Chỉ Mong Chầm Chậm Thích Em

Chương 5

Địa điểm: Phòng thí nghiệm

Mặt đỏ cấp số:★★

Nội dung ghi chép:Mông khỉ đúng là thật chẳng có nhân duyên! Hôm nay trong lớp sinh học, cái trò giải phẫu ếch hiếm hoi khiến mình hứng thú ra trận. Bốn người một tổ đều tự tìm người, vua ẩu đả rất thông mình tới tìm tôi nhờ vả, trong lớp nhanh chóng đa phân xong tổ, chỉ còn dư lại Mông khỉ còn đang xấu hổ không dám mặt dày đi hỏi coi người ta có muốn chứa chấp cô nàng hay không, một người lưu lạc thành cô nhi, thiếu chút nữa rơi vào kết cục bị giáo viên cưỡng chế mất thể diện.

Nhìn cô ấy cũng đáng thương, tôi bảo vua ẩu đả kéo cô nàng qua đây, dù sao cải tổ này đã có một tên phế vật vua ẩu đả rồi, thêm cô nàng vào cũng chẳng nhiều hơn là bao—- đây là ý tưởng trong đáy lòng tôi lúc ấy.

Nhưng mà, lúc thật sự bắt tay vào giải phẫu, Mông khỉ lại ngoài dự đoán của tôi. Đám nữ sinh bị làm cho sợ đến thét chói tai, cô nàng lại rất trấn định, thậm chí còn hữu dụng hơn vua ẩu đả, cầm con ếch đang sống sờ sờ lên, chính xác ghim lại tứ chi để cho tôi động dao, ừ.. hai chúng tôi coi như hợp tác chặt chẽ đi!

Buổi giải phẫu ếch này không khỏi khiến cho tôi nhìn cô nàng này với con mắt khác, Mông khỉ đúng là đối tượng quan sát thú vị ha!

*****

"Anh hai, cám ơn anh!" 4 giờ sáng, cổng lớn của bệnh viện Trường hoa, Thủy Diễm nhận lấy bánh quẩy nướng anh trai đem tới, dưới tròng mắt xinh đẹp có một quầng thâm màu xanh nhạt mệt mỏi, nhưng khóe miệng lại cong lên một nụ cười thỏa mãn nhè nhẹ.

"Tình trạng Mạnh Hải thế nào?" Nhẹ giọng hỏi, Thủy Thần rất quan tâm đến em gái.

"Tốt lắm!" Gật đầu một cái, nụ cười của Thủy Diễm càng thêm đậm, "Thời gian giải phẫu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ấy tỉnh dậy giữa đêm mà kêu đói, nói muốn ăn bánh quẩy nướng, cho nên mới phải làm phiền anh mua giúp em."

"Phiền toái cái gì?" Thấp giọng trách, sau đó lại cười nhạt vỗ vỗ vai cô gái. "Đừng có chỉ chăm chăm chú ý đến thằng nhóc kia, thân thể mình cũng phải tự chăm sóc cho tốt."

"Em biết." Thủy Diễm cười khẽ. Anh em bọn họ mặc dù tính tình có hơi lãnh đạm, nhưng tình anh em cho tới giờ chưa từng thiếu.

"Mau vào cho chồng ăn no đi! Người bệnh phế nhân kia không chừng đang kêu oa oa vì em ra ngoài lâu ấy." Một chút lòng đồng cảm cũng không có, lúc thục giục em gái đi vào, còn không quên chọc ngoáy bệnh nhân.

Buồn cười cười một tiếng, Thủy Diễm bị anh trai đẩy, xách theo bánh quẩy nướng nhanh chóng đi vào trong viện, chuẩn bị đút cho người yêu khó khăn lắm mới lấy lại khẩu vị.

Quả nhiên... là nữ!

Đợi bên trong chiếc xe màu bạc đổ bên đường, Lâm Dĩ Trân xuyên qua cửa sổ xe nhìn đôi nam nữ đang đứng nói chuyện với nhau cách đó mười mét ở cổng bệnh viện, không khỏi vì suy đoán chính xác của bản thân mà mất mát.

