Chí Tôn Vô Lại

Chương 09: Chiêu hồn quỷ


"Ngàn vạn lần không nên cùng tinh tinh thảo luận về ái tình và những tiêu đề cao thượng lãng mạn, ngươi phải hiểu rằng, tinh tinh thích đích thị là những thứ thực tế như chuối."
(Tiểu Lôi ngữ lục)
o0o
Điền Chấn cũng cau mày nói: "Tiểu Lôi sư phụ, ngươi buổi chiều hôm nay nói cái gì mà đêm nay có câu hồn quỷ tới lấy hồn phách nhi nữ của ta, vậy rốt cuộc là ý gì?"
Tiểu Lôi mỉm cười, tìm cái ghế ngồi phịch xuống, lắc đầu tự mãn nói: "Chuyện này, nói tới còn có vài cách nữa"
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi mỉm cười nói: "Mọi người thường gọi là "quỷ hồn". "quỷ hồn", kỳ thật đều là một sự hiểu lầm, ý chân chánh của "quỷ và "hồn" là hai thứ bất đồng! "Hồn" đơn giản nhất, một con người nếu chết đi hồn phách ly khai thân thể, đó chính là tử vong. Người sau khi chết đều có hồn phách, kỳ thật thì hồn phách đó không có gì lợi hại và cũng không hại người. Hồn phách không gì ngoài linh hồn con người, không có pháp lực gì, thường thường khi người vừa chết, thiên địa tự nhiên có quy tắc, hồn phách sẽ bay về địa phủ. Cho dù đôi khi có vài hồn phách nhân vì nguyên nhân đặc biệt gì lưu lại phàm gian, cũng bất quá chỉ là du hồn mà thôi. Thứ này không có gì phải lo lắng, càng không cần sợ hãi."
Nói xong hắn không tự chủ được liếc mắt nhìn Điền Chấn, nghĩ bụng, thật ra con gái hắn coi như chết rồi, chỉ bất quá nhờ vào một hòa thượng dùng pháp khí trấn trụ để hồn phách không bị tiêu tán, hồn phách đó bị lực lượng của pháp khí giữ lại trong thân thể con gái hắn, mới không bay về địa phủ.
Sau đó Tiểu Lôi dần dần nghiêm sắc mặt,nói: "Nhưng mà "Quỷ" lại không đồng dạng. Quỷ và hồn phách là hai thứ khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu cần phải định nghĩa thì Quỷ là những hồn phách có pháp lực nhất định. Tỷ như trong truyền thuyết của chúng ta có lệ quỷ ăn thịt người, nhưng thật ra thì quỷ không ăn thịt người, chỉ nhưng mà lệ quỷ có tồn tại. Nhiều khi con người chết vì nguyên nhân đặc thù gì đó, tỷ như người hàm oan mà chết, hồn phách vì có vài nguyên nhân đặc biệt không cách nào bay tới địa phủ, lưu lại phàm trần một khoảng thời gian dài, những oán niệm sanh tiền của hồn phách này dần dần tích lũy nhiều biến đổi, tựu thành lệ khí! Hồn phách này vì vậy mà có pháp lực, vì vậy biến thành quỷ. Những dạng quỷ này khá phiền toái, người bình thường không thể chống lại lệ khí của nó do pháp lực và oán niệm cường đại hóa thành."
Dừng một chút, hắn nhìn thoáng thấy vẻ xuất thần của Lôi Hống, trên mặt lộ ra vài phần xảo trá mỉm cười nói: "Bất quá, con quỷ chúng ta đối mặt đêm nay, so với lệ quỷ trong truyền thuyết dân gian lại càng đáng sợ hơn!"
