Chí Tôn Vô Lại

Chương 192: Xuống âm phủ


Trong lòng Tiểu Lôi nảy sinh một chút áy náy, ôn nhu nói: "Ta thực sự không phải rầu rĩ vì nàng ấy …… hiện tại ta gặp phải một nan đề bên ngoài ……"
"Chàng còn có thể có nan đề gì …… đơn giản là muốn mang vị Điền gia tiểu thư kia về, nhưng lại không biết báo cáo với chúng ta như thế nào, đúng hay không?" Diệu Yên lạnh lùng nói, vừa liếc qua Nguyệt Hoa cùng Tiểu Thanh: "Tiểu Thanh Nguyệt Hoa, các muội nói có phải hay không?"
Ánh mắt Nguyệt Hoa không kìm được có chút khác thường, Tiểu Thanh vẫn luôn đứng một bên. Nàng khác Diệu Yên và Nguyệt Hoa. Diệu Yên, Nguyệt Hoa cùng Tiểu Lôi đã có quan hệ thực tế, chỉ duy nhất có nàng là chưa có. Mặc dù trong lòng Diệu Yên cùng Nguyệt Hoa đã mặc nhiên chấp nhận sự tồn tại của nàng, nhưng nàng vẫn chưa chính thức cùng Tiểu Lôi. Trong mấy ngày này, nàng ở trong nhà, nhưng lại tựa như là một tùy tùng bên cạnh Tiểu Lôi vậy.
Giờ phút này nghe thấy lời Diệu Yên nói, sắc mặt Tiểu Thanh đỏ lên, cúi đầu xuống, e thẹn nói: "Ta …… ta không biết."
Tiểu Lôi thở dài: "Các nàng thật sự hiểu lầm rồi …… hiện tại ta nghĩ đến đích xác không phải Điền gia tiểu thư gì đó …… mà là ……" Tiểu Lôi đột nhiên bật cười nói: "Ta nói cho các nàng nghe vậy …… bây giờ trong đầu ta đang nghĩ đến, là tên đại tinh tinh đô con Lôi Hống."
Hai người Diệu Yên cùng Nguyệt Hoa tức thì trợn tròn mắt lên, ngay cả Tiểu Thanh cũng quái dị nhìn Tiểu Lôi, cố nhịn cười.
Tiểu Lôi cười bất đắc dĩ: "Ta biết ngay các nàng sẽ không tin mà ……"
Hắn đem chuyện hôm nay nói ra một lượt, nói đến lúc sáng gặp Điền Kha Nhi tại chùa. Quả nhiên Diệu Yên nén nộ khí xuống hừ lạnh một tiếng, oán hận trừng mắt nhìn Tiểu Lôi. Chỉ có điều lúc nói đến Vô Tướng hòa thượng trong chùa, Diệu Yên cau nhẹ mày: "Hòa thượng này có lai lịch gì? Cố làm ra vẻ huyền bí …… nếu như gặp phải ta, một kiếm quét sạch ngôi chùa của hắn.
Tiểu Lôi hì hì cười: "Hòa thượng này à, trái lại không phải người xấu, hình như còn cố ý hỗ trợ. Phiền não trong lòng ta, cũng không quan hệ gì với hắn ……"
Nói tới chuyện ân oán đời trước của Lôi gia, Nguyệt Hoa cùng Diệu Yên đều cau mày. Nguyệt Hoa thở dài: "Loại sự tình này thật là vô vị…… tựa như những tình tiết nhàm chán trong phim.
Lại nói tới vấn đề của hai người Lôi Hống và Lôi Đại tiểu thư, mấy nữ tử đều sôi nổi phỏng đoán, nhưng nói đến nửa ngày cũng không đưa ra một kết luận nào.
Chỉ duy có Diệu Yên, trong mắt lóe lên một tia thần thái khác thường, liền sau đó lại ẩn nó đi.
