Chỉ Muốn Thích Em

Chương 66

Mấy ngày kế tiếp, lịch trình của Văn Tưởng và Trì Uyên không khác nhau lắm. Ban ngày họp xã giao hội nghị, đến buổi tối cũng không có thời gian rảnh, chỉ có thời gian ăn cơm sớm tối mới có thể ngồi xuống nói mấy câu.


Trước một ngày hội nghị kết thúc, Văn Tưởng sắp xếp cho Tần Cấm quay về Khê Thành đón dì Dung qua nên chuyện bữa sáng liền rơi xuống vai Châu Trình.


Sáng sớm hôm sau, Châu Trình mang theo hai phần cơm hộp gõ cửa phòng Trì Uyên. Sau khi đi vào không bao lâu, Văn Tưởng cũng từ cách vách đi qua.
"Chào." Văn Tưởng quen việc ngồi xuống quầy bar, duỗi tay rót cho mình ly nước ấm, thuận miệng hỏi, "Hôm nay mấy giờ mọi người bay?"


Hôm nay là ngày cuối cùng của hội nghị thượng đỉnh kinh tế. Buổi sáng không có nhiều sắp xếp, đến giữa trưa tiệc rượu kết thúc cũng xem như là mỹ mãn.


Thêm ngày mai là giao thừa, là ngày gia đình đoàn viên. Trước kia Trì Uyên không nói phải ở lại đây nên đương nhiên Văn Tưởng cho rằng hôm nay anh sẽ quay về Khê Thành.


Nhưng mà Châu Trình không trả lời như trong suy nghĩ của cô, " giờ chiều bọn tôi bay, Trì tổng anh ấy tạm thời không có định quay về."
"Hửm?" Văn Tưởng nghe vậy hơi nhíu mày, "Anh ấy không quay về sao?"


"Có về nhưng mà không phải hôm nay." Lời này là Trì Uyên nói. Anh bước ra từ phòng ngủ rồi ngồi xuống đối diện với Văn Tưởng, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, "Nói như thế nào cũng là năm đầu tiên ở bên nhau, anh nghĩ vẫn là ở lại đây cùng với em sẽ tốt hơn."


"Thật ra cũng không sao, em không đặc biệt để ý đến những cái này. Hơn nữa năm nay em cũng không phải ở đây một mình, nếu không thì anh vẫn nên về nhà đi." Từ tận đáy lòng Văn Tưởng vẫn hy vọng anh quay về đoàn tụ với người nhà, dù sao quanh năm suốt tháng cũng rất ít khi có cơ hội như này.


"Anh để ý." Vẻ mặt Trì Uyên nghiêm túc, "Là anh muốn ở đây cùng với em. Sao vậy, khó khăn lắm anh mới ở đây không về, chẳng lẽ em định trói anh ném về?"
"............" Văn Tưởng nói, "Già mồm át lẽ phải."


Trì Uyên chống má, chép miệng nói: "Có thể là có một chút nhưng anh cũng chỉ vì muốn ở lại đây thôi."


Sau vài giây Văn Tưởng im lặng nhìn anh rồi cúi đầu ăn mấy thìa cháo. Không có nói gì nhưng cũng không nói thêm lời từ chối nữa, như là ngầm đồng ý quyết định của anh.


Trì Uyên cảm thấy mỹ mãn thu hồi ánh mắt, cầm đôi đũa gắp màn thầu để lên đĩa của cô, Văn Tưởng cũng theo sau có qua có lại gắp cho anh một cái.


Mặc dù hai người không nói gì nhưng từ trong ra ngoài đều lộ ra sự ăn ý thân mật rõ ràng, người bên ngoài hao hết tâm tư cũng không chen vào được.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH



[Edit | H Văn] Quan Hệ Nhầm Lẫn - Đông Ca
7.5K498
Quan Hệ Nhầm Lẫn Hán Việt: Thác vị quan hệ Tác giả: Đông Ca Convert: Vespertine và Hàn Lạc Editor:Da Da_Blog Bìa: Chiêu Cáo Thiên Hạ Tình trạng convert: Đang tiến hành...



Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng
3K111
Mỗ mỗ nói: là thần tiên đáng chết nghìn đao nào đã đem ta đến cái nơi quỷ quái này? Còn mang đến một lão công Diêm La mặt lạnh này cho ta! Cô nương ta còn ch...



[FULL] VÂY TÍCH - TRẦM TRẦM
13.9K727
Vây Tích Tác giả:Trầm Trầm Số chương:23 chương Nguồn: Vespertine Edit:Ninh Hinh Thể loại: Ngôn tình hiện đại, Duyên trời tác hợp, 1v ,Ngược Ngày đổ móng 10/10 Ngày hoàn...



