Chí Tôn Vô Lại

Chương 187: Không thể nói


Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái, hai mắt đảo nhanh vài vòng, sau đó cười to, đưa tay chỉ vào hòa thượng, lớn tiếng nói:"A, Đại hòa thượng, mọi người đều nói, người xuất gia không được nói láo, ông trước mặt Phật tổ lại nói láo như thế, không sợ bị trách phạt sao?"
Hòa thượng kia nhẹ nhàng nâng chén trước mặt, nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói:" Bần tăng cũng không nói sai chứ"
Tiểu Lôi hắc hắc cười lạnh hai tiếng, nói:"Những chuyện khác nói ra ta cũng không hiểu lắm, nhưng nói đến các thứ đoán mệnh, bát quái, kinh dịch gì đó, ta tám tuổi đã học thuộc lòng, mười hai tuổi nổi danh thiết chủy thần toán, ông lại nhìn mặt Kha Nhi mà đoán có kiếp nạn…. hahaha, đúng là hài hước!"
Hắn chỉ vào Điền Kha Nhi, mỉm cười nói:"Cô nương này tướng mạo ta đã sớm xem qua, tuyệt đối không phải tuổi còn trẻ mà đã đoản mệnh, Đại hòa thượng ông suốt ngày tụng kinh niệm phật, nói đến làm thầy tướng số, hắc hắc … Chỉ sợ lão nhân gia không được chuyên nghiệp lắm a?"
Điền Kha Nhi ở bên cạnh, sắc mặt có chút bất an, chần chờ một lát, thấp giọng nói:"Đại sư…. người nói có phải là thật không?" Rồi quay đầu nói với Tiểu Lôi:"Tiểu Lôi ca ca, đại sư là cao nhân đắc đạo, mọi việc người nói đều rất chính xác".
Hòa thượng kia mỉm cười, nhìn Tiểu Lôi nói:"Nguyên lai tiểu thí chủ này cũng tinh thông dịch toán chi thuật, quả thật rất giỏi, người xem sắc mặt Điền tiểu thư có gì không ổn?"
Tiểu Lôi trong lòng cổ quái, nhìn chằm chằm vào Điền Khả Nhi, cau mày nói:" Vẻ mặt nàng hồng hào, quang hoa lưu chuyển, đó chính là thể hiện mọi việc đều thuận lợi, làm gì có dấu hiệu về tai họa?"
Hòa thượng sắc mặt không đổi, nói:"Vậy xin mời tiểu thí chủ xem cho bần tăng được không?"
Tiểu Lôi nhìn lão vài lần, nói:"Sắc mặt đại sư tốt lắm, không có gì đặc biệt"
Hòa thượng lắc đầu:"Thiện tai, thiện tai, bần tăng đã tính toán nhiều lần, hôm nay bản thân sẽ gặp phải tai ương đổ máu"
Tiểu Lôi nhịn không được, bật cười nói:"Đại hòa thượng nói như thế là sao? Ông suốt ngày trốn trong chùa niệm kinh, làm sao có thể gặp phải tai ương đổ máu? Ta xem sắc mặt ông tươi tắn lắm, không có gì là sắp gặp tai họa cả"
Hòa thượng liếc mắt, đột nhiên đứng dậy, một chưởng nhẹ nhàng đánh ra, chén trà trước mặt lập tức vỡ tan tành. Lão cầm một mảnh vỡ nhỏ, nhằm vào đùi mình hung hãn đâm vào.
"A" Điền Kha Nhi nhịn không được kinh hãi kêu lên một tiếng, hòa thượng dùng sức đâm rất mạnh, nhất thời trên đùi máu chảy đầm đìa.
"Bần tăng đoán đúng chứ? Bần tăng hôm nay quả nhiên là gặp tai họa đổ máu" Hòa thượng mỉm cười nói.
Tiểu Lôi biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy, gằn giọng:"Đại hòa thượng, ông chơi xấu à?"
