Đại não Trì Uyên trống rỗng nhưng rất nhanh bên trong như nổi lên pháo hoa, bùm bùm bùm, tim anh giống như rối loạn tiết tấu khiến người ta không khống chế được cũng khó kìm lòng nổi.
Cảnh vật được ánh đèn trong phòng chiếu xuống, Trì Uyên yên lặng nhìn Văn Tưởng chăm chú.
Biểu cảm trên mặt anh vừa dịu dàng lại nhàn nhạt, đôi mắt đào hoa cuốn hút, đen láy lại sáng ngời, lông mi dày dài lại cong, gương mặt không phấn trắng ngần, chóp mũi có nốt ruồi nhỏ không dễ thấy nhưng giờ phút này lại chói rọi rạng rỡ.
Trong lòng Trì Uyên khẽ động, đôi mắt vô thức nheo lại, hơi nắm chặt cổ tay cô trong lòng bàn tay, ngón tay khẽ vuốt ve nhẹ nhàng bên sườn cổ tay cô, thu hẹp khoảng cách vừa yên lặng lại thoả đáng.
Hơi thở ấm áp gần như dây dưa cùng một chỗ, mùi rượu thoang thoảng hoà quyện cùng mùi sữa tắm thoang thoảng khiến cho hơi thở có hơi mập mờ.
Trong phòng yên tĩnh.
Trì Uyên nghe thấy tiếng tim đập dưới lồng ngực mình, ngón tay cũng cảm thấy rung rung không kém, yết hầu sắc bén rõ ràng khẽ lăn.
Khoảng cách càng lúc càng gần, bầu không khí mập mờ ấm áp không ngừng tăng lên. Lưng Văn Tưởng hơi kéo căng, ngón tay vô thức cuộn tròn lại, ngay cả tần suất hô hấp cũng thay đổi, hàng mi vừa dài lại dày hơi rung rung.
Tiếng gõ cửa phòng bất thình lình phá tan bầu không khí kiều diễm trong phòng.
Hai người đều giống như đột ngột bừng tỉnh từ cơn mơ, ánh mắt đối diện nhau có sự xấu hổ rõ ràng, khoảng cách thân mật bay xa ngàn dặm.
Trì Uyên buông cổ tay Văn Tưởng ra, cả người dựa vào sofa đằng sau, hô hấp dồn dập lại hỗn loạn, cổ áo sơmi hơi mở, cần cổ với bên tai đều đỏ lên, ngay cả lỗ tai cũng nhiễm đỏ.
Anh siết chặt tay, lòng bàn tay ẩm ướt ấm áp, biểu cảm trên mặt không rõ, đầu lông mày nhíu lại không có dấu vết, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt có một nếp nhăn mờ nhạt.
Văn Tưởng không nói gì, rủ mắt dừng ở vết hằn nơi cổ tay ban nãy bị Trì Uyên siết chặt, trên đó dường như vẫn còn lưu lại độ ấm ở lòng bàn tay anh, nóng lên rõ ràng.
Cô đưa tay lên xoa xoa rồi đứng dậy đi mở cửa.
Lúc này ngoài cửa mới là Tần Cấm, buổi tối Văn Tưởng không ăn nhiều lắm nên cô ấy không yên tâm, sau khi ra khỏi sảnh tiệc lại ra bên ngoài khách sạn mua chút đồ ăn nhẹ.
Sau khi mở cửa, cô ấy thấy có người ngồi trên sofa bên cạnh, lời muốn nói ra bỗng chốc dừng lại bên miệng, thậm chí còn cảm thấy bản thân giống như đến không đúng lúc.
Văn Tưởng không chú ý vẻ không tự nhiên của cô ấy, buông tay ra, xoay người đi vào, "Vào đi."
"Vâng." Tần Cấm đi vào trong phòng, đặt cái túi trong tay lên trên quầy bar, quay đầu chào Trì Uyên một tiếng, "Chào Trì tổng."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
[Edit | H Văn] Quan Hệ Nhầm Lẫn - Đông Ca
7.5K498
Quan Hệ Nhầm Lẫn Hán Việt: Thác vị quan hệ Tác giả: Đông Ca Convert: Vespertine và Hàn Lạc Editor:Da Da_Blog Bìa: Chiêu Cáo Thiên Hạ Tình trạng convert: Đang tiến hành...
Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng
3K111
Mỗ mỗ nói: là thần tiên đáng chết nghìn đao nào đã đem ta đến cái nơi quỷ quái này? Còn mang đến một lão công Diêm La mặt lạnh này cho ta! Cô nương ta còn ch...
[FULL] VÂY TÍCH - TRẦM TRẦM
13.9K727
Vây Tích Tác giả:Trầm Trầm Số chương:23 chương Nguồn: Vespertine Edit:Ninh Hinh Thể loại: Ngôn tình hiện đại, Duyên trời tác hợp, 1v ,Ngược Ngày đổ móng 10/10 Ngày hoàn...
Cô vợ hung dữ - Như Quả Ngã Khả Dĩ
6.6K253
Cô vợ hung dữ Tác giả: Như Quả Ngã Khả Dĩ Editor: Sam Thể loại: hiện đại, thanh mai trúc mã Độ dài: 60 chương + 2 ngoại truyện Poster: Tâm Tít Tắp Nguồn edit: khoangkhon...
[HOÀN] Dưới biển có Sao không?
3.1K233
✨ Tác giả: Thập Thanh Yểu ✨ Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, gương vỡ lại lành, vườn trường, thị giác nữ chủ. ✨ Số chương: 10 ✨ Nguồn convert: W...
Một đêm bảy năm - Thiên Viễn Đại
15.4K838
Tên gốc: 《30 hãy gả》 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Gương vỡ lại lành, Thị giác nữ chủ Số chương: 37 chương Raw: wiki, 书宝网 Edit: Anh Ngày...
[Hoàn] Chấp Niệm Tương Ngộ - Thánh Yêu (CP88...
14.1K .7K
Tên truyện: Chấp Niệm Tương Ngộ Tác giả: Thánh Yêu Nhân vật chính: Hạ Chấp Ngộ x Tống Tương Niệm Thể loại: hiện đại - ngôn tình Tình trạng: hoàn __ Văn án Tống Tương Ni...
Trì Uyên nghiêng mặt nhìn phía cô ấy một chút, cũng không có phản ứng quá nhiều, chỉ là gật đầu "ừm" một tiếng.
Từ trong âm tiết này Tần Cấm nghe rõ sự ghét bỏ nên sau khi báo cáo lịch trình ngày mai xong, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Văn Tưởng ngồi xuống quầy bar, vừa mở túi đồ ăn vừa có hơi buồn cười nói, "Anh dữ với Tần Cấm như vậy làm gì?"
Lúc này Trì Uyên hoàn toàn chuyển ánh mắt qua, vẻ mặt vô tội, "Anh có sao?"
"Anh có." Văn Tưởng gỡ cái túi ra mới phát hiện Tần Cấm mua khá nhiều đồ ăn, quay đầu lại hỏi anh, "Anh có đói không, có muốn ăn một chút không?"
Giọng điệu anh có hơi tủi thân, "Không ăn."
Văn Tưởng cười nhạt, mở một phần cháo ăn mấy miếng, nghe thấy đằng sau vang lên tiếng sột soạt và tiếng bước chân dần dần tới gần.
Cô quay đầu lại chuẩn bị nói chuyện nhưng không ngờ Trì Uyên lại đi đến trước mặt, đang hơi cúi người tới gần bên tai cô, môi cô đúng lúc kề sát vào má anh, không nặng không nhẹ mà cọ qua.
"......"
"......"
Văn Tưởng mở to mắt, chậm chạp rút khăn giấy trên bàn đưa qua nhưng Trì Uyên không nhận mà dùng ngón tay lau dấu vết kia.
Giây tiếp theo, anh đưa tay xuống bên môi, liếm một chút.
Mặt Văn Tưởng có hơi nóng, túm tay anh qua, cầm khăn giấy vừa nãy anh không nhận tỉ mỉ lau mấy lần.
Trì Uyên thực hiện được mưu kế, cười mãn nguyện rồi thản nhiên nói, "Em sắp lau mất một lớp da của anh rồi."
Văn Tưởng quăng tay anh ra, nhướng mày, "Cái đó quan trọng gì, dù sao da mặt anh dày đến độ có thể chống đạn được đấy."
"....."
