Chị Thủy Hàng Xóm

Phần 31

Về nhà, chào bố mẹ, mẹ tôi hỏi về đi sinh nhật sao về sớm thế, tôi chỉ cười rồi bảo tự nhiên mệt mệt nên về, rồi xin phép lên phòng nằm. Mở cửa phòng, lòng tôi trống rỗng, bao nhiêu suy nghĩ đan xen, bao nhiêu cảm xúc khó tả, tôi nằm lên đệm, cố tìm sự mềm mại, ấm áp từ cái đệm thân thương, những hình ảnh của Linh ùa vào trong tâm trí, từ thời những năm cấp 2, những năm cấp 3, những buối sáng cùng nhau đi thể dục, những hôm đi học đèo nhau, những món quà tặng nhau, những cử chỉ, những lời nói, những việc làm mà Linh đã làm cho tôi ….

 

Hết rồi, từ nay thì hết rồi, sẽ không bao giờ có nữa, tôi nhắm mắt lại, rồi thở dài, có tiếng chuông điện thoại reo, tôi cầm lên :
– Alo…
– Sao thế mày, về thật đó ah, Linh nó đang tức lắm đây này, xong thì quay lại đây nhanh nhá. – Giọng thằng Tuân oang oang.
Tôi nói :
– Bác tao ốm phải vào bênh viện , tao phải lai mẹ tao lên trên đó gấp, mày bảo với nó như thế, giờ tao cũng đang rất mệt đây, tao tắt máy đây.

Lại phải xài đến lý do hạ đẳng này, tôi cúp máy rồi cũng tắt luôn nguồn điện thoại, đôi mắt mở chừng chừng nhìn vào mông lung, tự nhiên có 1 cái gì đó trắng trắng ở trên giường, tôi với tay, đó là 1 bông hoa bằng vải màu trắng, có đính mấy viên giả đá quý, tôi nhìn kỹ, đây chẳng phải là bông hoa ở trên cái váy của Linh mà tôi đã tặng sao, sao giờ nó lại nằm ở đây nhỉ, tôi ngẫm nghĩ, có khi nào lúc mình lấy cái váy ra xem, nó bị rớt ra đây chăng, cầm bông hoa đó trong tay, lòng tôi lại thấy buồn quá, thôi, tôi chả muốn nghĩ nữa, từ từ nhắm mắt lại, cơn mê từ từ kéo tôi vào giấc ngủ, giấc ngủ đến thật đúng lúc, thật đúng lúc.

– Ê Sơn, Sơn, nhìn con bé kia kìa.
Thằng Trường vỗ vỗ vai tôi chỉ chỉ.
Tôi nhìn nó, rồi nhìn theo hướng nó chỉ, 1 cô bé đang đứng, khuôn mặt trắng hồng, mái tóc buộc theo kiểu đuôi ngựa, dài ngang lưng, trên đầu có thắt 1 cái nơ màu hồng, đang mặc 1 chiếc áo sơmi trắng, trên cổ là cái khăn quàng xinh xắn, cô bé đó đang đọc bảng thông báo, ghi ghi chép chép gì đó, dáng người cũng hơi mũm mĩm 1 chút, nhưng trông khá là dễ thương, tôi ngáp ngáp 1 cái rồi bảo :
– Ừ, rồi sao.
– Trông bạn ý cũng xinh phải không mày. – Thằng Trường suýt xoa.
– Ờ, trông cũng được. – Tôi trả lời cho có, cũng chỉ nhìn thế thôi, khen sau lưng nó thì khen làm gì, đã khen phải khen trước mắt nó mới đáng chứ.
– Mày có nghĩ là bạn ấy học cùng lớp với mình không, tao thấy nãy giờ bạn ấy cứ quanh quẩn ở đây, nhưng không chịu vào lớp là sao nhỉ – mắt thằng Trường như dán vào người cô bé.
– Làm sao mà tao biết được, dù sao thì tý nữa cô giáo vào, nếu cùng lớp thì nó cũng phải vào thôi – tôi đáp.
– Chán quá nhỉ, tự nhiên trời mưa nên không ra ngoài khai giảng được, tao mong từ mấy hôm nay, không biết khi nào mới ngớt đây, ê, hay là mày ra hỏi chuyện bạn ấy, rồi kêu bạn ấy vào đây chơi đi, không đứng ngoài mưa nó hắt vào người kia.
– Ồ, hôm nay mày có vẻ lịch sự ghê nhỉ, kìa, có cả lũ đứng ngoài hành lang đó, sao không ra mà mời tụi nó vào.

