Chỉ Muốn Thích Em

Chương 81: Ngoại truyện 8: Anh yêu em (2)

Lúc Trì Uyên vẫn còn chưa đọc xong lời trong giấy đăng ký kết hôn, Văn Tưởng đã không kìm được nữa, giơ tay lên che mặt, đôi mắt rưng rưng đầy bất ngờ và không thể tin được.


Cùng lúc đó Trì Uyên cũng nói xong lời cuối cùng, hình ảnh trong video lại bắt đầu thay đổi từ từ, cảnh tượng dần dần chuyển sang rạp chiếu phim nơi Văn Tưởng đang ở.


Cùng lúc đó, cảnh tượng xuất hiện ở sảnh chiếu phim như ở trong video, ánh đèn ở lối ra đi cùng với bước đi của Trì Uyên trong video. Ngoài thực tại cũng từng cái từng cái đèn sáng lên, dẫn dắt hai người đi về một hướng.


Văn Tưởng đứng đậy đi ra ngoài theo hướng ánh đèn, trên màn hình lớn ở sau lưng cô là Trì Uyên đang bước đi đến vị trí như nhau, cho dù hình ảnh có thay đổi như nào đi nữa thì anh vẫn luôn ở phía sau cô.


Bên ngoài rạp chiếu phim, toàn bộ công viên đã không còn sáng đèn. Lúc này đèn đường xung quanh đều tắt hết, trong bầu trời tối đen xuất hiện vầng trăng khuyết, ánh trăng trắng bạc từ trên trời toả xuống.
Văn Tưởng đứng trên bậc thềm.


Dưới bậc thềm có con đường nhỏ làm bằng ánh sáng huỳnh quang, Văn Tưởng đi theo mũi tên sang phải rẽ trái, mãi cho đến khi đến quảng trường âm nhạc trong công viên.
Cùng với sự xuất hiện của cô là âm nhạc có âm thanh quen thuộc ở xung quanh vang lên.
"/Heart beats fast
Colors and promises


How to be brave
How I love when I"m afraid to fall
....
....
Suddenly goes away somehow
Oep closer
I have died everyday waiting for you/"
....
....
Sau khi Văn Tưởng nhận ra người hát bài này là Trì Uyên, cô lại không kìm được nước mắt mà bật khóc, nước mắt tuôn ra từ kẽ tay.
Âm nhạc vòng lặp như **


(Chỗ * này trong bản tiếng trung cũng để vậy.)
Khi lần phát lại thứ hai kết thúc, một số máy bay điều khiển từ xa đã đậu trong góc đột nhiên khởi động và bắt dầu cất cánh.


Văn Tưởng ngẩng đầu, trên bầu trời đêm có thể nhìn thấy một loại ánh sáng rực rỡ khác.
Máy bay điều khiển từ xa dừng lại sau khi đạt đến một độ cao nhất định, lắc lư giữa không trung rồi tung hai dòng chữ tiếng Anh màu sắc và ánh sáng.


——WEN JIANG
——WILL YOU MARRY ME
(Wen Jiang là piyin của tên Văn Tưởng.)
Cùng với sự xuất hiện của hai hàng chữ này thì Hứa Nam Tri, Tống Sân, Đường Việt Hành, Tiếu Mạnh, Hướng Ninh Sâm và Hướng Thành Du đều bước ra từ trong bóng tối.


Văn Tưởng đứng yên tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp đi tới trước nhóm người, hốc mắt ươn ướt, nhất thời không nói nên lời.


Pháo hoa lấp lánh xung quanh như dải ngân hà, Trì Uyên tựa như một vị thần vượt ngàn dặm xa xôi vì cô mà đến.
"/...I have loved you for a thousand years
I"ll love you for a thousand more
Time stands still
Beauty in all she is
I will be brave
I will not let anything take away
What"s standing in front of me.../"
....
....


Tiếng hát trong âm hưởng dần dần trùng khớp với thực tế, sau khi Trì Uyên hát lời cuối cùng xong, cả người đã bước đến gần cô.
Văn Tưởng mím môi, kiềm nén nước mắt.


