Đã hơn mười rưỡi đêm, và Nicholas đang ngồi trên cỗ xe ngựa của mình ngoài căn nhà của ngài Edward Malory ở quảng trường Grosvenor, anh đến trễ ba mươi phút so với giờ hẹn, nhưng anh tỏ ra không hề muốn rời khỏi cái xe ngựa của mình.
Anh đã bỏ cuộc chuyện cố đoán xem tất cả những chuyện này là ra sao. Chuyện Anthony Malory mời anh tới sáng nay, anh hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng khi cái cuộc hẹn lúc sáng sớm đó được hoãn lại, anh không còn biết phải nghĩ gì nữua. Anh không thể tưởng tượng ra ông chú Edward đầy vẻ thương gia toan tính của Derek lại đòi đấu súng tay đôi, nhưng nếu không thì việc này nghĩa là gì ? Chết tiệt thật !
Reggie nhìn bóng chiếc xe ngựa từ một ô cửa sổ trên gác, sự căng thẳng giờ đã tăng lên thành nỗi sợ hãi. Anh ta sẽ không khoái việc mà cô đã sắp đặt sẵn thế này đâu. Không, chắc chắn là không. Anh ta hẳn đang nghi ngờ tại sao mình lại bị gọi tới đây. Nếu không sao anh ta lại ngần ngại mãi mà không vào nhà?
Ồh, Bác Edward có hơi bị nhiều điều để nói về Quý ngài Montieth, nhấn mạnh rằng cô biết chính xác cô đang để mình rơi vào chuyện gì. Ông đã biết về gia đình Eden nhiều năm qua, và thật ra từng là bạn rất thân với cha của Nicolas nữa. Thế nên giờ thì Reggie biết hết mọi chuyện rồi, kể cả câu chuyện về những người phụ nữ trẻ khác mà anh ta từng lôi vào các vụ tai tiếng, chỉ vì họ đủ yếu đuối để chịu thua sự quyến rũ của anh ta. Anh ta là một kẻ vô trách nhiệm, dù bản thân không ý thức được điều đó, anh ta có thể trở nên lạnh lùng và kiêu ngạo, hoặc cáu bẳn. Nét quyến rũ anh ta đưa ra với các quý bà không phải tất cả những gì người đàn ông có thể có. Đúng, cô đã nghe hết mọi chuyện, nhưng điều khiến Cậu Tony kinh hãi nhất, là cô vẫn chẳng hề thay đổi ý kiến tẹo nào.
Reggie đang dùng phòng của Amy để nhìn trộm qua cửa sổ, cám ơn ngôi sao may mắn rằng mình ở một mình trên lầu. Mợ Charlotte đã lôi tất cả đám con cái của mình lại, tất cả bọn họ đều phản đối mạnh mẽ, xuống thăm nhà một người bạn ngoài thành Luân Đôn đêm nay. Reggie được cho phép ở lại để có gì cô còn biết số phận mình thay vì phải đợi đến tận ngày hôm sau. Nhưng cô phải ở lại trên lầu và bằng mọi giá không được tham gia gì hết. Cậu Tony đã rất cứng rắn về chuyện này. Kể cả khi cô có nghe thấy trời sập dưới nhà, cô cũng không được phép bén mảng xuống đó.
Nicholas được giúp gỡ mũ và găng tay trước khi được đưa tới phòng khác. Căn nhà khiến anh ngạc nhiên vì bên trong nó lớn hơn là cảm giác khi người ta nhìn từ bên ngoài. Anh biết rằng Edward Malory có vài đứa con, và căn nhà chắc chắn phải đủ lớn để chứa một đại gia đình. Hai tầng trên cùng chắc toàn phòng ngủ, anh nghĩ, và tầng dưới này rõ ràng đủ lớn để chứa nguyên phòng khiêu vũ ấy chứ.
