Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện

Quyển 3 - Chương 53: Tiêu tướng quân ghen

【 Dương Quách, hôm nay nàng đánh chết ta tức là không muốn người khác có được ta! Không đánh chết ta tức là nàng muốn ta! 】

Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ

Đỗ Phương nói với cô ta bằng giọng nói dịu dàng y như với tôi năm đó: “Phượng Nhi, ta muốn. . . Một thứ trên người côta.”

Dương Phượng mím môi nói: “Vậy có gì khó đâu? Chỉ cần nghiêm hình tra tấn cô ta, còn lo cô ta không giao ra sao? Cũng không kinh động đến Chủ Thượng.”

“Ban đầu ta cũng nghĩ vậy, nhưng giờ không giống trước nữa. Dương Hoàng nay đã là phu nhân Trấn Đông tướng quân, luôn ở bên cạnh Tiêu Long Vũ, rất khó ra tay. Không bằng mượn sức cô ta, cũng bớt chút việc.”

Dương Phượng nhắm mắt lại, lâu sau mới thấp giọng nói: “Thật ra. . . . . . Chàng muốn nối lại tiền duyên với cô ta đúng không. Cô ta không cần chàng, chàng còn cần cô ta là gì? Chàng có mắt hay không vậy? Người luôn ở bên chàng là ai chàng không biết sao? Có phải đến khi ta chết rồi chàng mới hiểu không?”

Đỗ Phương không nói, chỉ vỗ nhẹ lên vai cô ta hai lần: “Giờ nàng đang rất kích động. Chờ nàng bình tĩnh lại, hôm khác chúng ta nói sau.”

Dương Phượng bỗng mở mắt ra, nhìn anh ta lạnh lùng nói: “Đỗ Phương! Chàng đừng quên chàng dựa vào ta mới sống được đến bây giờ! Sao chàng có thể vong ân phụ nghĩa như thế? ! Chàng tìm cô ta thì có ích gì? Quốc thù gia hận, chàng nghĩ có thể trở về như trước kia được sao?”

Đỗ Phương im lặng một lát, bỗng dịu dàng nói: “Dù sao quen biết đã lâu, thấy cô ta không sống được bao lâu nữa nên luôn bứt rứt. Nàng cứ coi như đó là cô gái duy nhất ta có chút áy náy đi. . . . Nhưng dù sao cũng là chuyện quá khứ rồi. Năm đó giết cô ấy chính là vì muốn đoạn tuyệt. Hơn nữa, có lẽ Tôn chủ cũng không hi vọng ta có liên quan gì đến cô ấy.”

Dương Phượng cười nói: “Chàng cũng biết chủ thượng không muốn chàng ở bên cô ta cơ à? Mấy ngày nay chàng cứ nhìn theo cô ta, không sợ tôn chủ biết sao?”

Đỗ Phương khoanh tay cười nhạt: “Hiện giờ cô ấy bắt tay với Tiêu Long Vũ, thực lực không kém, tôn chủ lại không tiện ra tay. Ta phải lợi dụng cô ta giao nộp đồ ra mới đúng. Đến khi ta có được thứ đó rồi, lập tức trừ khử cô ta, tôn chủ biết thế sao trách ta được?”


Dương Phượng vỗ tay nói: “Ý kiến hay! Chủ thượng ghét nhất là người làm việc mà bị tình cảm chi phối, thấy chàng quyết đoán như thế, chắc chắn sẽ rất vui!”

Đôi mắt Đỗ Phương như nước, khi nhìn cô ta thì ung dung như hồ nước sâu, gương mặt thanh tú nhã nhặn sáng tỏ dưới ánh trăng.

Anh ta nói: “Phượng Nhi, tôn chủ đã nói chúng ta vốn có duyên phận, chờ chuyện này xong rồi, nàng xin tôn chủ chức đô úy Tây Lương, rồi đến Cúc Trạch Cung Tây Lương cùng ta, được không?”

“Phương ca ca. . . . . .”

Dương Phượng đỏ mặt đến mang tai, cúi đầu gọi một tiếng thẹn thùng.

