Chí Tôn Vô Lại

Chương 152: Thần tiên đảo


Có thể nói là không xảo hợp thì không thành chuyện. Bốn ngày trước, lúc xảy ra vụ "Không Nạn", Tiên Âm và Tiểu Lôi đồng thời rơi xuống từ giữa trời, chỉ có Tiên Âm ít nhất còn chút pháp lực, nên có thể bay thêm một ít, mới không bị rơi cùng với Tiểu Lôi.
Có điều Tiểu Lôi lần này vận khí lớn nên gặp được linh xà, còn Tiên Âm tính tình ác độc lại không có kết quả tốt.
Nàng giống như Tiểu Lôi, cũng bị va vào cành cây, may mà trong rừng cây rậm rạp không biết bao nhiêu năm không có người lui tới, thảm lá rụng dầy, nên cũng không tử nạn đương trường.
Tiên Âm ngày đó, bị Tiêu Dao tử đánh bại hai lần, thụ thương bỏ chạy, vì chạy trốn sự truy sát của Tiêu Dao Tử nên dùng hết sức, đồng thời nội thương bộc phát, bị thương không nhẹ chút nào, rơi xuống mặt đất liền bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Lôi hảo vận, lại còn được đại xà chiếu cố, Tiên Âm rơi vào rừng rậm mấy ngày không ai đoái hoài, không được ăn uống gì, xương cốt gãy không ít, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
May mà nàng dù sao cũng có tu vi thâm hậu, mặc dù nội thương nghiêm trọng nhưng vẫn chưa chết, mới trụ lại được đến hôm nay.
Sau khi đại xà rời đi, cảm ơn ân đức của Tiểu Lôi nên kiểu gì cũng phải kiếm cho hắn một con mồi lớn, để ăn trong mấy ngày. Sau tìm thấy Tiên Âm đã hôn mê bốn ngày, đại xà nào để ý, liền ngoạm lấy mang về.
Lại nói Tiểu Lôi mặc dù hơi vô lại và láu cá một chút, nhưng trong thâm tâm lại khoan hậu, cả đời đến giờ chưa bao giờ thực sự thù ghét căm hận ai, mặc dù đánh nhau với giáo hội, gặp Diệp Bất Quần cũng không phân biệt rõ bạn thù.
Nhưng đối với Tiên Âm, hắn lại hận thấu xương!
Con mụ đàn bà này, tâm địa ác độc hiếm thấy, quả là vô song trên trời đất, chỉ vì ghen ghét Diệu Yên mạnh hơn nàng, nhiều lần tìm cách hại Diệu Yên, bây giờ lại bắt hắn, làm hại hắn trọng thương thế này, toàn thân pháp lực mất hết, lại còn bị khốn trong cái địa phương quỷ quái này.
Nghĩ đến đây, hắn hận đến nghiến răng kèn kẹt, liên tục cười lạnh.
Đại xà tất nhiên không quản nhiều đến thế, thả "thức ăn" xuống, hướng về phía Tiểu Lôi gật gật đầu rồi mới rời đi.
Tiểu Lôi mục quang trừng trừng nhìn Tiên Âm, khi con rắn rời đi quên cả chào hỏi, một hồi lâu mới thở ra một hơi dài, âm trầm nghiêm mặt nói: "Tiên Âm! Tiên Âm tiên tử! Tiên Sơn chưởng môn nhân! Thật không ngờ chúng ta còn có cơ hội tương kiến thế này. Ngươi bắt ta chạy đến đây, nhưng mạng ta lớn, phúc ta dày vẫn còn sống sờ sờ, ngươi nói sao đây? Hừ hừ!"
Hắn đứng dậy, kéo Tiên Âm đến bên cạnh, sờ mũi nàng, thấy có hơi thở yếu ớt, quả nhiên là chưa chết.
Bây giờ hắn chả việc gì phải khách khí, đưa tay sờ soạng khắp thân thể Tiên Âm, kiểm tra thương thế của nàng, hóa ra thương thế của nàng nặng hơn của hắn, xương khớp gãy mười bảy mười tám đoạn, hắn tuy không còn pháp lực nhưng nội lực đã khôi phục bảy tám phần, nắm cổ tay Tiên Âm dùng nội lực dò xét.
Hắn cảm thấy nội lực Tiên Âm mặc dù mong manh nhưng rất ổn định, hiển nhiên con mụ này tuy ác độc nhưng một thân tu vi thực sự kinh người, nếu Tiểu Lôi bây giờ nếu có ác tâm, dùng nội lực đã khôi phục của hắn có thể làm chấn động tản mác nội lực của Tiên Âm, giết ả ngay lập tức.