Đó là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng, khí chất thanh thanh lạnh lạnh rất giống Thủy Thần, cảm giác vô cùng hấp dẫn người khác, khó trách có thể chiếm vị trí quan trọng trong lòng Thủy Thần.

Lâm Dĩ Trân kinh ngạc nhìn Thủy Thần thân mật vỗ vai cô gái, khóe miệng cong lên không biết đang nói gì với cô ta, sau đó khẽ đẩy cô gái đó, nhìn cô ta vào bệnh viện xong, mới chậm rãi đi ra xe.

Chỉ chốc lát sau, khi Thủy Thần trở lại ghế lái, mới khởi động xe lên đường được không lâu, liếc thấy vẻ mặt có chút chán nản của cô, lập tức không khỏi nhíu mày ——-

"Mông khỉ, tôi không để cậu đói bụng đấy chứ?" Vừa nãy bọn họ đến quán Vĩnh Hòa ăn no nê rồi mới đến đây, hơn nữa miệng thì nói là cô mời, thực tế ra người trả tiền là hắn, cô còn không hài lòng cái gì?

"Không có, không có mà!" Vội vàng lắc đầu.

"Vậy cậu trưng cái mặt mướp đắng đó cho ai nhìn?" Lạnh lùng trào phúng.

"Tôi, tôi nào có!" Vội vàng phủ nhận, nhanh chóng chỉnh trang lại vẻ mặt, nhưng da mặt mỏng chẳng xài được chút nào đã đỏ bừng lên.

Cái cô Mông khỉ này lại đỏ mặt gì chứ?


Nhàn nhạt dò xét một cái, Thủy Thần cảm thấy thú vị, nhưng trên mặt vẫn không lộ chút gì như cũ, nhàn nhạt mở miệng: "Còn 『sớm 』, cả đêm cậu không ngủ, tôi đưa cậu về ngủ bù vậy!"

"Ừm!" Thấp giọng đáp nhẹ, cẩn thận tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nghiêng đang chuyên chú lái xe của hắn, cảm giác mất mát tràn ngập trong lòng khiến cho cô không nhịn được mà thốt lên hỏi: "Vị tiểu thư lúc nãy kia là người rất quan trọng với cậu sao?" Thốt ra xong, lập tức kinh hãi thấy mình đang nói cái gì, thoáng chốc mặt đỏ lên cúi đầu, lúng túng không biết nên như thế nào cho phải.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hỏi chuyện kỳ quái này cũng quá dò hỏi riêng tư của người khác, hắn nhất định se cảm thấy cô thật quái dị.

Sao vậy? Cô ấy để ý?

Tâm trạng bỗng dưng rất tốt, nhưng nét mặt Thủy Thần vẫn không chút lăn tăn. "Coi như vậy!" A a, em gái ruột đương nhiên là người quan trọng trong lòng rồi, hắn cũng đâu có nói láo.

"Oh!" Lấy được đáp án xác định, cả ngực Lâm Dĩ Trân tràn ngập buồn bực, ngay sau đó lại nhớ đến lúc trước hắn có nói mình không có bạn gái, nói cách khác vị tiểu thư xinh đẹp lạnh lùng kia thật ra thì chưa đạt tới vị trí bạn gái của hắn, phải không?

Vậy, vậy cô vẫn cón có cơ hội, phải không?

Nếu thích anh ta, thì phát động thế công, chủ động theo đuổi đi...

Bỗng dưng, tiếng khích lệ của đồng nghiệp Hoàng Y Đình vang lên trong đầu, cô không nhịn được lại len lén liếc hắn một cái, mặt càng thêm nóng rực...

Chủ động theo đuổi ư...

Trước kia, cô từng bị hắn ngay cả lộ diện cũng cự tuyệt, bây giờ, cô có thể chủ động theo đuổi hắn lần nữa sao? Có thể không?