"Chúng ta đêm nay đối diện chính là chiêu hồn quỷ của địa phủ. Đám quỷ này chính là quỷ binh quỷ tướng do Diêm La vương quản hạt, nguyên bổn là hồn phách con người sau khi nhập địa phủ, vì nguyên nhân gì đó không được đầu thai, mà trở thành bộ hạ của Diêm La vương, cũng là một loại quỷ binh quỷ tướng của Diêm La vương, có chức trách tuần tra nhân gian vài ngày nhất định mỗi tháng, để kéo hồn phách vì nguyên nhân đặc thù gì đó lưu tại nhân gian trở về địa phủ! Thứ này mặc dù chỉ là tiểu quỷ, dù gì cũng là quỷ quan, pháp lực tuy không tính là lợi hại lắm, nói như thế nào cũng là bộ hạ chính thức của Diêm La vương, phàm nhân rõ ràng là không chống cự được."
Thấy mặt Lôi Hống dần dần trắng bệch ra, Tiểu Lôi mỉm cười nói: "Nói đơn giản một chút, Điền tiểu thư kỳ thật đã mất đi chín phần sinh cơ, hồn phách cũng sớm phải rời khỏi nhục thân bay về địa phủ, chỉ nhân vì Điền tiên sinh tìm được chiêu hồn kính có thể làm hồn phách bất tán! Nhưng y theo thiên điều âm phủ, hồn phách con người sau khi chết không được lưu lại nhân gian, lại đúng hôm nay là chu kỳ mỗi tháng chiêu hồn quỷ của âm phủ tuần tra nhân gian. Ta sợ rằng chiêu hồn quỷ nhất định đến đây kéo hồn phách Điền gia tiểu thư về âm phủ, cho nên nếu muốn giữ được Điền tiểu thư, tối nay chúng ta phải nghĩ được cách đối phó tốt với chiêu hồn quỷ của âm phủ."
Sắc mặt Điền Chấn chợt biến, lộ ra trên mặt vẻ âm tình bất định, rốt cuộc cắn răng, hung hăng vỗ bàn sang sảng quát: "Ta mặc kệ là thần hay là quỷ. Đêm nay đừng mơ tưởng lấy được tính mạng con gái ta!"

Tiểu Lôi cười thầm, thấp giọng nói: "Điền tiên sinh yên tâm, đêm nay ta tự nhiên có cách. Nói tới chiêu hồn quỷ, bọn họ chính là chánh bài quỷ quan, không phải đám cô hồn dã quỷ tầm thường, mặc dù có chút pháp lực, nhưng cũng may là còn có một nhược điểm trí mạng! Bọn chúng nếu là chức quỷ quan tại âm phủ, vậy coi như tính là người của quan trường âm phủ, tự nhiên là bị âm phủ pháp lệnh câu thúc. Dựa theo pháp lệnh âm phủ, quỷ quan đi tìm du hồn tại nhân gian, không được làm thương hại tới những người phàm mà dương thọ chưa tận, bọn chúng tuyệt đối không thể làm thương tổn tới ai! Nếu không chính là phạm vào thiên điều, sẽ bị phạt hồn phi phách tán! Cho nên dù pháp lực của đám quỷ quan này có chút điểm lợi hại, cũng không phải không có biện pháp đối phó."
Sau đó ba người lại quay về phòng của Điền tiểu thư, Tiểu Lôi nhìn kỹ trận pháp trong phòng một hồi, khẽ nhíu mày, rút từ trong người vài đạo linh phù vừa mới vẽ ra, đi tới một góc tường, một tay nắm một đạo linh phù, miệng niệm vài câu khẩu quyết, tiện tay rung lên, đạo linh phù lập tức bùng lên bắt đầu cháy, hắn cầm linh phù ném vào lò lửa, lập tức lửa bên trong lò bùng lên cao ba thước, ngọn lửa biến thành màu xanh biếc.
Trong khoảnh khắc, hàn khí đầy ngập trong phòng đã giảm đi vài phần, mọi người dù không sợ âm hàn khí, nhưng cũng thấy dễ chịu vài phần.
Tiểu Lôi có vẻ đắc ý, nhân vì thấy linh phù của tự mình vẽ quả nhiên có hiệu quả, mặc dù đã theo Ngô đạo tử học được vài năm, nhưng đây cũng là lần đầu một mình đơn độc ra tay, linh phù này cũng là lần đầu vẽ để sử dụng, mắt thấy quả nhiên hữu hiệu, tự nhiên là khoan khoái trong lòng.