Nói thế nhưng tôi vẫn chú ý vào cô bé, cô bé đã chép xong cái gì rồi, đang đứng ở ngoài hành lang nhìn nhìn vào lớp thật, sao cô bé không vào nhỉ, hay là ngại mấy thằng con trai đang ngồi hẳn lên bàn, cười cười nói nói ở bên trong, cũng không thấy cô bé nói chuyện với đứa con gái nào cả, chắc là không có ai quen, nếu là vậy tôi cũng buồn, may mà có thằng Trường gần nhà học cùng với tôi nên có người nói chuyện và cũng cảm thấy đỡ lạ lẫm với lớp mới hơn, cô bé như nhìn thấy ánh mắt tôi, vội quay đi, chống tay lên lan can, ngoài trời, mua phùn của cuối mua thu đang lất phất bay, từng cơn gió thổi tạt mưa lung tung vào hành lang, trên mái tóc, trên vai cô bé đã có ít hạt nước mưa, nhưng chả hiểu sao vẫn ương bướng không chịu vào lớp.

Theo đúng lịch thì sáng nay chúng tôi khai giảng, năm đó là năm đầu tiên tôi tôi vào cấp 2, học lớp 6, trời mưa nên bọn chúng tôi nghe theo loa thông báo của nhà trường là tạm thời ổn định về lớp, cách đây 3 hôm, mẹ đã đi xem danh sách lớp cho tôi,tôi học lớp 6C, thế là cứ nhìn bảng tên lớp đề trên cửa mà vào thôi, may sao gặp ngay thằng ôn Trường ở gần nha, 2 đứa vui vẻ lắm, thằng Trường học rất giỏi, sau này nó đã theo bố mẹ nó ra nước ngoài.

Mấy đứa ngoài hành lang bắt đầu đi dần dần vào lớp, hình như mưa nặng hạt hơn thì phải, thằng Trường lại vỗ vỗ lên tay tôi nói :
– Ê, tụi kia vào mà bạn ấy vẫn không vào kia, hay là mày ra kêu bạn ấy vào đi.
– Sao mày không ra kêu nó vào, kêu tao ra làm gì.
Tôi phản đối luôn, tự nhiên đang ngồi ấm chỗ, kêu mình ra nói chuyện với 1 đứa lạ hoắc làm gì không biêt.
– Sao, mày ngại ah, không giám ra nói chuyện với bạn ý ah, kém vậy, tao thất vọng vì mày quá đó – nó cười đều nhìn tôi.
– Thôi đi, mày cũng ngại chứ nói gì tao – tôi làu bàu.
– Ngại cái gì mà ngại, ngại mà hồi lớp 5 tao có mấy đứa con gái là bạn thân liền đó, thế mày có ai là con gái làm bạn thân chưa – nó bĩu môi nhìn tôi.
– Điêu vừa thôi mày, có mà tao thấy bọn con gái lớp mày nó gọi mà là thằng tự kỷ ý.
Tôi cười cười, nó cũng cười phá lên, không nói gì thêm nữa, tôi quay sang nhìn cô bé, cô bé vẫn đứng ngoài hành lang, hơi núp và sau cái bảng thông báo, con bé này bị mát dây ah, không thấy mưa à hay sao không chịu vào lớp, hay là nó không biết nó lớp nào nhỉ, thấy cũng tội tội, nãy giờ nó đứng ngoài đó rồi, bọn kia vào lớp, cười nói ầm ầm cả lên, làm tôi khó chịu quá, cũng tự nhiên cảm thấy hơi nóng nóng trong người, tôi đứng lên uể oải đi ra ngoài, thằng Trường thì đã nhảy sang bàn bên cạnh ăn ké đồ ăn vặt từ khi nào rồi.

