Chí Tôn Vô Lại

Chương 156: Môn nhân Côn Luân


Tiểu Lôi không có tu vi thâm hậu như Tiên Âm, tự nhiên là không nghe thấy được gì, chỉ nhè nhẹ gật đầu, Tiên Âm thấy Tiểu Lôi không kêu lên, mới buông lỏng tay ra.
Lúc này đã là nửa đêm, ánh sáng trong rừng rất ít, cho dù trên trời có mặt trăng chiếu sáng, cũng bị cành lá xum xuê che mất. Hai người ở cùng một chỗ, Tiểu Lôi chỉ cảm thấy nơi mặt bị nàng bịt lại mơ hồ ẩn hiện một mùi hương, hắn nhịn không được cười hì hì nói: "Tiên Âm, vài ngày không tắm rửa, trên người ngươi vẫn còn thơm lắm."
Trong bóng tối Tiên Âm nổi giận, lập tức trở tay đánh tới một chưởng, Tiểu Lôi nghiêng đầu né tránh, nên chưởng này chỉ đánh trúng vai hắn, hắn nhịn đau, lập tức há miệng định hét lên, Tiên Âm bất đắc dĩ, chỉ đành bịt miệng hắn lại. Tiểu Lôi lại càng không kiêng kỵ gì nữa, bất ngờ nhẹ nhàng cắn nhẹ ngay lòng bàn tay Tiên Âm một cái.
Tiên Âm không cách nào tránh được, lại không dám đánh Tiểu Lôi lần nữa, bắt đầu cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, sợ rằng đây toàn là nước miếng của tên tiểu tử này, chỗ bị cắn trúng ngứa ngứa như kim châm, nhưng trong lòng bất giác lại sanh ra một tia cảm giác cổ quái.
"Ngươi nghe cho rõ, đám người đến là Côn Luân phái, nghe khí tức của bọn chúng, tu vi sợ rằng cũng không tệ. Đừng có nói chuyện lớn tiếng." Nói xong Tiên Âm buông tay đang bịt miệng Tiểu Lôi ra.
Tiểu Lôi cười cười, hạ thấp giọng nói: "Côn Luân phái thì sao chứ? Ngươi chẳng lẽ sợ bọn chúng sao?"
Tiên Âm lạnh lùng nói: "Ta đương nhiên không sợ. Ta hiện tại đang thụ thương, khó nói được những tên dã tâm lang sói sẽ thừa cơ làm bậy chuyện gì. Côn Luân mặc dù là đại phái, nhưng trước nay vẫn ngấm ngầm cùng Tiên Sơn bọn ta ganh đua, tranh đoạt vị trí đứng đầu thiên hạ … Hừ."
Tiểu Lôi gật đầu, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại thở dài, Tiên lâm cái gì chứ, như vầy không phải giống như ân oán giang hồ sao. Mấy tên tu tiên này cùng với đám người học võ có gì khác biệt chứ? Hừ…"
Nói đến cùng, cũng bất quá là một xã hội thu nhỏ mà thôi!
Tiên Âm lắng nghe một hồi, cau mày nói: "Bọn chúng đi về hướng này. Chúng ta tìm chỗ ẩn náu một chút."
Nói xong, mặc kệ Tiểu Lôi đồng ý hay không, nắm lấy y phục của hắn, cả hai người phóng lên trên cây ở trước mặt. Tiểu Lôi thở dài trong lòng, mặc dù Tiên Âm tâm địa ác độc, nhưng vị tất đã là người đại gian đại ác, ít nhất chỉ là hung dữ có thừa, giảo hoạt thì còn lâu mới đủ.
Hắn liếc mắt nhìn Tiên Âm, thấp giọng nói: "Chúng ta núp ở chỗ này, đám người kia không thấy được sao?" Nói xong, Tiểu Lôi chỉ xuống phía dưới. Phía dưới có đống lửa bị dập tắt, lại rõ ràng nhận ra vết tích của hai người nằm trên mặt đất.
Tiên Âm gật gật đầu, vung tay áo lên, một đạo kình phong vô thanh vô tức bắn đi, lập tức tro bụi từ đống lửa trên mặt đất bị đánh tan đi, lá cây cũng rụng xuống thành một đống.
Ngay lúc này, có tiếng người từ xa truyền tới.
