Hứa Nam Tri ngủ một giấc rất yên ổn. Sáng hôm sau bị tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ đánh thức, sau khi say cảm thấy khó chịu nên cô ở trong chăn nằm thêm mấy phút.
Rèm cửa sổ ở phòng ngủ kéo được một nửa nên không cản được mấy hạt mưa bị gió thổi bên ngoài. Hứa Nam Tri giơ tay đè mí mắt có hơi sưng, trí nhớ liên quan đến tối qua dần dần trở lại trong tiếng mưa rơi này.
Trí nhớ của cô vẫn chưa đến mức vụn vặt, mơ hồ nhớ là Hướng Thành Du đưa mình về cũng không quên sau đó bản thân suy sụp và sự dịu dàng dỗ dành của cậu.
Nghĩ đến đây, Hứa Nam Tri khó tránh khỏi có hơi đau đầu. Vốn dĩ không muốn dây dưa với cậu quá nhiều nhưng hết lần này đến lần khác vào lúc âm kém dương sai lại để lộ mặt bản thân yếu ớt nhất trước mặt cậu, như thể số phận càng muốn gắn kết hai người bọn họ lại với nhau, trốn cũng không trốn được.
(Âm kém dương sai: Lỗi do yếu tố tình cờ. Nó có thể có nghĩa là điều tốt biến thành điều xấu và cũng có nghĩa là điều xấu biến thành điều tốt.)
Cô khẽ thở dài rồi đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện trong nhà có thêm một người.
Hướng Thành Du vẫn mặc quần áo hôm qua nằm trên ghế sofa dài trong phòng khách, đắp một cái thảm lông mỏng manh ở bên hông, hai chân dài miễn cưỡng vắt lên sofa bên cạnh, ngủ rất say.
Hứa Nam Tri không khỏi thả nhẹ động tác, vòng qua phòng khách đi vào phòng tắm, vội vàng tắm rửa hết mùi rượu và mùi khó ngửi ở trên người.
Có lẽ là cách âm của phòng tắm rất tốt, Hứa Nam Tri bên trong nửa tiếng nhưng Hướng Thành Du ở bên ngoài vẫn ngủ rất say, chẳng có mảy may dấu hiệu bị đánh thức nào.
Hứa Nam Tri tắm xong lấy máy sấy trong tủ, mới vừa cắm điện vào lại nhớ đến người đang ở trong phòng khách nên lại rút ra, lấy khăn lông bên cạnh tuỳ ý lau tóc.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Hứa Nam Tri về phòng thay bộ quần áo rồi lấy điện thoại và dù để ở góc tường đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa làm cho người đang ngủ trong phòng khách đột nhiên giật mình, mấy giây sau, Hướng Thành Du từ từ tỉnh, giơ tay day day huyệt thái dương.
Tối qua Hứa Nam Tri giày vò đến khuya, cậu cũng ở cùng cô đến lúc đó. Sau đó cô khóc mệt rồi thiếp đi, cậu lại ôm người về phòng ngủ, lau mặt rồi đắp chăn cho cô mới tính là kết thúc.
Vốn dĩ Hướng Thành Du định cứ vậy mà đi nhưng lại sợ hơn nửa đêm cô tỉnh lại bên người không có ai, nghĩ một lúc cậu bèn ngủ trong phòng khách.
Lúc này, cậu lấy tấm thảm đắp trên eo ra rồi ngồi dậy, cúi đầu đi giày vào, đi đến cửa phòng ngủ nhìn bên trong thấy cái giường lộn xộn nhưng lại không thấy người.
Diện tích trong phòng ngủ hơi rộng, Hướng Thành Du chỉ cần vài bước đã nhìn hết nhưng lại vẫn không thấy bóng dáng Hứa Nam Tri đâu.
Cậu quay lại phòng khách, cầm điện thoại mới thấy Hứa Nam Tri gửi tin nhắn Wechat cho cậu.
——Tôi đi mua bữa sáng.
——Trong tủ ở phòng tắm có đồ dùng rửa mặt mới, dậy rồi tự dùng.
Hướng Thành Du bật cười, gõ một chữ "được" rồi gửi lại, đặt điện thoại xuống vào phòng tắm.