Trì Uyên giơ tay lau nước mắt nơi khoé mắt cho cô, sau đó bước chân trái lên một bước, cong đầu gồi rồi khuỵ chân phải xuống.


Anh lấy hộp nhẫn từ trong túi áo ra, vẻ mặt khó nén nổi sự căng thẳng, "Vốn dĩ kế hoạch của anh sẽ cầu hôn em vào đêm Thất tịch, nhưng mà anh không ngờ em đã có kế hoạch khác."


"Hôm nay lúc anh ở nhà nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn, thực ra anh rất lo lắng em sẽ đoán ra được hôm nay anh cầu hôn em."
"Nhưng anh lại nghĩ vẫn là quên đi, dù sao anh đã đợi ngày này rất lâu, một ngày anh cũng không muốn đợi nữa."


"Em nói nguyện vọng vào sinh nhật tuổi mười tám nhất định sẽ thực hiện, bây giờ anh giúp em thực hiện, như vậy——" Trì Uyên dừng một chút, yết hầu di chuyển, nâng mắt nhìn Văn Tưởng đầy dịu dàng lại nghiêm túc, "Xin hỏi bạn học Văn Tưởng hai mươi sáu tuổi, có thể giúp anh thực hiện nguyện vọng sinh nhật của tuổi mười tám được không?"


Văn Tưởng hít mũi, ý cười mang theo nước mắt, "Làm sao em biết nguyện vọng năm mười tám tuổi của anh là gì, em lại không biết anh."
Trì Uyên cười khẽ, giọng điệu rõ ràng, "Cưới em."
"Xạo." Văn Tưởng lại muốn khóc, "Lúc đó anh cũng không quen em."


"Em không hiểu sao?" Trì Uyên cười dịu dàng, "Cho dù là anh năm mười tám tuổi hay anh năm hai mươi bảy tuổi, chỉ cần gặp được em, mong muốn duy nhất trong cuộc đời này là cưới em làm vợ."


"Cho nên——" Trì Uyên nhìn cô, "Bạn học Văn Tưởng thân mến, em có bằng lòng lấy anh không?"
.....
Lời bài hát cất lên——
"/I have loved you for a thousand years/
/Anh đã yêu em được một ngàn năm/
/I"ll love you for a thousand more
/Anh sẽ còn yêu em thêm một ngàn năm nữa/"
....


Văn Tưởng hoàn toàn buông vũ khí, nước mắt lần lượt tuôn ra, dưới sự chứng kiến của đất trời mà trịnh trọng nói——
"Em bằng lòng."
-


Sau khi chuyện cầu hôn kết thúc hoàn mỹ, hôn lễ của Trì Uyên và Văn Tưởng cũng bắt đầu được lên lịch. Vốn đã là chuyện nước chảy thành sông nên ngày cưới rất nhanh được ấn định.
Ngày 14 tháng 8 năm sau, tức là ngày 7 tháng 7 âm lịch.


Đối với ngày này Trì Uyên hài lòng hơn ai hết, dường như những khuyết điểm nho nhỏ của anh đã được bù đắp mà không hề hay biết.


Sau khi ngày cưới được quyết định thì cửa ải cuối năm đã gần đến, đây cũng là thời gian Trì Uyên và Văn Tưởng bận nhất. Hai người đi sớm về muộn, trên cơ bản rất ít khi gặp nhau.


Ngoài việc tham dự một số dịp trang trọng nghiêm túc hơn thì bình thường Văn Tưởng đều đeo nhẫn cầu hôn.


Thiết kế của chiếc nhẫn này chủ yếu dựa theo ý tưởng thiết kế của Trì Uyên. Mặt trong của chiếc nhẫn không chỉ khắc tên viết tắt của anh và Văn Tưởng, mà giữa hai tên còn khắc hoa văn nhỏ, bản scan hiện ra ba chữ "anh yêu em" do chính Trì Uyên nói.


Lúc Văn Tưởng vừa mới đeo chiếc nhẫn này vẫn chưa phát hiện ra bí mật được giấu trong đó, Trì Uyên chờ đến sốt ruột, không có việc gì sẽ nói bóng nói gió với cô.