Không được, không được, chua chết mất. . . . Tôi nổi da gà, cuối cùng không nghe nổi nữa, xoa cánh tay xoay người đi.

Năm đó tôi đau khổ đuổi giết Đỗ Phương, đơn giản chỉ muốn hỏi lý do tại sao bỏ rơi tôi. Vốn tưởng rằng anh ta có nỗi khổ, vốn tưởng rằng khi xưa anh ta dịu dàng là chuyện thật. . . . . .

Hóa ra Tiêu Long Vũ không nói sai, tôi thật sự là đồ ngốc, ngốc không thể ngốc hơn.

Hóa ra lý do anh ta giết tôi lại đơn giản đến thế: Trên người tôi có thứ mà anh ta muốn. Mà sự dịu dàng trước kia đều là diễn kịch. Hóa ra Dương Phượng không phải là người tốt, độc phụ, phí công tôi và Tiêu Long Vũ năm đó còn cứu cô ta.

Về phần anh ta muốn thứ gì. . . Quỷ mới biết được!

Tôi bối rối, vừa đi vừa đá mấy hòn đá nhỏ ven đường, đường xá bị tôi làm cho bụi bay mù mịt. Đá mãi đá mãi, cho đến khi một hòn đá bay trúng vào một vạt áo màu trắng.

Tôi ngẩng đầu lên, con chim hòa bình đeo mặt nạ vừa rồi còn đang nói chuyện với độc phụ nào đó đang im lặng đứng trước mặt tôi, trong lòng còn ôm một cây đàn.

Tôi giơ tay lên sờ mặt, nguy rồi, không đeo mạng che mặt!

Vừa rồi tôi nghe lén gây ra tiếng động quá lớn nên bị phát hiện à? Không phải. . . Anh ta đuổi theo tôi giết người diệt khẩu đó chứ? !

Tôi quay đầu đi, yên lặng tính toán xem nên giả ngu hay nên dùng mỹ nhân kế. Bỗng nhiên lại nghĩ tới ý nghĩa của chuyện Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh: Phụ nữ quá hiền sẽ bị đàn ông coi thường. Vì thế, tôi quyết định giữ thái độ muốn nghiền xương anh ta thành tro.


Anh ta càng vô tình với tôi, tôi càng không thể hạ thấp bản thân mình.

Thời gian không còn nhiều thì sao? Người trong lòng khi xưa vứt bỏ mình như đôi dép cũ thì sao? Trong lòng anh ta không chứa được tôi chứng tỏ tim anh ta quá nhỏ hoặc do tôi quá quyến rũ!

Anh ta muốn tôi chết chưa chắc tôi có thể sống được, nhưng anh ta không muốn tôi vui vẻ, tôi lại càng muốn sống vui vẻ. Nếu tôi không vui. . . Cũng chắc chắn không để người hại tôi được vui vẻ!

Nghĩ như vậy, việc gì tôi phải ngại?

Tôi cuối cùng cũng quay đầu lại dũng cảm nhìn thẳng vào anh ta, thấy sắc mặt Đỗ Phương trắng bệch, đôi mắt sau mặt nạ như có nỗi đau không nói lên lời: “A Tâm. . . .”

“Đừng gọi lung tung!” Tôi nhanh chóng phủ nhận, “Lan Tâm đã chết lâu rồi.”

Vẻ mặt anh ta thật phức tạp, như có nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể nói được. Cũng đúng thôi, sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, giải thích thế nào đi chăng nữa thì cũng là nhục nhã. Mà tôi cũng không cần bất cứ lời giải thích nào, tôi đã sớm không còn là tiểu nha đầu chỉ biết đuổi theo anh ta nữa rồi.

“Mười lăm tháng ba đó, cảm ơn anh đã ra tay cứu tôi. Chúng ta đã thanh toán xong rồi, tạm biệt.”

Tôi xoay người định đi, bả vai lại bị người ta giữ lấy. Vẻ mặt Đỗ Phương phức tạp, giống như không hiểu và sợ hãi, khàn khàn hỏi: “. . . Cái gì gọi là thanh toán xong? Vì sao?”