-
Hứa Nam Tri không chỉ mua bữa sáng mà còn mua chút trái cây rau thịt này nọ, to to nhỏ nhỏ xách hai túi. Lúc mở cửa, Hướng Thành Du nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy đi qua nhận lấy, còn rất nặng, thuận miệng nói: "Mua nhiều đồ như vậy, sao chị không kêu em đi cùng."
"Cậu đang ngủ." Hứa Nam Tri gập dù lại, đứng ở chỗ huyền quan đổi giày, "Tôi không thể gọi cậu dậy được."
"Tại sao không thể?" Hướng Thành Du xách đồ vào phòng bếp, lúc đi vào còn nói thêm một câu, "Lần sau chị có thể gọi em dậy."
Trên người Hứa Nam Tri mắc mưa, vừa đi vào phòng ngủ vừa nói: "Biết rồi, trong túi có bữa sáng, cậu vào bếp lấy mấy chén đĩa để ra."
"Được."
Hứa Nam Tri thay bộ quần áo ở nhà màu xám cotton. Cơn mưa mùa thu này ở Khê Thành đã dập tắt đi cái nóng nực, hanh khô còn sót lại, nhiệt độ đột ngột giảm, không khí cũng trở nên mát mẻ hơn.
Cô thay quần áo xong đi ra, Hướng Thành Du đã dọn bữa sáng xong đang ngồi chơi điện thoại bên bàn, bánh bao hấp cùng cháo thịt nạc trứng muối đang toả mùi hương trên bàn.
Hứa Nam Tri ngồi xuống đối diện cậu, xắn tay áo lên một chút, lúc cầm thìa nói một tiếng, "Tối qua làm phiền cậu rồi."
Hướng Thành Du đặt điện thoại xuống, nâng mắt nhìn cô, "Em không thấy phiền."
Hứa Nam Tri không tranh cãi những cái này với cậu, gắp một cái bánh bao hấp, yên lặng ăn.
Tối qua hai người ngoài uống rượu ra thì không ăn cái gì cả, sáng sớm trong bụng đã trống trơn nên rất nhanh hai lồng bánh bao hấp đã bị quét sạch.
Hứa Nam Tri ăn xong miếng cháo cuối cùng, hỏi: "Cậu ăn no chưa?"
"No rồi."
Hứa Nam Tri cũng không khách sáo với cậu, rút tờ khăn giấy lau miệng rồi đứng lên, "Tôi mua bữa sáng rồi, cậu phụ trách dọn nhé."
Hướng Thành Du cười, "Được."
Ăn bữa sáng xong, Hứa Nam Tri vào phòng ngủ cầm laptop ra, ngồi xếp bằng trên sofa để chỉnh sửa CV rồi sàng lọc chọn công ty, trong phòng bếp vang lên tiếng bát đĩa chạm vào nhau.
Cô quay đầu lại nhìn, qua lớp cửa kính chuyển động nhìn thấy bóng người mờ nhạt, nhìn chằm chằm vài giây rồi mới thu hồi ánh mắt lại.
Động tĩnh trong phòng bếp không duy trì lâu lắm, Hướng Thành Du dọn dẹp xong còn thuận tiện mang rác trong thùng rác ra đặt ở trước cửa.
Hứa Nam Tri nghe thấy bước chân của cậu, ngón tay đặt lên bàn phím hồi lâu cũng không nhúc nhích, mãi đến khi tiếng bước chân càng lúc càng tới gần cô mới giả vờ gõ vài chữ.
Hướng Thành Du không chú ý đến mấy cái này, người đi đến phòng khách rồi cúi người buộc túi rác trong thùng rác bên chân xách ra ngoài, mới nói: "Chị Nam Tri, em về trước đây."
Hứa Nam Tri "ừm" một tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu, "Chú ý an toàn."
"Được, em biết rồi." Hướng Thành Du xách túi rác đi tới cửa, đổi giày rồi lại xách thêm túi rác khác, quay đầu lại nói vào trong phòng khách: "Chị Nam Tri, em dùng dù của chị nhé."
Hứa Nam Tri cũng không quay đầu lại mà nói: "Cậu dùng đi."
"Vậy em đi đây."
"Ừm."