Nhưng hắn chuyển ý niệm, nếu đơn giản như vậy thì tiện nghi cho ả quá, tiểu gia mấy ngày nay phải chịu thiệt ư?

Hắn xem xét một chút, hoan hô một tiếng, từ trong ngực Tiên Âm lôi ra một túi Bách Bảo, cái này Diệu Yên cũng có một cái, là một loại pháp bảo gì đó.
Tiên Âm mặc dù không có Càn Khôn Kính và Chấn Thiên Linh cường đại như của Diệu Yên, nhưng là chưởng môn nên cũng có một số đồ đáng kể.
Nguyên là người tu hành không mở được pháp bảo của người khác, nhưng may là hắn đã quen thuộc với túi Bách Bảo của Diệu Yên, không phí chút sức lực nào, hắn đã mở ra túi Bách Bảo của Tiên Âm mà xem xét.
"Hừ, đồ vật của con mụ này không ít a, có nhiều đứa ngốc hâm mộ, tặng nàng không ít đồ vật ah!"
Tiểu Lôi đã xem qua rất nhiều pháp bảo, tự nhiên nhãn quang không kém, không khách khí bới loạn túi Bách Bảo của Tiên Âm một hồi, thấy một số linh đan trân quý, lựa lấy hai viên linh đan trị thương của Tiên Sơn phái, tự mình nuốt một viên, cấp cho Tiên Âm một viên. Nghĩ một lát, hắn lấy trong mình ra một cái bình màu đen, cười lạnh, lấy ra một viên dược hoàn màu đen, bỏ vào miệng Tiên Âm.
Viên thuốc này chẳng phải là trị thương mà là thứ hại người!
Đồ vật này nguyên hắn được Khinh Linh tử đưa cho
Trong bình có ba viên dược hoàn, tên là "Tỏa Hồn Đan"
Nguyên lai ngày xưa tại Tiên Lâm có một ma đầu, chuyên môn bắt người tu hành, thu lấy linh hồn đối phương luyện chế đan dược gia tăng công lực cho chính mình, Khinh Linh tử ra tay giết chết, lão giống như Tiểu Lôi, tính tình vô lại, sau khi tiêu diệt ma đầu liền khoắng hết đồ vật không sót lại tí nào.
Ba viên "Tỏa Hồn Đan" này chính là lấy từ động phủ của ma đầu đó.
Loại Tỏa Hồn Đan này cho phàm nhân ăn không sao, nên cho người tu hành bình thường ăn cũng không có điểm gì tổn hại, bất quá nếu có chút tổn hại, chỉ cần dụng tâm hóa giải thì không sao.
Nhưng loại dược vật này có một đặc tính kỳ lạ!
Phải biết rằng, phàm là người tu hành, tất cả pháp lực đều tập trung tại linh căn, đối với người tu hành mà nói, trong tam hồn thất phách, Linh Tuệ Phách là quan trọng nhất.
Giống như Khí Hải Huyệt tại đan điền của người luyện võ công
Loại Tỏa Hồn Đan này khi ăn vào, sẽ lập tức bám vào Linh Tuệ Phách, cho dù là Đại la kim tiên cũng không có cách nào khu trừ.
Đối với người tu hành bình thường mà nói, nếu ở trong giai đoạn luyện khí, trong linh căn dù sao cũng không có pháp lực, nhưng ăn các loại linh dược vào có thể rửa sạch linh căn sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng tu luyện đến giai đoạn "Tu Pháp Kỳ", trong linh căn đã chứa pháp lực sinh mệnh tu luyện, loại Tỏa Hồn Đan ác độc này một khi ăn vào rồi sẽ cùng pháp lực chứa đựng tại linh căn đồng thời kết hợp lại…

Nếu muốn trục xuất nó ra ngoài? Có thể! Phải tự mình phế đi một thân pháp lực, biến thành phế nhân, phải tu luyện lại từ đầu!
Nhưng người tu hành tu luyện đến Tu Pháp Kỳ, đều mất mấy trăm năm mới có thể đạt đến cảnh giới đó, muốn tự mình phế đi để tu luyện lại, không bằng giết hắn đi còn hơn.
Năm đó ma đầu kia ỷ vào loại đan dược này khống chế rất nhiều cao thủ tu pháp kỳ, họ không dám không nghe lệnh ma đầu trợ trụ vi ngược, sau cùng bị Khinh Linh tử ra tay tiêu diệt toàn bộ.
Cách khống chế kẻ ăn Tỏa Hồn Đan thế nào, Tiểu Lôi tự nhiên có biện pháp.
