Chí Tôn Vô Lại

Chương 168: Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ (Ngửa tay làm mây, lật tay làm mưa)


"Tiêu Dao môn hạ, không được tu kiếm này sao?"
Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái, nhịn không được hỏi một câu: "Tại sao lại như vậy?"
Ai ngờ rằng lại đến lượt Hoạt Bồ Tát kia trợn mắt: "Làm sao mà ta biết được? Ngươi là Tiêu Dao đệ tử, ngươi cũng không biết thì ta biết đi hỏi ai? Đó là quy củ của Tiêu Dao tổ sư các ngươi đặt ra, ai biết được dây thần kinh não của có đặt sai chỗ nào không? Có khi đầu óc của hắn bị hỏng rồi, cũng có khi hắn ăn phải thứ gì nên nói vớ nói vẩn, cũng có thể là đệ tử đời sau hiểu sai ý của hắn, rốt cuộc tại sao, tốt nhất là ngươi đi hỏi Tiêu Dao tử."
Tiểu Lôi trầm mặc một hồi.
Bí mật của Tiêu Dao phái, thật ra ngày đó Tiêu Dao Tử cũng nói với mình không ít, đều là nói về Nghịch Thiên Quyết, còn về bộ Nghịch Thiên Kiếm này thì không nói một lời nào. Trong đó rốt cuộc có bí ẩn gì mà không thể biết chứ. Nghĩ vậy cũng có chút buồn bực, tốt xấu gì thì mình cũng là "Tiêu Dao chưởng môn" một hồi cơ mà, đáng cười là mình đối với bí ẩn này của Tiêu Dao phái thì chẳng biết gì cả
Tuy vậy, Tiểu Lôi càng nghĩ càng thấy kinh hãi, Tiêu Dao phái này thật là ghê gớm! Nếu nói Nghịch Thiên Quyết và Nghịch Thiên Kiếm đều xuất phát từ Tiêu Dao phái, vậy thì tuyệt học vô địch thiên hạ này hoàn toàn có thể giúp Tiêu Dao phái hoành hành trong thiên hạ rồi! Cái gì mà Tiên sơn phái, Côn Luân phái, có lợi hại được như vậy không?
Dừng một chút, Tiểu Lôi lại nhịn không được đành hỏi: "Vậy thì Khinh Linh tử sư huynh của ta hắn…hắn chính là Hoạt Diêm vương kia sao?"
Hoạt Bồ Tát thở dài nói: "Còn giả được sao chứ?Hừ…"
"Thế nhưng, ta nghe nói, hắn vào Tiêu Dao phái để cầu học Nghịch Thiên Quyết, là vì một kẻ địch trong tiên giới. Với lại từ trước tới giờ chưa từng nghe hắn nói về Nghịch Thiên Kiếm gì đó."
Không ngờ vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Hoạt Bồ Tát lại càng thêm cổ quái hơn. Lẩm bẩm nói: "Đồ gàn, cái lão điên này làm chuyện gì cũng điên điên khùng khùng, nhìn thì có vẻ điên cuồng ngang ngược, nhưng thật ra lại còn cố chấp hơn ba người chúng ta…..Ai, có lẽ mấy ngàn năm nay hắn vẫn ghi tạc chuyện này trong lòng, một khắc cũng không quên, nhưng cái ý niệm này trong lòng ba người chúng ta đã sớm nhạt đi rồi….Vốn lúc đầu bốn người chúng ta, mọi người đều có một tâm tư giống nhau. Toàn tâm mong muốn có thể mạnh hơn "kẻ đó" trên trời, lúc đó mới khổ tâm đi khắp nơi tìm kiếm tuyệt học. May mắn là đã dễ dàng tìm ra bản thiếu của Nghịch Thiên Kiếm này, liền bất cẩn luyện thử. Ai biết lại ra cái kết quả này, hơn ngàn năm trôi qua, tâm của ba người chúng ta đều đã nhạt dần, duy chỉ có mỗi lão điên này vẫn còn ghi nhớ trong lòng như vậy.
Lời này của lão không đầu không đuôi, Tiểu Lôi muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Lại nghe thấy Hoạt Bồ Tát quát: "Nguy! Tiểu tử, thì ra ngươi thích nghe chuyện xưa, nhưng nghe được nhiều chuyện xưa cũng không đả bại được Ngọc Cơ Tử kia, còn không suy nghĩ về Nghịch Thiên Kiếm đi, lão nhân gia ta đã nói rồi, đó là tuyệt đối sẽ không giúp ngươi ra tay, ngươi muốn bình yên rời đi , phải tự dựa vào sức của chính mình!"