Hòa thượng sắc mặt thong dong, thản nhiên cười nói:"Bất kể như thế nào, cũng coi như bần tăng đoán trúng, còn tiểu thí chủ đoán sai rồi."
Sắc mặt Tiểu Lôi thay đổi mấy lần, đột nhiên cười to:"Được rồi đại hòa thượng, ông rốt cuộc có chủ ý gì? Mau mau nói ra đi. Để chảy máu lâu như vậy không tốt đâu!"
Hắn lấy ra một bình sứ, đưa cho hòa thượng một viên đan dược.
Hòa thượng nhìn qua, thần sắc kinh dị nói:"Đây chính là Sanh Sanh Tạo Hóa Đơn, hóa ra tiểu thí chủ là người phái Tiêu Dao"
Tiểu Lôi lắc đầu:"Ta không phải thuộc phái Tiêu Dao"

Hòa thượng cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu, lấy viên đan dược nuốt xuống, tay nhẹ nhàng vuốt xuống phía đùi, từ tay xuất ra một đạo phật quang nhu hòa, lập tức máu ngừng chảy, vết thương dần dần khép lại.
Hai tay lão chắp lại, thi lễ với Tiểu Lôi:"Đa tạ tiểu thí chủ đã ban thuốc, bần tăng chảy vài giọt máu nhưng lại được một viên Sanh Sanh Tạo Hóa Đơn, vụ mua bán lần này, bần tăng đã chiếm tiện nghi rồi"
Tiểu Lôi cũng chắp tay:"Nói rất hay, đại hòa thượng, tại sao ông không cho ta mang Kha Nhi rời khỏi đây chứ?"
Hòa thượng thở dài, chậm rãi ngồi xuống, nói:"Mấy ngày nay, Điền tiểu thư ở tạm chỗ này., mặc dù quy định của Phật môn là không tiếp nữ khách, nhưng dù sao bần tăng đã nợ Điền tiên sinh vài phần nhân tình nên chuyện này không thể không giúp. Có điều bần tăng lại không nghĩ tới, đền đáp phần nhân tình này lại không hề dễ dàng…." Lão dừng một chút rồi nói:" Xem ra tiểu thí chủ và phái Tiêu Dao có quan hệ sâu xa, tự nhiên cũng được là người tu hành, không biết đã nghe đến danh hiệu Ngũ Hành tông chưa?"
Tiểu Lôi thở dài, cười khổ nói:"Ta đã biết rồi….Kha Nhi ở chỗ này mấy ngày nay đều có người tìm đến gây phiền toái sao?"
Hòa thượng mỉm cười nói:"Không sai, bất quá bần tăng đã đáp ứng thỉnh cầu của Điền tiên sinh, tất nhiên sẽ dùng hết sức mình giúp cho Điền tiểu thư an toàn. Ngũ Hành Tông đã tới đây hai lần, lần đầu tiên chỉ là mấy người đệ tử nên bần tăng thuận tay đuổi đi, nhưng lần thứ hai chính là Môn chủ của Phong môn Ngũ Hành Tông, bần tăng mặc dù pháp lực có hạn, nhưng vì ủy thác của người khác, nên cũng không thể làm gì khác, chỉ toàn lực ra tay ngăn cản. Vị môn chủ Phong môn cũng biết khó mà lui, nên bần tăng cũng coi như không làm nhục sứ mạng được giao"
Tiểu Lôi nghe xong rùng mình, lão hòa thượng này nói thật khiêm nhường, cái gì pháp lực có hạn, cái gì toàn lực ra tay, tất cả đều là lời khách sáo, khiêm nhường thôi, rõ ràng là lão đánh cho vị môn chủ kia bỏ chạy, hiển nhiên bản lãnh phải rất cao cường.
