Tiểu Lôi ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy trước người đứng trước mặt, thân hình nhỏ thó, xem hình dáng sợ rằng chỉ cao đến eo mình. Hắn mặc một chiếc cẩm bào, trong tay cầm một mộc trượng hắc sắc lê hoa, trên đầu đội mão quan, khuôn mặt đầy nếp nhăn, bộ râu dài đến ngực đã hoa râm, mắt ti hí. Tiểu lão đầu này chắn trước mặt ba người Tiểu Lôi, hỏi lớn: "Là người phương nào phá trận pháp bên ngoài, xông tới ? Chẳng lẻ không biết nơi này là Côn Luân tiên thảo viên, không được đi vào sao ?"
Tiểu Lôi thấy người này hình dáng kỳ quái, phi tục phi đạo, cười nói: "Ngươi là người nào, cũng là Côn Luân phái sao ?"
Lão nhân đó lắc đầu: "Ta là thổ địa thần của khu vườn này
Khinh Linh Tử ở phía sau quát: "Hồ thuyết bát đạo, nơi này ở trong núi, nếu là sơn thần còn có thể, sao lại có thổ địa quản hạt."
Lão nhân đó nhìn Khinh Linh Tử vài lần, nghiêm mặt nói: "Vị đạo trưởng này, trên đầu có thần quang, nói vậy đã đứng vào hàng tiên ban! Không biết là vị thượng tiên nào giá lâm Côn Luân ?" Nói xong, giơ lên mộc trượng vái chào.
Khinh Linh Tử cười nói: "Không cần ca ngợi ta, ta còn chưa thành tiên, xem như là phàm nhân. Ngươi có phải là thổ địa thần nơi này?"
Lão nhân vuốt râu, nghiêm mặt nói: "Chuyện này còn có giả sao? Thượng tiên chẳng biết, Côn Luân vốn là do sơn thần quản, nhưng mảnh rừng này đều là tiên gia bảo vật, tiên thảo vô số, chính là nơi có linh khí, cho nên bố trí chức thổ địa của ta, chuyên môn quản lý nơi này. Đám đệ tử Côn Luân phái cũng thường đến, chỉ là khu rừng này lại không phải là tài sản của Côn Luân phái, mà là thuộc về trời đất. Bọn họ tới nơi này hái tiên thảo, đều là có ngày giờ trật tự, không thể rối loạn quy củ."
"Sao? Nơi này còn có quy củ gì?" Tiểu Lôi ngạc nhiên nói.
Thổ địa gật đầu liên tục, nghiêm mặt nói: "Quy củ rất nhiều! Tiên thảo trong rừng này chính là thiên địa sở sinh, lại không phải là sản nghiệp Côn Luân phái. Bọn họ muốn đến hái lượm, trước tiên phải tắm rửa trai giới, tế bái thiên địa, mới có thể nhập viên. Nơi này mặc dù rừng cây tươi tốt, tiên thảo phong phú, nhưng cũng không thể hái bừa bãi! Tiên thảo sinh trưởng cực kỳ không dễ dàng, mặc dù là nơi linh khí của Côn Luân sơn, nhưng để đám thượng phẩm tiên thảo sinh trưởng, không có đủ trăm ngàn năm thì không khai hoa kết quả, nếu là bừa bãi ngắt hái. Chỉ một thời gian, sợ rằng đã sớm hái hết. Tỷ như mộc linh chi. Ba trăm năm mới có thể chín, ở đây bất quá mới chỉ có mười ba gốc mà thôi, nếu là hái hết, không phải đoạn căn sao? Luôn luôn phải có hái có trồng, mới có thể kéo dài. Tiểu thần ở chỗ này, chỉ phụ trách cai quản lâm viên, chiếu cố đám tiên thảo."
Tiểu Lôi nhịn không được bật cười: "A. Ta hiểu rồi, ngươi mặc dù quan chức nhỏ, tốt xấu coi như là nhân viên của thiên đình, ha ha ha ……"
Thổ địa nghĩ mãi cũng không hiểu nhân viên là ý tứ gì.
Diệu Yên che miệng cười nói: "Ngươi là thổ địa thần nơi này? Thật sự thất kính rồi. Chúng ta vào vườn muốn hái chút tiên thảo, ta từng nghe, nơi này có thể có không ít thứ hay ho gì đó."
Thổ địa thần đắc ý, cười nói: "Đồ tốt tự nhiên là không ít. Nhắc tới lâm viên này, có một bảo bối. Đó là thứ thiên hạ khó được …… á ?" Hắn đột nhiên câm mồm, cảnh giác nhìn mấy người, nhíu mày nói: "Đáng chết đáng chết. Ta gần như quên, các ngươi xông tới chắc là không có ý tốt?"