Tôi cười. “Anh còn hỏi tôi vì sao? Sao anh không tự hỏi mình tại sao lại phản quốc thông đồng với địch? Vì sao muốn giết tôi? Những gì anh vừa nói đã quên cả rồi sao?” Tôi nói chậm lại, “Khi tôi yêu anh, anh nói cái gì thì là cái đó. Khi tôi không yêu anh, anh chẳng là gì cả. Ta cũng sẽ không để yên cho anh giết lần nữa, nhân lúc tôi còn chưa tức giận, cút ngay! Đi tìm Dương Phượng của anh đi!”

Sắc mặt của anh ta trở nên trắng bệch, tay đột nhiên siết chặt, gần như muốn bấm sâu vào da tôi. Tôi chỉ cảm thấy cổ họng như bị vật gì chặn lại, mạnh mẽ nói: “Buông tay ra!”

Anh ta không chịu buông tay. Tôi không giãy ra được, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại mơ màng nhìn Đỗ Phương: “Anh có biết anh là loại người gì không?”

Gương mặt anh ta thả lỏng, lẩm bẩm: “. . . Ở trong lòng nàng, ta là loại người gì?”

“Anh giống địa hình nơi này. . . . . .” Tôi nhìn lên bầu trời đang ù ù tiếng sấm, “Rất thích hợp cho sét đánh!”


————

Tôi mắng xong liền cố gắng thoát khỏi tay anh ta, chạy tới ngôi chùa gần đo. Chưa chạy được bao xa, bỗng có gì đó bám lấy cổ tôi. Tôi cứ nghĩ là cành cây vướng vào, giơ tay gạt đi, đầu ngón tay lại chạm vào áo bào bằng lụa trơn nhẵn.

Xúc cảm này. . . . . .

Dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, tôi thấy hơi căng thẳng.

Không ổn, rất không ổn.

Quay đầu nhìn, quả nhiên là thủ lĩnh đảng độc miệng Tiêu Long Vũ. Mặt anh ta vốn sa sầm, nay được tiếng sấm tôn lên càng giống cục than hơn.

Tiêu Bao Công vô cùng tức giận, kéo cổ tôi đi gần mười mét mới thả ra, một mình không nói không rằng đi lên đỉnh núi. Tôi hơi sợ, đuổi theo sau gọi anh ta: “Tiêu Long Vũ!”

Anh ta chạy còn nhanh hơn người Jamaica. Khi tôi đuổi tới đã thấy anh ta khoanh tay đứng một mình trên đỉnh núi, cúi đầu ra vẻ nặng nề tâm sự, không biết đang nhìn cái gì.

Tôi hắng giọng, từ từ đi đến, gãi đầu rất lâu mới nghĩ ra một câu bắt chuyện vô cùng sứt sẹo: “Này. . . Tiêu Long Vũ, cơm tối ngon không?”

Anh ta không xoay người cũng không ngẩng đầu, rất lâu sau mới rầu rĩ đáp một tiếng: “Hừ. Nàng tới đây làm gì, chẳng lẽ muốn nghe hắn đánh đàn sao.”

Anh ta nói tới hai chữ “đánh đàn” còn nghiến răng nghiến lợi, nghe giống như “Nói chuyện tình cảm”.

[Chú thích: đánh đàn (dànqín) đọc gần giống nói chuyện tình cảm (tánqíng)]

. . . . . . Thằng bé này đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo.

Tôi đi đến đứng trước mặt anh ta, cười tủm tỉm giơ tay vuốt lông mày anh ta, làm khóe miệng của anh ta cong lên. “Đừng nhăn mặt, sẽ có nếp nhăn đấy, xấu lắm.”

Tiêu Long Vũ nhẹ hất tay tôi, bĩu môi: “Ta vốn không đẹp bằng ai đó, đa tạ nàng đã nhắc nhở.”


“. . . . . . Sao huynh kỳ lạ vậy? Hắn ta bị hủy dung rồi mà!”

Anh ta xoay người lại muốn đi. Tôi ở phía sau gọi anh ta mấy lần, anh ta đều làm bộ như không nghe thấy.

