Sự uy hiếp của Kiều Trạch tương đối hữu hiệu, Tả Á không cười nổi nữa rồi, trên môi thấy tê tê, còn có tư vị riêng của Kiều Trạch, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng lên giống như ráng chiều. Đây là đang ở bên ngoài đó, vậy mà Kiều Trạch lại vẫn bình thản tự nhiên như vậy, mặt không đỏ hơi thở không gấp. Nhưng mà anh cũng tiếp tục bieuer hiện sự ham thích trước mặt nhiều người nữa, đỡ Tả Á đứng lên.
Gót giày Tả Á rớt ra, không cách nào tiếp tục đi giày được nữa, cũng không thể đi chân không được. Biện pháp cũ, Kiều Trạch không nói hai lời, vươn hai cánh tay mạnh mẽ có lực ra bế ngang người Tả Á, động tác thuần thục làm liền một mạch, nhẹ nhàng ôm Tả Á đi vào trong nhà.
Đi tới cửa thang máy còn không có ý tứ để Tả Á xuống, Tả Á đành phải đưa tay ra nhấn nút cái nút thang máy. Về đến nhà Tả Á đi dép vào, cởi áo khoác treo lên trên kệ, đang định đi chuẩn bị cơm tối, eo lại bị Kiều Trạch ôm chặt lấy, thân thể cũng bị anh quay lại đối mặt với anh.
Tả Á thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì, nụ hôn của Kiều Trạch đã như sóng to gió lớn nhào tới, hơi thở ngang ngược cường thế giống như muốn cắn nuốt cô, trong đầu Tả Á trở nên trống không, bị hôn đến không biết làm sao, hô hấp cũng ngừng.
‘‘Tả Á!” Anh trầm thấp nhỏ giọng nỉ non tên của cô, tựa như gọi lại tựa như đang quyến rũ cô.
Tả Á không trả lời, cô cảm thấy loại cảm giác bị cắn nuốt này, nhịn không được muốn chạy trốn, nhưng thân thể của cô bị anh gắt gao giam cầm vào trong ngực, xoay người vài lần, cô đã bị áp vào tường.
Lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo phía sau, lạnh như vậy, làm cho cái đầu trống rỗng của cô lấy lại chút tỉnh táo, hai tay chống lên lồng ngực của anh theo bản năng khước từ, lại bị anh ôm chặt hơn. Nhưng mà, ngực của anh, nụ hôn của anh lại nóng như vậy, hừng hực như vậy, khiến suy nghĩ của cô cũng bị thiêu đốt. Thân thể của cô lúc lạnh lúc nóng, giống như xuyên qua giữa sông băng biển lửa.
Nóng, Kiều Trạch đốt lên ngọn lửa kích tình, một đường tràn ra, từ phòng khách vào đến phòng ngủ, quần áo trên người Tả Á dưới tay Kiều Trạch mà từng thứ một rơi xuống, bị ném đầy trên mặt đất.
Thân thể mềm mại của Tả Á bị Kiều Trạch đặt ở trên giường hai người, anh cũng theo đó mà đè ép lên, hôn lấy thân thể của cô.....Không thể kiềm được nữa, tay Kiều Trạch ôm lấy eo của của Tả Á, thắt lưng nhấn xuống, đem lửa nóng từ từ đưa vào, từng chút lấp đầy thân thể Tả Á.
Đã hai tháng anh không được yêu cô như vậy rồi, trước bởi vì chuyện của bảo bảo, còn có chuyện Tả Á đang bị tổn thương, cho nên cả hai người đều không có tâm tư suy nghĩ đến những chuyện này, cho dù lúc Kiều Trạch ôm thân thể đang ngủ của Tả Á mà nổi lên phản ứng, anh cũng sẽ cố đè nén.
Nhưng một nụ hôn đã kích thích khát vọng trong cơ thể Kiều Trạch, chỉ một giây những thứ anh cố đè nén đều xông ra hết, yêu một lần làm sao đủ. Kiều Trạch như muốn bù lại toàn bộ thiếu nợ của hai tháng này, cuối cùng Tả Á cũng không chịu được giày vò nữa kêu đau, anh mới ngừng lại, tạm bỏ qua cho cô.
