Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện

Quyển 1 - Chương 22: Đêm trăng mờ gió lớn thích hợp củi khô bốc lửa

”Đâu có đâu có, rõ ràng vãn bối luyện si tâm chung thủy kiếm. Chẳng qua sư muội hiện giờ ý chí sắt đá. . . . . . Xem ra ta đành phải đổi sang luyện ảm đạm chưởng rồi.”

Còn chưa dứt lời, đã thấy Lục Ly rút kiếm bên hông ra, chém thẳng về phía Tiêu Long Vũ. Tiêu Long Vũ theo bản năng tránh ra, ầm một tiếng, cái ghế vừa ngồi bị chém thành hai nửa.

Tôi sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, lại thấy Lục Ly thu kiếm tra vào vỏ đặt lên bàn, dáng vẻ ‘tao là lão đại tao phải sợ ai’, lườm Tiêu Long Vũ: “Nhóc con nhà ngươi! Năm đó ta gửi gắm A Tâm cho ngươi, bây giờ. . . . . . Ngươi xem ngươi đã làm cái gì! Còn dám chạy đến núi Thanh Trừng chui đầu vào lưới! Nếu ta không đến, thì với bản lĩnh của ngươi, định nhìn Tiểu Quách bị tên cương thi béo Đỗ Phương kia mang đi nữa hay sao? !”

Tiêu Long Vũ tránh chiêu tấn công vừa rồi đã có chút chật vật, nghe xong câu này càng lộ ra vẻ xấu hổ và tức giận, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.”Hừ, rõ ràng là nha đầu kia gây chuyện thị phi khắp nơi, lăng nhăng với người khác, nếu không việc gì ta phải chạy lung tung theo nàng ấy. . . . . . Sao giờ lại đổ hết lên đầu ta? !”

Tôi thấy lửa đã cháy đến mình, phẫn nộ vỗ bàn đứng lên: “Kẻ hái hoa ngắt cỏ gây chuyện thị phi rõ ràng là huynh! Huynh đừng tưởng rằng ta không dám khai ra chuyện huynh hôn một ả diêm dúa lẳng lơ trong đạo trường, bị Dương Dương Dương ở Liên Giáo mắng thành đầu heo, đứng ở bên cạnh nhìn đánh nhau cuối cùng bị đâm gần chết! Ai bảo huynh dám nói linh tinh, trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa đen tối. Huynh không sợ về già bị hói đầu à!”

“Nói hay lắm!!” Lục Ly cười to vỗ tay, kéo tôi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, gắp một miếng thức ăn vào bát tôi, “Tiểu Quách, muội hãy nhớ tên nhóc láo toét này lúc nào cũng thèm chửi. Đây, mùi vị món mướp đắng này không tệ đâu, muội nếm thử đi.”

Từ sau khi rời khỏi Kế Môn, đây là lần đầu tiên người khác gắp đồ ăn cho tôi, đột nhiên tôi cảm động đến mức rơm rớm nước mắt.

“Dương Quách, muội sao vậy? Sao muội khóc?” Tiêu Long Vũ vốn đang giận dữ thấy vẻ mặt tôi khác thường, kinh hãi hỏi.

“Muội đang cảm động . . . . . . A Ly huynh tốt với muội quá hu hu hu. . . . . .”


Thân thể Tiêu Long Vũ cứng lại, đi đến bên cạnh bàn kêu lên: “Nói như thể lúc nào ta cũng ngược đãi muội vậy! Nếu muội thích, sau này ngày nào ta cũng cho muội ăn!”

“Đừng khiến người ta buồn nôn.” Lục Ly đẩy anh ta ra, cười với tôi vô cùng dịu dàng, “Tiểu Quách, đừng để ý đến tên biến thái này, chúng ta ăn thôi.”

Mao Mâu đứng bên hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, cuối cùng cũng không nói gì, cúi đầu gảy cơm.

Tôi yên lặng ăn một lúc lâu, nhìn không khí kỳ lạ giữa hai người này, trong lòng càng nghi ngờ hơn. Vừa rồi nghe thấy Tiêu Long Vũ gọi Lục Ly là sư thúc, nhưng rõ ràng Kế Môn là do một mình sư phụ sáng lập , sư thúc ở đâu ra? Lục Ly lại là đàn ông, không thể liên quan đến Liên Giáo được. Nhìn dáng người và bội kiếm của anh ta, hoàn toàn không đoán ra được là ở môn phái nào. . . . . .

Đúng rồi, bội kiếm!

——” Thanh kiếm này tên là Thiết Vân, lấy từ câu ‘Đái trường kiệp chi lục ly hề, quan thiết vân chi thôi ngôi’, là tín vật kết nghĩa lúc trước muội đưa cho ta.”

——”Tất cả chuyện xưa của chúng ta, đều chất chứa trong thanh bảo kiếm này. . . . . .”. . . . . .

Thanh kiếm này! Trên thanh kiếm này khắc đầy chữ!

