Không biết có phải mấy ngày ở Hải Thành đã tạo ra phản xạ có điều kiện hay không mà sau khi đợi hai người ăn xong, Trì Uyên bèn đứng dậy đi dọn dẹp chén đĩa theo bản năng, bị ánh mắt nghi hoặc của Văn Tưởng nhìn mới khó khăn ngồi quay về, giơ tay sờ chóp mũi, nhàn nhạt cười: "Anh còn tưởng bọn mình vẫn đang ở Hải Thành."
Văn Tưởng nhướng mày, thấy vẻ mặt anh mệt mỏi rõ ràng nên để cái chén trong tay xuống rồi nói: "Anh lên lầu ngủ một lát đi."
Trì Uyên "ừm" một tiếng, hỏi: "Anh ngủ phòng nào?"
"Tuỳ anh, anh ngủ phòng khách cũng không ai quản." Văn Tưởng nhanh chóng đừng dậy rời khỏi nhà ăn, đi đến cửa cầu thanh không thấy anh qua bèn quay đầu lại nhìn anh, "Anh tính ngủ phòng khách thật hả?"
"Đương nhiên không rồi." Trì Uyên cười rồi đi qua.
Phòng của Văn Tưởng ở phía nam trong cùng trên tầng 2, phòng ngủ chính thông với một phòng khác, ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ khiến căn phòng trở nên sáng sủa.
Trì Uyên theo cô đi vào, ánh mắt quét một vòng trong phòng, cuối cùng anh tập trung vào chiếc giường lớn.
Bên trên rất lộn xộn, ipad với sách đang mở ra để ở bên cạnh gối đầu, chăn dồn lại ở cuối giường, trong đó có một góc áo nhỏ tơ lụa màu đen, Văn Tưởng đi qua trải chăn ra.
Là cái váy ngủ màu đen có dây.
Trì Uyên nhanh chóng dời mắt đi, đứng bên cửa sổ, ở đây vừa có thể thấy nhà kính trồng hoa dưới lầu, bốn mùa đều ở trong mắt, "Những hoa này đều là dì Dung trồng sao?"
"Gần như vậy." Văn Tưởng mang toàn bộ đồ linh tinh trên giường cho vào sọt quần áo, "Còn có một số là bà ngoại trồng từ trước nhưng đều trồng lại bằng hạt giống, có một số loại sống không lâu, cũng khó chăm."
Trì Uyên không hỏi nữa, tựa eo vào bệ cửa sổ, nhìn cô xoay tới xoay lui trong phòng, "Anh nói với dì Dung buổi tối cùng nhau qua nhà anh ăn cơm rồi."
Văn Tưởng "à" một tiếng, "Được, vậy mấy giờ qua anh?"
"Muộn một chút đi." Trì Uyên đi qua phía bên giường, nhận lấy vỏ chăn đang thay trong tay cô, "Đi sớm trong nhà đều là người lớn không, anh sợ em không ứng phó được."
"Thật ra——" Văn Tưởng hơi nhíu mày suy nghĩ vài giây, "Em cảm thấy em có thể ứng phó được với kiểu trường hợp này."
Dù sao quản một công ty lớn như thế, mỗi ngày đều đối mặt với các loại trách móc nặng nề của mấy lão đổng sự bảo thủ thì kiểu này ứng phó thoải mái hơn nhiều.
"Vậy buổi chiều chúng ta qua sớm một chút?" Trì Uyên hỏi.
Văn Tưởng đắn do một lúc, nghiêm túc nói: "Vẫn là muộn một chút đi anh."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
[Edit | H Văn] Quan Hệ Nhầm Lẫn - Đông Ca
7.5K498
Quan Hệ Nhầm Lẫn Hán Việt: Thác vị quan hệ Tác giả: Đông Ca Convert: Vespertine và Hàn Lạc Editor:Da Da_Blog Bìa: Chiêu Cáo Thiên Hạ Tình trạng convert: Đang tiến hành...
Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng
3K111
Mỗ mỗ nói: là thần tiên đáng chết nghìn đao nào đã đem ta đến cái nơi quỷ quái này? Còn mang đến một lão công Diêm La mặt lạnh này cho ta! Cô nương ta còn ch...
[FULL] VÂY TÍCH - TRẦM TRẦM
13.9K727
Vây Tích Tác giả:Trầm Trầm Số chương:23 chương Nguồn: Vespertine Edit:Ninh Hinh Thể loại: Ngôn tình hiện đại, Duyên trời tác hợp, 1v ,Ngược Ngày đổ móng 10/10 Ngày hoàn...