Nói xong, hắn hoành mộc trượng, quát: "Ta là thổ địa thần, chức trách nơi này, không thể để các ngươi làm loạn!"
Tiểu Lôi cười hi hi nói: "Ngươi còn có thể ngăn trở chúng ta sao ? Bên ngoài kia trận pháp đều bị chúng ta phá, tiểu lão đầu nhà ngươi có bản sự gì?"
Thổ địa đảo mắt, quanh co nói: "Chuyện này sao …… ân …… ta và Côn Luân đệ tử quan hệ không tệ, bọn họ đến hái tiên thảo cũng hay cùng ta gặp gỡ, ta hô to một tiếng, sẽ có người đến tương trợ !"
Nói xong, lão nhân này không ngờ quay đầu bỏ chạy, miệng hô to: "Người đâu a ! Người đâu a ! Có người cướp tiên thảo !!"
Ba người Tiểu Lôi nhìn hình dáng hắn, cũng không ngăn trở, chỉ là a a cười to. Thổ địa kêu lên vài tiếng, không thấy người tới cứu, lập tức hét lớn: "Ngươi nghe rồi đó, tự tiện cướp tiên thảo, đó là phạm cấm sự. Ta pháp lực thấp kém, ngăn trở các ngươi không được, nhưng sau đó tất nhiên bẩm cáo thượng ty …… hừ hừ !"
Hắn giận dữ, hô to hai tiếng, quay đầu, xem ra muốn chạy. Diệu Yên đột nhiên cong tay bắn ra một đạo kim quang, bắn lên không chớp nháy hai lần.
Thổ địa vốn am hiểu thuật thổ độn, nhưng bị Diệu Yên thi pháp, đầu đụng vào mặt đất, tựa như nện vào tấm thép cứng, ầm một tiếng, đầu óc choáng váng, ngã nhào trên mặt đất. Trên trán nhất thời sưng lên một cục u, lão ôm đầu kêu đau, ngay cả mộc trượng cũng quăng sang một bên.
Diệu Yên đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy áo lão xách lên, cười nói: "Chúng ta còn có chút chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi có thể đi được không."
Thổ địa sợ hãi nói: "Các ngươi muốn hỏi ta cái gì ? Ta tuyệt đối không thể nói !"
Diệu Yên bỉu môi: "Trong rừng của ngươi có cái gì tốt, không cần ngươi nói, ta tự ngửi là biết. Chỉ là trên người ngươi có một thứ, ta lại cảm thấy hứng thú."
Nói xong, nàng đưa tay vào lòng hắn mò một hồi, lấy ra một hắc hồ lô nhỏ, hồ lô đó bất quá dài chừng ba tấc, Diệu Yên lắc lắc, lại áp tai vào lắng nghe, vui mừng nói: "Chính là cái này."
Nàng lấy hồ lô, không hề quản thổ địa thần, tiện tay đem hắn quăng xuống. Lão nhân đó khóc lóc nói: "Ngươi không nói đạo lý ! Ngươi đến cướp tiên thảo, còn cướp đồ kiếm cơm của ta? Không có thứ này, ta sợ rằng lập tức sẽ bị miễn chức. Ta lăn lộn mấy trăm năm, mới lên đến vị trí thổ công, ngươi không phải hại ta đánh vỡ chén cơm sao?"
Tiểu Lôi cầm lấy cái hồ lô từ trong tay Diệu Yên, ngạc nhiên hỏi: "Thứ này là gì?"
Diệu Yên mĩm cười, nói: "Thứ này bên trong có tiên thủy."
"Tiên thủy ? Có tác dụng gì?"
Diệu Yên cười nói: "Thứ này sao, có hai diệu dụng. Đệ nhất, chàng nghĩ lão nhân này là thổ địa, chưởng quản khu rừng này, xem như một tay làm vườn. Nhưng thổ địa chưởng quản rừng cây, sẽ không giống đám làm vườn phàm gian. Phải cầm cuốc đào đất cả ngày hay sao? Tiên thủy này làm những việc đó cho bọn họ. Tiên thủy là tiên giới chi vật, trong tay chàng chỉ cần có một hạt giống, tùy chàng gieo ở nơi nào, cho dù là trên tảng đá hay là đồng khô cỏ cháy. Chỉ cần nhỏ một giọt tiên thủy, lập tức có thể sinh trưởng. Thổ địa hay sơn thần, có tiên thủy mới có thể chưởng quản chiếu cố lâm viên."