Nhưng anh lại không muốn nói toạc ra, mỗi lần anh nói lời đầu lời cuối đều một nẻo nên Văn Tưởng cũng không chú tâm nghe.


Vẫn là một lần tình cờ Văn Tưởng phát hiện ra bản thảo thiết kế cuối cùng của chiếc nhẫn trên giá sách, mới hiểu được hoa văn nối với hai cái tên là ba chữ "anh yêu em."


Lúc đó nghe qua một lần, bỗng nhiên nhận ra được cái gì bèn cầm bản thảo thiết kế trở về phòng ngủ, đến trước mặt Trì Uyên, "Em phát hiện cái này ở trên giá sách của anh."


Trì Uyên nhìn chăm chú nhưng lại không có ngạc nhiên gì, "Có thể là lúc trước tiện tay kẹp vào đó."
"Xạo." Văn Tưởng nằm sấp trong lòng anh, "Anh tiện tay kẹp mà có thể kẹp vào trong tài liệu của công ty em?"
"......."


"Anh nói thật với em đi, có phải anh thấy em mãi không phát hiện ra bí mật trong đó nên mới cố ý nhét vào đó phải không?"
Trì Uyên ngửa đầu ra sau, cố ý tránh ánh mắt của cô, "Thật sự không phải, anh tiện tay kẹp vào thôi."


Văn Tưởng gãi gãi cằm anh, duỗi thẳng người dựa qua, hai tay ôm lấy mặt anh, cúi đầu hôn lên khoé môi anh một cái, "Xin lỗi anh, là em qua loa quá, không để ý đến bất ngờ anh tặng em."
Trì Uyên rủ mắt nhìn cô một cái, "Vậy em quét chưa?"


"Đương nhiên quét rồi."
"Nghe được cái gì?"
Văn Tưởng ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của anh, ngón tay vuốt nhẫn, cười khẽ, "Em yêu anh."
Anh cũng cười, nắm lấy cổ tay cô rồi cúi người hôn qua, giọng nói lưu luyến lại dịu dàng, "Ừm, anh cũng yêu em."
-


Lại một đêm giao thừa nữa trôi qua, Văn Tưởng dẫn Trì Uyên đến nghĩa trang. Sau khi trở về không bao lâu, hai người chọn hôm Valentine để đi lãnh chứng, sau đó Trì Uyên liền bắt đầu chuẩn bị lên kế hoạch cho hôn lễ.


Văn Tưởng bận rộn thảo luận kiểu dáng váy cưới với nhà thiết kế.


Hai người thực hiện nhiệm vụ tương ứng nhưng lại không xảy ra cãi nhau gì. Dù sao trong chuyện liên quan đến hôn lễ Trì Uyên gần như nhận làm hết, trên cơ bản không để cho Văn Tưởng tốn nhiều tâm tư.


Vào tháng 4, thời tiết dần chuyển ấm hơn, Văn Tưởng và Trì Uyên đi chụp ảnh cưới.


Để bù đắp cho tiếc nuối hồi đó hai người không làm bạn học được nên Văn Tưởng đặc biệt yêu cầu nhiếp ảnh gia sắp xếp một bộ ảnh cưới theo phong sách vườn trường.


Địa điểm được quyết định ở trường Trung học trực thuộc Đại học Sư phạm – nơi mà Trì Uyên học cấp 3. Hai người thay đồng phục học sinh, đi dạo trong sân trường.
Hôm đó chụp trên một trăm tấm.


Văn Tưởng và Trì Uyên lại chỉ thích những bức ảnh chụp ở Đại học Sư phạm kia, thế cho nên những tấm ảnh đó đều được trưng trong phòng ngủ ở nhà mới.


Chụp ảnh cưới xong, váy cưới chính trong đám cưới của Văn Tưởng cũng được làm xong. Nhưng để giữ sự bất ngờ nên cô không để cho Trì Uyên nhìn thấy kiểu dáng của váy cưới từ thiết kế đến khi hoàn thiện, thậm chí hôm hai người đi thử đồ cưới cũng tách ra.


