【Thật sự không thể giấu được vườn xuân sắc ấy, để một tên tiện nhân trèo tường vào! Dám cướp vợ của ta! Chờ ta ăn sạch sành sanh rồi, ngươi có lợi hại cỡ nào cũng không cướp được nữa! ! ! 】
Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ
Khi Tiêu Long Vũ vẫn còn là một cậu bé, có một ngày, tiểu thư đồng của cậu tới báo rằng trong phủ có một cô gái thần bí mới đến, ở phòng phía đông, được lão gia tiếp như khách quý.
Tục ngữ nói tò mò hại chết con mèo. Tiêu thiếu gia tò mò, thế là từ đây cậu đã bắt đầu bước đi trên con đường không lối về. . . . . .
Cậu thay quần áo dẫn theo thư đồng đến phòng phía đông, trên đường đi còn tập đi tập lại rất nhiều chiêu đùa giỡn con gái nhà lành. Mấy chiêu đó đều là lần trước cậu đến doanh trại của cha mình học được. Sau lần đó về cậu thử trêu mẹ mình, kết quả bất hạnh bị cha cậu bắt gặp, vì thế nửa tháng sau má trái của cậu luôn sưng hơn má phải một phần ba.
Tiêu Long Vũ vô cùng căng thẳng, bước nhanh qua hành lang gấp khúc, đi thẳng đến phòng phía đông.
Sau đó, cậu gặp Dương Hoàng.
Chỉ thấy nàng nhắm mắt dựa vào cột đình giữa hồ, mặt mày như vẽ, váy dài màu xanh, mái tóc đen búi cao, tư thái cao nhã. . . Còn nhớ hôm đó ánh nắng chói chang, nhưng mặt trời nóng nực cũng không sánh bằng dáng người nóng bỏng của nàng. Khoảnh khắc nhìn vào mắt nàng, tim cậu như ngừng đập.
Là. . . Một cô nhóc?
Nhưng cô nhóc kia dường như không nhìn thấy cậu, ánh mắt không hề có tiêu điểm lướt qua cậu, nhìn về hướng xa.
Thư đồng thấy vẻ mặt kinh sợ của Tiêu Long Vũ, vừa cầm khăn lau nước mũi cho cậu, vừa xúi giục: “Thiếu gia, nuôi dưỡng từ nhỏ rất có lợi, không chỉ có thể uốn nắn tính cách theo ý mình mà còn có thể tùy ý trêu chọc, sau này còn có thể lấy làm vợ!”
Tiêu Long Vũ nghe vậy kích động, ma chướng , vội lao về phòng mất ăn mất ngủ vạch ra một kế hoạch.
Đáng tiếc kế hoạch này không thể phát huy tác dụng.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, cậu lén chạy đến phòng Dương Hoàng, nhìn thấy nàng vẫn đang rúc trong chăn ngủ giống hệt con sâu róm.
Cậu nhón chân đi tới, chọc chọc cái má bánh bao của nàng, sau đấy cúi đầu về phía miệng nàng. . .
Bốp.
Dương Hoàng bị hôn tỉnh. Đôi mắt mơ màng chớp vài cái, rồi giơ tay lên lau miệng, xoay người ngủ tiếp tục.
Thư đồng thò đầu ra từ khe cửa, mắt đảo nhanh như chớp: “Thiếu gia, người vô dụng quá, hôm qua bị bơ thì thôi, nhưng sao ngay cả hôn cũng bị bơ vậy. . . .”
Tiêu Long Vũ bối rỗi gãi gãi đầu: “Nhưng. . . Ta cứ cho rằng nàng chắc chắn sẽ quỳ gối dưới sắc đẹp của ta. . . . . .”
Thư đồng lập tức nôn ọe, vừa nôn vừa giải thích: “Thiếu gia, tôi chỉ ăn cơm trưa quá nhiều thôi, tuyệt đối không phải đang bất kính với người đâu. . . . . .”
Mỗi ngày trôi qua, Tiêu Long Vũ cứ lởn vởn quanh mỹ nhân lạnh lùng. Nhưng Dương Hoàng vẫn chẳng nói câu nào, mỗi ngày tỉnh lại đều ngẩn người, nói chuyện với nàng, nàng cũng không phản ứng.