Bước ra cửa lớp, gió lạnh mang theo hơi mưa thổi tới, đang trong lớp ấm, ra ngoài này rét run cả người lên, thế mà nãy giờ cô bé vẫn đứng ở ngoài, công nhận là tài, tôi mon men đến gần bảng thông báo, nội dung cũng chả có gì, danh sách lớp, thời khóa biểu, cái này chả phải là mấy thứ mẹ tôi đã chép hết về cho tôi rồi sao, giờ thì quan trọng gì nữa chứ, tôi nhìn ra ngoài trời, sân trường giờ đầy những vũng nước, cũng lố nhố đám học sinh đang ở ngoài sân trường nghịch mưa, chúng nó có vẻ háo hức chờ lễ khai giảng, tôi liếc sang cô bé, đôi mắt cô bé vẫn đang nhìn mấy đứa chơi ngoài sân trường, khuôn mặt mũm mĩm trắng hồng, đôi mắt đen to long lanh mang theo chút u buồn, đôi môi đang mím chặt lại, chắc là cũng biết lạnh, tôi cứ ngó ngó linh tinh, không giám nói gì, cũng chống tay vào lan can, nhìn ra ngoài sân, tiếng cô bé nói nhỏ :
– Ấy cũng thích mưa ah ?

Tôi quay sang, cô bé đang nhìn tôi nói, tôi lắc đầu :
– Không, tớ không thích mưa, nhưng trong lớp nóng nên ra ngoài này đứng.
– Oh… – Cô bé không nói nữa, lại đứng im.
Tôi mở lời :
– Như vậy là cậu thích mưa, cậu không thấy lạnh sao .
Cô bé lí nhí :
– Cũng có thấy lạnh 1 chút, nhưng tớ thích nhìn mưa.
– Vậy cậu không thấy là người cậu bị ướt sao, cậu lớp nào, sao không vào lớp – Tôi hỏi
– Tớ lớp 6C, tớ cũng định vào, nhưng mà ngại – Cô bé lại lí nhí.
– Ngại cái gì mà ngại, tớ cũng 6C nè – Tôi nói.
– Tớ biết rồi, nãy giờ cậu ngồi trong lớp 6C mà – cô bé cười cười, 1 nụ cười tinh nghịch, đôi mắt buồn giờ như sáng lên tinh nghịch nhìn tôi.
– Ờ, coi như cậu cũng thông minh đó, thế cậu ngại gì mà không vô lớp, tý nữa cô giáo vô kiểu gì chả phải vào – tôi quay sang nói với cô bé.
– Ờ, thì tý nữa vô, tớ chả quen ai nên ngại vào, đứng ngoài này nhìn trời mưa thích hơn.
– Mưa to nhìn mới thích, mưa bé có gì mà nhìn, mà lại còn lạnh nữa, tớ bắt đầu thấy lạnh rồi này.
Nói rồi tôi xuýt xoa, vuốt vuốt 2 bên cánh tay.
Tiếng cô bé cười khúc khích, tôi nhìn nhìn, tôi bảo :
– Đúng rồi còn gì, cười gì nữa.
Cô bé nói :
– Tớ chả thấy lạnh gì cả, cậu yếu bỏ xừ.
Tự nhiên bị cô bé chê, tôi tức máu anh hùng, không xuýt xoa nữa, tôi nói :
– Tớ chỉ giả vờ thôi, chả lạnh gì hết, cậu bị tớ lừa đó.
Cô bé lại nói:
– Hay là tụi mình ra kia chơi đi, như tụi nó kia kìa.
Tôi rợn tóc gáy nói :
– Dở ah, đang mưa đó, ốm chết đó, mẹ tớ nói không được ra ngoài trời mưa.
– Không ốm đâu, mưa bé mà, đi, ở đó chắc vui lắm.
Cô bé nhìn tôi nài nỉ, trông rất háo hức, khuôn mặt đó chút xíu thì đã thuyết phục được tôi, cũng tính gật đầu thì có tiếng nói đằng sau lưng:
– Đang mưa, ra ngoài mà ốm đó, 2 em đi vào lớp ngay cho cô.