Lúc này trời cũng đã khuya lắm rồi, giờ cơm tối cũng đã qua, Tả Á đừng nói đến chuyện dậy nấu cơm, chỉ sợ ngay cả hơi sức để ăn cơm cũng không có, thân thể mệt rã rời, mí mắt nặng trĩu không mở ra được, chỉ muốn ngủ. Cô mệt mỏi vô cùng, mơ mơ màng màng mặc cho Kiều Trạch ôm cô đi tắm, cũng mặc cho Kiều Trạch đặt cô trở về trên giường, cô tiếp tục đi gặp Chu Công.
Tả Á không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không biết là mấy giờ rồi, chỉ cảm thấy có chút đói bụng, dạ dày vì đói mà khó chịu, mắt cô cũng không mở, mơ mơ màng màng lầm bầm: “Kiều Trạch, em đói quá.....”
“Đói bụng thì dậy ăn đi.” Lúc này Kiều Trạch không ngủ, nghe thấy tiếng nói của Tả Á bàn tay anh ấm áp liền rơi xuống eo cô, âm thanh trầm thấp trong buổi tối yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, anh vòng tay định đỡ cô dậy, đưa cô ra ngoài ăn cơm.
‘‘Em mệt.....Em muốn đi ngủ.....” Tả Á muốn đứng dậy ăn cơm, nhưng cả người lại không có chút sức lực nào, vừa đói, vừa mệt, cô giùng giằng mãi giữa ăn cơm và đi ngủ, thân thể cũng mềm nhũn ở trong ngực Kiều Trạch, còn buồn ngủ đến không mở mắt nổi, đôi mắt to xinh đẹp hơi hé, bộ dạng mơ màng vô cùng đáng yêu.
Đúng, đáng yêu, hai chữ này dùng để hình dung một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi đã sinh con mà nói dường như có chút không thích hợp, nhưng mà, Tả Á có đôi lúc lại có dáng vẻ này, trong lúc lơ đãng sẽ vô tình bộc lộ ra, như một đứa trẻ vậy.
Kiều Trạch bất đắc dĩ đành phải để Tả Á nằm xuống ngủ tiếp, còn anh thì đi ra phòng bếp, lấy nồi nấu cháo, làm hai món ăn. Lúc này đã là mười một giờ đêm rồi, Kiều Trạch đi vào phòng ngủ thấy Tả Á vẫn còn đang ngủ, nhưng ngủ không yên chút nào.
Chăn đã bị cô đạp rơi từ lúc nào, áo ngủ anh mặc cho cô sau khi tắm xong từ trên bả vai trượt xuống, lộ ra một mảnh trắng như tuyết trước ngực, Kiều Trạch chỉ cảm thấy cổ họng căng lên, nơi nào đó lại có phản ứng.
Dục vọng lại bị thích thích, có chút không thể kiềm chế được rồi. Anh đi tới, đưa tay vỗ vỗ mặt của cô, trầm giọng nói: ‘‘Dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp.”
Tả Á nửa mê nửa tỉnh lắc đầu, không muốn ngồi dậy, nhưng dạ dày còn đói kêu lên òng ọc, Kiều Trạch nhìn bộ dạng lười biếng của cô, lại nhìn mảnh tuyết trắng đang lộ ra bên ngoài, giống như một lời mời gọi trong im lặng, anh vốn định hôn cô, nhưng cuối cùng lại cúi đầu cắn một cái lên nơi mềm mại của cô, sợ không quản được chính mình lại muốn cô tiếp.
Mà Tả Á bị đau, liền hô lên một tiếng, hoàn toàn tỉnh lại, cúi đầu nhìn thấy trên người lưu lại dấu răng của Kiều Trạch, cô không khỏi đỏ bừng cả mặt, vội vàng kéo áo lại, cau mày nói: ‘‘Anh.....Anh sao lại cắn người.....”
‘‘Không phải em đói bụng à, dậy ăn cơm!” Kiều Trạch mặt lạnh nghiêm trang nói xong xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, Tả Á cũng ngoan ngoãn xuống giường, làm chuyện xấu, còn bày đặt nghiêm trang, lạnh mặt như vậy, giống như người làm chuyện xấu chính là cô chứ không phải anh vậy. Tả Á không nhịn được mà hướng về phía bóng lưng của Kiều Trạch oán thầm: ‘‘Sói đuôi dài, ngụy quân tử, tiểu nhân, đánh lén.....Không đúng, là cắn trộm nơi đó của cô.....”