Lẳng lặng nghe xong, sắc mặt Tiểu Lôi vẫn bình thản, cười nói:"Chuyện đơn giản vậy thôi sao?Nếu lão cho Kha Nhi rời đi, ta tự nhiên có bản lãnh bảo hộ nàng hết sức chu toàn"
Hắn trong lòng khẳng định chắc chắn một điều, bọn Lôi Đại tiểu thư hoặc Phong Cuồng sẽ đến, bất quá pháp lực Tiểu Lôi hiện giờ không như ngày trước, căn bản không lo lắng điều này. Ngay cả Diệu Yên cũng nói qua, pháp lực của mình tịnh tiến rất nhanh, nếu khổ luyện thêm hai năm nữa, tham gia Tiên Lâm thịnh hội, cũng chưa chắc không có được một ghế. Tiểu Lôi hiện tại cũng được xem như một cao thủ Tu Pháp Kỳ.
Trình độ của bọn Phong môn, Tiểu Lôi tuy chưa cùng bọn họ tỉ thí, nhưng bí kíp của Ngũ Hành tông hắn cũng đã xem qua, nên cũng biết Phong Môn không có cao thủ thực sự
Hòa thượng mỉm cười:"Không sai, bần tăng mặc dù bất tài, nhưng mắt còn chưa mờ. Thí chủ mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng pháp lực tu vi sợ rằng còn cao hơn so với vị môn chủ Phong Môn kia, bần tăng cũng không phải lo lắng thí chủ không đối phó được Phong Môn."
Tiểu Lôi nhíu mày:"Vậy thì…."
Hòa thượng lắc đầu, thở dài, chậm rãi nói:"Ân oán giữa Điền môn và Phong môn rất sâu nặng, dây dưa từ nhiều đời trước. Người của Phong môn cho dù không làm gì được thí chủ, nhưng có chắc không gây nguy hại đến Điền tiên sinh không? Thí chủ có từng nghĩ, người mang Điền tiểu thư rời khỏi đây, nếu Điền gia gặp chuyện, người bảo vệ được Điền tiểu thư, nhưng nếu Điền tiên sinh gặp nạn, vì Điền tiểu thư, thí chủ có thể không ra tay tương trợ được không?"
Tiểu Lôi trầm mặc một lát, đột nhiên ha ha cười to, đứng lên nhìn chằm chằm vào hòa thượng, lạnh lùng nói:"Đại hòa thượng giỏi lắm, ông định gài bẫy ta chăng? Ông tốn công tốn sức nói mấy câu này, chủ yếu là muốn ta giúp Điền gia đối phó Phong môn phải không?" Dừng một lát, hắn liếc hòa thượng:"Ta thấy ông pháp lực cao cường, tại sao lại không ra tự mình xuất thủ, mấy đứa tiểu bối của Phong môn sao có thể là đối thủ của đại sư được?"
"A di đà phật!" Hòa thượng nghiêm mặt nói:"Bần tăng là người xuất gia, làm sao có thể tham dự sự tình tranh đấu như vậy. Huống hồ, bần tăng đã quyết tâm không rời miếu tự này một bước"
Tiểu Lôi nhíu mày, tâm trạng lo lắng đứng lên.
Trong tình huống này, với quan hệ giữa mình và Điền Kha Nhi, nhà nàng có chuyện, mình đúng là phải ra tay trợ giúp.
Nhưng nào có ngờ…trong đám đối thủ của Điền Chấn còn có Lôi Đại tiểu thư.
Lôi Đại Tiểu thư cùng Tiểu Lôi có quan hệ không tệ, mặc dù nữ nhân này nhìn bên ngoài rất hung dữ, nhẫn tâm, nhưng đối với Tiểu Lôi rất tốt, giúp hắn không ít chuyện. Huống chi nàng còn là tỷ tỷ của Lôi Hồng, nên dù sao mình cũng không thể ra tay đối phó nàng được.