Nhưng Tiêu Long Vũ vẫn bám riết không tha, đêm nào cũng chạy đến phòng nàng ngủ với nàng, buổi sáng cùng trèo lên nóc nhà xem mặt trời mọc, sau đấy lại lén chạy về, không để thị vệ phát hiện ra.
Hôm đó, Tiêu Long Vũ ở trong sân thổi sáo cho Dương Hoàng nghe. Thổi xong một khúc, giơ tay ra nhéo mặt nàng: “Hoàng Nhi, vi phu thổi có hay không?”
Lúc cậu đang nhéo vô cùng vui sướng, bỗng cảm thấy gương mặt dưới tay giật giật, sau đó bỗng có tiếng gào:
“Cậu là ai? ! Sao lại véo tôi! ! !”
Tiêu Long Vũ hốt hoảng, ngẩn người. Sau đấy bỗng ném cây sáo đi, bế thốc bé gái lên. Cậu suốt ngày được ‘nuôi thả’ bên ngoài nên sức khá lớn, nâng nàng lên, rồi lại ôm vào lòng, sau đấy lại nâng lên, lại ôm, cứ lặp lại như thế, miệng còn không ngừng vui sướng la hét: “Hoàng Nhi! Nàng nói được rồi ! Nàng nói được rồi !”
Hồn Dương Quách vừa xuyên vào cơ thể Dương Hoàng bị cậu tung đến mức đầu óc choáng váng, không nói được gì, chỉ có thể hoảng sợ hét toáng lên.
Tiêu Long Vũ hưng phấn đủ rồi mới đặt nàng xuống, cười tủm tỉm nhìn nàng nói: “Thật tốt quá, Hoàng Nhi nói được rồi, nào, gọi phu quân đi.”
Dương Quách híp mắt nhìn cậu ta, không nói một lời, chẳng phải cô bé đang phát sốt, nằm li bì trên giường ở nhà trẻ sao? Sao lại. . . . . .
Nằm mơ! Đúng, chắc chắn là đang nằm mơ!
“Giấc mơ này thật quá. . . . . .” Cô bé giơ tay véo thịt trên mặt Tiêu Long Vũ, “Thật quá, còn co dãn giống thịt heo . . . . .”
Nhưng Tiêu Long Vũ không để ý đến sự tức giận của cô, khịt mũi, bàn tay nho nhỏ mũm mĩm lắc lắc tay nàng, nói khẽ: “Hoàng Nhi, nàng gọi ta một tiếng phu quân đi, sau này nàng là nương tử của ta đó, nàng gọi đi ~~~”
Dương Quách không thể tin nổi nhìn cậu, lắc lắc đầu.”Sau này tôi lớn tôi muốn gả cho Tiểu Cường lớp bên cạnh cơ.”
Xong lại thêm tiếp một câu: “. . . . . . Không phải cậu bị bệnh đấy chứ?”
Trái im non nớt của Tiêu Long Vũ vỡ vụn.
Đương nhiên sự việc sẽ không kết thúc như vậy.
————
Hai năm sau.
“Rốt cuộc là nghiệt duyên gì đây. . . . . .” Dương Quách khinh khỉnh xoay ngoắt 180 độ, bất đắc dĩ thở dài, “Sao lần nào tôi bị sốt, nằm mơ cũng gặp được cậu vậy?”
Tiêu Long Vũ cười tủm tỉm không nói.
Tất cả mọi người coi thường nàng, cảm thấy nàng ngốc. Chỉ có cậu biết, nàng thỉnh thoảng rất thông minh, thông minh hơn bất cứ ai, tốt hơn bất cứ ai. Nếu nàng có thể ở bên mình cả đời thì thật tốt. . . . . . Người khác đều không thích nàng, mình sẽ tốt với nàng, tốt gấp trăm lần nghìn lần, tất cả dành hết cho nàng. . . . . .
Năm đó, thiếu gia Tiêu phủ Tiêu Long Vũ chín tuổi.
Rốt cuộc người muốn giết nàng vẫn tìm đến.