Trì Uyên ngồi xuống đối diện Văn Tưởng, chống má nhìn chằm chằm cô ăn, khớp ngón tay vô thức gõ lên má, ánh mắt chuyên chú lại sâu xa.
Văn Tưởng thật sự chịu không nổi, ngẩng đầu nhanh chóng chạm phải ánh mắt anh, "Anh có thể đừng nhìn em chằm chằm được không?"
Trì Uyên hỏi lại cô: "Tại sao?"
Văn Tưởng nói: "Anh nhìn em như vậy, em tiêu hoá không được."
Đối phương lại cười, biểu cảm trên mặt vừa vui vẻ lại thoải mái, trong mắt cũng có ý cười nhàn nhạt, "Vậy anh không nhìn nữa."
Văn Tưởng cũng thu hồi ánh mắt.
Còn chưa qua được một phút, ánh mắt nóng rực kia lại quay về.
"......"
Trì Uyên càng cười, "Làm sao bây giờ, anh không nhịn được lại muốn nhìn em."
"Vậy anh nhìn đi." Văn Tưởng buông cái thìa ra, khoanh tay dựa ra sau, tư thái thoải mái, ánh mắt còn chuyên chú hơn anh.
Nhìn nhìn, không hiểu sao lại chọc đúng chỗ cười, hai người cũng không nhịn được bật cười, trong lúc ánh mắt giao nhau đều là dấu vết tình yêu.
Cười một lúc, Trì Uyên dừng lại, vuốt vuốt tay áo hỏi cô: "Vẫn còn sớm, có muốn đi dạo ở bờ biển một chút không?"
"Được."
Văn Tưởng đi vào phòng ngủ cầm áo cardigan dài màu be đi ra ngoài với anh.
Lúc đợi thang máy, Văn Tưởng nhìn hai bóng dáng phản chiếu trên vách tường thang máy, trong phút chốc vẫn cảm thấy giống như trong mơ.
Bởi vì hết thảy đều rất không chân thật.
Thang máy nhanh chóng đến nơi, hai người lần lượt đi vào, bên trong đã có 5 – 6 người, Văn Tưởng và Trì Uyên đứng sát bên cạnh.
Thang máy lần lượt dừng mấy lần, có ra cũng có vào, sau đó dừng một lần ở tầng 4, thêm 5 – 6 người đi vào nhưng vì quá tải nên hai người ra ngoài.
Cánh tay Văn Tường kề sát lên vách tường kim loại thang máy, Trì Uyên đứng đằng sau cô, lồng ngực ấm áp kề sát sau lưng, cằm chạm lên đầu cô.
Người đằng trước đang chuyên chú nghe điện thoại, lùi về sau, xém nữa giẫm lên chân Văn Tưởng, Trì Uyên đúng lúc đưa tay ra cản lại, anh ta quay đầu nói "xin lỗi" rồi lại nghe điện thoại tiếp.
Trì Uyên bình tĩnh nhưng ngón tay thon dài bên dưới lại chính xác nắm lấy bàn tay Văn Tưởng, lòng bàn tay kề sát qua, đốt ngón tay len qua ngón tay cô, mười ngón tay đan vào nhau vô cùng thân mật.
Đợi đến tầng 1, Trì Uyên dắt Văn Tưởng ra khỏi thang máy từ trong đám người, lòng bàn tay truyền độ ấm cho nhau khiến cô có cảm giác thực sự như đang bước trên mặt đất, trong lòng cô không còn trống rỗng nữa mà đã hoàn toàn được lấp đầy bởi người trước mặt.
Bờ biển vào buổi tối không chen chúc, đông nghịt như ban ngày, còn có hơi vắng vẻ trống trải. Biển cả vô tận cuộn trào mãnh liệt, ánh đèn cũng không lan đến.
Gió biển ấm áp toả ra chút ẩm ướt.
Trên bãi biển có vài bóng dáng chạy băng băng, mơ hồ có giọng hát cách đó không xa càng tăng thêm nét dịu dàng cho đêm nay.
Trì Uyên và Văn Tưởng đi dọc con đường lát đá cuội ở cạnh bãi biển, những ngọn đèn đường với sắc màu ấm được mở trên mặt đường, những cây dừa ở hai bên đường đang vươn mình, bóng người và cây quyện vào nhau biến thành hình bóng loang lổ.
Cuối con đường là một lối vào bãi biển khác.