Gần đến ngày cưới, Trì Uyên càng bận hơn bình thường. Ba Trì thông cảm cho anh nên tạm thời quay về công ty chủ trì công việc để cho anh tất cả thời gian.


Một tuần trước lễ cưới, mẹ Trì tìm Văn Tưởng, hỏi cô về việc sắp xếp nghi thức bước vào hôn lễ.


Vốn dĩ dựa theo truyền thống, trong ngày cưới cô dâu được ba mình nắm tay giao cho chú rể. Nhưng mà Văn Tưởng và Tưởng Viễn Sơn đã cắt đứt quan hệ từ lâu mà bây giờ nhà họ Văn cũng không có đàn ông tương đối thân thuộc nào.


"Mẹ và ba Trì Uyên đã bàn bạc, hôm đó để ông ấy dẫn con bước vào." Mẹ Trì nắm tay Văn Tưởng, "Chúng ta cũng đã nói chuyện này với Trì Uyên rồi, thằng bé bảo mẹ qua hỏi ý của con."


Văn Tưởng mím môi, cười nói: "Mẹ, không cần làm phiền ba đâu ạ. Đến lúc đó con muốn bước vào một mình, con đã chuẩn bị cho Trì Uyên một bất ngờ."


Mẹ Trì vẫn luôn thương Văn Tưởng nên nghe vậy cũng không nói gì, mà chỉ vỗ vỗ mu bàn tay cô, "Vậy được, con có sắp xếp là được."
Địa điểm hôn lễ được quyết định ở Khê Thành.


Tia nắng ngày hè chói chang cùng với tiếng ve kêu không dứt, ánh nắng và hương trái cây, trong gió đều toả hương soda quýt, tất cả đều mang ý nghĩa của sự lãng mạn và dịu dàng.


Vào ngày cưới, Văn Tưởng nghe bài hát mà Trì Uyên đã hát trong buổi cầu hôn rồi bước về phía người đàn ông đang đứng cuối thảm đỏ với bước đi vững vàng và hạnh phúc.


Đây là thuộc lề First Look của Trì Uyên, cũng là bất ngờ Văn Tưởng chuẩn bị cho Trì Uyên.
(First Look được dịch nôm na là "cái nhìn đầu tiên." Đây là thời khắc chú rể lần đầu tiên được nhìn thấy cô dâu trong bộ váy cưới.)


Bóng dáng cô bước về phía anh đẹp hơn tất cả những vẻ đẹp ở thế gian này.
Trì Uyên nghe tiếng bước chân từ từ lại gần ở sau lưng, nhịp tim đập vô cùng nhanh, tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.


Văn Tưởng đứng cách anh một bước, giơ tay vỗ vỗ bả vai anh.


Trì Uyên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, muốn ra vẻ thoải mái và bình tĩnh nhưng trong khoảnh khắc xoay người lại nhìn thấy Văn Tưởng, toàn bộ nước mắt không thể khống chế được mà tuôn ra.
Đuôi mắt anh đỏ hoe chứa đầy tình yêu sâu sắc.


Văn Tưởng nhìn anh, cong môi nở nụ cười, giơ tay đặt lên tim anh, viền mắt đỏ hoe, trịnh trọng lại từ tốn nói: "Hai họ kết hôn, một đường ký kết, lương duyên vĩnh kết, xứng đôi đồng xưng."


"Xem hoa đào rực hôm nay, nên vợ nên chồng, bói năm dưa đèo kéo dài, này hưng này rực. Cẩn lấy đầu bạc hẹn ước, viết hướng thư hồng, tốt đem lá đỏ ăn thề, đầy minh uyên phổ."
"Chứng nhận này."
"Cô dâu, Văn Tưởng."
- -


Tác giả có lời muốn nói:
Huhuhuhuhuhuhuhu Trì tổng khóc tôi cũng muốn khóc luôn huhuhuhuhuhuhhuhuhuhu.
Bài hát Trì Uyên hát là "A Thousand Years".

Chúc mừng Uyên Uyên đã lấy được vợ nhớ:D