Tả Á ôm lấy Kiều Trạch không chịu buông tay, tại sao anh không nói lời nào, không trả lời, cô thích anh có đủ hay không, có đủ hay không. Có phải anh vẫn còn muốn ly hôn với cô không, trái tim cô co rút từng cơn, khó chịu vô cùng, nước mắt cũng không nén được mà tuôn rơi.
Bàn tay của anh vuốt ve đầu của cô, bóng dáng cao lớn của anh từ từ quay lại, Tả Á ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Kiều Trạch, chỉ thấy viền mắt Kiều Trạch cũng hồng hồng, đôi mắt đen lại chợt lóe sáng, như có chút nước mắt.
Khuôn mặt anh tuấn của anh từ từ tiến lại gần cô, ngày càng xích lại gần, đôi môi mỏng khêu gợi của anh nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, nhẹ nhàng hôn những giọt nước mắt đang tuôn rơi của cô, giống như mỗi một giọt nước mắt đều là lời hứa hẹn của cô, mỗi giọt nước mắt đều được anh thận trọng hôn lấy, hòa tan trong thân thể anh, trong lòng anh. Môi anh từng chút từng chút đi xuống phía dưới cho đến khi hôn lên đôi môi của cô, nụ hôn càng trở nên nồng nhiệt, nóng bỏng, như muốn hòa tan cô vào trong anh.
Nụ hôn của anh khiến cho cô dần cảm thấy an tâm, khiến cho cô không tự chủ được mà đưa tay ôm lấy gáy anh, đáp trả anh, mút lấy mùi thuốc lá nhàn nhạt từ khóe miệng của anh, quấn lấy lưỡi của anh, dụ hoặc anh khiến anh không cách nào kiềm chế, dụ anh lún sâu hơn vào nụ hôn này, dụ anh dần cướp đi hô hấp và lí trí của cô.
Thân thể từ từ bị hoà tan, không biết từ lúc nào đã bị anh giam ở giữa giường và lồng ngực của anh, hai tay của anh tìm được tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau, cô có thể cảm nhận được dục vọng mạnh mẽ của anh qua lớp quần áo. Nhưng anh lại không có thêm một động tác nào hết, chỉ hôn từ trên khuôn mặt xuống vành tai nhạy cảm của cô, đôi mắt đen thâm trầm nhìn cô, ồm ồm nỉ non: "Tả Á, nói lại lần nữa cho anh nghe."
Tựa như lời khẩn cầu, lại cũng là mệnh lệnh kiên quyết, anh muốn cô nói lại một lần nữa, đôi mắt động tình Tả Á lóe lên nước mắt, cô đưa tay giữ chặt lấy khuôn mặt của Kiều Trạch, ngắm nhìn nhau, cô nhìn vào đôi mắt đen của anh, nhấn mạnh từng câu từng chữ mà nói: "Tiểu Á đã thích Kiều Trạch, Tiểu Á....... thích Kiều Trạch....... Tiểu Á không muốn ly hôn, không muốn rời xa Kiều Trạch."
Chỉ cần câu này của cô thôi, không cần cô nhiều lời nữa. Môi của cô bị Kiều Trạch mạnh mẽ hôn lấy, môi của anh viền theo gương mặt của cô đi tới vành tai của cô, mặt của anh vùi thật sâu vào cổ cô, không có động tác gì khác, nhưng Tả Á lại cảm thấy cổ mình dần nóng lên.......
Nước mắt ai đang chảy xuống cổ cô.......?
Tả Á ôm anh thật chặt vào trong ngực mình, trái tim như vừa tìm được cái gì đó, đang muốn suy nghĩ thật kỹ xem đó là cái gì, thì ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa dồn dập, suy nghĩ của cô liền bị cắt đứt. Cô không muốn đi mở cửa, cũng không muốn Kiều Trạch đi, chỉ muốn hai người cứ tựa sát vào nhau như vậy. Kiều Trạch dường như cũng có ý nghĩ giống cô, vẫn nằm trên người cô không nhúc nhích.
Nhưng, chỉ chốc lát sau, bên ngoài là tiếng chuông cửa, trong nhà là tiếng điện thoại, Kiều Trạch nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cuối cùng cũng đành đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng không biểu lô chút cảm xúc nào, chỉ có một tia không vui lóe lên trong đôi mắt đen, anh đưa tay vuốt vuốt tóc rồi xoay người đi ra ngoài mở cửa.
Chỉ trong một khoảng khắc mà anh đã có thể khôi phục lại vẻ lạnh lùng như thường, giống như chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ vậy, Tả Á đưa tay sờ lên cổ mình, ướt, là dấu vết của nước mắt, đó không phải là mơ.