Mắt tôi như tên trộm liếc về phía cây kiếm Cắt Bánh Xốp [1] Lục Ly đặt trên bàn. Dưới ánh nắng sáng sớm, trường kiếm lấp lánh rực rỡ như đóa hoa hồng xinh đẹp.

[1] Thanh kiếm vốn tên Thiết Vân, nghĩa là cắt mây. Chị chế thành Thiết Vân Phiến Cao – Cắt bánh xốp :v

Vì sao Tiêu Long Vũ lại muốn mời Lục Ly đến? Là vì cuộc chiến đoạt bảo của Cúc Trạch Cung hai tháng sau sao? Sao Lục Ly lại nhận nhầm tôi thành cô gái tên A Tâm kia, còn nói Tiêu Long Vũ không chăm sóc được cô ấy? Rốt cuộc ba người họ có khúc mắc gì?

Từng mối nghi ngờ cứ lướt qua đầu tôi, khiến tôi dù nghĩ thế nào cũng không ra được đáp án.


Mấu chốt trong truyện này là A Tâm — cô gái trong truyền thuyết giống hệt tôi, đã từng hợp tác với Lục Ly.

Cho nên mới nói. . . . . .

Tôi nhất định phải cướp được thanh Cắt Bánh Xốp của Lục Ly về tay. Ít nhất thì cũng phải xem được trên mặt kiếm viết gì.

————

Muốn lấy được kiếm từ tay Lục Ly cũng chẳng phải là chuyện dễ.

Mấy hôm trước tôi mở miệng hỏi thẳng anh ta có thể cho tôi xem cây kiếm này được không thì lại bị anh ta đánh lạc hướng chuyển đề tài một cách khéo léo, hình như cũng không muốn tôi chạm vào. Từ đó về sau, cả ngày anh ta mang thanh kiếm bên mình như bảo bối, chẳng những cùng ăn cùng ngủ, đến ngay cả đi nhà xí cũng không rời tay, hình như sợ tôi nhân lúc anh ta không chú ý trộm được điểm chí mạng của anh ta.

Như thế rất tốt, tôi thật sự là nhiều chuyện tự tìm đường ngáng chân mình.

Mối nghi ngờ càng lúc càng lớn đè nặng trên đầu tôi, khiến tôi không thở nổi. Tôi dùng phương pháp loại trừ: khi huấn luyện không ra tay được, khi ăn cơm không thể, khi ngủ cũng không thể, trong nhà xí. . . . . . Khụ, vì sao tôi cứ cố chấp vấn đề này nhỉ. . . . . .

Tôi xoắn đi xoắn lại, thở dài thở ngắn, ủ rũ, buồn ngủ. Ngay khi tôi sắp đi vào giấc ngủ, đột nhiên có ánh sáng chợt lóe lên trong đầu, khuỷu tay chống trên bàn trượt xuống, cằm đập lên mép bàn.

Tôi bất chấp xoa cằm, tay phải nắm lại, đánh mạnh lên đùi một cái.

Tắm!!

Sao tôi lại quên điều này!


Bạn nghĩ xem, hơi nước mờ mịt, mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ, đúng là thời khắc tuyệt vời nhất để hưởng thụ lạc thú trên đời, chẳng lẽ Lục Ly còn ôm kiếm Cắt Bánh Xốp lạnh như băng đi tắm uyên ương sao?!

Tôi híp mắt cười đến mức bộ mặt dữ tợn, hai tay xoa xoa, sau lưng dấy lên ngọn lửa hừng hực — quyết định rồi!

Bạn hỏi tôi quyết định làm gì?

Hừ hừ, đương nhiên là quyết định đi rình xem Lục Ly tắm rồi! Nhìn xem anh ta làm gì được tôi! ( lầm to )

Cả ngày hôm sau, ánh mắt quái lạ của tôi luôn như có như không đảo quanh Lục Ly, nhìn đến mức anh ta nổi da gà, quay đầu lại không biết là ai. Đến bữa tối, tôi ngồi tập luyện cả ngày, người hôi rình ngồi đối diện Lục Ly. Chờ rồi lại chờ, hận thời gian không trôi qua nhanh hơn, để anh ta nhanh chóng về phòng tắm rửa.

Lục Ly ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt đắm đuối đưa tình của tôi, đột nhiên ngẩn ra. Qua mấy giây, anh ta thành khẩn ghé sát vào, nói: “Tiểu Quách, không phải muội ăn phải cái gì không sạch đó chứ?”

. . . . . . Lục Ly, chẳng lẽ anh và Dương Dương Dương là anh em ruột thất lạc nhiều năm sao? ! Chắc chắn là thế? ! !

Tuy trong lòng rất điên tiết, nhưng bên ngoài tôi vẫn tỏ vẻ phong đạm vân khinh, vô cùng thân thiết nói: “A Ly, muội thấy hôm nay huynh rất vất vả, ăn xong rồi về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải dạy một lớp nữa đấy.”

Tiêu Long Vũ ngồi cạnh tôi nhìn Lục Ly, rồi lại nhìn tôi, hừ một tiếng.”Sư muội, sao không thấy muội thương sư huynh của muội?”