Cô vợ hung dữ - Như Quả Ngã Khả Dĩ
6.6K253
Cô vợ hung dữ Tác giả: Như Quả Ngã Khả Dĩ Editor: Sam Thể loại: hiện đại, thanh mai trúc mã Độ dài: 60 chương + 2 ngoại truyện Poster: Tâm Tít Tắp Nguồn edit: khoangkhon...



[HOÀN] Dưới biển có Sao không?
3.1K233
✨ Tác giả: Thập Thanh Yểu ✨ Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, gương vỡ lại lành, vườn trường, thị giác nữ chủ. ✨ Số chương: 10 ✨ Nguồn convert: W...



Một đêm bảy năm - Thiên Viễn Đại
15.4K838
Tên gốc: 《30 hãy gả》 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Gương vỡ lại lành, Thị giác nữ chủ Số chương: 37 chương Raw: wiki, 书宝网 Edit: Anh Ngày...



[Hoàn] Chấp Niệm Tương Ngộ - Thánh Yêu (CP88...
14.1K .7K
Tên truyện: Chấp Niệm Tương Ngộ Tác giả: Thánh Yêu Nhân vật chính: Hạ Chấp Ngộ x Tống Tương Niệm Thể loại: hiện đại - ngôn tình Tình trạng: hoàn __ Văn án Tống Tương Ni...


Châu Trình đợi bên cạnh thở dài một hơi, cuối cùng, vẫn một mình anh ta chịu đựng tất cả:)
Ăn bữa sáng xong, Văn Tưởng quay về phòng thay quần áo, Trì Uyên quay về phòng ngủ cầm điện thoại, nhìn thấy mẹ Trì gửi tin nhắn Wechat hỏi anh hôm nay mấy giờ về.


Trì Uyên không dám thờ ơ, quyết định gạt qua gọi điện thoại.


Trong lúc đợi thông máy, anh lấy một cái áo sơmi sạch sẽ trong tủ ra, mở loa ngoài rồi để trên tủ bên giường còn mình đứng ở bên giường thay quần áo. Mới vừa cởi áo ngủ liền nghe mẹ Trì dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn hỏi, "Năm nay con không về Khê Thành ăn Tết phải không?"


"........."
Thật đúng là không ai hiểu con bằng mẹ.
Trì Uyên mặc áo sơmi vào, trước ngực mở ra, đi qua lấy điện thoại tắt loa ngoài rồi để bên tai, "Vâng, con định ăn Tết xong rồi về."


"Vậy con đừng quay về nữa." Mẹ Trì nói: "Ba con quyết định năm nay đưa cả nhà đi New Zealand nghỉ ngơi, bây giờ mọi người đang ở sân bay rồi. Con ăn Tết xong cũng không cần vội vàng trở về, ở bên đó qua Tết Nguyên tiêu cũng được, dù sao trong nhà cũng chẳng có ai."


"............" Trì Uyên ngẩn người, có hơi không thể tin nổi, "Mọi người đều đi? Cô chú con cũng đi luôn?"
"Đã nói là cả nhà đi du lịch, đương nhiên bọn họ cũng đi."


Trì Uyên giơ tay gãi thái dương, bị tức mà bật cười, "Mọi người ra ngoài chơi cũng không nói trước với con một tiếng! Lỡ như năm nay con không ở lại Hải Thành ăn Tết thì làm sao?"


Trong ống nghe im lặng, hiển nhiên là ngay từ đầu ba mẹ Trì đã không để anh vào trong kế hoạch du lịch rồi.
Một lát sau, mẹ Trì ho nhẹ một tiếng, giọng nói cách ống nghe có vẻ hơi lạnh nhạt, "Chẳng lẽ nói với con trước, con sẽ quay về ăn Tết à?"


Trì Uyên mím môi, "Cái đó thì không."


"Không là được rồi." Mẹ Trì nở nụ cười, không lưu tình chút nào nói: "Nhưng chuyện này muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân con. Nếu như lúc trước con không ồn ào muốn từ hôn, bây giờ có thể đi cùng với mọi người rồi."
"............"


Trì Uyên cúp máy quẳng điện thoại luôn.
Tức chết mất tức chết mất tức chết mất tức chết mất tức chết mất tức chết mất tức chết mất.
Anh được đối xử như con ghẻ ấy mà:D


Thời gian Trì Uyên mặc xong quần áo cảm xúc mới hoà hoãn lại được, đến cuối cùng còn có thói quen an ủi bản thân.
Dù sao ba mẹ mới là thật sự yêu nhau, anh chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.