Mặc dù pháp lực của Tiểu Lôi còn kém xa Tiên Âm, nhưng hôm nay đã tu luyện Luyện Thần Thiên, thân thể lại càng rắn chắc dẻo dai, hắn vốn có cốt cách bán tiên, ngũ quan lục thức đã cao hơn thường nhân nhiều, Luyện Thần Thiên này lại còn đào sâu vào tiềm lực của hắn, cho nên giờ phút này pháp lực tuy không bằng Tiên Âm, nhưng thính giác, thị giác lại vô cùng linh mẫn. Hắn nhìn thấy từ trong rừng cây ở xa xa có hai bóng người đi tới.
Hai bóng người kia đi không chậm, vừa đi vừa nói chuyện, lại dường như đang tìm kiếm vật gì.
"Sư huynh, ngươi xem cây cối xung quanh đây, đều bị đánh ngã, chẳng lẽ trong khu rừng này của chúng ta có con dã thú khổng lồ nào đến hay sao?
Người ở bên cạnh cười nói: "Nói đúng lắm, huynh đệ chúng ta hai người nửa đêm chạy đến đây làm chuyện khổ sai. Vừa lúc có dã thú, phải bắt lấy làm một bữa cho ngon coi."
Lúc này Tiểu Lôi mới nhìn rõ hai người đang nói chuyện, người cao là sư huynh, thấp là sư đệ.
Hai người càng chạy càng đến gần, Tiểu Lôi dần dần có thể nhìn rõ bộ dạng của hai người này, nhưng lại giật mình kinh hoàng, không ngờ lại nhận ra bọn họ.
Ở kỳ Vạn Tiên Đại Hội lần trước, hai người này vẫn hay đi theo bên người Ngọc Hư Tử của phái Côn Luân, trong đám Môn nhân Côn Luân .
Hai người kia đã chạy đến dưới tàng cây, tên sư huynh kia cười nói: "Ngươi với ta nửa đêm chạy tới nơi này đào sâm, cũng coi như là làm việc công tốt. Các sư huynh đệ khác, lúc này đang đánh cá ở Đông Hải… ài, mọi người chịu khổ một chút, chỉ cần sư phụ cao hứng, truyền cho chúng ta tuyệt học, cả đời dùng cũng không hết." Tên sư đệ kia lại nói: "Không sai, không sai, tốt xấu gì nơi này cũng là rừng sâm do Côn Luân phái chúng ta săn sóc, cũng coi như là bánh bao trong nhà, mặc dù nửa đêm đi đến đào sâm cũng không khó gì lắm, mấy tên gia hỏa kia phải chạy tới Đông Hải, ngâm nước biển, hít gió biển, thật ra so với chúng ta khổ hơn nhiều, ha ha…"

Hai người cười một hồi, rồi từ trong người lấy ra mấy sợi dây thừng màu đỏ, chăm chú tìm quanh cây đại thụ, bắt đầu săm soi nơi gốc cây, hai người chia ra mà đi, từ từ rời khỏi nơi này, đi ra xa.
Tiểu Lôi cùng Tiên Âm hai người ở trên cây, vẫn chưa dám xuống. Nơi xương gãy trên người Tiên Âm còn chưa nối lại được, giờ phút này động một chút vào vết thương, là làm nàng đau thấu tâm can, nhưng cũng ráng cắn răng chịu đựng, nữ nhân này tâm chí thật là kiên nghị, mặc dù hô hấp trở nên trầm trọng, nhưng chỉ khò khè trong cổ họng.
Nhìn thấy hai tên kia đi xa, Tiên Âm mới thở phào nhẹ nhỏm, nhưng sắc mặt lại lộ ra vài phần do dự: "Không xong rồi, sợ rằng chúng ta đã xông vào Côn Luân phái, chẳng lẽ nơi đây là dưới chân Côn Luân sơn? Chẳng lẽ đây là rừng trồng sâm của Côn Luân sơn?"
Tiểu Lôi nhíu mày nói: "Ta đâu có biết. Ngày đó ngươi bắt ta rồi chạy loạn đi, chạy đến nơi này, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"
Tiên Âm ừ một tiếng, nhưng không nói gì, sắc mặt có chút ngượng ngùng, một lúc lâu mới nói: "Ngày đó ta thụ thương, trong tình thế cấp bách cũng không thấy rõ ràng."
Tiểu Lôi cười thầm trong bụng, đường đường Tiên Sơn chưởng môn, không ngờ lại bị lạc đường."
Lập tức hỏi: "Cái gì là rừng trồng sâm cái gì? Có nghĩa là gì?"