"Họ đang chờ, thưa ngài," Viên quản gia thông báo khi họ tới cửa phòng khách. Không một tí biểu cảm nào lộ ra trên gương mặt ông ta, nhưng giọng nói thì rõ ràng đầy bất bình. Nicholas gần như phá lên cười khúc khích. Anh biết anh đến trễ mà.
Tuy nhiên, mọi tâm trạng vui vẻ biến mất khi viên quản gia mở cánh cửa rồi đóng nó lại sau lưng Nicholas. Trên một chiếc tràng kỷ màu kem là Eleanor Marston, dì Ellie không chồng của hắn; và ngồi cạnh bà ấy, Rebecca Eden, bà nội tuyệt vời của hắn. Lúc này đây, bà trông như thể sẵn sàng gọi sự phẫn nộ của Chúa giáng xuống đầu hắn ấy.
Ra vậy. Anh đang được gọi lên đoạn đầu đài phải không? Bị trách cứ bởi cả hai gia đình hắn lẫn gia đình Regina chăng? Điều duy nhất khiến anh ngạc nhiên là họ không mời nốt "mẹ" hắn, Miriam đến cho rồi. Bà ta hẳn sẽ khoái vụ này ghê lắm!
"Cuối cùng thì mày cũng gom đủ dũng cảm bước vào đây hả thằng vô lại kia?" Bà phu nhân già bắt đầu không báo trước.
"Rebecca!" Eleanor khẽ nhắc nhở.
Nicholas mỉm cười. Anh biết bà nội mình không nghi ngờ gì về tâm lý anh hơn chính anh cả. Bà đơn giản chỉ là muốn anh xù lông lên tí chút thôi. Dì Ellie thì luôn nhanh chóng bảo vệ anh, Chúa phù hộ bà. Bà là người duy nhất trên đời dám cả gan la rầy vị phu nhân lớn nhất kia thôi. Dì Ellie đã sống và làm bạn đồng hành với bà già ấy hơn hai mươi năm nay rồi, và hắn luôn ngạc nhiên trước sức chịu đựng của dì, vì bà nội hắn là một vị bạo chúa chính gốc, luôn điều khiển mọi thứ dưới bàn tay sắt của mình.
Cách đây cũng lâu rồi, Eleanor từng sống với chị mình, Miriam và anh rể, Charles Eden ở Silverley, trong vài năm đầu cuộc hôn nhân của cha mẹ Nicholas, trước khi anh ra đời. Nhưng những vụ mâu thuẫn vặt vãnh giữa hai chị em đã đẩy Ellie về sống với cha mẹ mình. Sau đó bà tới thăm mẹ của Charles, bà Rebecca, hồi đó ở Cornwall. Bà đã ở đó kể từ chuyến thăm viếng ấy, và thường tới Silverley thăm nom những năm qua, nhưng chỉ để thăm nom, không phải để ở lại như trước.
"Bà có khỏe không thưa bà?" Anh hỏi bà nội.
"Cứ như là mày thèm quan tâm xem bà có khỏe không ấy," Bà đáp lại. "Năm nào bà cũng tới Luân Đôn vào thời gian này phải không?" Bà hòi lại anh.
"Đúng là bà bắt đầu có thói quen đó rồi ạ."
"Nhưng mày đã bao giờ tới thăm bà lần nào từ khi bà tới đây chưa hả?"
"Cháu chả gặp bà ở Cornwall hồi tháng trước đấy thôi." Nicholas nhắc nhở bà mình.
"Đó không phải điểm chính." Rồi bà ngả người ra sau và nói tiếp. "Rốt cục lần này mày cũng rơi vào đấy rồi phải không?"
"Có vẻ như thế," Anh trả lời khô khốc, trước khi quay lại đối diện với hai người đàn ông nhà Malory.