Sau khi thay quần áo xong ra khỏi phòng ngủ, Trì Uyên vừa chỉnh lại đồng hồ vừa đi ra ngoài, "Tôi đi qua bên Văn tổng, nếu không có chuyện gì quan trọng thì anh có thể về Khê Thành sớm một chút. Về chuyện khác ở công ty, sau khi kỳ nghỉ kết thúc thì liên lạc lại với tôi."


"Được." Châu Trình hỏi: "Có cần tôi đặt vé máy bay về trước cho anh không?"
"Không cần." Trì Uyên nhớ đến cuộc gọi vừa nãy không nhịn được mà buông tiếng thở dài, nhưng rất nhanh lại bình thường, ôn hoà nói, "Thay tôi gửi lời chào đến bác trai bác gái."


Châu Trình cười cười, "Cảm ơn Trì tổng."
Trì Uyên "ừm" một tiếng, đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì trước cửa lại vang lên tiếng gõ trước, anh tưởng là Văn Tưởng sửa soạn xong nên cười đi qua mở cửa.


Nhưng khi cánh cửa mở ra, còn chưa thấy rõ tình hình bên ngoài là cái gì đã thấy bóng người lao thẳng vào lòng anh.
Trì Uyên hết hồn, nhanh tay lẹ mắt kéo người ra, nhíu mày hỏi, "Sao vậy em?"


"Dị ứng." Trên cánh tay và sườn mặt Văn Tưởng đều nổi lên khá nhiều mẩn đỏ, hơi thở cũng có hơi dồn dập, "Chắc là ăn nhầm hải sản."
Trì Uyên dứt khoát khom lưng bế cô lên, "Anh đưa em đi bệnh viện."
.........


Thực ra Văn Tưởng rất buồn bực, mấy ngày đến đây cô vẫn luôn chú ý đến ăn uống, chỉ sợ ăn trúng đồ có liên quan đến hải sản.


Ai biết ngàn phòng vạn ngừa đến cuối cùng vẫn không phòng được. Ăn sáng xong quay về phòng đã cảm thấy có hơi không khoẻ nhưng lúc đó cô vẫn chưa nghĩ đến là bị dị ứng.


Mãi đến khi thay quần áo, cô mới nhận ra trên người bắt đầu nổi lên mẩn đỏ mới ý thức được là dị ứng hải sản.


Lúc ra cửa đi tìm Trì Uyên, người Văn Tưởng đã có dấu hiệu hơi buồn nôn và choáng đầu. Nhưng cô nhớ lại, tối hôm qua đến bây giờ bản thân cũng không ăn đồ nào có liên quan đến hải sản cho nên mới cảm thấy vô cùng buồn bực, không biết lúc nào đã ăn những thứ không nên ăn đó.


Sự nghi hoặc này trên đường đến bệnh viện mới được tháo gỡ.


——Châu Trình không biết Văn Tưởng bị dị ứng hải sản. Cháo buổi sáng mua là đặc sản của khách sạn, nước dùng được làm từ các loại hải sản nhưng bởi vì dùng nguyên liệu đặc biệt với dùng thêm các gia vị nấu ăn khác, cho nên trong cháo không có vị hải sản rõ ràng, giống như cháo trắng nhưng vị đậm hơn.


"Xin lỗi Văn tổng, là do tôi sơ suất." Châu Trình tự biết bản thân đã làm sai, thấy Văn Tưởng khó chịu đến cực điểm, trong lòng vô cùng áy náy.


"Không trách anh." Văn Tưởng ho khan một tiếng, chỉ cảm thấy cả người đều ngứa nhưng cô nhịn không gãi, thấp giọng trấn an: "Là tôi không cẩn thận, không nói rõ với anh."


Châu Trình còn muốn nói gì đó nhưng Trì Uyên đã lên tiếng cắt ngang, "Chuyện này không liên quan đến anh, anh không cần quá để ý, lần sau nhớ kỹ là được rồi."
"Tôi biết rồi." Châu Trình thầm hít sâu một hơi, tâm trạng ngược lại chưa thả lỏng nhiều lắm.


Trong xe lại an tĩnh, gió theo cửa sổ thổi vào.
Văn Tưởng được Trì Uyên ôm trong lòng, ngẩng đầu có thể nhìn thấy cái cằm căng cứng và vẻ mặt có hơi căng thẳng của anh, cô dựa qua, đầu gối lên hõm vai anh, "Em không sao, anh đừng lo."


"Anh biết," Trì Uyên rủ mắt nhìn cô, trong mắt không giấu được vẻ lo lắng nhưng nghĩ một đằng lại nói một nẻo, "Em là bác sĩ, em nói không sao chắc chắn là không sao."