Điền Chấn nhìn Tiểu Lôi làm phép có hiệu quả, trong lòng cũng tín nhiệm hắn được hơn ba phần. Nhịn không được nói: "Tiểu Lôi sư phụ, ngươi mới thi pháp một lần, nơi này thật ra đã ấm lên nhiều, so với pháp khí cao tăng kia lưu lại tựa hồ thấy có hiệu quả hơn."
Tiểu Lôi bỉu môi, ngoài miệng không nói, trong lòng thầm nghĩ, hòa thượng ư, bọn họ chỉ am hiểu siêu độ vong hồn, ý tứ của siêu độ chính là để hồn phách sớm về địa phủ, sớm được đầu thai. Cách cưỡng ép giữ cho hồn phách bất tán lại không phải là sở trường của họ. Luận về bản lãnh của phương diện này, sao qua được tiểu gia ta?
Lập tức, theo sự phân phó của Tiểu Lôi, Điền Chấn hạ lệnh cho thủ hạ thuận theo ý Tiểu Lôi bố trí, bận rộn suốt cho tới khi trời tối đen, lúc đó mới chuẩn bị xong xuôi.
Tiểu Lôi nhìn ra ngoài thấy một màu đen ngòm, lại nhịn không được nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã quá một giờ đêm.
Theo phân phó của Tiểu Lôi, Điền Chấn một mình bên ngoài chờ đợi, Tiểu Lôi cùng Lôi Hống ngồi trong phòng, trong ngoài ba người không hẹn mà cùng có chút khẩn trương. Điền Chấn trong lòng lo cho an nguy của ái nữ, Tiểu Lôi thì vì lần đầu thi triển pháp thuật một mình, chỉ có Lôi Hống lúc ban ngày bị Tiểu Lôi nói đến quỷ thần khiến cho trong lòng có chút bồn chồn bất an.
Tiểu Lôi vỗ vỗ Lôi Hống, thấp giọng cười nói: "Lôi Hống huynh, ngươi không cần khẩn trương, lát nữa cứ dựa theo lời ta làm theo là được rồi."
Lôi Hống cả người căng thẳng, miễn cưỡng lộ ra vài phần vui vẻ, trong lòng mơ hồ nghĩ cái tên gia hỏa đồng bóng này tựa hồ cũng không phải là đáng ghét lắm.
Hắn đột nhiên khẽ thở dài, thấp giọng nói: "Đồng bóng, ngươi thường hay làm cái trò này à?"
"Hả?"

Lôi Hống thấp giọng nói: "Ý ta là, ngươi thường cùng đám quỷ hồn đánh nhau à?"
Tiểu Lôi cười khổ lắc đầu, nghĩ thầm, nếu không phải lần này Ngô đạo tử không ở nhà, phỏng chừng không cần tới phiên mình phải vượt qua vụ lộn xộn này. Nghĩ đến đây, hắn thật nhịn không được có chút hoài niệm Ngô đạo tử cái lão hỗn đản này. Nếu có lão ở đây, bản lãnh lão tự nhiên là cao minh hơn so với chính mình, lão sắp xếp mọi chuyện cũng chắc chắn hơn nhiều. Dù sao hôm nay Tiểu Lôi cùng Điền Chấn, Lôi Hống hai người nói chuyện, mặc dầu là thấy gì nói đó, nhưng hắn luôn luôn học theo Ngô đạo tử, cho tới giờ vẫn chưa tự mình thi triển qua pháp thuật này, mặc dù trên mặt làm bộ ra dáng quả quyết, cũng chỉ có thể qua mặt Điền Chấn cùng Lôi Hống và người không chuyên một chút . Nhưng Tiểu Lôi tự mình cũng hiểu bất quá mình chỉ là một tên thái điểu mà thôi.