Cô vợ hung dữ - Như Quả Ngã Khả Dĩ
6.6K253
Cô vợ hung dữ Tác giả: Như Quả Ngã Khả Dĩ Editor: Sam Thể loại: hiện đại, thanh mai trúc mã Độ dài: 60 chương + 2 ngoại truyện Poster: Tâm Tít Tắp Nguồn edit: khoangkhon...
[HOÀN] Dưới biển có Sao không?
3.1K233
✨ Tác giả: Thập Thanh Yểu ✨ Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, gương vỡ lại lành, vườn trường, thị giác nữ chủ. ✨ Số chương: 10 ✨ Nguồn convert: W...
Một đêm bảy năm - Thiên Viễn Đại
15.4K838
Tên gốc: 《30 hãy gả》 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Gương vỡ lại lành, Thị giác nữ chủ Số chương: 37 chương Raw: wiki, 书宝网 Edit: Anh Ngày...
[Hoàn] Chấp Niệm Tương Ngộ - Thánh Yêu (CP88...
14.1K .7K
Tên truyện: Chấp Niệm Tương Ngộ Tác giả: Thánh Yêu Nhân vật chính: Hạ Chấp Ngộ x Tống Tương Niệm Thể loại: hiện đại - ngôn tình Tình trạng: hoàn __ Văn án Tống Tương Ni...
Trì Uyên cười nhẹ một tiếng, giơ tay xoa đầu cô, "Làm sao bây giờ, hình như anh có hơi thấy em đáng yêu."
Văn Tưởng bận rộn đổi vỏ chăn, không nói nên lời gạt tay anh ra, sửa lại cho đúng, "Em đã hai sáu tuổi rồi Trì tổng à, nhưng không chịu nổi một tiếng đáng yêu này của anh đâu."
Trong khoảng thời gian này Trì Uyên nói lời âu yếm dễ như trở bàn tay, "Trong lòng anh em mãi là mười sáu tuổi."
"Anh thấy em mười sáu tuổi như thế nào chưa?" Văn Tưởng đưa hai cái góc chăn cho anh, "Anh cầm một chút, đợi lát nữa thì nắm chặt lại."
"Chưa thấy." Trì Uyên cầm góc chăn, "Vậy em mười sáu tuổi như nào?"
"Phản nghịch." Văn Tưởng giũ chăn xuống, vải nhung nhẹ phập phồng trong ánh sáng, chỉ hai chữ đã bao phủ toàn bộ tuổi mười sáu của cô.
Trì Uyên bị gợi lên lòng hiếu kỳ, "Sao em lại phản nghịch? Trốn học, đánh nhau, gây chuyện?"
"Gần như vậy." Văn Tưởng ngẩng đầu nhìn anh qua cái giường, "Gây chuyện thì không có còn đánh nhau quả thật có mấy lần, nhưng đều là người khác tìm đến cửa."
Trì Uyên không nói là khiếp sợ nhưng kinh ngạc thì có. Dù sao trên người Văn Tưởng từ đầu đến cuối đều dán mác học sinh ưu tú, cũng nhìn không giống người có liên quan đến hai chữ "đánh nhau" này.
Anh còn chưa hỏi thì Văn Tưởng đã chủ động giải thích nghi hoặc, "Tính em hồi cấp 3 có hơi thẳng, hơn nữa hồi đó nhập học với cái tên đứng đầu thành phố, nổi bật hơn nên càng bị nhiều người ghét. Cây to gọi gió, gió rung cây, người vì danh lợi, lợi hại người, đạo lý này chắc anh biết."
(树大招风: cây to gọi gió: nghĩa bóng: một người nổi tiếng hoặc giàu có thu hút sự chỉ trích.)
Lúc đó Trì Uyên cũng là nhân vật làm mưa làm gió đương nhiên hiểu được những cái này, nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu như trước, không thể không phủ nhận chỉ là có hơi khó tin, "Nếu em không chuyển trường thì tốt rồi, nói không chừng chúng ta còn có thể trở thành——"
Anh suy nghĩ một lúc, cũng thật sự không nghĩ ra nếu Văn Tưởng không chuyển trường mà ở lại Khê Thành đi học, vậy lúc đó anh và cô sẽ trở thành bạn hay là đối thủ một mất một còn, hay là người xa lạ không hề liên quan đây.
Văn Tưởng từ trước đến nay không muốn nghĩ nhiều đến vấn đề không có đáp án, động tác nhanh chóng thay xong vỏ gối đầu cuối cùng, "Được rồi, anh ngủ một lát đi, buổi trưa có cần gọi anh dậy ăn cơm không?"