Tả Á sửa sang lại áo ngủ trên người, đưa tay cột lại tóc, tránh để cho bộ dáng mình lôi thôi, vừa lúc định rời khỏi giường thì đột nhiên có rất nhiều người xông vào phòng ngủ, Tả Á giật mình ngây người tại chỗ, chỉ thấy mẹ, dượng Kiều, Mạch Tử, A Long đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
"Mẹ, dượng......." Tả Á liền hô lên gọi những người vừa đột nhiên xuất hiện này. Kiều Trạch đen mặt từ bên ngoài đi vào, kéo chăn bao kín hết lấy bộ quần áo mát mẻ trên người Tả Á, lông mày nhíu chặt lại.
"Tiểu Á, sao sắc mặt con lại kém như vậy?" Điền Văn Lệ đi tới, nhìn khuôn mặt tái xám của Tả Á, hình như cô đã ngã bệnh, "Con khó chịu chỗ nào sao?"
Mạch Tử trừng mắt nhìn, chỉ vào ánh mắt sưng đỏ của Tả Á, hỏi: "Sao thế? Lại khóc nhè rồi. Có phải cậu nhỏ lại ăn hiếp cậu không?"
"Hả? Không có, không có......." Tả Á vội vàng lắc đầu, xong nghi hoặc nhìn mọi người, "Mẹ, dượng.......sao mọi người lại đột nhiên tới đây thế ạ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Không phải bọn họ đều đã biết hôm qua đấy chứ?
Mạch Tử liếc mắt nói: "Không phải cậu định hôm nay sẽ đi đến thành phố X à? Cả nhà muốn đi tiễn cậu, tớ và A Long cũng đã bàn bạc xong rồi, bọn tớ sẽ cùng đi với cậu, tránh cho mọi người lo lắng vì để cậu đi một mình."
Tả Á nhìn qua sắc mặt Kiều Trạch, gương mặt anh vẫn bình tĩnh, thân thể cao lớn nghiêng người tựa vào chiếc bàn ở đầu giường. Tả Á quay đầu lại nhìn mọi người, có chút áy náy nói: "Chuyện đó...... Tạm thời con sẽ không đi thành phố X nữa......."
Gương mặt Mạch Tử hiện lên chút giảo hoạt, nhìn Kiều Trạch hỏi: "Sao lại không đi nữa? Không phải cậu từng nói là muốn đi sao?"
Tả Á nhìn thấu được ý đồ của Mạch Tử, không nhịn được mà nháy mắt mấy cái, vẻ mặt đáng thương: "Chẳng lẽ cậu không nhận ra tớ đang bị bệnh à?"
"Sao lại đột nhiên ngã bệnh?" Vẻ mặt Điền Văn Lệ quan tâm, đưa tay sờ lên trán Tả Á, trán cô có chút nóng, "Uống thuốc chưa? Hay là đi tiêm?"
"Con không sao đâu mẹ, nghỉ ngơi một chút là được rồi."
"Bị bệnh thì phải cố gắng nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ ở lại chăm sóc cho con." Điền Văn Lệ sợ không có ai chăm sóc cho Tả Á, quan hệ giữa Kiều Trạch và Tả Á, bọn họ chỉ biết lúc trước kia nhưng không biết được tình hình hiện tại.
"Con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt." Kiều Trạch đưa tay ôm lấy bả vai Tả Á, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng lại lộ ra sự cưng chiều.
Như nhận thấy Kiều Trạch và Tả Á vừa trải qua chuyện gì đó, quan hệ giữa hai người dường như cũng tốt lên rất nhiều rồi, Kiều Vân bật cười ha hả: "Được rồi, chúng ta đi về thôi, còn để cho Tả Á nghỉ ngơi, có Kiều Trạch chăm sóc là được rồi, vợ của nó đâu đến lượt chúng ta quan tâm."
Dượng Kiều nói những lời này rất có lí, nếu Tả Á không đi thành phố X nữa, thì cũng không cần phải đi tiễn nữa, hơn nữa, hiện tại Kiều Trạch cũng đã về nhà, lại có vẻ như Kiều Trạch và Tả Á đã giải toả những hiểu lầm trước đây rồi, mọi người cũng vui vẻ vì cuối cùng hai người bọn họ đã hòa thuận, dặn dò mấy câu liền rời đi.
Kiều Trạch tiễn mọi người đi về xong liền đi mua đồ ăn, đoạn đưởng đi khá dài, đồ ăn cũng đã nguội mất, trong lúc hâm nóng đồ ăn, trong đầu anh lại văng vẳng lời nói của Tả Á, "Kiều Trạch anh thích em", khóe môi anh lại nhẹ nhàng cong lên.