Hơn mười năm cách biệt, gặp lại nhau lần nữa, cảm giác đối với hắn vẫn như lúc ban đầu....

Mặc kệ đi! Cứ, cứ một lần nữa ra trận đi! Cùng lắm... cùng lắm là bị cự tuyệt lần nữa mà thôi, cũng chẳng có gì ghê ghớm, dù sao cô cũng đâu phải chưa bị cự tuyệt qua bao giờ.

Quyết định! Chủ động xuất kích!

Năm giờ chiều.

Sau khi giải phẫu xong thi thể của cô gái, Thủy Thần bước tới bãi đồ xe, chuẩn bị lái xe rời đi, chỉ thấy một anh chàng cảnh sát nhiệt tình nhanh chóng chui ra từ trong cái xe vừa mới đỗ, vừa nhìn thấy hắn, đã vui vẻ vọt tới.

"Tú tài huynh, may mà bấm giờ chính xác, không để cậu chạy mất!" Vương Chí Cương cười toe toét hưng phấn, rất đắc ý với sự "Thần toán" của bản thân.

"Tìm tôi làm gì?" Nhàn nhạt liếc lại một cái, Thủy Thần đã hai ngày hai đêm không ngủ, giờ đang trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi, đang định trở về ngủ bù, nếu không muốn gặp chuyện, tốt nhất đừng có phiền đến hắn.

"Cái này! Cái này!" Kích động giơ báo cảo kiểm nghiệm trong tay lên, Vương Chí Cương thần thái sáng lạn, "Cậu nói trúng rồi đấy! Số máu kia không phải của người chết, nói cách khác, chúng ta gần như có thể xác định đây là một vụ án giết người.’ Hiện trường án mạng, có vết máu của người thứ hai, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là có vấn đề.

Nhướn nhướn mày, Thủy Thần cầm lấy báo cáo kiểm nghiệm lật qua xem....

Ừm... Quả nhiên như hắn nghĩ! Nhóm máu của người chết là O, mà vũng máu hắn cảm thấy nghi ngờ đưa đi kiểm nghiệm kia là nhóm A, đây chứng tỏ lúc án mạng xảy ra, hiện trường nhất định không chỉ có một mình người chết.

"Như thế nào?" Thấy hắn nhìn báo cáo cúi đầu trầm tư, Vương Chí Cương lo lắng hỏi ý kiến.

"Còn thế nào nữa?" Lạnh lùng liếc xéo một cái, Thủy Thần giễu cợt nói: "Bắt hung thủ, nếu không cậu định thế nào?" Cậu ta làm cảnh sát để làm cảnh chắc?

"Nhức đầu lắm ấy!" Gãi gãi đầu, Vương Chí Cương than thở. "Hiện trường trừ vũng máu kia, không tìm được bất cứ dấu vân tay hay chứng cứ gì liên quan đến hung thủ, nếu muốn so sánh cũng không thể so sánh với ai. Còn có, căn cứ vào lời khai của bạn cùng phòng người chết, tình trạng quan hệ của người chết rất đơn giản, không có bạn trai, tiền của trong nhà cũng không tổn thất, cho nên đại khái có thể loại bỏ giết vì tình, giết vì tiền, báo thù, chỉ còn lại.... bị cưỡng gian rồi giết?" Ánh mắt mong mỏi nhìn về phía pháp y đại nhân, hy vọng cầu được đáp án từ hắn.

"Thật đáng tiếc!" Cong lên một vệt cười quỷ quyệt, Thủy Thần rất xấu bụng phá hủy hy vọng của cậu ta, "âm đ*o người chết không có tinh dịch của nam."

"Khốn thật!" Không nhịn được chửi tục, tâm trạng của Vương Chí Cương cực xấu bắt đầu lảm nhảm. "Ý cậu là người chết không phải bị cưỡng gian rồi giết chết sao? Tôi còn đang định lôi mấy thằng có tiền sự tội cưỡng gian xách tới thẩm vấn một chút, so DNA."