"Như thế tốt lắm." Tiểu Lôi cười nói: " Sau khi trở về, chúng ta cũng trồng một ít tiên thảo ở hậu viện. Còn ưu điểm thứ hai là gì ?"
Diệu Yên sắc mặt đỏ lên, nói: "Tiên thủy này thích hợp hoa cỏ sinh trưởng. Phu quân …… phu quân chẳng lẻ quên xuất thân của thiếp? Thứ này dùng tại hoa cỏ là cực tốt, thiếp vừa lúc dùng để …… ân, tắm rửa thì nhỏ một giọt, đối với thiếp rất có lợi."
Tiểu Lôi cười hì hì, lập tức đem hồ lô này cất vào lòng, cười nói: "Đã tốt như vậy thì đem về.
Thổ địa mặt ủ mày chau, cười khổ: "Thôi thôi. Các ngươi xem hình dáng đều là người đàng hoàng, sao lại là cường đạo. Chuyện cướp đoạt tiên thảo, thiên thượng địa hạ cũng có, nhưng lại không có ai làm như các ngươi. Cho dù là năm đó tên cường đạo tổ tông Tề Thiên Đại Thánh, lúc trộm bàn đào, cũng bất quá trộm xong thì đi. Không hề như các ngươi, ngay cả đồ của thổ lão nhi ta cũng không buông tha."
Hắn không đề cập đến Tôn Hầu Tử thì thôi. Này nhắc tới Tôn Hầu Tử, khuôn mặt Khinh Linh Tử lập tức khó nhìn vài phần, hừ một tiếng, phất tay áo đi vào rừng.
Tiểu Lôi làm mặt quỷ, kéo tay Diệu Yên đi phía sau. Thổ địa cũng không vội, lẻo đẻo theo sau, kiên trì cầu xin Tiểu Lôi đem hồ lô kia trả cho hắn.
"Phu quân, đây là Mộc Linh Chi. Sau khi ăn có thể tránh đao binh, chỉ cần không phải tiên gia thần binh, phổ thông đao kiếm vũ khí đều không gây thương tổn chàng." Diệu Yên vào một gốc cây nhìn qua đen đúa như một khúc gỗ. Nàng thấy Tiểu Lôi không quan tâm, hé miệng cười nói: "A, ta gần như quên, phu quân hiện tại là bán tiên chi thể, binh khí tầm thường vốn không thương tổn được chàng, thứ này đối với chàng mà nói thật sự không có tác dụng gì. Bất quá một chút trở về, đem cho mấy tỷ muội và Bảo Nhi ăn, như vậy mới có lợi."
Tiểu Lôi cười hì hì, gật đầu, nói một câu "Không tệ". Không ngờ rút thái đao, rắc một tiếng, đem cái gọi là "Mộc linh chi" một đao chém xuống …… hắn chém dứt khoát hai đao, đem một mảnh mộc linh chi trước mặt chặt sạch.
Hắn đột nhiên nhớ tới, trên người còn có một túi Càn Khôn nữa, chính là cái túi mà Tiểu Lôi ở một thời không khác gửi cho mình tại Châu Âu. Chỉ có điều túi Càn Khôn đang trống không, vừa lúc đang cần để đựng đồ.
Hắn tiện tay đem đám mộc linh chi này cho vào. Hắn chặt hái bừa bãi như vậy, làm thổ công đứng sau lưng lòng đau như cắt, liên tục dậm chân: "Lãng phí ! Lãng phí ! Lãng phí a ! Mộc linh chi này , người tầm thường chỉ cần ăn một mảnh nhỏ là đủ. Ngươi thật sự muốn dùng, đem về một cây, cũng đủ bảy tám người ăn ! Ngươi chặt một mảng lớn như vậy, cho dù năm ba trăm người ăn cũng đủ
Tiểu Lôi cùng Diệu Yên lại không thèm nhìn lão tiếp tục đi.
"Phu quân, đây là Thất Diệp Hải Đường Thảo, chàng xem này loại cỏ này, chia làm bảy lá, tựa như một gốc cây hải đường không? Loại tiên thảo này dùng để luyện dược vật tốt nhất, người vừa chết. Chỉ cần còn một chút hồn phách, có thể dùng nó để cứu sống."
Tiểu Lôi gật đầu, nói một câu "Tốt lắm", cầm lấy thái đao, khỏi cần thanh minh, đem mấy gốc nhổ lên, quăng vào túi Càn Khôn.