Lão xuất chỉ khẽ bắn ra. Một đạo kim quang bắn tới trước mặt Tiểu Lôi, nhưng không ngờ lại là một thanh đoản kiếm nho nhỏ dài ba tấc. Chỉ nghe Hoạt Bồ Tát quát: "Đây là linh kiếm của ta, bên trong ẩn chứa nửa thiên bản thiếu của Nghịch Thiên Quyết, còn có một ít tâm đắc của bản thân ta khi khổ tu kiếm này. Ngươi tham tường cho tốt một chút. Một kiếm này không phải là dạy ngươi khổ luyện thế nào mà trọng ở chữ ngộ. Ngươi hiểu thì sẽ hiểu, mà không hiểu thì là không hiểu. Luyện thành hay không, phải xem tạo hóa của ngươi nữa. Ngươi được trời ưu ái, có Nghịch Thiên Quyết lại có thêm Nghịch Thiên Kiếm, toàn là tuyệt học. Nhưng một chữ "tính" kia, thì phải xem ngươi có lĩnh ngộ được thiên đạo hay không."

Tiểu Lôi nắm chặt thanh đoản kiếm ba tấc, cảm thấy một tia thần niệm lập tức truyền vào trong đầu. Trong một lát, trong đầu hiện lên một loạt hình tượng, trong lúc đó dĩ nhiên là ngây người…..
Hắn cứ nhắm mắt như vậy ngồi ở đây, cầm thanh đoản kiếm trong tay, cứ như vậy mà ngồi, cũng không biết là ngồi đã bao lâu….
Mặt trời mọc lên đến đỉnh đầu rồi mặt trời lặn, trăng thanh mây sáng, đó là một ngày
Tiểu Lôi bất động.
Gió thổi lá bay, chim hót mây tan, lại là một ngày khác.
Tiểu Lôi vẫn bất động.
Đợi đến ngày thứ ba, đám mây đầy trời đột nhiên hỗn loạn! Phía chân trời phẳng phất như có một luồng mực tàu đậm đặc vẩy lên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, mơ hồ có tiếng sấm vang chớp giật, chỉ trong giây lát, giọt mưa to như hạt đậu vàng rơi xuống.
Giọt mưa kia đánh rớt vài chiếc lá cây, bùn cuồn cuộn nổi lên đầy khe suối, lộc non bắt đầu chồi lên.
Tiểu Lôi vẫn cứ bất động.
Hoạt Bồ Tát vẫn thủy chung ngồi bên cạnh Tiểu Lôi, tựa như lão và Tiểu Lôi cùng nhau nhập định, nhưng nếu đứng gần, mới có thể thấy rõ, hai con mắt một lớn một nhỏ của lão, không hề khép lại dù chỉ trong giây lát, ánh mắt giờ giờ phút phút đều lạc trên người Tiểu Lôi.
Cơn mưa kia tới nhanh, đi cũng nhanh, vẻ mặt Tiểu Lôi ngây dại, nhắm mắt ngồi ở đây, tự như một khối đá vĩnh cửu, nước mưa ngấm vào quần áo, làm ướt tóc, ướt hết hai chân, nhưng hắn vẫn ngồi ở đây, cuối cùng ngay cả khí tức toàn thân cũng thu liễm lại
Hoạt Bồ Tát dần dần cảm thấy một chút kỳ dị, nếu không phải tận mắt nhìn thấy hắn, chỉ đơn thuần dựa vào khí tức cảm ứng, lão cơ hồ không cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Lôi nữa….
Ngày thứ tư, trời đã ngừng mưa, không khí đầy sức sống, ánh sáng rực rỡ, Tiểu Lôi vẫn ngồi ở đây, Hoạt Bồ Tát cảm giác được khí tức của hắn càng quái dị, hình như nếu nhìn bằng mắt thường, hắn tùy thời giống như biến mất rồi.

Nhưng ngay giờ phút này Tiểu Lôi lại đột nhiên mở mắt.
Hắn hồn nhiên nhìn Hoạt Bồ Tát, chậm rãi đi tới dưới gốc cây, trong mắt ẩn chứa vài phần mờ mịt, trong miệng chậm rãi lẩm bẩm thứ gì đó.
"Uy, tiểu tử, ngươi ngộ được cái gì rồi phải không?"