Ngay đếm hôm đó. Riêng Tiểu Lôi ngồi ngây ngốc trên sân thượng lầu hai. Nơi đây dù sao là ngoại ô, khoảng cách so với nội thành tương đối xa. Không bị ô nhiễm, không khí cũng tương đối trong lành. Những vì sao lấp lánh đầy trời, không giống như trong thành thị, trên đỉnh đầu chỉ có không khí vẩn đục
Phía sau truyền đến bước chân khe khẽ: "Chàng còn đang nghĩ biện pháp?" Thanh âm êm ái vang lên, một thân thể nhu nhuyễn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi mỉm cười, hắn không quay đầu lại, trở tay lại ôm lấy người phía sau, nhỏ giọng nói: "Diệu Yên, khi nói tới vấn đề hôm nay, nàng hình như muốn nói gì đó …… không nên giấu diếm ta, ta thấy được biểu tình của nàng có biến hóa. Nhưng lúc ấy nàng không nói ra, có phải có nỗi khổ gì đó không?"
Diệu Yên khe khẽ cười, chậm rãi đi tới trước mặt Tiểu Lôi, nhẹ nhàng tựa sát vào mình hắn, nói: "Thiếp có thể có nỗi khổ gì?" Chỉ có điều thật ra thiếp nghĩ đến một điểm biện pháp."

Tiểu Lôi cười nói: "Nàng có biện pháp gì?"
Diệu Yên nháy nháy mắt: "Dựa theo lời chàng nói, chuyện này chỉ duy nhất có hai người biết chân tướng. Một là Phương bá nào đó, hai là môn chủ Phong môn, à, gia hỏa tên Phong Cuồng đó. Chàng nếu như muốn biết rõ ràng chuyện này, cũng chỉ có dựa vào hai người đó thôi, đúng chứ?"
Tiểu Lôi gật gật đầu, nhíu mày nói: "Nhưng Phương bá đã chết. Phong Cuồng thì …… hắc hắc, bắt hắn tới khảo vấn cũng không phải chuyện khó, nhưng e rằng vị tất hắn đã chịu nói. Hơn nữa xem ra người này tính tình hắn rất ương ngạnh, cũng rất có ngạo khí. Loại người như thế cực kỳ khó đối phó ……
Diệu Yên mỉm cười, không đợi Tiểu Lôi nói xong đã hờ hững nói: "Vậy không cần hỏi hắn nữa …… chúng ta trực tiếp tìm Phương bá hỏi đi."
Tiểu Lôi lại càng hoảng sợ: "Nàng nói cái gì?"
"Thiếp vừa rồi chưa nói, là bởi vì Nguyệt Hoa muội muội còn đang ở đó. Chuyện này nói ra có chút hung hiểm, ta sợ nàng ấy lo lắng." Diệu Yên chậm rãi nói: "Chàng nói Phương bá kia, quả thật đã chết …… hừ hừ, chúng ta tìm người không được, chẳng lẽ còn không tìm được quỷ sao!" Ngữ khí của nàng mang theo một tia ngạo ý, chậm rãi nói: "Cùng lắm thì xông vào âm tào địa phủ, tìm Diêm La vương đòi người! Xem hắn dám không giao người không, hừ ……"
Tiểu Lôi lúc này mới thực sự động dung, giật mình nói: "Nàng …… nàng nói …… xông vào âm phủ?"
"Phu quân, ta không muốn chàng vì sự tình gì đó mà phiền não. Nếu đáp án đã ở trên người Phương bá, vậy thiếp thân bồi phu quân dạo bước âm tào địa phủ một phen! Hừ hừ, nếu Diêm La vương kia không hợp tác, ba thước Thanh phong kiếm trong tay thiếp, gọi hắn xem có dám không đáp ứng không!"
Nói tới đây, Diệu Yên hờ hững cười, mơ hồ lộ xuất vài phần loại khí khái ngày đó thống lĩnh quần yêu đại náo Tiên Lâm đại hội.
Trong lòng Tiểu Lôi cũng kích động, lớn tiếng nói: "Được! Chẳng ngờ nàng lại muốn đại náo âm tào địa phủ …… ý nghĩ này thật sự có chút to gan lớn mật …… bất quá, âm tào địa phủ, có quỷ binh quỷ tướng, còn có hắc bạch vô thường, ngưu đầu mã diện, phán quan Diêm La, đám này đều là chánh bài quỷ quan. Nhất là Diêm La vương, trên danh nghĩa đã là chúa tể của âm phủ …,"
"Với địa vị cao nhất trong đương thế phàm trần, cho dù gặp phải Đại La Kim Tiên, thiếp cũng vị tất đã sợ hắn. Hai người chúng ta cùng nhau xông vào âm tào địa phủ, tìm quỷ hồn của Phương bá kia tới hỏi cho rõ ràng, chẳng phải là đơn giản hơn nhiều sao?"