Tiên Âm giải thích sơ hai câu, Tiểu Lôi liền minh bạch.
Nguyên lai trong các đại môn phái Đạo gia, không ít đạo nhân đều muốn luyện chế đan dược, nên khó tránh khỏi cần một chút tài bảo của thiên địa. Các loại như nhân sâm, linh chi, tự nhiên là không thể thiếu, nếu như cứ phải chạy ra dã ngoại đào lấy, vậy chẳng phải là phiền toái sao?
Côn Luân là một đại phái như vậy, tất nhiên có bản lãnh để tuyển ra một khu bảo địa có linh khí tụ tập thịnh vượng ở dưới chân núi nhà, chuyên môn để trồng các loại linh thảo này. Chỉ là loại địa phương này, bình thường không cho người khác tiến nhập, ở bên ngoài đều dùng phép che mắt cấm chế, người tầm thường đừng hòng nghĩ tới tiến vào, ngay cả nhìn cũng không thấy được.
Côn Luân phái thật đã được trời hậu đãi, mới có thể có bản sự lấy một khu đất riêng để làm rừng trồng sâm. Các môn phái khác không có biện pháp làm được như vậy.
Tiểu Lôi đã học qua thuật Ngũ Hành tướng học, biết được sơn mạch của Côn Luân là nguồn gốc của Trung Hoa thiên hạ long mạch. Địa khí linh khí nơi này tự nhiên là nhiều vô cùng, nên họ mới có thể tìm được một khu rừng lớn để trồng sâm. Tại một nơi có linh khí tụ tập như vậy, địa khí lại càng thịnh vượng, trồng thứ linh thảo này, cũng là một công mà biết bao nhiêu thu hoạch.
Thứ nhân sâm này là thứ linh thảo thần diệu nhất, nhân sâm lâu năm lại có thể tự có ý thức, coi như là bán tinh, người bình thường căn bản bắt không được, vì nó có khả năng chạy trốn ở dưới đất. Nếu muốn bắt thứ sâm tinh này, phải dùng dây đỏ tìm rễ sâm lộ ra vào ban đêm dưới cây đại thụ mà buộc lấy, sau đó lại không được lôi ra liền. Phải đợi qua ngày thứ hai, mới lần theo sợi dây mà tìm…
Vừa rồi hai tên Môn nhân Côn Luân , chính là nửa đêm chạy tới đây đào lấy nhân sâm.
Về phần mấy tông phái khác, cho dù là Tiêu Dao phái hay là Tiên Sơn phái, mặc dù cũng là nơi linh khí tụ tập, nhưng địa khí lại không đủ. Dù sao bất luận là Tiên Sơn hay Nga Mi sơn, tuy cũng là nơi sơn minh thủy tú, linh khí tụ tập, nhưng sao bì được với địa khí thâm hậu của nơi có nguồn gốc thiên hạ long mạch trên Côn Luân sơn?
"Được rồi, bọn chúng đi xa rồi. Ngươi xem chúng ta có nên xuống hay không?" Tiểu Lôi nhìn chung quanh, đã không còn động tĩnh gì.
Tiên Âm gật gật đầu nói: "Chúng ta đi xuống, nhưng tốt nhất là đổi sang nơi khác, bọn chúng đã bố trí dây đỏ chung quanh, tất nhiên sẽ quay lại đây đó."
Trong lòng nàng cũng còn tức giận, nếu như là lúc thường, nàng làm việc đâu cần phải dấu đầu lộ đuôi như vầy. Nhưng thật sự là Côn Luân phái với Tiên Sơn phái không thể nói hòa thuận với nhau, bây giờ bản thân lại còn thụ trọng thương, pháp lực tu vi chỉ còn điều khiển được ba thành so với ngày thường, vạn nhất đám người Côn Luân chơi xấu ám toán. Hừ hừ…
Cho dù đám người Côn Luân không có ý xấu, bản thân lại vô ý sấn vào rừng nuôi sâm của người ta, đã là phạm vào cấm kỵ của môn phái khác.
Hai người nhảy xuống, Tiểu Lôi không bị gì, Tiên Âm thì lại đau đớn, mềm nhũn cả thân thể trên người Tiểu Lôi. Giờ phút này nàng nhẫn nại không được, nhịn không nổi rên lên một tiếng. Cái thứ đau đớn do thương tích gân cốt bị gãy này, nếu nằm bất động còn có thể chịu được, nếu như cử động kịch liệt vài cái, thật là đau chết người, huống chi Tiên Âm mặc dù ác độc, cũng chỉ là ác độc đối với người khác, chính bản thân cho tới bây giờ chưa phải nếm mùi đau khổ thế này. Mặc dù nàng tính tình kiên nghị, nhưng dù sao cũng vẫn còn là tính con gái.