Kiều Trạch đột nhiên dừng bước xoay người lại, mà Tả Á bởi vì oán thầm quá chăm chú không chút để ý nên đụng vào trong ngực Kiều Trạch, đây có tính là ôm ấp yêu thương hay không.
Kiều Trạch nhìn bộ dạng mê hoặc này của Tả Á, nhịn không được đưa tay vò đầu của cô trừng phạt, con ngươi lành lạnh nhìn cô, lạnh giọng dạy dỗ: ‘‘Thói quen oán thầm vẫn không đổi!”
Anh làm sao biết cô vừa oán thầm? Tả Á sững sờ tại chỗ, mặc cho Kiều Trạch vò tóc cô thành ổ chim, trong đầu nhớ rất lại nhiều năm về trước, khi lần đầu tiên cô được Kiều Trạch đón về nhà anh ở, anh hình như cũng đã từng nói như vậy với cô. Bởi vì cô muốn về trường học ở, mà anh không cho, Tả Á không nhịn được đưa tay sờ bụng một cái, chẳng lẽ Kiều Trạch không phải là người, mà là con giun trong bụng cô sao? Cô oán thầm mà anh cũng biết được?
Kiều Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt khó hiểu của Tả Á, lại nhìn cô sờ bụng, nghĩ là cô đang rất đói liền đưa tay lôi cô đi tới phòng ăn: “Đừng nghĩ anh là đồ độc ác như vậy.”
Miệng Tả Á khẽ mở ra, anh còn biết cả cô oán gì sao? Cô nghĩ anh thật sự thành mất côn trùng. Đàn ông như vậy có phải rất đáng sợ hay không? Nhưng tất cả ý nghĩ của Tả Á sau khi nhìn thấy thức ăn bày trên bàn đều biến mất không còn một mảnh.
Kiều Trạch làm cơm rất đơn giản, cháo thịt gà, xào hai món ăn thanh đạm lót dạ. Mặc dù đơn giản, nhưng đối với Tả Á đang cực đói mà nói, mùi thơm rất có sức hấp dẫn, không cần nói tiếng nào cô liền cầm chén đũa lên, múc cháo cho Kiều Trạch, lại tự múc cho mình một chén, vừa rồi bị Kiều Trạch làm loạn, cơn buồn ngủ của cô đã tan đi không ít rồi.
Lúc ăn không nói, lúc ngủ cũng không nói, cho nên cả hai người đều không nói chuyện. Cháo Kiều Trạch nấu tựa hồ ngon hơn so với cô nấu. Ăn uống no đủ, Tả Á đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thân thể khẽ hướng lên trước, mở to mắt nhìn Kiều Trạch: ‘‘Kiều Trạch, chúng ta có nên đi mua đồ Tết không? Cũng sắp sang năm mới rồi.” Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, vừa đảo mắt một năm đã trôi qua.
Kiều Trạch ngẩng đầu, con ngươi đen nhìn Tả Á, cúi đầu tiếp tục ăn cháo: ‘‘Những thứ này anh sẽ chuẩn bị.”
Con ngươi Tả Á khẽ chớp, tiếp tục nói: ‘‘ Kiều Trạch, anh có biết, ở cô nhi viện có rất nhiều người bạn nhỏ cần những người có tiền như các anh thiện tâm giúp đỡ không? Sắp đến Tết rồi, anh có thể.....”
Kiều Trạch híp mắt nhìn Tả Á, lạnh lùng nói: ‘‘Quyên góp?”
Tả Á gật đầu: ‘‘Anh sẽ không cự tuyệt chứ?”
‘‘Có ích lợi gì?” Kiều Trạch không chút động đậy, lạnh giọng hỏi Tả Á, chọc Tả Á líu ríu một hồi, “Đây chính là hành động thiện tâm, trợ giúp những người bạn nhỏ dễ thương kia, anh nhất định sẽ cảm thấy rất vui vẻ, sao lạ có thể đòi thù lao nữa chứ.” Lòng của anh thật nhỏ nhen, thật lạnh lùng, thật cứng rắn đi.