Người đàn ông lớn tuổi hơn bước tới chào hắn một cách thân mật. Cao to, tóc vàng, và mắt xanh lá cây, Edward Malory trông chẳng giống em trai mình, Anthony, chút nào, nhưng lại hoàn toàn giống ông anh cả Jason. Ông ta thấp hơn Nicholas, vốn cao 6 feet (khoảng 1m80), khoảng một inch (2,54 cm), nhưng vóc người ông đậm hơn hẳn anh ta.
Người đàn ông nhà Malory thứ hai, trẻ hơn, đứng mọc rễ tại chỗ cạnh lò sười. Đôi mắt xanh da trời sẫm của ông ta dường như chỉ muốn xé xác Nicholas ra. Đôi mắt xanh sống động và mái tóc đen như than của ngài Malory này như muốn nhắc nhở Nicholas rằng Regina Ashton có quan hệ huyết thống máu mủ với Anthony. Thậm chí còn hơn thế. Cô giống Anthony một cách đáng ngạc nhiên, kể cả đôi mắt xếch lên nhẹ nhàng. Chúa ơi, anh tự hỏi, có khi nào Regina là con gái ông ta không nhỉ? Điều đó hẳn có nghĩa là ông ta hẳn đã chơi bời trác táng từ lúc quá là trẻ, nhưng điều đó không phải là không thể xảy ra.
"Chúng ta chưa gặp nhau, Nicholas," Edward Malory tự giới thiệu rồi nói. "Nhưng ta rất thân với cha cậu, Charles, cũng như ta đã quen Rebecca vài năm nay."
"Edward giúp ta đầu tư tiền nong, và làm điều đó khá là tốt." Rebecca giải thích. "Mày không biết điều đó, đúng không thằng vô lại kia?"
Ừhm, vậy điều đó giải thích việc làm sao mà họ có thể vời bà nội hắn đến nhanh chóng như vậy. Sự thân thiết giữa hai gia đình giờ bắt đầu khiến anh căng thẳng.
Edward nói tiếp. "Và ta tin là cậu có quen với cậu em út Anthony của ta chứ?"
"Chúng tôi gặp nhau vài lần ở câu lạc bộ rồi." Nicholas trả lời, và vẫn không thèm tiến về phía Anthony.
Anthony không trả lời anh câu nào, mà chỉ dùng mắt mình như muốn thiêu cháy anh. Ông ta cao bằng Nicholas và vai cũng rộng ngang ngửa anh. Theo Derek nói, ông ta đã nghịch ngợm kể từ năm mười sáu tuổi. Nicholas ngờ rằng trong quá khứ của Anthony hẳn phải có những vụ tai tiếng còn kinh khủng hơn cái vụ xôn xao ngu ngốc với Regina này. Thế thì tại sao Anthony lại phải trông đầy chỉ trích với anh thế cơ chứ?
"Gã đó chỉ muốn chặt đầu mày bỏ lên khay thôi đấy, thằng cháu hư ạ." Bà nội hắn phá vỡ sự im lặng nặng nề trong phòng. Ellie cố suỵt bà im lặng, nhưng bà không để mình bị suỵt dễ dàng thế.
"Cháu biết điều đó thưa bà." Nicholas nói, giờ quay mặt về phía Anthony. "Chúng ta có nên bàn về giờ giấc không thưa ngài?"
Anthony cười khô khốc. "Thề có Chúa, ta thật sự nghĩ chú mày thà thế còn hơn những gì sau đây. Nhưng ta muốn "tiếp đón" chú một cách nồng hậu bao nhiêu đi nữa, thì ta cũng đã hứa để họ xử lý với chú mày trước đã."
Nicholas nhìn quanh những người khác. Sự đồng cảm hiển hiện rõ trong đôi mắt nâu của Ellie, và Edward thì trông có vẻ đầu hàng. Sự căng thẳng của Nicholas bỗng tăng dột biến, và anh lại chăm chú nhìn Anthony lần nữa.
"Thưa ngài," anh nói cứng rắn. "Tôi muốn xử lý với ngài hơn."