Dừng một chút, Diệu Yên cau mày nói: "Vấn đề này còn có một chỗ khó xử …… phu quân, ta vốn không phải phàm nhân. Quy củ trong thiên địa không quản được ta, nhục thân ta có thể tiến nhập địa phủ, nhưng chàng lại không được …… chàng dù sao cũng là phàm nhân, còn chưa tu thành chánh quả. Nhục thân không xuống được địa phủ …… phải nguyên thần xuất khiếu mới được …… điều này e là có chút hung hiểm."
Nói tới đây, Diệu Yên đột nhiên dừng lại, cười nói: "Ra đi, ta nghe thấy hết thanh âm của muội rồi."
Đằng sau sân thượng, sắc mặt Tiểu Thanh có chút bất an, chậm rãi từ mặt sau vách tường đi ra, tựa hồ rất có dũng khí nhìn Tiểu Lôi.
Diệu Yên mỉm cười: "Tiểu Thanh, muội trốn ở chỗ này làm cái gì?"
Tiểu Thanh tựa hồ hơi lúng túng, mặt lại mắc cỡ đỏ bừng. Tiểu Lôi tâm ý máy động, ôn nhu nói: "Nàng thấy hôm nay trong lòng ta không được thoải mái, không yên tâm, cho nên len lén đến xem ta phải không?"

Tiểu Thanh muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm, nghiêm mặt nói: "Diệu Yên tỷ tỷ, Tiểu Lôi, ta không phải cố ý nghe lén …… chỉ là các người nói muốn xuống âm tào …… cái này …… điều này có chút quá liều lĩnh …… âm tào địa phủ vốn chính là âm phủ. Nơi đó sao có thể nói xông vào là xông……"
Diệu Yên cười nói: "Điều này muội không cần lo lắng, tu vi của ta cùng Tiểu Lôi, cũng không sợ đám quỷ binh quỷ tướng dưới âm phủ, ngay cả Diêm La vương cũng vị tất là đối thủ của chúng ta. Đang lúc ta nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này hai người chúng ta e là không được, còn muốn tìm muội hỗ trợ, nhưng không ngờ là muội đã tự mình tới."
Tiểu Thanh há hốc miệng, lí nhí nói: "Muội …… tu vi của muội thấp quá, e rằng không có biện pháp cùng đi với các người."
Diệu Yên nghiêm mặt nói: "Sự tình này mà thiếu muội e là bất thành …… pháp lực của muội không đủ, quả thật không thể cùng đi với chúng ta. Nhưng có một việc lại phải xin nhờ muội …… nhục thân Tiểu Lôi không thể tiến nhập địa phủ, chỉ có thể nguyên thần xuất khiếu …… nếu nguyên thần xuất khiếu, nhục thân cần phải có người trông nom. Ta sẽ đặt cạnh chàng một ngọn đèn thất bảo liên đài. Ngọn đăng hỏa này là mối liên hệ duy nhất giữa nguyên thần và nhục thân của chàng. Sau khi chúng ta xuống, ngọn đèn này tuyệt đối không được để tắt! Muội phải cẩn thận trông nom cho tốt, nếu không, sợ là chàng sẽ rất khó trở về."
Tiểu Thanh cau mày nói: "Như vậy …… như vậy chẳng phải quá mức nguy hiểm hay sao …… hay là …… hay là nghĩ thêm phương pháp khác có được hay không?"
Tiểu Lôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Thanh, cười nói: "Nàng yên tâm, ta cùng Diệu Yên cùng đi. Nàng không tin vào bản lãnh của ta, không tin vào bản lãnh của Diệu Yên hay sao? Huống hồ nàng trông giữ nhục thân của ta, ta cũng yên tâm. Chỉ là chúng ta lần này đi cũng không biết là mấy ngày, nàng phải chịu khổ rồi."
Tiểu Thanh mắt thấy không cách nào thuyết phục được hai người, đành phải đáp ứng.
Chỉ là xuống địa phủ không thể nói xuống là có thể xuống ngay được.