Tiểu Lôi cười hì hì, đỡ lấy nàng, nói: "Đi thôi, nếu ngươi chịu không được, cứ việc nói một tiếng, tiểu gia ta miễn cưỡng có thể cõng ngươi một hồi cũng không hề gì."
Vốn Tiên Âm định ra lệnh cho Tiểu Lôi phải cõng mình, nhưng nghe hắn nói như vậy, ngược lại nàng nổi ngạo khí trong lòng, dùng sức đẩy Tiểu Lôi ra, lạnh lùng nói: "Không cần đâu!"
Ráng nhịn đau, đề khởi một hơi khẩu khí, thân người nhẹ nhàng đứng lên.

Hai người nhắm hướng bên kia khu rừng len lén dời đi, đi được chừng thời gian một chén trà, lúc này mới dừng lại.
"Trên người ngươi có còn linh dược gì của Tiêu Dao phái không? Đưa ta một ít."
Tiểu Lôi cười cười nói: "Thuốc thì thật sự không có."
Tiên Âm cắn răng, trong lòng căm tức, nhưng dù sao nàng đường đường là Tiên Sơn chưởng môn, chẳng lẽ lại không ý tứ gì mở miệng khẩn cầu, lại tự biết ngay cả dùng sức, Tiểu Lôi cũng quyết không cho, vì vậy chỉ đành tức giận ngồi xuống.
Nhưng thật ra lại oan uổng cho Tiểu Lôi, trên người hắn vốn còn một viên linh dược tối hậu, nhưng hôm kia đã cho con điều đại xà rồi, hiện tại thật còn gì nữa.
Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi ở đây chờ ta, ta đi chung quanh xem xem."
Hắn vừa mới đi được một bước, phía sau Tiên Âm đã lạnh lùng nói: "Hừ, muốn chạy hả!"
Lời vừa dứt liền nghe tiếng kình phong từ đằng sau, hậu tâm Tiểu Lôi đau nhói, biết là đã bị Tiên Âm đánh trúng một chưởng, lập tức nhào xuống mặt đất, nhổ phì phì hai cái rồi nói: "Hảo tâm không có hồi báo tốt! Ta bất quá thấy ngươi đau đớn lắm, nếu nơi này là nơi người ta trồng linh thảo, ta đi xem coi có thảo dược cầm đau gì hay không! Hừ." Cũng may Tiên Âm ra tay không nặng, chỉ là thị uy một chút, Tiểu Lôi xoay người một cái nhảy lên, mặc dù sau lưng đau đớn, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Trong lòng Tiên Âm sinh ra chút áy náy, nhưng nàng tâm địa cương ngạnh, tia ý niệm này chỉ lóe trong đầu một chút rồi biến mất.
Hai người trợn mắt nhìn nhau, đột nhiên nghe thấy tiếng quát tháo từ xa truyền lại, nghe ra là đám Môn nhân Côn Luân . Chợt nghe ầm một tiếng, lập tức một đạo kim quang từ phía xa xa trong rừng cây lóe bừng lên. Sau đó liền nghe tiếng nổ truyền lại, hiển nhiên là có người đang đánh nhau!
Trong lòng Tiểu Lôi sửng sốt, đột nhiên la lớn: "Không xong rồi! Bọn chúng nhất định đã phát hiện ra vị xà huynh kia của ta!"
Lại nghe tiếng tên Môn nhân Côn Luân kia hét lớn: "Sư huynh cứu mạng! Nơi này có…. a!! Có một con đại xà!"
Lập tức có tiếng tên sư huynh kia từ mặt bên kia khu rừng truyền lại: "Đồ khờ! Rắn có gì mà đáng sợ chứ!"
Tên sư đệ kia bỏ chạy như phát điên, nhằm ngay nơi Tiểu Lôi chạy tới, quả nhiên cành cây đằng sau phát ra âm thanh cạch cạch răng rắc, con đại xà kia bám gót đằng sau truy đuổi gắt gao, thân thể khổng lồ cuồn cuộn quấn tới, không biết bao nhiêu cây cối bị gãy rạp.