Hâm nóng cháo anh liền mang vào phòng ngủ, nhưng Tả Á lại ngủ thiếp đi mất rồi. Kiều Trạch đặt chén cháo trong tay xuống bàn cạnh đầu giường, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay kiểm tra trán của cô, vẫn còn hơi nóng, cô phải thêm uống thuốc. Anh không muốn đánh thức cô dậy, nhưng không thể không uống thuốc được, anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô: "Tiểu Á, dậy uống thuốc nào, uống xong lại ngủ tiếp, được không?"
"Kiều Trạch......." Hai mắt cô vẫn nhắm chặt, miệng khẽ lẩm bẩm, "Anh.......anh sẽ không đi mất chứ.......?"
Kiều Trạch nhẹ cong môi, cúi đầu hôn xuống tóc mai cô, thấp giọng nói: "Sẽ không!" Hai cánh tay của anh ôm lấy cô thật chặt, dường như bây giờ mùa đông mới thực sự qua đi, trong tim, trong đầu anh có cô, mà trong lòng của cô cũng đã bắt đầu có anh.......
Từ bị căm hận, đến được thích, cả chặng đường này Kiều Trạch đã phải trải qua rất nhiều khó khăn vất vả, cũng đã phải chờ đợi quá lâu. Cuộc sống vẫn cứ như vậy mà tiếp diễn, nhân viên trong công ty đều dễ dàng nhận ra tâm trạng của Kiều Trạch gần đây rất tốt, mặc dù vẫn mang bộ mặt lạnh lùng nghiêm khắc trước kia, nhưng đã không còn vẻ nặng nề nữa.
Sau đó Kiều Trạch mới biết, thì ra không phải là Tả Á muốn rời khỏi thành phố A, mà chỉ là muốn đi thăm một đưa trẻ tên Tiểu Duyên, lời mà Mạch Tử nói với anh chỉ là do cô cố ý làm bậy để khiến cho anh bộc lộ ra nỗi sợ hãi giấu kín tận đáy lòng.
Anh sợ Tả Á rời đi, cũng căm hận Tả Á rời khỏi mình. Cho nên anh mới bộc phát, mà Tả Á cũng vì muốn giải thích, cho nên mới đuổi theo anh đến khách sạn, nhưng lại thấy được cảnh anh và Tình Văn đang ở cùng nhau. Anh không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến cho Tả Á nói ra tình cảm của mình, anh không cần phải đoán mò nữa, cũng không cần suy nghĩ trong lòng cô có anh hay không nữa.
Mấy lần Từ Bân rủ anh đi chơi, anh đều từ chối, lý do từ chối là vì anh có hẹn, mà đối tượng hẹn hò lại chính là Tả Á. Hai người bọn anh quen biết nhau nhiều năm như vậy, lại cùng là vợ chồng nhiều năm như vậy, nhưng chỉ một câu thích đơn giản liền giống như một tình yêu nồng nhiệt.
Anh luôn muốn mau chóng về nhà, muốn nhìn khuôn mặt cô nở một nụ cười ngọt ngào khi thấy anh về, nghe cô nói ‘anh đã về rồi’, trong lòng anh sẽ tràn ngập cảm giác ấm áp. Một ngày hai người cũng nói chuyện điện thoại với nhau đến mấy lần, dù là anh không nói lời nào, chỉ nghe Tả Á nói hôm nay cô làm cái gì, ăn cái gì, anh cũng cảm thấy rất tuyệt vời.
Đường Lăng mặc kệ Kiều Trạch, yêu thì cứ yêu đi, Từ Bân thì lại giễu cợt anh, bao nhiêu tuổi rồi mà còn bày đặt yêu đương, còn anh thì từ chối cho ý kiến. Yêu sao? Anh cũng không biết nữa, anh đã qua cái tuổi niên thiếu ngây thơ kia rồi. Nhưng chỉ một câu thích kia lại khiến cho anh trở thành một cậu thiếu niên mới biết yêu, có lẽ, đây mới chính là cảm giác yêu đương, yêu người phụ nữ yêu mình, yêu vợ của mình, hai người yêu nhau, tuổi tác không thành vấn đề, đúng vậy không?
Hôm nay, Kiều Trạch về nhà hơi trễ, anh đã gọi điện thoại cho Tả Á nói cho cô biết đại khái là anh sẽ về lúc nào. Lúc về đến nhà, mở cửa, đập vào mắt anh đầu tiên là cảnh Tả Á đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, co người nằm trên ghế sofa như một con mèo lười ngủ thiếp đi, trong nhà còn thoang thoảng mùi thơm của thức ăn.