Tiểu Lôi lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm: "Không hiểu, không thông, không hiểu, không thông…"
Hắn tiện tay nhặt lên một cành hoa dại ướt sủng do nước mưa, hai ngón tay nhẹ nhàng khép lại, khuôn mặt đột nhiên hiện lên một tia quang mang.
Lập tức hắn đứng ở nơi đó, đôi mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm vào nhánh hoa dại trong tay, lại tựa như ngây dại
Hắn đứng đó, lại là một ngày! Trên trời đầy sao, chân đạp trên đất. Tựa như từ rất lâu, hắn đã đứng ở chỗ này như vậy rồi.
thiên đạo hài hòa,vạn vật sinh ra。Đây chính là thiên hòa! Vì trời cao có đức hiếu sinh, hết thảy vạn vật sinh linh đều là do trời ban. Đáng cười đáng cười….đáng cười là kiếm trong tay chúng ta lại hoàn toàn đi ngược với thiên đạo. Kiếm, vốn là dùng để chém giết, kiếm không phải để trao sinh mạng mà là tước đoạt! Đáng cười tu luyện thiên kiếm gì đó, lĩnh ngộ thiên đạo gì đó, tất cả đều sai. Vốn tu tiên, câu nào cũng không rời thiên hòa, tu tiên tu đạo tu kiếm, ngay cả là pháp lực cao thâm, đạo cơ thâm hậu, luyện ra kiếm, không phải là để giết người sao?"
Kiếm giả, đều chém giết! Trời ban sinh mệnh, kiếm lại tước đoạt! Đó là đi ngược với lẽ trời! Kiếm này là nghịch thiên, kỳ thật đáng cười, mà còn đáng buồn, đáng tiếc, đáng thương! Thế gian vạn người dùng kiếm, nhưng luôn luôn mở miệng đóng miệng là chữ "hòa" và chữ "đạo". Nhưng sai rồi, sai quá rồi! Sai với thói thường! Kiếm này là Nghịch Thiên, tuyệt không phải con người vì kiếm này mà phải nghịch thiên, mà là hi vọng cấp cho thiên hạ một chính danh cho kiếm! Bởi vì kiếm không có cái gì là hòa khí, nếu không có chém giết, không có cưỡng đoạt, thì không có kiếm.
Cho nên, không có Nghịch Thiên Nhất Kiếm, tất cả kiếm trên thế giới này tất cả đều là nghịch thiên! Vì nghịch là đạo! Ngược với nghịch chính là thiên đạo, là thiên hòa! Kiếm chỉ có giết chóc!"
Dưới tinh không, ánh mắt Tiểu Lôi dần dần trở nên uy nghiêm, hắn chậm rãi cười nói: "Kiếm và thiên đạo, hóa ra là hai thứ đối lập cùng tồn tại, đáng cười là toàn bộ người trong thiên hạ đều tu nhầm rồi!! Nhầm rồi!! Nếu tu kiếm, cũng là vứt đi thiên đạo thiên hòa gì đó, nếu trong lòng không có giết chóc, thì dùng kiếm có tác dụng gì?"
Tiểu Lôi đột nhiên cong tay búng nhẹ vào một nhánh cỏ dại, trên đầu ngón tay hắn đột nhiên bắn ra một tia kiếm khí nhàn nhạt, cắt nát nhành cỏ dại.
"Ta tu kiếm là nghịch thiên! Kẻ nào nghịch lại, phải tiêu diệt!" Tiểu Lôi đầu đội trời chân đạp đất, khuôn mặt lạnh lùng, đứng trước mặt Hoạt Bồ Tát và Ngọc Cơ Tử, cất cao giọng nói: "Nếu ta tu kiếm. Ngửa tay làm mây, lật tay làm mưa! Cần gì đến thiên đạo!"
Hoạt Bồ Tát ở gần Tiểu Lôi nhất, nghe thấy những lời này của Tiểu Lôi, từng chữ từng chữ đánh vào trong đầu, trong nháy mắt lão già đi rất nhiều, thấp giọng thì thào lẩm bẩm: "Ngửa tay làm mây, lật tay làm mưa! Cần gì đến thiên đạo …"
Lão đột nhiên cười to, trong tiếng cười mang theo vài phần thê lương, cuồng tiếu nói:" Hay lắm! Hóa ra chúng ta đều sai rồi! Không riêng bốn người chúng ta mới là đáng thương, người tu kiếm trong thiên hạ, chúng ta đều sai rồi!! Quả nhiên sai rồi!! Sai quá rồi! Sai đến đáng tiếc, đáng buồn, đáng thương!!"