Ánh đèn ban đêm không đủ sáng, Văn Tưởng sợ giẫm vào cái gì đó nên không cởi giày ra, bước lên bãi cát mềm với bước sâu bước nông.
Chỉ chốc lát sau, những hạt cát bé nhỏ đã chui vào trong giày, không ảnh hưởng để việc đi dạo nhưng ở bên trong cũng không quá thoải mái.
Trì Uyên chú ý đến vẻ không thích hợp của cô, nghiêng đầu nhìn qua, "Sao vậy em?"
"Trong giày có cát." Văn Tưởng buông tay anh ra, cúi người cởi giày đổ cát ra ngoài, cuối cùng nghĩ nghĩ vẫn chọn từ bỏ không đi giày, "Đi thôi."
Cô cầm giày trên tay, đi hai bước thấy Trì Uyên vẫn còn đứng ở đó, khó hiểu nhìn qua, "Sao anh không đi?"
Trì Uyên nhìn cô nhưng không lên tiếng, ánh sao vụn vặt cùng ánh trăng tối tăm làm dáng người anh cao ngất, lông mày như bức tranh cuộn tròn phác hoạ ra đường nét đến cực điểm.
Văn Tưởng nhìn anh một lúc, như là nhớ ra cái gì, quay người nắm lấy tay anh lần nữa, không lưu tình chút nào mà nói ra câu, "Đi thôi, bạn nhỏ hai mươi lăm tuổi."
Trì Uyên bật cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên, "Bạn nhỏ sao? Em chưa thấy làm sao biết có nhỏ hay không."
Văn Tưởng phản ứng chậm mất một lúc mới trừng mắt, nhanh chóng hiểu được ý anh ám chỉ, tim đập hụt mất một nhịp, mặt đỏ tai nóng buông tay anh ra.
Nhưng rất nhanh tay anh lại đưa qua, đi cùng với bóng tối bất ngờ là tiếng đang nói lại im bặt, "Được rồi——"
Cúp điện rồi.
Toàn bộ ánh đèn trong khu vực biển đều bị tắt, ánh sáng xung quanh đột nhiên mờ đi, tiếng người sôi nổi dần dần vang lên quanh bãi biển.
Văn Tưởng vô thức nắm chặt tay Trì Uyên, ánh trăng mờ nhạt cũng không đủ để thấy rõ người trước mắt, cằm anh mơ hồ loé qua.
Trì Uyên duỗi tay kéo cánh tay cô, cúi đầu hơi kề sát, trong ánh sáng mờ tối nhìn thẳng vào mắt Văn Tưởng.
Tiếng người xung quanh chợt xa chợt gần.
Văn Tưởng như là nhận ra cái gì nhưng vẫn chưa phản ứng lại kịp, Trì Uyên đã cúi đầu hôn xuống, bàn tay thả lỏng cánh tay cô dời xuống sau lưng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bả vai gầy nhô ra cùng rãnh lưng sâu và đẹp của cô, mang theo sự tê dại tinh tế.
Lưng Văn Tưởng khẽ run lên, cả người rơi vào suy nghĩ ngắn ngủi.
Trì Uyên mút nhẹ môi dưới cô, răng nanh hơi dùng sức cắn cắn, đầu lưỡi thăm dò bên trong, mang theo sự xâm lược nóng bỏng không thể xem nhẹ.
Văn Tưởng hoàn toàn bị vây trong lòng anh, từng tấc từng tấc từ trong ra ngoài đều nằm trong tay anh, từng tiếng thở gấp, từng lần dây dưa đều bị động tiếp nhận dưới sự chủ động của anh.
Trong lúc ý thức không rõ, Văn Tưởng như sa vào ánh mắt dịu dàng dưới ánh sao vụn vặt rực rỡ, như sao trên trời như trăng dưới nước khiến người ta không thể dời mắt.
Lại một cơn gió biển thổi vào.
Trì Uyên dừng hành động lại, tiếng cười tràn ra cổ họng cùng với hơi thở dồn dập vẫn chưa bình ổn lại truyền vào trong tai.
"Ban nãy ở trong phòng đã muốn làm như vậy."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Bấm tay tính, theo tốc độ này của Trì tổng, đêm giao thừa gần như là có thể vào phòng của vợ.+
Trì tổng: Chờ mong (xoa tay) =v=