"Vậy anh nắm chặt tay em lại làm gì?" Móng tay Văn Tưởng khều nhẹ lên tay anh, thấp giọng nói, "Anh buông ra một chút, đau quá."
Trì Uyên nghe vậy quả thật chỉ thả lỏng một chút.


"............" Văn Tưởng có hơi buồn cười nhưng bởi vì cả người khó chịu, hao hết sức lực cũng chỉ có thể hôn lên cằm anh một cái rồi sau đó như dỗ dành: "Nghe lời."
"Ừm."
Trì Uyên buông tay ra nhưng anh lại càng ôm chặt cô hơi.


Lúc đến bệnh viện, Văn Tưởng đã rơi vào tình trạng sốc phản vệ, tụt huyết áp và mạch yếu, người đã bất tỉnh.


Nhưng cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời, sau khi cấp cứu xong người đã thoát khỏi nguy hiểm, cũng không có xuất hiện biến chứng khác.


Lãnh đạo bên phía tổ chức đã biết nguyên nhân Trì Uyên và Văn Tưởng không tham gia hội nghị, đối phương liền liên hệ với viện trưởng bệnh viện sắp xếp phòng bệnh cao cấp, rồi sau đó cũng tự mình đến bệnh viện một chuyến thăm hỏi.


Liên tục đến buổi trưa, sau khi các lãnh đạo và giám đốc cấp cao cùng công ty đến thăm rời đi, Trì Uyên mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Châu Trình mua cơm trưa quay về, anh cũng chưa ăn uống gì, ăn qua loa mấy miếng liền quay về phòng ngồi bên giường bệnh.


Đến thời gian nghỉ trưa ở bệnh viện, Trì Uyên nhớ ra cái gì liền đứng dậy đi ra ngoài. Nhìn thấy người đang ngồi trên sofa liền dặn: "Châu Trình, anh đi tra chuyến bay của Tần Cấm một chút, lát nữa thì sắp xếp tài xế đến sân bay đón người."


"Vâng." Châu Trình lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Trì Uyên lại gọi anh ta, nói: "Văn tổng bị dị ứng không liên quan đến anh. Chuyện này là trước đó tôi không nói rõ với anh, Văn tổng và tôi đều không có ý trách anh nên anh cũng đừng tự trách."


Châu Trình mím môi rồi nói: "Tôi biết rồi."
"Được, đi đi."
"Ừm."


Sau khi Châu Trình đi không bao lâu, Văn Tưởng đã tỉnh, chỉ là không thoải mái lắm nhưng cũng may hô hấp đã khôi phục lại bình thường, cũng không xuất hiện hiện tượng khó nuốt và ho khan nhiều lần. Nói tóm lại là so với trạng thái yếu ớt trước đó thì an tâm hơn rất nhiều.


Nhìn thấy Trì Uyên vẫn nhíu chặt lông mày, cô nhắm mắt lại vài giây, giọng khàn khàn, "Mấy giờ rồi anh?"
Trì Uyên rủ mắt liếc nhìn đồng hồ trên tay một cái, "Hai giờ năm mươi."


"Dì Dung và Tần Cấm sắp đến rồi." Văn Tưởng liếm khoé môi có hơi khô, móc ngón tay anh, "Anh sắp xếp người đi đón họ một chút nhé."


"Ừm, anh đã bảo Châu Trình đi rồi." Trì Uyên dừng lại một chút, hỏi: "Muốn đón qua bệnh viện hay là đưa về khách sạn trước."


"Đón đến đây đi, sớm muộn gì cũng biết." Văn Tưởng dùng tay không truyền dịch dọc theo mu bàn tay anh sờ lên đồng hồ trên cổ tay anh, nhướng mày, "Em có mua quà Tết cho anh. Vốn dĩ quay về Khê Thành mới đưa nhưng không ngờ anh lại ở đây, cho nên em bảo Tần Cấm lần này về mang theo qua đây."


"Quà gì vậy?"
"Tạm thời giữ bí mật."
Trì Uyên nắm tay cô, ngón tay vuốt nhè nhẹ lên mu bàn tay cô, rủ mắt nói khẽ, "Anh còn chưa chuẩn bị quà cho em."


Văn Tưởng đang định nói không sao nhưng anh bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, "Nếu không thì đợi em xuất viện, anh tặng bản thân mình cho em nhé."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Tưởng: Đùa gì vậy


Tác giả xuất hiện bác bỏ tin đồn, cháo hải sản kia, xin lỗi, do tác giả nghèo khổ kiến thức hạn hẹp chưa từng ăn với chưa từng thấy qua, cho nên mọi người đừng cho là thật nhé. Hết thảy đều là vì cốt truyện cần nên tồn tại hợp lý.