Cậu dẫn nàng chạy chạy trốn khỏi phủ, đến khi kiệt sức thì gặp được giáo chủ Liên Giáo. Nhưng khi tỉnh lại thì nàng đã không còn ở bên cạnh. Đó là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng của đời người. Một đêm nhà tan cửa nát, chẳng còn lại gì.
Nhưng cậu vẫn luôn tin rằng tuy thiên hạ rộng lớn, nhưng một ngày nào đó cậu sẽ tìm lại được nàng.
Cậu không ngờ sẽ gặp Dương Quách ở Liên Giáo. Nàng không thay đổi chút nào, nhưng lại mặc đồ nam, hơn nữa cũng không nhận ra cậu.
Trên danh nghĩa cậu là học trò của Đỗ Phương, nhưng Đỗ Phương chưa từng dạy võ công cho cậu. Cậu chỉ học theo Dương Quách. Cậu rất thích gọi nàng là A Tâm. Mấy năm liền, Đỗ Phương cũng không để ý đến họ. Cậu và Dương Quách ở trong cùng một sân, hôm nào hai người cũng ăn cơm cùng nhau, cùng nằm trên nóc tiểu viện ngắm trăng, nhìn bầu trời đầy sao đẹp như trong mộng.
Lần đầu tiên cậu có cảm thấy nguy hiểm là lúc mười lăm tuổi.
Hôm đó, Dương Quách nằm trên nóc nhà, vắt tay lên gối đầu, ngáp một cái nói khẽ: “Áo Trắng, hôm nay lúc ta đi gặp sư phụ, người hỏi ta đã định thành thân chưa. . . . . .”
Ầm một tiếng, Tiêu Long Vũ kinh hãi, nội thương. Tên hồ ly tinh không biết xấu hổ Đỗ Phương kia! Cậu cảm thấy Đỗ Phương có vấn đề, chắc chắn đã biết A Tâm của cậu là mỹ nữ từ lâu rồi nên có mưu đồ!
Đúng là không thể giấu được vườn xuân sắc nên để cho một tên tiện nhân trèo tường vào! Dám tới cướp vợ ta! Ngộ nhỡ A Tâm không chịu được dâm uy, theo hắn ta thì làm sao bây giờ?! Dù mấy năm nay cậu đã trở thành một thiếu niên đẹp trai ngời ngời, nhưng người ta dường như đã ra tay từ lâu rồi. . . . . .
Không được! Không đợi được nữa! Ta phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế! Chờ đến khi ta ăn sạch sành sanh rồi, ngươi có lợi hại đến mấy cũng không cướp được nữa ! !
Nghĩ đến đây, Tiêu Long Vũ lặng lẽ nhìn Dương Quách bên cạnh. Dưới ánh trăng, đôi mắt nàng nhắm lại, lông mi dài như hai cái quạt nhỏ, in trên gương mặt trắng ngần, rung nhè nhẹ. Rõ ràng không quyến rũ, nhưng khi cậu nhìn vẫn thấy tim đập thình thịch.
Nếu không. . . . Thì hôm nay luôn?
Nghĩ đến đây cậu không khỏi đỏ mặt, tay cũng run run. Cậu kích động liếm môi, ý nghĩ này khiến cậu căng thẳng và hưng phấn. Ta. . . . Hôm nay. . . Hôm nay liền. . .
Ừ. . . . . . Phải lấy ít thuốc trong phòng Lục Ly, hay là tìm cây gậy đánh nàng bất tỉnh luôn? Không được, bây giờ mình vẫn chưa phải đối thủ của A Tâm, nếu sẩy tay sẽ để lại ám ảnh không tốt cho nàng. Hay là kê thuốc, kê thuốc, kê thuốc. . . . . . Nếu không, lập tức xuống núi vào trấn làm một ít. . . . . . Ừ. . . . . .
Dương Quách nghiêng đầu nhìn Tiêu Long Vũ, chỉ thấy đôi mắt cậu đờ đẫn, ngơ ngác nhìn về phương xa, nước miếng cứ chảy ròng ròng. Nàng giơ tay quơ quơ trước mặt cậu, không có phản ứng, cuối cùng không nhịn được nữa, cốc đầu cậu.
Tiêu Long Vũ đang đắm chìm trong thế giới ý dâm của mình, cái trán bỗng đau dữ dội, cậu sợ hãi hét lên, lăn thẳng từ nóc nhà xuống. . . . . .