Tên sư đệ kia nhằm ngay hướng Tiểu Lôi bỏ chạy, tên sư huynh kia nghe được âm thanh sư đệ, cũng hướng về nơi này chạy đến. Tiểu Lôi cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn Tiên Âm, Tiên Âm lập tức nắm lấy Tiểu Lôi, hai người lại nhảy lên cây.
Tên sư đệ một mặt chạy như điên một mặt kêu lớn: "Đương nhiên là sợ rồi! Con này lớn quá a!!"
Tên sư huynh kia đã đuổi tới trước mặt hắn, chú tâm nhìn tới, cũng kêu lên thất thanh: "Thật sự là lớn quá!"
Nói xong, liền rút thanh trường kiếm ra, trong miệng niệm niệm câu gì đó, quát lên một tiếng, lưỡi kiếm liền hóa ra một đạo kim quang bắn tới, chém lên trên thân con đại xà kia. Vảy trên thân con đại xà kia thật dầy, bị chém một nhát, cũng chỉ lưu lại một vết thương nhỏ xíu, nhưng nó lại há ngoác miệng ra, không ngờ phát ra một tiếng rít dài!! Bộ dạng có vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Tên sư huynh kia cũng có chút kiến thức, trong lòng lập tức ý thức được là không xong rồi!
"Mau lui lại! Chúng ta chọc tới linh thú rồi! Là một con giao long!" Nhưng cũng đã chậm rồi, thân con đại xà bắt đầu duỗi ra, dài có hơn trăm thước, sớm đã lặng lẽ quấn lấy phạm vi chung quanh thành một vòng tròn, đem cả hai tên quây lại bên trong.
"Chúng ta lập Âm Dương Lưỡng Nghi kiếm trận! Ráng sức cố thủ, sư thúc cách đây không xa, nhất định phải kiên trì đợi sư thúc đến!" Tên sư huynh kia dù sao cũng có chút kiến thức, cắn răng dương kiếm lên, quát: "Bày trận!"
Hai tên môn nhân Côn Luân tay nắm trường kiếm, ngay tại chỗ chuyển khí thành vòng tròn, lập tức kiếm quang dầy đặc. Hai người cùng hợp lực, không ngờ uy lực tăng lên vô cùng, ngay cả con đại xà kia cắn tới hai lần, cũng không ép sát tới gần được, lại từ trong miệng phun ra một ngọn hỏa diễm màu xanh biếc.
Chỉ là Âm Dương Lưỡng Nghi kiếm trận khi bố trí xong, thật sự là tạt nước vào cũng không ướt, kiếm khí tung hoành, ngọn lửa xanh biếc kia còn chưa tới trước mặt, đã bị kiếm quang đánh tan mất.
"Đây là trò gì đây?"
"Tiểu tử, đây là kiếm trận của Côn Luân phái bọn chúng, Âm Dương Lưỡng Nghi, rất có uy lực, coi như là nhất môn tuyệt học. Ngươi nhìn cho kỹ, tên cao cao kia là chủ dương, tên thấp người là chủ âm. Chỉ là pháp lực hai tên này không đủ, chỉ có thể đem uy lực kiếm trận phát huy ra được ba thành mà thôi. Bất quá con đại xà này thật kỳ quái, thân người dài như vậy, sao pháp lực không có gì là lợi hại?"
Tiên Âm chú tâm nhìn, lập tức rõ ràng, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam: "Nguyên lai là vậy, đây là linh thú sắp hóa rồng a! Nó đêm nay đang ở tình trạng lột da, đúng vào lúc bị yếu nhất, khó trách chỉ có hai tên Côn Luân môn đồ mà cũng không hạ nổi, hừ hừ. Vừa lúc lạc vào tay ta, giết được linh thú này, lấy nội đan của nó tẩm bổ!"
Nói xong, Tiên Âm liền nhảy xuống, Tiểu Lôi trong lòng khẩn trương, kêu lên: "Không được! Ngươi không được đi!"
Ngay lúc đó, từ xa xa trong rừng truyền tới một âm thanh trong trẻo! Tiếng huýt gió kia trong trẻo kéo dài, hiển nhiên người đến tu vi tinh thâm. Thanh âm kia từ xa mà nghe như gần bên, không ngờ nhanh chóng dị thường!
Tiên Âm lập tức bất động, một lần nữa nằm lại trên cây, hạ giọng nói: "Ài, nghe thanh âm này, chẳng lẽ là hắn tới? Là Ngọc Hư Tử? Cái tên gia hỏa này pháp lực cao cường, ta hiện tại không phải là đối thủ của hắn…"