‘‘Mấy ngày nữa, theo anh tham gia một bữa tiệc.” Kiều Trạch nói xong đứng dậy ra khỏi phòng ăn, Tả Á vội vàng đuổi theo, nhìn tấm lưng rộng lớn của Kiều Trạch, xác định lại: ‘‘Anh nói mấy ngày nữa em tham gia tiệc với anh, anh sẽ quyên góp cho cô nhi viện à?”
Kiều Trạch lạnh lùng liếc cô một cái: “Có vấn đề gì à?”
Tả Á vội vàng lắc đầu: “Không thành vấn đề, quyết định như vậy đi.”
Mấy ngày nay đối với Tả Á mà nói, trôi qua rất an tĩnh, bình thản, cũng rất ấm áp, chỉ là trong lòng vẫn cô vẫn hoàn toàn chưa thoát khỏi nỗi đau mất con, đằng sau nụ cười của cô vẫn là nỗi đau, nỗi nhớ nhung khắc khoải khắc sâu trong lòng.
Cô cũng luôn hỏi Kiều Trạch, có điều tra được manh mối gì không, có biết được tin tức của con không, đã tìm được tên chủ mưu đứng sau vụ này chưa, nhưng Kiều Trạch luôn nói, đang tìm, đang điều tra, không thể có kết quả được nhanh như vậy được, nói cô đừng quá sốt ruột, nhưng cô có thể không sốt ruột được sao?
Sốt ruột thì có tác dụng gì không? Hoàn toàn không có, cho nên, chờ, cô chỉ có thể chờ đợi thôi. Khi ở thành phố X, Kiều Trạch xử lý mọi chuyện rất quyết đoán, nhanh gọn, khiến cho cô nhất mực tin tưởng, tin tưởng Kiều Trạch nhất định sẽ xử lý tốt chuyện của con, chỉ cần cố gắng, chỉ cần ra sức tìm kiếm, nhất định sẽ có tin tức đứa nhỏ.
Nhưng bây giờ cô hỏi lại anh, đáp án của anh vẫn như vũ, lòng rất chán nản, nhưng lại không có cách nào tốt hơn. Trái tim co rút từng cơn, đau đớn, bất lực.
Vẻ mặt cô đơn của Tả Á rơi vào trong mắt Kiều Trạch, anh đi tới ôm lấy bả vai cô: “Thay quần áo đi, chúng ta đi ra ngoài.”
Tả Á không chút hứng thú hỏi lại: “Làm gì? Đi đâu?”
Kiều Trạch cau mày nhắc nhở: ‘‘Ngày mai em phải tham gia tiệc với anh mà, mình đi mua lễ phục.”
“Anh xem rồi mua là được rồi.” Cô thật sự không có tâm tình đi, cô đang nhớ con, rất nhớ.
Kiều Trạch đâu chịu để cho cô buồn bực như vậy, anh mạnh mẽ kéo theo cô ra khỏi nhà, hai người đi ở trên đường, xem nơi này một chút, đi dạo nơi kia một chút, không mua đồ gì cả, chỉ giống như ra ngoài để giải sầu giảm bớt áp lực thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên hai người đi dạo phố, lúc băng qua đường Kiều Trạch dắt tay của cô. Người đàn ông cao lớn lạnh nhạt lại vô cùng cẩn thận, chắn một bên của cô bảo vệ mà đi qua ngã tư đường.
Đây là khu vực phồn hoa nhất của thành phố A, người vô cùng đông đúc, nơi này đã từng có những hồi ức của Tả Á cùng Chung Dương.
Suốt đường đi, Kiều Trạch vẫn không hề buông tay Tả Á ra, từ cầm lấy tay cô dần biến thành cùng Tả Á đan mười ngón tay vào nhau, bàn tay của hai người nắm thật chặt ở trên đường cái người đến người đi.
Kiều Trạch lạnh lùng, tuấn mỹ, Tả Á xinh đẹp, đáng yêu đi ở trên đường, đúng là một đôi hoàn mỹ.
Môi Kiều Trạch hơi cong lên, trong lòng bàn tay cảm nhận được lòng bàn tay Tả Á, mềm mại, đan chặt tay anh, anh hưởng thụ giờ khắc này, đi dạo phố thì ra cũng tư vị đặc biệt như vậy, tâm tình cũng khác lạ như vậy, không hề là chuyện nhàm chán khiến người ta thấy đau đầu.