Lôi Hống nhìn Tiểu Lôi lắc đầu, thở dài nói: "Đồng bóng, chuyện ngày đó tại học viện Đài Quyền Đạo xã, ta trước tiên nói một câu xin lỗi. Chỉ cần hôm nay ngươi có khả năng cứu sống Kha Nhi muội muội của ta, Lôi Hống ta sau này coi ngươi như là huynh đệ! Sau này ngươi có khó khăn gì, cứ tới tìm ta!"
Con mắt Tiểu Lôi sáng ngời!
Cái tên Lôi Hông bộ dáng thô lỗ như bò rừng, nhưng trang phục quần áo không món nào không phải là đồ thượng đẳng, hiển nhiên gia cảnh cũng rất khá, hơn nữa Điền Chấn cứ luôn mồm kêu hắn là cháu họ, nếu có thể cùng với người có quyền thế kinh người như Điền gia thân mật thế này, nói vậy sợ rằng gia đình Lôi Hống cũng không đơn giản đâu!
Đương nhiên, tối trọng nhất chính là tên vai u thịt bắp này nhìn đầu óc tựa hồ dường như có chút đơn giản, đại khái chắc cũng không khó gạt lắm. Từ hắn tìm ra được một chút lợi ích, tự nhiên so với cùng tay Điền Chấn tinh minh tài giỏi thỏa thuận giao dịch thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn miên man suy nghĩ trong đầu, thần sai quỷ khiến buột miệng hỏi một câu: "Lôi Hống, ngươi nhất định thích Kha Nhi tiểu thư lắm phải không?"
" Thích! Đương nhiên thích!" Lôi Hống lập tức trả lời: "Kha Nhi từ nhỏ thân thể có chút yếu đuối, là toàn do ta bảo hộ nàng! Trong lòng ta, đã coi nó giống như là thân muội muội của ta! Nếu có tên nào khi dễ nó, ta nhất định một quyền đập bẹp tên đó!" Nói xong, hung hăng vung cái nắm tay bự như cái nồi đất.
Tiểu Lôi nhịn cười nói: "Thân muội muội? Ngươi không phải đang muốn cưới nàng về làm vợ đó sao?"
Lôi Hống lập tức đem cái đầu to lắc mạnh như cái trống bỏi nói liên tục: "Không được, không được! Cha ta và Điền thúc đều muốn ta cưới Khả Nhi muội muội, nhưng chính ta thì lại không muốn! Cho nha đầu này làm muội muội là tốt rồi, làm vợ, ta không muốn vậy!"
"Gì?" Tiểu Lôi kinh ngạc nói: "Không tốt như thế nào?"
Lôi Hống nhíu mày, thiệt tình nói: "Nha đầu này, cả người nặng chưa tới hai lượng, một quyền đánh không chết một con gà, lá gan còn nhỏ hơn gan thỏ! Muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông! Vợ Lôi Hống ta sao có thể là một tiểu nha đầu như vậy! Vợ ta, nhất định có được một cái... như vầy... như vầy... đó..." Hắn vừa nói vừa dùng song thủ phát họa một cái.
Cái hắn đang phác họa chính là một hình chữ "S" to lớn, cực kỳ khoa trương.
Tiểu Lôi há họng, trừng mắt nhìn Lôi Hống, nhưng chưa kịp cho hắn phản ứng lại thì Lôi Hống đã tiếp tục nói: "Huống chi nha đầu này thân thể quá yếu đuối, một chút công phu cũng không có, nhưng luôn chảy nước mắt. Khóc đến ta phiền luôn! Ta muốn tìm vợ phải là thứ không khóc... Tốt nhất là có thể thường xuyên theo ta luyện quyền mới hay!"
"Thường xuyên... thường xuyên... cùng ngươi... luyện quyền?!" Tiểu Lôi chợt thấy lạnh người, nhịn không được, trong đầu hiện ra cảnh một con khủng long cái và Lôi Hống cùng nhau đánh lộn qua lại.
Nhịn không được từ miệng thở dài thốt ra lời: "Lôi Hống, ta thấy ngươi nên tính chuyện lấy con gái Mike Tyson đi!"