Trái tim nguội lạnh của Kiều Trạch ngay khi vừa nhìn thấy Tả Á liền trở nên mềm mại, anh đi tới, đưa tay chạm vào gương mặt của cô, cô lại giống như một con mèo nhỏ cọ cọ vào tay anh, cô giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra, nhưng dường như vậy còn chút ngái ngủ, cả người toát lên vẻ quyến rũ lạ thường, cô lười biếng cười: "Anh đã về rồi, đi tắm đi rồi ăn cơm."
Cô nói xong liền ngồi dậy, đang định đi vào bếp lại bị anh ôm lấy, hôn cô cho đến khi cô không thể hít thở được mới buông chịu ra, đứng dậy vừa đi về phía phòng tắm, vừa nói: "Sau này không cho phép em ngủ trên ghế sofa nữa."
"Vâng." Cô ngủ không có nề nếp cho lắm, cứ theo thói quen cứ nằm xuống là ngủ, hiểu được sự quan tâm của Kiều Trạch cô liền ngoan ngoãn đồng ý, cũng nhanh nhẹn đi vào bếp.
Sau khi hai người cùng nhau ăn cơm tối, Kiều Trạch đến phòng sách, anh vẫn còn một số công việc cần phải xử lý, mà Tả Á cũng không quấy rầy anh, cô đi tắm rửa rồi nằm trên giường đọc tiểu thuyết, đến tận lúc muộn, trong lúc cô đang đọc đến mê mẩn thì quyển sách trong tay lại bị người giật lấy.
"Đi ngủ!" Anh lạnh lùng ra lệnh, vô cùng không vui khi thấy Tả Á mải mê đọc tiểu thuyết mà không thèm để tâm đến anh.
Tả Á đang đọc đến đoạn hấp dẫn, lại đột nhiên bị cắt đứt cảm thấy có chút khó chịu, không chừng ngày mai Kiều Trạch sẽ vứt cuốn sách này đi mất, cô vội vàng đứng dậy lấy lại: "Cho em đọc một chút nữa thôi, sắp xong rồi mà."
Kiều Trạch giơ cao cánh tay, tránh né, không cho Tả Á lấy được cuốn sách, Tả Á tức giận bắt được cánh tay Kiều Trạch, cả người cũng bò lên bụng của anh, Kiều Trạch thả cuốn sách trong tay rơi xuống đất, Tả Á đang định từ trên người anh đi xuống nhặt lấy, thân thể lại bị Kiều Trạch ôm chặt lấy, còn không đợi cho cô kịp phản ứng, mọi thứ trước mắt đột nhiên xoay tròn một vòng, cô lại bị Kiều Trạch đè ở phía dưới.
Tả Á tội nghiệp lên án: "Anh là đồ độc tài, ngang ngược, hạn chế sự tự do đọc sách của em, em muốn kháng án."
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch tràn đầy sự cưng chiều, khóe môi khẽ nhếch lên, thấp giọng nói: "Kháng án vô hiệu, giữ vững phán xét ban đầu!"
"Anh bắt nạt người ta!"
"Người bị bắt nạt chính là em." Nói xong nụ hôn của anh đã liền đột kích về phía cô, bàn tay ấm áp cũng dao động trên người cô, dấy lên từng ngọn lửa nóng rực, khiến cho cô mất đi lý trí, chỉ có thể như người chết đuối, ôm chặt người anh, mặc cho anh đang làm chuyện xấu trên người cô.
Áo bị cởi hết ra, ngay lúc Tả Á nghĩ Kiều Trạch sẽ mạnh mẽ xông vào lại nghe được thấy tiếng động sột soạt, cô mở mắt ra, thấy Kiều Trạch đã mang mũ xong xuôi, chuẩn bị xông vào, Tả Á không khỏi cau mày, đưa tay đẩy anh, thân thể cũng không chịu tiếp nhận mà giãy dụa, không cho anh vào, đỏ mặt nói: "Đừng…đừng mang thứ kia......."
"Sao thế?" Anh đã phải chịu đựng khó chịu, Tả Á lại còn không chịu phối hợp.
Vẻ mặt Tả Á có chút mong đợi nói: "Em muốn có một đứa con.......vậy nên, không cần.......không cần đeo cái đó......."
"Bây giờ còn chưa được." Con.......vẻ mặt Kiều Trạch của sa sầm, trong mắt lóe lên cái gì đó, thân dưới cũng trầm xuống, không nói một lời nào liền xông vào. Tả Á cảm thấy có chút khó chịu, cau mày, tay nắm chặt bờ vai của anh, cuối cùng ôm chặt lấy anh.