"Không cần đâu em." Trong khoảng thời gian này gần như mỗi ngày Trì Uyên đều chỉ ngủ 3– tiếng, thêm tối qua ở trên máy bay làm sao cũng không ngủ ngon được, thuộc loại thiếu ngủ nghiêm trọng. Nếu buổi tối không phải có việc, đoán chừng anh có thể ngủ thẳng đến chiều hôm sau mới tỉnh.
"Vậy anh ngủ đi." Văn Tưởng nói, "Em ở thư phòng bên cạnh, có chuyện gì anh cứ gọi em là được."
Trì Uyên lại không muốn để cô ung dung rời đi bèn nắm lấy cánh tay cô kéo vào trong lòng, hai người ngã lên chăn mềm mại.
"Em nằm với anh một lát đi." Anh khẽ nói.
Văn Tưởng nương theo tư thế mà ngẩng đầu lên nhìn anh, không hề bất ngờ nhìn thấy dấu vết nhàn nhạt do anh thức đêm quá độ, ngón tay sờ lên, "Mệt như này sao trước đó anh không ngủ luôn."
Trì Uyên động động cánh tay kéo chăn ở dưới đắp lên trên người hai người, giọng nói mang theo mệt mỏi, "Muốn gặp em."
Văn Tưởng cười cười, lại gần hôn lên cằm anh, sau đó điều chỉnh tư thế thoải mái trong lòng anh, "Vậy anh ngủ đi, em nằm với anh."
"Ừm." Anh trở mình kê cánh tay sau đầu cô, hai người nằm nghiêng về một phía, tư thế ngủ vô cùng khớp.
Trì Uyên quả thật rất mệt nên nhanh chóng đi vào giấc ngủ nhanh hơn bình thường. Văn Tưởng vừa mới dậy không bao lâu, chất lượng giấc ngủ đêm qua rất tốt nên bây giờ người vô cùng tỉnh táo, muốn ngủ lại cũng không được. Nhưng trong một lúc không thể đi được nên cô dứt khoát lấy ipad bên cạnh đeo tai nghe lên xem phim.
Hơn hai tiếng, phim cũng đã xem đến đoạn cuối, Trì Uyên vẫn ngủ say như cũ, Văn Tưởng lấy tai nghe ra rồi đặt ipad lên trên bàn, xoay người quay mặt qua bên phía anh.
Diện mạo lúc Trì Uyên ngủ đẹp trai đến cực điểm, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi cong và dài, làn da trắng nõn nhẵn mịn cùng đôi môi hơi hồng.
Văn Tưởng nhìn chằm chằm vài giây, giơ tay lên sờ môi anh, xúc cảm mềm mại ấm áp, sợ làm ồn anh dậy nên cũng chỉ dừng lại vài giây rồi rút tay về.
Không biết lúc nào anh mới dậy, Văn Tưởng cũng còn có công việc chưa xử lý xong. Thấy anh ngủ rất say nên cô cẩn thận từng li từng tí gỡ cánh tay đang vắt lên hông mình của anh ra, người mới nhích ra được nửa cm thì bên hông lại bị kéo về. Người anh cũng theo đó mà áp sát qua, môi áp lên trán cô, giọng nói mang theo vẻ khàn lười biếng lúc mới tỉnh ngủ, "Làm sao, đùa giỡn lưu manh xong còn muốn chạy sao?"
"............" Văn Tưởng ngửa đầu ra sau, "Ai đùa giỡn lưu manh chứ?"
Anh cười mở mắt ra, đôi mắt ửng đỏ như là ngủ không đủ, "Chẳng lẽ ban nãy không phải em sờ môi anh sao?"
"Vừa nãy anh đã tỉnh rồi?"
"Không phải." Trì Uyên rủ mắt chạm phải ánh mắt cô, "Lúc em trở mình anh đã tỉnh rồi."
"............"
Trì Uyên bật cười, bả vai theo đó cũng run lên, vươn tay nắm lấy ngón tay cô, kéo dài một tiếng: "Chỉ sờ môi có phải không hết lòng rồi không?"
"Hả?"
Anh cúi đầu lại gần, hơi nóng của hơi thở rơi vào bên tai cô, "Có muốn sờ chỗ khác không?"
"!!" Văn Tưởng rút mạnh tay về, xốc chăn lên ngồi dậy, cầm lấy gối đầu của mình ném thẳng vào mặt anh, giọng nói có hơi gấp gáp, "Anh có thể đứng đắn được một chút không?"
Trì Uyên có chút khó thở trước hành động bất ngờ của cô, giơ tay kéo cái gối ra, cười không chút để ý, "Sao anh không đứng đắn, anh đây không phải tuổi còn nhỏ nên thân nhiệt hừng hực sao."