Đợi một hồi, thấy Tiên Âm vẫn chưa tỉnh, ngẫm lại chắc Tỏa Hồn Đan trong cơ thể Tiên Âm đã phát huy dược tính, hắn lúc này không vội vàng lôi từ trong túi ra một viên ôn ngọc màu xanh lục, cẩn thận bẻ thành hai nửa, bên trong rơi ra một viên sáp.
Viên sáp này có mùi cay xộc lên mũi, Tiểu Lôi vừa ngửi qua, lập tức hắt hơi.
Hắn bèn bóp nát viên sáp đó, bên trong lại có một dược hoàn màu đỏ.
Năm đó ma đầu kia dùng Tỏa Hồn Đan khống chế người khác làm ác, chính mình ăn vào một loại thuốc gọi là "Dẫn Hồn Đan"
Hai loại đan dược này là cực khó kiếm, cách điều chế sớm đã thất truyền mấy thế kỷ rồi, chỉ biết là trong đó có một loại phối liệu, phải là hai quả trứng phượng hoàng đồng sanh, hơn nữa phải là một trống một mái.
Trong đó một để làm Tỏa Hồn Đan, một để làm Dẫn Hồn Đan.
Tỏa Hồn Đan để hại người, Dẫn Hồn Đan để khống chế người.
Năm đó, loại dược vật này tự nhiên Khinh Linh tử không dễ dàng đưa cho Tiểu Lôi, nhưng nhờ có Bảo Nhi, cô bé tinh nghịch đã sớm vơ vét không ít đồ trong phòng luyện đan của Khinh Linh tử tại Nga Mi sơn.
Những chuyện này đương nhiên là do Tiểu Lôi lặng lẻ xúi giục. Do Bảo Nhi còn nhỏ không biết gì, đừng nói "Tiểu Lôi ba ba" sai nó vào phòng luyện đan của Khinh Linh Tử lấy đồ, nếu Tiểu Lôi bảo nó đi phóng hỏa, sợ rằng nó sẽ không hề do dự.
Cho nên hai vật hữu ích này đã rơi vào tay Tiểu Lôi, Khinh Linh tử là kẻ hồ đồ phong cuồng, mấy ngàn năm thu thập không biết bao nhiêu bảo vật, cũng không nhớ hết.
Chỉ là Tiểu Lôi nghe qua câu chuyện của lão, liền ghi nhớ, vô tình trong đống đồ Bảo Nhi trộm được có thứ đó, hắn tự nhiên lặng lẽ cất lấy.
Hắn nuốt viên Dẫn Hồn Đan vào, liên tục cười lạnh, nhìn Tiên Âm đang hôn mê.
Dẫn Hồn Đan này không có cách nào phá giải, cũng bám vào linh căn của Tiểu Lôi, không thể trừ bỏ, chỉ cần hắn động tâm niệm có thể khống chế Tiên Âm, muốn nàng đau thì, muốn nàng ngứa thì ngứa.
Năm xưa khi ma đầu bị Khinh Linh tử giết, Tỏa Hồn Đan còn lưu lại ba hoàn, nhưng Dẫn Hồn Đan chỉ còn một hoàn, cũng là hoàn duy nhất, từ nay về sau Tiên Âm chỉ có thể nghe mệnh lệnh của Tiểu Lôi.
Trừ phi Tiên Âm có nghị lực phế đi toàn bộ tu vi, nhưng nếu có phế đi thì cũng chẳng nguy hại gì tới hắn.
Khinh Linh tử cũng đã nói qua, Tỏa Hồn Đan và Dẫn Hồn Đan tuyệt không có cách hóa giải, cho dù người ăn Tỏa Hồn Đan giết kẻ ăn Dẫn Hồn Đan cũng không hóa giải được. Sau này, dược lực của Tỏa Hồn Đan mỗi ngày phát tác, mỗi ngày mỗi khắc gia tăng, đến ngày thứ mười hai, sẽ không ngừng phát tác trong suốt mười hai canh giờ, làm người đau đớn đến hồn phi phách tán, nhưng không chết, thực sự là rất lợi hại.
Loại đan dược này, ngay cả Khinh Linh tử khi nói đến cũng biến sắc, thở dài: "Loại đan dược này mặc dù ác độc nhưng cũng thần diệu cực kỳ, ta mặc dù diệt ma đầu kia, nhưng không nỡ lòng hủy diệt bảo vật này, gọi là tỏa hồn dẫn hồn, ta cho rằng gọi là "Thần Tiên Đảo" (1) thì hay nhất, có nghĩa là, cho dù là thần tiên, ăn vào cũng gặp xui xẻo"
(1) chữ đảo ở đây có nghĩa là ngã, đổ