Tôi đuổi theo giữ chặt tay áo anh ta, anh ta lại bất ngờ tóm lấy tôi, ngực tôi dính vào anh ta, hai tay bị bẻ ra sau. Tôi bỗng kinh hãi, hét lên: “Huynh muốn đánh nhau à? !”

Tiêu Long Vũ nắm chặt hai tay tôi như xích sắt, tôi giãy mấy lần đều không được. Anh ta trở nên mạnh như vậy từ khi nào?

“Nàng quá coi thường ta rồi.” Giọng anh ta lạnh lùng, “Biết ta thích nàng nên không hề đề phòng ta?”

“Đã nói bao nhiêu lần là nàng phải biết bảo vệ mình, trân trọng mình, không được nửa đêm chạy ra ngoài dọa người ta. . . . . . Nàng nghe vào tai này ra tai kia hết rồi sao? !” Anh ta giơ tay véo tai tôi, “Hôm nay phải nịnh nọt ta, nếu không ta ném nàng xuống!” Nói xong ra vẻ muốn kéo tôi đến vách núi.

Bóng ma tâm lý bị rơi xuống vách núi vẫn còn, tôi tức giận nâng đầu gối lên thụi vào bụng anh ta. Anh ta bị đau bất ngờ, người ngả ra sau, nhưng tay vẫn không buông. Hai người đánh tới đánh lui, cuối cùng cùng ngã xuống đất. Đầu hè, trên đỉnh núi phủ đầy cỏ cây xanh tươi tốt, chọc vào thấy ngứa.

“Đang yên đang lành huynh phát điên cái gì!” Đầu tôi quay cuồng, miễn cưỡng ngồi dậy xoa đầu, “Một ngày không đánh nhau huynh sẽ không thoải mái đúng không? !”

Tiêu Long Vũ bỗng bật dậy, đầu toàn là cỏ cũng không thèm rũ, hung tợn lườm tôi. “Đến đây, nàng đánh ta đi!” Anh ta đấm ngực mình bình bịch, “Dương Quách, hôm nay nàng đánh chết ta tức là không muốn người khác có được ta! Không đánh chết ta tức là nàng muốn ta!!”

Tôi bị câu nói vô lại này của anh ta làm cho nghẹn lời, lập tức cúi đầu lẩm bẩm: “Không phải đã là của ta từ lâu rồi sao. . . . . .”

Mặt Tiêu Long Vũ đỏ ửng, thẹn quá hóa giận hừ hừ mấy tiếng, xoay người cho tôi một bóng lưng u ám.

Tôi cảm thấy buồn cười, dùng cả tay cả chân leo lên lưng anh ta, xoay vai anh ta. Nhưng tên ngốc này chỉ hừ một tiếng, thay đổi tư thế tiếp tục đưa lưng về phía tôi. Tôi cọ cọ, nhẹ giọng hỏi: “Này, có phải huynh ghen không?”

Người anh ta cứng đờ, lại quay đầu đi không nói chuyện. Cuối cùng tôi cũng nhụt chí, hai tay vắt ra sau đầu làm gối, nằm vật xuống bụi cỏ phía sau anh ta nhìn mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu. Hình như sắp mưa rồi, anh ta vẫn không định đi à? Có phải muốn bị sét đánh không?

. . . . . Dù sao có đánh thì cũng đánh anh ta trước, anh ta cao hơn.


Nghĩ như vậy, tôi thấy yên tâm hơn. Ngậm cọng cỏ, nhắm mắt nhẹ giọng ngâm nga điệu dân ca.

Chẳng bao lâu sau, bỗng cảm thấy có người đẩy tôi. Vừa mở mắt ra thì thấy mặt Tiêu Long Vũ xuất hiện ngay trên đỉnh đầu, anh ta lo lắng nói: “Dương Quách, nàng. . . Thôi, ta không giận, nàng đừng khóc nữa.”

. . . . . . Mẹ nó, tôi hát giống tiếng quỷ khóc sói tru lắm sao.

Nhưng một giây sau tôi lại thật sự muốn khóc rồi. Bởi vì sau một ánh chớp lóe lên, nước mưa liền ào ào trút xuống như.