Hòa thượng này nói cũng không sai, nếu mình thật sự dẫn Điền Kha Nhi rời đi, như vậy Điền gia sẽ xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi lộ vẻ khó xử, Điền Kha Nhi thấy vậy, không khỏi thở dài, thấp giọng nói:"Tiểu Lôi ca ca, em ở lại nơi này cũng được, anh….anh có thời gian rảnh rỗi đến thăm em, là em vui rồi"

Tiểu Lôi nhíu mày, khẽ gắt lên:"Cái gì?"
"Em hiểu" Điền Kha Nhi hạ đầu, nói khẽ:"Lần này là Lôi tỷ tỷ đối nghịch với cha …tỷ ấy cũng là bằng hữu của anh, anh tốt nhất là không nên giúp bên nào. Nhưng em biết, nếu cùng anh rời đi, một khi cha gặp nạn, em nhất định sẽ cầu xin anh tương trợ. Anh vì nể mặt em, mặc dù khó khăn, nhưng cũng sẽ miễn cưỡng đáp ứng…"
Tiểu Lôi thấy Điền Kha Nhi u oán, không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, ôm vào lòng. Điền Kha Nhi đột nhiên lệ rơi, nói:"Em không hiểu, Lôi tỷ tỷ cùng Điền gia quan hệ tốt như thế, tại sao đột nhiên phải cùng nhau tranh đấu một mất một còn như vậy chứ? Mấy lần trong lúc vô ý em nghe thấy cha nhắc tới Lôi đại tỷ, trong ánh mắt tràn ngập sát ý…"
Tiểu Lôi buồn bã.
Điền Chấn là tay kiêu hùng, trong lòng coi trọng nhất là gia nghiệp tổ tiên. Mặc dù đối với nữ nhi rất thương yêu, nhưng tuyệt đối sẽ không vì nhi nữ tình trường mà thay đổi suy nghĩ. Không cần nhìn tận mắt, chỉ qua lần chữa bệnh cho Điền Kha Nhi là có thể nhận ra điều này.
Điền Chấn tu vi không thấp, nhưng lại không chịu hao phí công lực của mình để cứu con gái. Mắt thấy con gái nguy kịch, cũng chỉ mời người ngoài đến chữa trị, để chính mình thì bảo tồn thực lực. Điều này thể hiện gia nghiệp tổ tiên quan trọng hơn nhi nữ.
Tiểu Lôi hiểu rõ chuyện tranh đấu của Phong môn và Điền môn bên trong Ngũ Hành tông. Lôi gia chính là con cờ của Phong môn phái đến tiềm phục bên cạnh Điền môn. Hiện giờ hai bên công khai tranh đấu, ân oán sâu nặng, tuyệt đối sẽ không chết không lui. Chỉ đáng thương cho cô gái này, kẹt ở giữa, không biết làm sao.
Đối với người của Phong môn, hắn không hề lo lắng, bên cạnh còn có Diệu Yên, một đại cao thủ. Nhưng không biết mình có thể đối phó với Phong môn như thế nào? Một chưởng hạ sát chăng? Tên Phong Cuồng đối với mình không thể nói là tệ, giữa mình với hắn lại không có cừu hận sâu nặng gì, hơn nữa còn có Lôi Đại tiểu thư, hắn càng không thể nào đối địch với nàng được.
Nếu không nói đến Điền Kha Nhi, giữa Điền Chấn và Lôi Đại tiểu thư, Tiểu Lôi thật ra cùng Lôi Đại tiểu thư quan hệ tốt hơn một chút, còn Điền Chấn kia….hắc hắc, hắn nhớ tới lúc Điền Chấn dùng chi phiếu dụ dỗ mình ly khai….chuyện xấu hổ đó, làm hắn khó chịu trong lòng.
Điền Chấn ơi Điền Chấn, nếu không phải nể mặt con gái của ngươi, thì cho dù người của Phong môn không tìm ngươi gây phiền toái, ta cũng tìm đến ngươi gây phiền toái. Bất quá hiện giờ tốt nhất là không giúp bên nào, muốn ta giúp ngươi đối phó Lôi Đại tiểu thư, cứ mơ đi!!!