Hai người cứ như vậy đi tới đi lui, bước chân của Tả Á chợt do dự dừng lại, tầm mắt rơi vào một cửa tiệm, đăm chiêu nhìn vào, Kiều Trạch không hề hay biết Tả Á đang nhớ tới một kí ức đã qua.
Khi đó Tả Á cùng Chung Dương mới quen nhau không lâu, hai người cũng đi dạo phố qua chỗ này, khi đó cô đã ngu ngốc đuổi theo người ta để mua bao cao su, Tả Á suy nghĩ đến xuất thần, cho đến khi Kiều Trạch kéo kéo tay cô, cô mới hoàn hồn, quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt tuấn mỹ của Kiều Trạch, trong lòng không khỏi áy náy, cô đang làm cái gì vậy, tại sao lại nhớ đến Chung Dương rồi.
‘‘Đi thôi.” Cô cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Kiều Trạch, sợ anh nhìn thấu được tâm tư giờ phút này của cô khiến cho anh mất hứng.
Ánh mắt Kiều Trạch sắc bén nhìn Tả Á có chút kì lạ, anh hơi nheo mắt lại, nhưng không hỏi gì hết chỉ dắt tay của cô tiếp tục đi về phía trước. Kiều Trạch không biết Tả Á nghĩ cái gì, nhưng mà, ánh mắt của cô cho Kiều Trạch biết, cô hẳn là đang nhớ tới người đó.
Anh vẫn không cam lòng buông tay của cô ra, đi, cứ đi như vậy, cũng không có ai mở miệng. Đang đi thì bước chân của Kiều Trạch chợt dừng lại, mà Tả Á cúi đầu cũng chợt thấy một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước mắt của cô, người nào đó đang chặn đường đi của bọn họ.
Tả Á ngẩng đầu nhìn lên, trái không nhịn được mà nảy lên một nhịp, hai mắt trừng lớn, sững sờ nhìn người đàn ông ở trước mặt. Chung Dương! Là Chung Dương! Lòng cô từng nhớ nhung mà vang lên cái tên này, nhưng cô thật không ngờ đến, anh sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt cô như vậy. Trong đám đông giữa biển người, bọn họ lại vô tình gặp nhau trên con đường từng có hồi ức.
Sau lần gặp mặt của mấy tháng trước kia, cô rất sợ hãi khi nhìn thấy anh, sợ hãi khi nhìn thấy dáng vẻ thân mật của anh và Lô Hi, sợ hãi khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng của anh. Trong đầu cô cũng không khỏi nhớ lại tình cảnh lần đó cô vô tình gặp anh, sự lạnh lùng của anh làm tim cô nhói đau, càng không cách nào quên, giây phút tim mình đang nhói lên ấy, người đàn ông cô yêu đã ôm lấy người phụ nữ khác rời đi. Nhưng mà, tất cả đều là sự lựa chọn của cô, cho dù là đau đớn, cô cũng phải cắn răng mà chịu đựng.
Trong lúc nhất thời Tả Á không cách nào nói lên lời, không cách nào hoạt động bước chân, chỉ thấy tầm mắt sáng quắc của Chung Dương nhìn chằm chằm tay của cô, cô cúi đầu, nhìn thấy tay mình và tay Kiều Trạch đang mười ngón đan nhau, cũng không biết cô nghĩ gì mà đột nhiên buông lỏng tay Kiều Trạch ra, che tay mình ở phía sau, giống như bị bỏng.
Tay Kiều Trạch trống rỗng, không chút dấu vết nắm chặt lại, sắc mặt trở nên đông lạnh, sau khi nhìn Tả Á một cái, tầm mắt rơi vào trên người Chung Dương, trái tim, vì một động tác nho nhỏ của Tả Á mà trở nên lo lắng.
Con ngươi Chung Dương thoáng qua cái gì đó, tầm mắt dời về phía Tả Á cùng Kiều Trạch, như cười như không nói: ‘‘Thật là trùng hợp, không ngờ người bận rộn công việc như tổng giám đóc Kiều lại đưa vợ mình đi dạo phố.”
Kiều Trạch lạnh lẽo nói: “Tình cờ gặp mặt.”
Chung Dương nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi sau đó nhìn Kiều Trạch và Tả Á, nói như với hai người bạn tốt: ‘‘Có rảnh ngồi với nhau một chút không?”
Mùa đông năm nay sao lại lạnh như vậy chứ?