Tôi giật mình, ngước lên, đó chính là cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi, người mà có ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc đời của tôi, dáng người cô khá to, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng khi cười cũng rất là tươi, hồi đó cô cũng tầm 32 33 thôi, cô mặc 1 áo chiếc áo dài màu xanh nhạt, cô đi nhanh vào lớp để ổn định trật tự.
– Đi thôi, vào lớp thôi, không cô kêu đó.
Tôi nói, chỉ tay vào lớp. cô bé nhìn vào trong lớp rồi cũng gật đầu, đi nhanh vào lớp,rồi tự nhiên quay đầu lại hỏi :
– Nè, cho tớ ngồi gần cậu được không, tớ chả quen ai cả.
Tôi gật đầu :
– Được thôi, ra đằng kia đi.
Cô bé nở 1 nụ cười, chạy ra phía sau tôi, cô bé hỏi :
– Này, thế cậu tên là gì thế.
– Àh, tớ tên là Sơn, thế còn cậu.

Cô bé lại khúc khích cười không nói, chạy nhanh ra góc lớp, chỗ có ghế trống, khẽ vẫy vẫy tay kêu tôi, tôi đi nhanh lên chỗ đó, cũng ngồi xuống, đảo mắt xem thằng Trường đâu, thấy nó đã làm quen được với mấy thằng mới, đang thì thầm nói chuyện, xung quanh đã bắt đầu trật tự, cô giáo đang đứng trên bục giảng thông báo nội quy, tôi quay sang nhìn cô bé, cô bé vẫn đang nhìn tôi cười, rồi rất nhanh, ghé sát vào tai tôi nói nhỏ :
– Chào cậu tớ tên là Linh…

– Chào cậu tớ tên là Linh…

– Chào cậu tớ tên là Linh…

Tôi mở mắt, ánh sáng đèn chói quá đã làm tôi tỉnh giấc, liếc nhìn đồng hồ, mới gần 3h sáng, bàn tay vẫn nắm bông hoa trắng bằng vải, tôi nhìn nhìn bông hoa trắng đó, lại ngẫm đến chuyện vừa mới tối nay, lại phát buồn, tôi đút luôn vào túi quần, đứng dậy kiếm cái gì uống đã, tự nhiên thấy khát khô cả cổ họng, lọ mọ 1 lúc ở dưới nhà tôi lôi lên được 1 lon bò húc và mấy quả táo, tôi tự ngủ và tự tỉnh nên rất tỉnh táo, tâm trạng tôi không tốt, tôi chỉ muốn ăn, ăn thật nhiều, cơn buồn lại ập đến, nó vừa mới rời được mấy khắc đã lại trở về, tôi cũng không biết nữa, đáng lý ra, Linh với tôi chỉ là bạn thân, nó có người yêu và nó còn tâm sự là nó có tình cảm với người ta, đáng lý ra, tôi phải mừng cho nó chứ, thay vì bỏ về, thì đáng ra tôi phải đường hoàng đến tặng quà nó, chúc mừng nó chứ nhỉ, phải chăng tôi đã sai, tôi đã quá ích kỷ, chỉ muốn giữ nó cho riêng tôi, không thèm quan tâm đến nó, nhưng nghĩ là vậy, còn sâu thẳm trong tôi, 1 cái gì đó trỗi dậy, nó như gào thét rằng, nó không muốn thế, nó muốn tôi phải phản kháng, phải dành lấy Linh về lại bên tôi, trở về như những ngày xưa, nó không cam lòng đánh mất thứ mà giờ đây gần như đã xa tầm tay với, nhưng dành về rồi thì sao, chính tôi bây giờ cũng không hiểu tôi lúc đó, tôi băn khoăn rằng, liệu lúc đó tôi có thật sự yêu Linh mà muốn giành Linh trở về, hay chỉ vì sự ghen ghét nhất thời mà muốn phá hoại nó, dành nó ra khỏi người mà nó cũng có cảm tình, để trở về bên tôi, trước giờ cũng không quan tâm đến nó quá nhiều, mà hầu như toàn là nó quan tâm đến tôi, như thế có phải tôi đã quá tàn nhẫn với nó rồi không, không được, đành thế thôi, tôi phải học cách biết chấp nhận, phải chấp nhận rằng, Linh cần 1 người yêu thương nó, và quan tâm nó hơn tôi, có thể, Hiếu sẽ là sự lựa chọn đúng đắn, mặc dù giờ đây, tôi chẳng ưa thằng đó chút nào hết.