"Cháu gái ta muốn làm cách khác mất rồi."
"Cô ấy làm sao cơ?"
"Con bé thật quá tốt bụng." Anthony thở dài. "Nó không muốn thấy chú mày bị thương tổn – chắc do tội nghiệp nhiều hơn." Ông lắc đầu.
"Dù vậy, tôi thật tin rằng..."
"Không, Chúa ơi!" Rebecca gầm lên. "Những vụ đấu súng trước của mày, bà không có mặt để ngăn cản. Nhưng bà sẽ ngăn cản lần này. Thà rằng bà để mày bị tống vào nhà tù trước còn hơn, nhóc ạ; cứ chống mắt mà xem."
Nicholas cố mỉm cười. "Người đàn ông này muốn được thỏa mãn thưa bà. Cháu biết làm sao khác hơn bây giờ?"
"Ngài Anthony đây sẽ sắp xếp việc khác thay vì một trận đấu tay đôi, vì ông ấy yêu cháu gái của mình. Chúng ta phải cảm ơn ông ấy điều đó."
"Chúng ta sao? Thưa bà cháu e là cháu không thấy biết ơn cho lắm."
"Chúng ta vẫn có thể làm mà không cần trí khôn nhảm nhí của mày đấy." Bà nói tiếp. "Mày có thể là một thằng nhóc vô trách nhiệm, kiêu ngạo chết tiệt, nhưng mày vẫn là người cuối cùng của dòng họ Eden. Mày phải có một đứa con kế tự trước khi mày đem cuộc sống của mình vứt vào một trận đấu súng lăng nhăng nào đấy."
Nicholas hơi chùn lại. "Ý kiến chính xác đấy thưa bà. Nhưng sao bà dám chắc là cháu chưa có đứa con nối dõi nào cho bà nhỉ?"
"Bà biết mày khá hơn thế đấy. Dù lúc nào mày cũng trông ra vẻ đang cố làm đầy dân số thế giới, nhưng mày không có thằng nhãi con nào hết. Và dù gì mày cũng thừa biết là bà sẽ không bao giờ chấp nhận đứa nào như thế cả."
"Việc này có cần thiết không hở Rebecca?" Eleanor vội vã hỏi.
"Cần đấy." Người phụ nữ lớn tuổi trả lời, nhìn thẳng vào hai anh em nhà Malory.
"Nicky?" Eleanor gần như cầu khẩn anh, và Nicholas thở dài.
"Thôi được. Cháu thừa nhận là cháu chưa có đứa nhãi con nào, trai gái cũng thế. Bà khá đúng thưa bà. Đấy là một điều mà cháu cẩn thận nhất trên đời."
"Điều duy nhất thì có." (Sao LV iu bà già này quá đi!!)
Anh ta cúi người công nhận điều đó nhưng không trả lời ra miệng. Anh vẫn cư xử một cách lễ độ, thậm chí chán chường, nhưng thật ra trong lòng Nicholas đang rối bời như canh hẹ. Anh luôn khoái những trận chiến ngôn ngữ với bà nội mình khi họ chỉ có một mình, chứ không phải trước mặt mọi người. Bà biết điều đó, và đang tính thả mồi dử anh.
"Ồh, ngồi đi Nicholas." Rebecca thận trọng nói. "Bà mệt mỏi vì phải ngước cổ lên nhìn mày lắm rồi."
"Vậy là việc này sẽ kéo dài chăng?" Anh ngoác miệng ra cười ngây ngô trước khi kéo ghế ngồi trước mặt bà.
"Xin cháu đừng khó tính thế, Nicky." Eleanor lại cầu khẩn lần nữa.