"Tôi cũng đâu có nói vậy!"

"Này! Tú tài huynh, có gì thì nói toẹt ra đi, đừng có mà chơi trò bí hiểm với tôi." Nghe ra pháp y đại nhân hình như có ý tưởng khác, Vương Chí Cương không nhịn được khinh bỉ trừng một cái.

Thật là! Có gì thì cứ nói thẳng ra, sao lần nào cũng chơi cái trò "Quanh co lòng vòng bảy ngoặt tám cong" như vậy? Hắn tự biết mình đần độn, không có cái thể loại đầu óc nghe là hiểu kia!

"Về phương hướng cưỡng gian rồi giết này, cậu vẫn có thể tiếp tục theo đuổi." Nghĩ tới nghĩ lui, Thủy Thần vẫn thấy khả năng này rất cao. Mặc dù người chết quần áo chỉnh tề, cũng không có thu được dấu vết của tinh dịch, nhưng không hiểu tại sao, hắn vẫn cảm thấy đây có vấn đề, nhưng mấu chốt vấn đề ở đâu, hắn vẫn chưa có nghĩ ra.


"Cậu cũng cảm thấy nên điều tra theo hướng này! Quả nhiên chúng ta là anh hùng cùng chung lý tưởng!" Xoa xoa cằm, Vương Chí Cương rất vui vẻ vì hắn nhất trí với suy nghĩ của mình.

Ai anh hùng cùng chung lý tưởng với cậu ta chứ? Bị liệt vào cùng một đẳng cấp với cậu ta, căn bản chính là một loại sỉ nhục có được không!

Thủy Thần hé môi cười lạnh, đang muốn giễu cợt mấy câu, tiếng chuông điện thoại quỷ quái lại vang lên.

Biến thái chết tiệt, không đổi lại cái nhạc chuông khác được sao?

Vương Chí Cương nghe mà nổi hết cả da gà, nhưng mà bởi vì đã có kinh nghiệm một lần, cho nên cũng không bị hù dọa mấy.

Lười phải để ý đến ánh mắt căm giận của cậu ta đang bắn tới, Thủy Thần nhận điện thoại ——-

"A lô?"

"Ách... Tôi.. tôi là... là...."

"Tôi biết cậu là Mông khỉ, chuyện gì?" Nghe thấy giọng nữ lắp bắp quen thuộc, ánh mắt sâu thẳm chợt lóe, môi mỏng mơ hồ cong lên một nụ cười.

A.... Cô nàng hay xấu hổ lại hướng nội này ngủ bù rồi gọi điện thoại tìm hắn? Không tệ! Có tiến bộ!

"Cậu, cậu ăn tối chưa?"

"Vẫn chưa!" Mới có năm giờ, ai lại đi ăn tối sớm vậy chứ?

"Vậy, vậy tôi... tôi cũng chưa ăn, có muốn... đi ăn... cùng nhau không?"

"Được! Cậu nấu, lát nữa tôi qua chỗ cậu." Dứt lời, không đợi đối phương đáp lại, trực tiếp tắt máy, khiến cho người ta ngay cả cơ hội gọi lại thay đổi cũng không có.

Một bên, nhìn hắn nói chuyện điện thoại xong, Vương Chí Cương lập tức cười gian sáp lại gần, dùng giọng điệu rất chi là bát quái hỏi thăm: "Tú tài huynh, cậu với Mông khỉ quen thân như vậy từ lúc nào hử?" Không ngờ cái tên Thủy Thần này tay chân nhanh nhẹn như vậy, đúng là chân nhân bất lộ tưởng mà!

"Cậu là tàu chiến trên biển Thái Bình Dương sao?" Lạnh lùng liếc một cái, mở cửa xe ngồi xuống, ngay sau đó đột nhiên giễu cợt.

"Ý gì?" Không hiểu, bàn tay tinh tinh đập liên hồi lên cửa chiếc xe màu trắng bạc, mãnh liệt yêu cầu được giải đáp.