————
Cuối cùng cậu vẫn không kịp thực hiện được kế hoạch ăn sạch sành sanh của mình. Bởi vì, kẻ thù của cậu xuất hiện.
Cậu không thể để Dương Quách gặp nguy hiểm, vì thế cậu nghĩ ra một mưu kế vụng về, tự tay đẩy nàng rời xa mình. Nhưng Dương Phượng kia sao có thể so được với nàng. Đêm nàng ra đi, trong giấc mơ của cậu đều là nàng. . . .
A Tâm, A Tâm, nàng ở đâu? Đỗ Phương có chăm sóc tốt cho nàng không, hay là mặc kệ nàng sống chết?
Khi cậu chạy như điên trong đám cháy, trái tim đập rất mạnh. Khi đó cậu vẫn chỉ là thằng nhóc ngốc nghếch không có kinh nghiệm giang hồ, không phản ứng kịp với biến cố bất ngờ, sau đấy nàng được người khác cứu.
Cậu muốn gặp lại nàng, muốn nghiêm túc nói cho nàng biết: tuyệt đối không có lần sau, tuyệt đối không có lần sau. Cậu sẽ luôn luôn ở bên nàng, đời đời kiếp kiếp, chỉ làm đồ đệ thôi cũng không sao.
Bọn họ sẽ có tương lai xán lạn tuyệt vời, mùa xuân tháng ba cùng ngắm dương liễu bên bờ Giang Nam; mùa hè đến đại mạc thảo nguyên, giơ roi thúc ngựa, dựa vào nhau uống rượu sưởi ấm. Sau đấy lại đến Tây Vực, nàng thích ăn đồ ngọt, họ sẽ ăn nho và dưa ngọt; còn cả Đại Lý và đất Thục. . . . . .
Nhưng vận mệnh lại không cho cậu cơ hội này. Chuyện xảy ra rất nhanh, cậu và A Tâm đều bị Đỗ Phương trục xuất khỏi sư môn.
Rồi sau đó, A Tâm bị Đỗ Phương giết.
. . . . . .
Cậu nhớ rõ từng lời nàng nói với cậu, đừng khóc, dáng vẻ bất cần đời hợp với đệ nhất.
Nàng nói, hãy sống tốt, chúng ta vẫn có thể gặp lại.
Cho nên cậu vẫn luôn chờ.
Cho dù phải đợi đến chết, đời sau, kiếp sau sau nữa, cậu cũng phải gặp lại nàng.
Sau đấy ôm chặt lấy nàng, cả đời không buông ra.
————
Bảy năm sau, hắntrở thành nhị đệ tử Kế Môn Tiêu Long Vũ tiếng xấu khắp nơi, phong lưu lại hạ lưu, đê tiện lại vô sỉ, hái hoa ngắt cỏ trêu chọc thị phi khắp nơi.
Hôm đó, ánh mặt trời dìu dịu chiếu xuống đình viện Kế Môn, gió cũng đang thổi, hắn đi từng bước đến trước mặt bóng dàng quật cường đang quỳ dưới đất.
Khuôn mặt quen thuộc như vậy, nhưng hắn cũng không dám nhận. Hắnnhư rơi xuống vực sâu, vội vàng muốn chứng minh. Có lẽ hắn đã biết đáp án là gì rồi, nhưng vẫn còn thứ gì đó khiến hắn không dám đối mặt.
Hắnnắm chặt cổ nàng, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Vào bằng cách nào?”
Rõ ràng nàng không biết võ, như con thú nhỏ không chịu khuất phục giãy dụa trong tay hắn. Nhưng lúc nào hắn cũng nhìn thấy nàng trong đôi mắt kia.
“Anh. . . . Anh tên Tiểu Long Nữ? ? !”
Ngón tay chậm rãi vuốt ve gương mặt nàng, xúc cảm ấm áp mềm mại, khiến hắn không dám dùng sức. Nàng là bảo bối đã mất mà lại tìm lại được, sặc sỡ loá mắt, giống như chú chim tự do tự tại.
Muốn hôn thì hôn, còn sợ hôn vỡ.
Nàng đã trở lại.