Phải chọn lựa một ngày âm, sau đó tính toán chuẩn xác thời gian âm khí nặng nhất, lại lựa chọn một chỗ cực âm trong biệt thự ……
Nói đến thật buồn cười, chiếu theo kiến giải của phong thủy học, chỗ có âm khí nặng nhất trong nhà lại là nhà xí.
Tới lúc này, Tiểu Lôi kìm không được cười: "A ha, chơi vui như thế, tóm lại chúng ta không phải từ bồn cầu nhảy xuống là có thể tới được âm tào địa phủ chứ?"
Tiểu Thanh không nhịn được trách: "Chàng lại còn hi hi ha ha …… điều này …… vấn đề này không thể đùa giỡn như vậy!" Trong lời nói, tràn đầy sự quan tâm.
Tiểu Lôi lúc này mới thu lại khuôn mặt đang hí hửng.
Ba người chuẩn bị xong xuôi. Do sợ Nguyệt Hoa lo lắng, Diệu Yên đã thi triển pháp thuật, tạm làm cho Nguyệt Hoa hôn mê bất tỉnh, thi triển phép quy tức trên người nàng, cho phép đầu óc nàng dù ngất đi nhưng cơ năng thân thể vẫn không thay đổi, cũng sẽ không thương tổn đến hài tử trong bụng nàng.
Về phần Bảo Nhi, Tiểu Lôi giả bộ dạy nó một pháp thuật, gạt nó ngoan ngoãn đả tọa. Thừa dịp lúc nó không biết, Diệu Yên bắn một chỉ, khiến cho Bảo Nhi nhập định luôn, không đủ bảy tám ngày thì không tỉnh lại được.
Tiểu Lôi theo sự hướng dẫn của Diệu Yên, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất. Đốt vài đạo linh phù vẽ một vòng chung quanh người hắn.
Mắt thấy Tiểu Lôi nằm yên lành, Diệu Yên lấy ra một ngọn liên hoa đăng, đặt ở bên người Tiểu Lôi, quay về phía Tiểu Thanh nghiêm mặt nói: "Tiểu Thanh, muội nghe cho kỹ đây …… ngọn đèn này tuyệt đối không được để nó tắt, chỉ có điều buổi trưa, lúc dương khí thịnh nhất trong ngày, lửa trên ngọn đèn này sẽ ảm đạm. Đó chính là thời khắc quan trọng nhất, muội phải nghĩ biện pháp để cho ngọn đèn không thể tắt, tốt nhất là làm cho nó thịnh vượng một chút …… chiếc đèn này không phải cháy nhờ loại dầu nào cả, mà muội phải dụng pháp lực xuất ra tam vị chân hỏa, đèn này mới có thể cháy được …… lần này muội chịu khổ rồi …… ta biết đối với người tu hành mà nói, dụng pháp lực xuất tam vị chân hỏa, nguyên khí sẽ tiêu hao nhất ……,
Tiểu Thanh trịnh trọng nói: "Muội sẽ làm, cho dù là nguyên khí đại thương, muội tuyệt đối sẽ không để cho ngọn đèn này tắt."
Diệu Yên nhìn Tiểu Thanh thật lâu, nhỏ giọng nói: "Tòa nhà này trên-dưới-trước-sau, ta đều đã bày trận pháp, ngoại nhân không thể xông vào được. Nghĩ đến cũng sẽ không có đối đầu lợi hại nào tới xâm phạm, nhưng không sợ nhất vạn mà chỉ sợ vạn nhất …… Chấn Thiên Linh này của ta …… là pháp bảo ta dùng bổn mệnh nguyên khí tu luyện thành. Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, muội hãy lắc cái chuông này, ta sẽ có thể cảm ứng được, liền lập tức mang theo phu quân trở về. Tóm lại, muội hết thảy phải cẩn thận.
Tiểu Lôi nằm trên mặt đất, cười nói: "Được rồi, không cần phải khẩn trương vậy, thật ra ta rất hiếu kỳ, âm tào địa phủ, có bộ dạng như thế nào chứ."
Diệu Yên trừng mắt lên nói: "Đừng đùa giỡn nữa." Nói xong, nàng vươn thủ chưởng vỗ nhẹ lên trên Thiên linh cái Tiểu Lôi, hắn liền hôn mê bất tỉnh, không biết gì nữa.