Trong tiếng đập cửa, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, một câu giễu cợt lạnh lùng phun ra ngoài ——-

"Quản hơi bị rộng đấy!"

Giọng nói rớt lại, chiếc xe trắng bạc vội vã phóng đi, lưu lại một anh chàng cảnh sát không ngừng lẩm bẩm....

"Sao cứ nhất định phải là tàu chiến trên biển Thái Bình Dương chứ? Cảnh sát cũng quản được rất rộng mà...."

Sao, sao lại thành như vậy?

Nhìn chằm chằm điện thoại trong tay đã ngắt chỉ còn tiếng tút tút, Lâm Dĩ Trân mở to mắt.

Đúng vậy! Cô muốn chủ động xuất kích, cho nên mới gọi điện thoại, nhưng... nhưng cô là muốn hẹn hắn đi ra ngoài tới chỗ nào có ánh đèn lung linh, không khí tươi đẹp ăn một bữa tối, mà không phải để hắn trực tiếp đánh thẳng đến cái phòng trọ bé tẹo này của cô!

Một lát nữa thôi, hắn sẽ đến cái tổ nhỏ của cô...

Tới cái tổ nhỏ này của cô....

"Oa ———" Giống như nghĩ đến thứ gì, cô nhảy lên, gấp đến độ quay vòng vòng dọn dẹp căn nhà nhỏ có chút lộn xộn, hoảng đến mức thét chói tai: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Anh ấy muốn tới, mình còn chưa có thời gian dọn dẹp mà! Như vậy làm sao mà gặp người được..."

Ô... sao lại như vậy chứ? Chỗ của con gái, luôn có mấy thứ đồ không tiện để đàn ông thấy, hắn "đánh úp bất ngờ" như vậy, kiểu gì cũng nên nói trước một ngày, để cô có thời gian mà thu dọn chứ!

Ô... Nào có ai nói tới là tới? Hoàn toàn không cho cô có thời gian chuẩn bị!

Vừa kêu thảm thiết, vừa vội vàng sửa sang lại, đang trong lúc hỗn loạn, mười phút sau, tiếng chuông cửa vang lên.

Đến rồi!


Cuống quít cầm thứ đồ linh tinh cuối cùng trong tay nhét xuống gầm bàn, cô gẩy gẩy mái tóc xoăn xõa tung, thở gấp gáp nhanh chóng mở cửa.

"Cậu, cậu tới rồi!" Nhìn người đàn ông cao ráo đứng bên cửa, cô không nhịn được mà đỏ mặt.

Nhìn chằm chằm cô, chân mày Thủy Thần nhíu lại, mở miệng đã lạnh lùng quở trách: "Chưa biết người đến là ai đã mở cửa, cậu cảm thấy trị an chưa đủ tệ hay sao?" Một cô gái độc thân thuê nhà bên ngoài, càng phải chú ý an toàn phòng hộ mới đúng, sao cô ấy lại sơ ý như vậy chứ?

Hắn, hắn đang lo lắng cho cô sao?

Mặt cười lại càng thêm nóng bừng đỏ ửng, đáy lòng có chút vui mừng vì được quan tâm, Lâm Dĩ Trân thân là chủ nhà mà còn bị mắng không giấu được nụ cười trên khóe miệng, lắp bắp nói xin lỗi: "Đúng vậy, thật xin lỗi!"

"Ngu ngốc!" Không khách khí giơ tay lên dùng sức búng lên vành tai trắng nõn một cái, sau khi nghe được tiếng kêu đau khe khẽ xong, mới hài lòng liếc xéo một cái. "Sao hả? Bên trong có chứa người chết, không dám cho tôi vào?"

"Không có! Không có!" Vội vàng lắc đầu, phát hiện mình đúng là chưa mời hắn vào nhà, Lâm Dĩ Trân không khỏi lúng túng, vội vàng nghiêng người tránh ra. "Mời, mời vào!"

