Vậy có thể là cực kỳ không hay rồi. Vong hồn một khi đầu thai, trước tiên sẽ được uống một chén Mạnh bà thang. Mạnh bà thang này một khi uống rồi, sẽ quên hết thảy ký ức kiếp trước. Cái gì cũng không biết, ký ức cũng sẽ không lấy lại được.
Diệu Yên đột nhiên nói: "Không có biện pháp khác sao?"
Tiểu Lôi lắc đầu: "Không có biện pháp …… cho dù tìm được Phương bá sau khi đầu thai, ông ta hiện giờ khẳng định đã biến thành một tiểu hài nhi. Hơn nữa ký ức kiếp trước cũng không còn, hỏi cũng không thu được gì."
Nói tới đây, trong lòng hắn không kìm được nộ khí, không nhịn được giậm giậm chân.
Diệu Yên thở dài nói: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Nếu như vậy, chúng ta trở về nghĩ biện pháp khác vậy."
Tiểu Lôi gật đầu, nhưng vừa đi được một bước, thình lình cười nói: "Nếu đã tới một chuyến, tại sao phải trở về tay không như thế?" Lại tóm lấy một phán quan, cười nói: "Ta nói tên vài người, ngươi đem sổ sinh tử của các nàng ấy đưa cho ta."
Nói xong, Tiểu Lôi đem một loạt tên của Nguyệt Hoa, Bảo Nhi, Tiểu Thanh toàn bộ nói ra.
Phán quan cố ý cự tuyệt, nhưng Tiểu Lôi đã lấy thái đao sáng loáng ra giễu qua giễu lại trước mặt, hung tợn nói: "Đao này của ta chính là pháp khí! Cho dù ngươi có là đắc đạo quỷ quan, một đao hạ xuống, cũng chỉ có chết mà không có sống, ngươi có muốn thử hay không?"
Diêm Vương bất đắc dĩ, đành dùng ánh mắt ra hiệu cho phán quan, lúc này hắn mới lật sổ sinh tử.
Không mất bao lâu, đã lật ra một đống.
"Tiểu Thanh, không cha không mẹ, đắc đạo xà tinh, dương thọ chín trăm sáu mươi mốt năm."
Tiểu Lôi tiện tay đem trang này xé toạc thành bụi phấn.
"Nguyệt Hoa, cha Nguyệt Vô Kỵ, mẹ Lưu thị, dương thọ hai mươi hai năm, …… ồ?" Tiểu Lôi nhìn lên sổ sinh tử, sau lại bồi thêm một câu: "Quỷ sống …… quỷ sống này có nghĩa là sao?"
Phán quan nhìn thoáng qua, cười khổ nói: "Cái này …… cái này tiểu nhân cũng không biết."
Diệu Yên mỉm cười, ngắt lời: "Phu quân, chàng đã quên lai lịch của Nguyệt Hoa muội muội rồi sao?"
"A!" Tiểu Lôi cười nói: "Ta nhớ rồi."
Nguyệt Hoa không phải người của thời không này, vốn khi hai mươi hai tuổi đã phải chết. Nhưng bởi vì bị mình mang đến thời không này, cho nên Nguyệt Hoa mới sống lại, cho nên được xem như "quỷ sống".
Tiểu Lôi cũng mặc kệ, cũng dùng sức xé nát trang này.
Rồi lại tìm kiếm sổ sinh tử của Bảo Nhi, cũng xé luôn.
Có điều tìm kiếm tên của Diệu Yên, như thế nào cũng không tìm được.
Diệu Yên mỉm cười nói: "Thiếp đã đắc đạo, xem như không còn trong ngũ hành, vượt ra ngoài tam giới, trên sổ sinh tử tự nhiên không có tên."
Đợi đến lúc lật đến tên của chính Tiểu Lôi, hắn thoáng nhìn qua, hốt nhiên hét to một tiếng, nhảy dựng lên, sắc mặt kinh hãi, hai tay mơ hồ run rẩy, biểu tình trên cả khuôn mặt thật bất khả tư nghị.
Diệu Yên càng hoảng sợ, nhanh chóng nắm lấy tay Tiểu Lôi, cũng liếc qua trên sổ sinh tử. Sắc mặt nàng cũng biến đổi, không kìm được kinh hãi kêu lên.
Tiểu Lôi sắc mặt trắng bệch, hốt nhiên giống như nổi điên túm lấy phán quan bên cạnh, lớn tiếng quát lên điên cuồng: "Trên này viết sai rồi!! Ngươi nói đi!! Là viết sai rồi!!!"
Phán quan đăm chiêu ủ dột, nhìn lại trên sổ sinh tử, trên đó có viết ……