"Phu quân, đây là Huyền Tham, thiên địa linh khí tụ tập, phục dụng sau khi đả tọa luyện khí, một năm sẽ có mười năm công phu !"
"Tốt lắm tốt lắm !"
Cốp ……
Hai người tiếp tục đi tới, mặt sau, khuôn mặt thổ công run rẩy, trong lòng chửi bới các loại"Cường đạo" "Bại gia tử" không biết bao nhiêu lần.
Ngươi nói ngươi cướp thì cướp đi, còn chặt cây nhổ gốc nữa!
Khi đi đến một gốc cây cổ thụ, cành lá um tùm tươi tốt, trên cành trỉu quả. Quả nhìn như quả lê, nhưng lại hơi bẹt, màu vàng.
Diệu Yên cười nói: "Phu quân, đây là ……"
Thổ địa vừa nghe liền sốt ruột, nhảy đến trước mặt Tiểu Lôi, liên tục van lạy: "Tiểu tổ tông, tiểu cô nãi nãi. Cái cây này, hay là ta tự mình nói ra. Đây là Vô Diệp Quả, quả này cũng không có gì hay, ăn không ngon, ăn không ngon!"
Tiểu Lôi cười nói: "Ngươi sợ cái gì, nếu ăn không ngon, phải đợi nếm qua mới nói."
Thổ địa cầu xin: "Quả này không có công hiệu gì, chỉ có điều sau khi ăn có thể trú nhan. Các ngươi là tu hành chi nhân, dù sao cũng không cần thứ này. Chỉ đối với người thường mới có tác dụng."
Tiểu Lôi nghe xong cười ha ha to: "Ai nói vô dụng ! Rất hữu dụng đây!" Nghĩ thầm Nguyệt Hoa không có pháp thuật, ăn thứ này, có thể bảo trì dung nhan, nhất định phải đem nó về.
Tiểu Lôi đẩy thổ địa, tiến lên, ôm lấy đại thụ, vận pháp lực, hét lớn một tiếng, không ngờ nhổ bật cả rễ cây đại thụ này.
Thổ địa công công sợ tới mức ngã nhào, ngồi trên mặt đất nhịn không được khóc ròng: "Quá ức hiếp người! Quá ức hiếp người! Các ngươi cướp thứ gì, cũng không thể bật gốc của ta!"
Tiểu Lôi đem cây đại thụ bỏ vào túi Càn Khôn, cười nói: "Bứt rể thì làm sao. Cho dù gặp được cây bàn đào, ta cũng nhổ hết. Bằng không, hôm nay cướp về ăn hết, nếu là còn muốn ăn, chẳng lẻ ta còn phải chạy một chuyến nữa sao?"
Diệu Yên dù sao cũng mặc kệ, Tiểu Lôi nói cái gì làm cái gì, chỉ cần Tiểu Lôi cao hứng, nàng liền đi theo. Còn như như vậy làm đúng hay không, nàng cũng mặc kệ.
Hai người tiếp tục hướng về phía trước, trên đường đi, những thứ quý giá trong tiên thảo viên, bị hai người vơ vét gần hết, thổ địa công công cơ hồ ngất đi, vẫn đi theo sau, nhưng trong lòng dù sao cũng không cam tâm.
"Tiểu Lôi, ngươi tới đây!" Phía trước Khinh Linh Tử đột nhiên quát một câu. Ánh mắt lão cực tinh, phía trước mặc dù khó đi, lão lại cũng không để ý, một mình đi trước tìm kiếm. Rốt cuộc tìm được thứ gì đó, mới lớn tiếng gọi Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi cùng Diệu Yên nghe tiếng chạy đi, thấy Khinh Linh Tử đứng dưới một khối nham thạch, ánh mắt nhìn lên trên.
Nham thạch này ước chừng cao chừng năm sáu trượng, không giống những tảng đá bình thường, ngược lại mờ mờ tỏa ra vài phần kim quang. Tiểu Lôi nghĩ thầm, chẳng lẻ là bảo thạch gì đó? Nếu là như vậy, khối bảo thạch lớn như thế sẽ bán được bao nhiêu tiền!
Nhưng theo ánh mắt Khinh Linh Tử, trên đỉnh nham thạch, lại có một gốc tiên thảo! Trong ba phiến lá màu xanh lục, có một quả màu đỏ, to cỡ quả trứng, lại mờ mờ phát ra một chút tiên khí, Tiểu Lôi đến gần hai bước, ngửi được một chút mùi thơm, hít vào phế phủ, làm cho người ta thần thanh khí sảng.