Anh đang lo lắng cho sức khỏe của cô, hay là vì cô đã làm mất con cho nên bây giờ anh không chịu cho cô một đứa con nữa, trong lòng Tả Á cảm thấy khó chịu, cố gắng suy nghĩ, nhưng lý trí lại bị anh thổi bay hết bảy tám phần.
Hai người cứ như vậy mà dây dưa trên giường, không biết đã trải qua mấy lần rồi, cho đến khi kiệt sức Kiều Trạch mới ôm cô đi tắm rồi đưa cô trở lại giường. Cô rất buồn ngủ, chỉ còn sót một tia lý trí cuối cùng, cố hỏi: "Kiều Trạch.......Sao bây giờ lại không được?"
Kiều Trạch không trả lời ngày, chỉ ôm chặt cánh tay của cô, "Đừng hỏi nhiều nữa, mau ngủ đi."
Tả Á đưa tay ôm lấy Kiều Trạch, ngủ đã, vấn đề này để hôm khác rồi thảo luận tiếp, cô vùi đầu vào ngực anh, khuôn mặt thoáng nét ngọt ngào, cô thỏa mãn với cuộc sống như thế, Kiều Trạch cưng chiều cô, yêu cô, thương cô, làm cho cô cảm thấy rất hạnh phúc, cứ như vậy mà trải qua cả đời thì thật tốt.
Trong mơ mơ màng màng cô nhớ đến lời Kiều Trạch nói, anh và Tình Văn không có gì cả, cũng sẽ không dính dáng gì đến nhau. Đối với Tình Văn, anh nợ cô ấy quá nhiều, nhưng, trên phương diện tình cảm anh chỉ có thể phụ Tình Văn.
Tình Văn vì chuyện của Kiều Trạch và Tả Á mà bị thương, hơn nữa còn là do Kiều Trạch đạp cô khiến cô rơi xuống, mặc dù chỉ là vô tình, không phải là cố ý, nhưng lại gây ra hậu quả nặng nề, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của Tình Văn nữa, Kiều Trạch phải có trách nhiệm với Tình Văn, nhưng chỉ trong giới hạn là một người bạn, trách nhiệm của người anh.
Những lời của Kiều Trạch khiến Tả Á an tâm, cô tin tưởng Kiều Trạch nói được làm được, đối với Tình Văn, quả thật cô cũng nợ cô ấy quá nhiều, một người phụ nữ mà mất đi khả năng sinh con là một điều vô cùng đáng tiếc, món nợ này không cách nào có thể bù đắp được.
Nhưng.......nhưng cô đã bắt đầu hiểu được thế nào gọi là ghen tỵ.
Sáng hôm sau, Tả Á tỉnh lại, toàn thân đau nhức, mở mắt ra đã thấy gương mặt anh tuấn của Kiều Trạch, nét mặt vốn lạnh lùng nay lại lộ ra vẻ lười biếng, đôi môi mỏng của anh đặt lên trán cô một nụ hôn: "Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!" Tả Á hoàn toàn tỉnh lại mới để ý Kiều Trạch đã ăn mặc chỉnh tề, "Hôm nay là ngày nghỉ, anh còn phải đi làm sao?"
"Công ty có chuyện đột xuất." Kiều Trạch ngồi bên cạnh cô nói, "Đồ ăn sáng đã làm xong rồi, anh đi một chút rồi sẽ về sớm."
"Vâng." Tả Á cúi đầu đồng ý một tiếng, "Lái xe cẩn thận."
Kiều Trạch ừ một tiếng, rồi mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ, Tả Á cũng rời giường. Mấy ngày nay, công ty anh chắc hẳn đang có việc bận, hôm qua anh cũng phải làm việc đến khuya, nhất định là rất mệt, cô nên làm cho anh chút việc gì đó, hoặc chăm sóc cho anh tốt hơn.......
Tả Á đi rửa mặt rồi ăn cơm, sau khi dọn dẹp nhà cửa, liền mang quần áo hôm qua của Kiều Trạch và mình đến hiệu giặt. Cô kiểm tra xem trong quần áo mình có còn sót gì không, phân loại đồi, rồi kiểm tra túi quần Kiều Trạch, tay lại chợt sờ thấy một vật gì đó thô ráp.
Cô thoáng cau mày, đưa tay ờira, nhìn món đồ trong tay, ngẩn ng, trái tim không khỏi đập loạn nhịp, đó là son môi, một thỏi son đã được dùng qua, không phải của cô, không phải còn mới, cho nên, hẳn là của người phụ nữ khác.
_________________