Anh bị bất ngờ hoàn toàn. Ellie mà cũng vậy sao? Bà luôn là người anh có thể trò chuyện cùng, người hiểu sự chua cay ẩn dưới bề mặt cuộc sống của anh. Khi anh lớn lên, bà luôn là bờ vai cho anh khóc. Đã bao lần anh cưỡi ngựa trên con đường dài thăm thẳm từ Hampshire tới Cornwall trong đêm khuya chỉ để gặp bà? Rồi khi anh trưởng thành, bà luôn là người thân cận anh hơn hết thảy. Bà thậm chí không bao giờ mắng mỏ anh về cách sống của anh. Cứ như thể bà hiểu vì sao anh lại làm như thế vậy.
Dĩ nhiên là bà không thể hiểu nổi điều đó. Chỉ có Miriam là biết lý do vì sao anh liều lĩnh như thế, vì sao anh luôn căng thẳng như đi thăng bằng trên dây, không bao giờ dịu lại.
Nicholas nhìn dì mình dịu dàng. Ở tuổi bốn mươi lăm, bà trông vẫn rất xinh đẹp, với những lọn tóc vàng sáng và đôi mắt nâu đầy xúc cảm. Chị gái Miriam của bà đã từng xinh đẹp nhất trong hai chị em, nhưng sự cay đắng đã khiến sắc đẹp của Miriam giảm sút đáng kể. Anh thích nghĩ rằng chính sự tốt bụng của dì Ellie đã giúp bà luôn trẻ đẹp như vậy.
Đây là người phụ nữ anh luôn bí mật coi như mẹ mình trong suốt thời thơ ấu. Gương mặt bà nói với hắn nhiều điều, và suy nghĩ của bà luôn dễ đọc như từ trước tới giờ. Bà rất thương tiếc cho tình trạng khó chịu của anh. Bà luôn cầu mong anh không gây ra chuyện lớn nào. Bà cũng luôn đồng ý với những gì được quyết định sau lưng anh. Nhưng liệu dì Ellie có đứng chung phe với bà nội chống lại anh hay không? Bà chưa bao giờ làm như thế cả. Liệu bà có thật sự nghĩ rằng anh đã cưỡng bức Regina Ashton không nhỉ? Ồh, anh đã có thể quyến rũ cô nàng nếu cô ta đồng ý đấy, nhưng sự thật là anh chưa hề quyến rũ cô ta. Lý trí của anh cũng có thể vượt qua ham muốn kia mà.
"Họ có kể cho dì mọi chuyện chưa, Dì Ellie?" Anh hỏi bà.
"Ta nghĩ là rồi."
"Họ có nói với dì đấy là chuyện nhầm lẫn không ạ?"
"Có."
"Và rằng cháu đã đưa cô ấy về nhà nguyên vẹn chứ?"
"Cũng có."
"Thế dì còn làm gì ở đây nữa?"
Rebêcca nghiêm mặt lại. "Để cho nó yên, thằng vô lại kia. Đâu phải lỗi của con bé mà mày dính líu vào vụ này."
"Chúng ta đều biết do lỗi của ai mà." Giọng nói đầy khinh thường của Anthony vang lên sau lưng anh.
Nicholas cảm thấy quá đủ rồi. "Thế thì vấn đề là gì nào?" Anh hỏi, quay người lại trên ghế nhìn Anthony.
"Cháu cũng biết phải làm gì rồi mà Nicky," Eleanor nói với giọng khiển trách nhẹ nhàng. "Không may mắn là mọi chuyện đã xảy ra. Không ai ở đây tin rằng cháu cố tình làm hại cô gái ấy, nhưng sự thật vẫn là thanh danh của cô ấy đã bị phá hủy không gỡ lại được. Cô ấy không đáng phải chịu sự bêu riếu chê bai đồn đãi chỉ vì một trong những phi vụ phóng túng của cháu đi trật đường rầy. Cháu cũng hiểu điều đó mà phải không?" Bà hít một hơi sâu và dài. "Cháu không thể làm gì khác ngoài việc nhận trách nhiệm về hành động của mình. Cháu phải cưới cô ấy."