Mật khẩu kết hợp vân tay sẽ tạo ra âm thanh rất máy móc khi đóng mở cửa. Lúc cửa đóng lại lần nữa, Hứa Nam Tri nghe thấy tiếng của khoá mật khẩu quay trở lại vị trí của nó.
Trong phòng an tĩnh lại cùng tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, rõ ràng là một khoảnh khắc vô cùng dễ chịu, nhưng Hứa Nam Tri lại không hiểu sao cảm thấy trong phòng quá mức yên lặng.
Cô chống đầu, rủ mắt nhìn chằm chằm mấy chữ đã gửi đi rất lâu trên màn hình máy tính.
Thật lâu thật lâu sau, Hứa Nam Tri bị âm thanh thông báo nhận được email mới trong hộp thư máy tính của mình làm cho tỉnh lại, vội vàng lấy lại tinh thần rồi bấm vào email để nhận.
Trong lúc chờ đợi cô đứng dậy đi mở tivi, trong phòng có chút tiếng động trở nên náo nhiệt hơn, giống như cũng có chút khói lửa.
Buổi sáng trôi qua, Hứa Nam Tri gửi hổ sơ đến một công ty xây dựng lớn và hai công ty kiến trúc hàng đầu trong ngành.
Trong đó có HR của một công ty xây dựng trả lời lại cực nhanh, sau khi Hứa Nam Tri và cô ấy nói vài câu rồi hẹn phỏng vấn vào trưa thứ 2 tới.
Bận những cái này xong, Hứa Nam Tri gập máy tính lại, duỗi eo rồi đứng dậy đi vào phòng bếp, vừa mới lấy rau buổi sáng mới mua xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô đặt củ từ xuống, vặn nước ấm rửa sạch tay rồi mới đi ra ngoài mở cửa.
Ngoài cửa là Hướng Thành Du vừa mới quay lại.
Cậu đã thay bộ quần tây áo sơmi trắng hôm qua ra thành áo T-shirt dài tay màu đen với quần dài cùng mau, trong tay còn mang theo dù, trong lòng ôm bé mèo nhỏ lông màu quýt bị mắc mưa.
Hứa Nam Tri với tay giữ cửa, ngạc nhiên nhìn sự phối hợp này của cậu.
Hướng Thành Du ngược lại không hoảng chút nào, quơ quơ cái dù trong tay, trịnh trọng nói hươu nói vượn: "Em đến trả dù."
"Vậy cái này?" Hứa Nam Tri hất cằm về phía chú mèo trong lòng cậu.
"Nhặt được." Ngón tay Hướng Thành Du vuốt ve lông mèo mềm mại, "Thấy ở dưới lầu, nhìn không giống mèo hoang. Em ở dưới lầu một lúc cũng không thấy người nào đến tìm nên mang lên đây trước."
"......." Hứa Nam Tri bỗng nhiên không biết nói từ đâu, buông tay đang đặt trên cửa ra rồi xoay người đi vào bên trong, "Mang vào trước đi."
Hướng Thành Du đáp một tiếng, để dù xuống rồi đổi giày, ôm mèo ngồi xuống sàn nhà trong phòng khách. Hứa Nam Tri tìm cái khăn lông sạch để cậu lau người cho chú mèo.
Hai người một mèo ở một lúc trong phòng khách.
Hứa Nam Tri đợi cậu lau xong rồi cầm lấy điện thoại bên cạnh lên chụp chú mèo một tấm.
Hướng Thành Du ngẩng đầu nhìn cô, "Sao vậy?"
Cô cúi đầu vừa gửi tin nhắn vừa nói: "Cậu nói nó không giống mèo hoang, vậy chắc là của người nhà nào đó trong tiểu khu. Tôi chụp tấm ảnh gửi vào trong nhóm người thuê nhà hỏi một chút."
Hướng Thành Du không nói chuyện, ngón tay khều khều cằm chú mèo lông quýt, bé mèo vừa nhỏ vừa ngoan, thỉnh thoảng cọ đầu lên mu bàn tay cậu.
Hứa Nam Tri gửi tin nhắn xong, đặt điện thoại xuống rồi hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Cậu lắc đầu, "Vẫn chưa."