"Ừ." Thân là khách, lại chẳng khác nào Đại thiếu gia vậy, đi vào nhà cô, Thủy Thần không chút dấu vết nhìn quanh một vòng... Được, rất tốt! Không có dấu hiệu gì của đàn ông lưu lại.

Đóng cửa lại, Lâm Dĩ Trân nhắm mắt theo đuôi đi sát phía sau hắn, cuối cùng sau khi Đại thiếu gia tự động ngồi xuống trên ghế sô pha xong, cô mới đỏ mặt hồi hộp lên tiếng ——-

"Cậu muốn ăn gì? Tôi đi làm!" Vậy mà lại có cơ hội nấu cho hắn ăn, đây là chuyện cô nằm mơ cũng không nghĩ đến nha! Ô... Thật cảm động mà!

"Mãn Hãn toàn tịch*!" Rất cản đảm cũng rất ác liệt ném ra thực đơn.

"A?" Sững sờ, ngốc ba giây, cuối cùng lắp bắp nhỏ giọng giải thích. "Cái này... sợ rằng có chút... có chút khó..." Đừng nói là tay nghề cô chưa đủ để đạt tới trình độ Bếp Thần, ngay cả cái tủ lạnh nhỏ cũng không có đủ nguyên liệu để mà làm Mãn Hán toàn tịch.

* Mãn Hán toàn tịch: Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và trong lịch sử Trung Hoa, bao gồm 108 món ăn độc đáo của nhà Thanh và văn hóa người Hán, được tổ chức trong suốt 3 ngày và 6 bữa tiệc.

"Nếu biết không thể tôi muốn ăn gì thì nấu cái đó, thì cậu còn hỏi thừa như vậy làm gì? Bên trong tủ lạnh còn thừa lại cái gì, tùy tiện nấu tôi cũng miễn cưỡng nuốt vào bụng." Liếc ngang giễu cợt, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười.

A... Mông khỉ này đúng thật là thật thà, chẳng trách hắn lúc nào cũng muốn bắt nạt cô.

Nếu có người dám nói với hắn muốn ăn Mãn hán toàn tịch, hắn nhất định sẽ không keo kiệt chút nào lấy ra một bát mì ăn liền —– chú ý! Trên vỏ có in bốn chữ "Mãn hán toàn tịch" to oành —- đập vào mặt tên kia.

Hắn... có phải không muốn khiến cô phiền toái, muốn nói là khách tùy theo chủ đúng không!

Rõ ràng là ý muốn săn sóc, lại cố tình dùng phương thức bết bát như vậy để biểu đạt, hắn.. quả nhiên biến thái toàn tập.

Trong lòng biết dưới ngôn ngữ ác độc của hắn là sự quan tâm, Lâm Dĩ Trân vừa ức vừa xấu hổ, khuôn mặt hồng hồng xinh xắn có chút ý cười vui mừng, lưu lại một câu "Tôi đi nấu bữa tối" xong, liền nhanh chóng lủi vào trong phòng bếp xinh xinh, muốn thi triển thân thủ để cho hắn thưởng thức những món ăn ngon nhất sở trường của mình.

Mắt thấy thân hình mảnh mai đi vào căn bếp nho nhỏ được ngăn ra, Thủy Thần đầu tiên là mệt mỏi nhắm mắt bóp sống mũi, sau đó lại mở mắt ra, tầm mắt rất "Tự động" rơi vào một chiếc giường thoạt nhìn rất mềm mại, rất thư thái, sau đó lại nhìn chiếc ghế sô pha nhỏ bên dưới.

Khỏi cần phải nói, người ngu hơn cũng biết, nhất định là ngủ trên cái giường lớn kia sẽ ngon hơn, cho nên... hắn đương nhiên sẽ không ngu hơn cả một tên ngốc.

Còn nữa, hắn đã hai ngày một đêm không ngủ, đúng là rất mệt mỏi! Mà người mệt mỏi, phải có quyền được đãi ngộ tốt hơn chứ đúng không?