“Thương huynh?” Tôi lườm anh ta một cái, “Thương huynh hôm nay trốn trong phòng ăn bánh ngọt một mình sao?”

Cơm nước xong, tất cả mọi người đều tự trở về phòng. Chỉ chốc lát sau, trong sân liền yên tĩnh đến mức không có bất kỳ âm thanh nào. Lòng tôi có bí mật nên đương nhiên không ngủ được, thay giày chạy đến trước cửa phòng Lục Ly, tai dán lên cửa, nghe lén âm thanh trong phòng.


Ông trời không phụ lòng người, đến khi tôi chờ được nửa canh giờ, tay chân sắp bị đông cứng, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng có người đi ra ngoài. Tôi rụt lại nấp vào bóng tối, gặp mấy người giúp việc mang nước ấm và củi gỗ vào phòng, rồi qua một lúc lâu, hình như trong phòng vang lên tiếng nước.

Tôi yên lặng cười gian, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thò đầu vào.

Bên trong yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng đàn ông hít thở chậm rãi ở buồng trong sau bình phong, tiếng múc nước đứt quãng, tiếng đồm độp của củi gỗ dưới thùng tắm. Trong không khí tỏa ra một mùi hương ngào ngạt lại quen thuộc.

Không ngờ nhìn Lục Ly đứng đắn mà hóa ra lại dùng sữa tắm thơm như vậy. . . . . .

Tôi bước vào phòng, đưa tay đóng cửa lại, rón ra rón rén đi đến bên cạnh bình phong. Chỉ thấy quần áo lộn xộn vứt dưới đất, dưới ánh trăng mờ ảo thấy không rõ màu sắc. Trong phòng mờ mịt, tôi không dám thở mạnh, núp ở sau bình phong cẩn thận nghe âm thanh vang lên từ đầu bên kia.

Sắc trời đã tối, ánh trăng quạnh quẽ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng. Vừa rồi ngón tay của tôi còn đông cứng giờ lại run run, vẻ khí phách mà sắc bén trong mắt cũng dần dần bị sự căng thẳng thay thế.

Nếu sự việc bại lộ thì hỏng bét. Tuy thoạt nhìn Lục Ly không giống người xấu, cũng luôn tốt với tôi, nhưng nguyên nhân vì sao anh ta không để tôi chạm vào kiếm còn chưa sáng tỏ. Cũng khó đảm bảo đêm trăng mờ gió lớn thế này anh ta có làm ra chuyện gì điên rồ không, giết người diệt khẩu còn đỡ. Nếu như anh ta đột nhiên nổi cơn thú tính, thì tôi thật sự có lỗi với Tiêu Long Vũ.

A a a, càng nghĩ càng quá đáng. Quả nhiên đêm dài lắm mộng. . . . . . Mau xuống tay thì hơn….

Tôi hít sâu mấy hơi, cố gắng tỉnh táo lại. Người phía sau bình phong vẫn không có động tĩnh gì quá lớn, có lẽ tôi không bị phát hiện. Tôi lấy thêm can đảm tiến đến bên cạnh bình phong, vươn tay ra muốn tốc chiến tốc thắng lao vào cướp kiếm Cắt Bánh Xốp. . .

Bình thường, vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, câu chuyện thường tiếp tục phát triển theo hai kiểu: Một là kế hoạch thành công, người đánh lén thỏa mãn nguyện vọng, vạch trần toàn bộ sự thật bị giấu giếm, vén màn vở kịch. Hai là có một NPC không biết từ chỗ xó xỉnh nào nhảy ra hét to mấy câu “Đao hạ lưu nhân” hoặc “Ta mang thai con của chàng” vân vân, vì thế tình hình thay đổi, khán giả vừa thầm mắng CMN vừa tiếp tục khổ sở theo dõi câu chuyện máu chó.

Đáng tiếc sau khi xuyên không, trong bao nhiêu kịch bản kích thích, tôi lại rẽ vào một con đường kỳ lạ trước kia và cả sau này cũng chẳng bao giờ có ai vào.

Ngay khi tôi đang vươn tay sờ soạng, chỉ thấy một cái bóng như gió bão lóe lên phía sau bình phong, yên lặng không một tiếng động đứng sau tôi, nhéo nhẹ eo tôi, hơi thở ẩm nóng xen lẫn tà ý phả bên tai tôi:


“Tiểu sư muội, khuya khoắt muội chạy vào phòng sư huynh. . . . . . Muốn tắm uyên ương với ta sao?”

Cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao mùi hương trong căn phòng này lại quen đến vậy rồi.

Tôi, Dương Quách, đêm trăng mờ gió lớn không đã trộm được kiếm, lại còn bị một tên dê xồm phong lưu thành tính, tính tình bá đạo bắt ngay tại trận. Hoàn toàn không giống với nguyên tắc bất thành văn ‘dê xồm đột nhập phòng mỹ nữ, trộm hương thành công trong tiểu thuyết’ cả ngàn năm nay.