"Cút đi." Văn Tưởng lại cầm gối đầu đập lên mặt anh, "Anh đã hai sáu rồi, còn tuổi nhỏ thân nhiệt hừng hực à, có cần mặt mũi không?"
Trì Uyên ôm gối đầu cười lớn.
Văn Tưởng lười phản ứng với anh nhưng lại cảm thấy chưa hết giận được, trước khi xuống dưới còn duỗi tay ra sức véo lên mặt anh một cái.
Trì Uyên "shh" một tiếng, cũng không né tránh.
Làn da anh trắng, đừng nói là véo mà chỉ tuỳ tiện va chạm vào thôi cũng có thể để lại dấu cho nên khi Văn Tưởng thả tay ra, nhìn thấy một vết hồng lớn, cơn giận bỗng chốc giảm đi rất nhiều, cô cảm thấy mỹ mãn bèn xuống giường, giẫm dép lê đi đến phòng tắm.
Trì Uyên nằm trên giường xoa mặt, nghĩ một lúc cũng xuống giường đi qua.
.........
.........
Buổi trưa ăn cơm chỉ có hai người dì Dung và Trì Uyên, với sự vắng mặt của Văn Tưởng trong lòng bà cụ cũng hiểu, không hỏi nhiều mà chỉ dặn người giúp việc để lại chút đồ ăn.
Bởi vì buổi tối phải đến nhà họ Trì ăn cơm nên sau khi ăn trưa xong, dì Dung đã bắt tay vào việc chuẩn bị quà thăm hỏi.
Trì Uyên tuỳ ý nhìn lướt qua danh sách quà tặng, bị nội dung trên đó làm cho hoảng, có hơi vừa mừng vừa lo nói: "Dì Dung, không cần phải trịnh trọng vậy đâu. Chỉ là bữa tối bình thường trong nhà mà thôi, huống chi những cái này nên để nhà con đến thăm hỏi dì mới phải."
Dì Dung dừng bút nói người giúp việc vào nhà kho lấy đồ trong danh sách rồi mới nói: "Đều là những món không đáng tiền, đặt cũng đã đặt rồi."
"............" Một viên cỏ linh chi đến mấy vạn mà dì nói tuỳ ý như vậy thật sự thích hợp sao?
"Phải rồi, đây là khấu bình an mà dì lấy ở chùa Nam Sơn Hải Thành trước kia đó." Bà ấy cầm lấy hộp gỗ tinh xảo bên cạnh đưa cho Trì Uyên, "Con và Tưởng Tưởng mỗi đứa một cái, để ở bên người giữ bình an."
Trì Uyên đón nhận, mở hộp gỗ lấy khấu bình an ra. Là kiểu rất phổ thông nhưng chất liệu gỗ lại không bình thường. Tuy anh không phải là người am hiểu nhiều nhưng chỉ cần dựa vào màu sắc, đường vân trên bề mặt ngọc là đã có thể nhận biết giá trị xa xỉ của món đồ này.
Anh lấy khấu bình an, chân thành nói tiếng "cảm ơn" với bà ấy.
Dì Dung không quan tâm lắm, tiếp tục phát huy lời nói không đáng tiền, "Được rồi, cũng không phải đồ quý giá gì, chỉ cần vừa lòng là được."
Trì Uyên có hơi bất đắc dĩ cười một tiếng.
Đúng lúc người giúp việc quay lại sau khi tìm đồ trong kho xong, dì Dung không nói chuyện với anh nữa, đứng dậy đi chọn những thứ buổi tối cần mang.
Trì Uyên ngồi một lát trong phòng khách rồi sau đó đứng dậy lên phòng trên tầng 2.
Trước giờ ăn cơm một lúc hai người bọn họ lăn qua lộn lại khá lâu, sau đó Văn Tưởng cũng chỉ chợp mắt một lát. Nghe thấy tiếng động đi vào của Trì Uyên, cô tiện tay cầm cuốn sách trên bàn quăng về phía anh.
Trì Uyên không chú ý nên bị đập vào, đầu tiên cuốn sách rơi vào bả vai anh rồi mới rơi xuống mặt đất.
Văn Tưởng nghe âm thanh có hơi sai sai, ngồi dậy nhìn qua, thấy sắc mặt anh bình thường lại nằm xuống, "Đụng vào anh sao?"
Anh "ừm" một tiếng, cúi người nhặt sách lên rồi đi đến bên giường.
Văn Tưởng nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện trong tầm mắt, mím môi, "Sao anh không né?"
"Không để ý." Trì Uyên khẽ cười, không chút để ý nói: "Làm sao anh ngờ trong ngôi nhà dịu dàng này còn cất giấu mũi tên ngầm chứ."+
- -