Hứa Nam Tri bật cười, nhìn thấu cậu đến trả dù chẳng qua là có dụng ý khác nhưng cũng không vạch trần, đứng lên đi vào phòng bếp, "Vậy nói trước nhé, tôi phụ trách nấu, cậu phụ trách rửa chén."
Hướng Thành Du nhìn bóng lưng cô, cười trả lời "được."
-
Hứa Nam Tri gửi tin nhắn vào trong nhóm thuê nhà rất nhanh đã nhận được phản hồi. Đối phương ở tầng trệt với cô, trong nhà mới vừa sửa lại. Ban ngày có người ở nhà mở cửa thông thoáng, bé mèo nhân lúc cửa mở liền lẻn ra ngoài chơi một ngày, kết quả lúc quay về bị mật khẩu ở đại sảnh tầng 1 chặn về nhà.
Bé mèo bị mất ngày hôm qua, sau khi nhận được tin nhắn, bên kia đã liên lạc với Hứa Nam Tri trên Wechat, sau đó từ dưới lầu chạy lên.
Là chàng trai trẻ tuổi, trạc tuổi Hướng Thành Du, vừa trắng vừa cao. Sau khi nhận được mèo còn thịnh tình mời Hứa Nam Tri hôm nào đến nhà cậu ấy xem mèo.
Xuất phát từ lễ nghi xã giao, Hứa Nam Tri phụ hoạ trả lời một câu, "Được, có thời gian nhất định sẽ qua."
Người nói vô tình người nghe có ý, lúc ăn cơm, Hướng Thành Du giả vờ hỏi, "Chị Nam Tri, chị thích mèo sao?"
Hứa Nam Tri gắp miếng rau cải, "Cũng tạm, sao vậy?"
"Không sao, em tuỳ tiện hỏi một chút thôi." Hướng Thành Du cúi đầu uống canh, không nói tiếp nữa.
Hứa Nam Tri nhìn cậu vài giây, có hơi không hiểu.
Ăn cơm xong, Hướng Thành Du tuân thủ giao hẹn thu dọn rồi rửa chén, Hứa Nam Tri vui vẻ nhàn rỗi rửa sạch dâu tây ngồi trong phòng khách xem phim điện ảnh.
Lúc này lại có người lại đây gõ cửa.
Hứa Nam Tri vội vàng nuốt nửa miếng dâu tây trong tay, xỏ dép lê vào rồi đi mở cửa.
Ngoài cửa vẫn là chàng trai đó, lúc này cậu ấy cũng cầm hai hộp dâu tây lại đây, nói là cảm ơn Hứa Nam Tri đã nhặt được mèo của cậu ấy.
Hướng Thành Du dừng động tác trong tay lại ngay khi cánh cửa mở ra, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh trước cửa, sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Chàng trai coi bé mèo như mạng, mèo thất lạc một ngày cậu ấy cũng không ăn cơm một ngày. Bây giờ vất vả lắm mới tìm được, cậu ấy vô cùng biết ơn người đã nhặt được mèo của mình.
Nhất là người nhặt được mèo còn là chị gái xinh đẹp, cậu ấy càng muốn nắm lấy cơ hội này, "Vậy không bằng như vầy đi, chủ nhật này em mời chị ăn cơm nhé."
Hướng Thành Du đang ở trong phòng bếp, lúc nghe câu đó không nhịn được nhíu mày.
Moá, sớm biết thế tôi đã không nhặt mèo cho cậu, cậu là cái đồ sói đội lốt mèo, quả thật có ý đồ xấu.
Hứa Nam Tri đứng ở cửa, hồi lâu không nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, lại không thấy Hướng Thành Du đi ra, nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Đúng lúc nhìn thấy Hướng Thành Du ném khăn rửa chén vào bồn rửa như trút giận, ngây thơ vô cùng, cô bật cười rồi quay đầu lại nhìn chàng trai, "Ngại quá, bé mèo này không phải tôi nhặt được."
Nói xong câu này, Hứa Nam Tri lại quay đầu nói về phía phòng bếp, "Hướng Thành Du, cậu nhặt được mèo, cậu ra nói với người ta một tiếng."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Em trai: Đừng nuôi mèo, nuôi em đi.