Ý niệm trong đầu Tiểu Lôi chuyển động, đột nhiên nhìn thấy hòa thượng kia đang mỉm cười nhìn mình, hắn động tâm, buông Điền Kha Nhi, cười nói:"Đại hòa thượng, ông cười sao mà cổ quái như vậy, chắc là trong lòng rất vui vẻ phải không?hắc hắc….ông vừa rồi chủ động nói ra điều này, hiển nhiên là có biện pháp giải quyết phải không?Có cao kiến gì, xin mời mau mau nói ra đi!"
Hòa thượng mỉm cười:"Chuyện này ư, bần tăng cao kiến thì không có, nhưng với nhận thức nông cạn của mình cũng có thể nói một điều."
"Đại hòa thượng, ngươi nói mau đi!"
Hòa thượng cười cười, chậm rãi vươn một ngón tay, chấm vào chén trà của Tiểu Lôi, sau đó trên mặt bàn viết mấy chữ. Tiểu Lôi nhìn thoáng qua, trên mặt lộ vẻ mặt quái dị. Hòa thượng kia mỉm cười, đưa tay xóa luôn mấy chữ đó đi.
Hắn cau mày, suy nghĩ một chút, cười khổ nói:"Đại hòa thượng, ông đưa ra một nan đề như vậy…cũng được, nể mặt Kha nhi, chuyện này ta không thể không quản rồi, ta tiếp nhận!"
"A di đà phật" Hòa thượng kia chắp tay:"Tiểu thí chủ trái tim nhân hậu, tâm hồn lương thiện. Bần tăng vô cùng bội phục!"
Tiểu Lôi lập tức phẩy phẩy tay, trong lòng thầm nhủ:"Nhân hậu sao? Sao ta không thấy vậy. Miệng nói vậy mà tâm không nghĩ vậy, miễn cưỡng lĩnh hội được ba phần. Lão hòa thượng này nói chuyện hết lần này tới lần khác đều dối trá như vậy, đúng là lão già giảo hoạt."
"Ta có thể dẫn nàng đi chưa?" Tiểu Lôi đến bên Điền Kha Nhi nói.
Hòa thượng kia mỉm cười, gật đầu, xoay người đi vào nội đường.
Tiểu Lôi chửi thầm, hướng về hòa thượng, hung hăng giơ ngón tay giữa lên, rồi kéo tay Điền Kha Nhi, cười nói:"Đi thôi"
Kha Nhi ngạc nhiên nói:"Tiểu Lôi ca ca, anh cùng đại sư bàn bạc gì thế? Vừa rồi đại sư viết chữ gì trên bàn vậy?" Vừa rồi hòa thượng viết chữ cũng là lúc Điền Kha Nhi bị Tiểu Lôi che khuất, nên không nhìn thấy gì.
Tiểu Lôi cười hì hì, làm mặt quỷ:"Phật viết: Không thể nói, có thể nói!"
Hắn đột nhiên nhìn Điền Kha Nhi, nói:"Đi thôi, cùng nhau về nhà nào!"
"Về nhà?" Điền Kha Nhi dừng lại, chần chừ một lát, thấp giọng nói:"Tiểu Lôi ca ca, nhưng cha em …."
Tiểu Lôi ngửa mặt lên trời cười lớn:"Anh biết, cha em không ưa anh….chuyện này không cần lo lắng, anh lần này quay về, đối với cha em lại là việc tốt" Nói tới đây, hắn lắc đầu, ảo não nói:"Phiền toái ơi phiền toái…ta ghét nhất bị phiền toái, nhưng vi Kha nhi tiểu mỹ nhân, biết là phiền toái nhưng vẫn phải xen vào"
Nói xong, hắn đột nhiên ghé sát, hôn mạnh lên mặt nàng. Khuôn mặt Điền Kha Nhi trở nên đỏ ửng, kiều diễm vô cùng.