Nằm một lát! Chỉ nằm một lát thôi! Hắn chỉ cần thừa dịp cô đang nấu ăn, lên đó mượn nằm một lát thôi là được.... thật sự một tí thôi mà....

Hắn... ngủ thiếp đi!

Nhìn chằm chằm người đàn ông không ho he tiếng nào đã lăn lên nằm trên giường mình ngủ ngon lành, Lâm Dĩ Trân không biết nên nói gì...

Hắn đang ngủ trên cái giường mình nằm mỗi ngày kìa....

Lại nghĩ đến mình coi như cùng hắn có quan hệ "Cùng giường cùng ngủ ", gò má mịn màng của cô lại đỏ lên, trái tim lại tự động nhảy lên thình thịch.

Hắn chắc là thực sự mệt mỏi, nếu không sẽ không ngủ trầm như vậy!

Nhìn vẻ mặt say ngủ thanh lãnh tuấn giật trên giường, Lâm Dĩ Trân một lúc lâu cũng không dời mắt nổi, chỉ có thể đỏ mặt đỏ tai ngơ ngẩn nhìn, mãi đến một lúc lâu sau, cô mới đột nhiên hồi hồn ngầm bực vỗ mình một cái, động tác nhẹ nhàng khe khẽ đắp chăn mỏng lên cho hắn, tránh cho lạnh.

A... Cứ để hắn ngủ đi! Về phần bữa tối đã nấu xong xuôi, chờ hắn tỉnh dậy rồi ăn cũng không muộn.

Khẽ mỉm cười, cô rời khỏi giường, cũng không dám mở ti vi, sợ sẽ làm ầm ĩ đến hắn, vậy nên cầm một cuốn sách lên lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon xem.


Bên trong căn phòng nhỏ, không khí yên tĩnh, thời gian trôi qua từng phút từng giây, không biết qua bao lâu, khi Thủy Thần chuyển mình tỉnh dậy, lúc ý thức còn đang mơ hồ, một giọng nói e lệ mềm mại nhẹ nhàng vang lên.

"Cậu tỉnh rồi?" Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng xột xoạt, Lâm Dĩ Trân quay đầu thấy hắn đột nhiên chuyển mình ngồi dậy, lập tức vội vàng hỏi thăm.

Nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, Thủy Thần cuối cùng cũng nhớ ra mình bò lên giường cô, định lợi dụng thời gian rảnh rỗi nằm một tí, ai ngờ....

"Tôi ngủ quên?" Tuy là câu hỏi, giọng điệu cũng là khẳng định.

"Ừ." Nhớ tới mình lúc nãy nhìn hắn ngủ mà thất thần, Lâm Dĩ Trân không tự chủ được mà đỏ mặt. Thật may là hắn không biết, nếu không mình làm sao còn mặt mũi gặp người ta?

"Tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Chắc tầm 2, 3 tiếng!" Lâm Dĩ Trân cũng không xác định, vội vàng nhìn đồng hồ trên tường, mới phát hiện đã hơn tám giờ tối.

"Sao không đánh thức tôi?" Nhìn theo tầm mắt cô, Thủy Thần biết mình ít nhất ngủ gần ba tiếng.

"Tôi, tôi thấy cậu giống như mệt chết được, liền... liền nghĩ để cho cậu ngủ một lát..." Có chút bối rối, sợ hắn trách cứ. "Sao vậy? Cậu có việc hả?" Cô không phải hại hắn bỏ qua mất cuộc hẹn quan trọng nào chứ?

"Không có!" Lắc đầu, mắt đẹp nheo lại. "Bữa tối đâu? Cậu ăn chưa?"

"Tôi nấu xong rồi, chờ ăn cùng với cậu!" Giống như nghĩ ra chuyện gì, cô nhảy lên, vội vội vàng vàng bưng mấy đĩa thức ăn trên bàn chạy lại phòng bếp. "Đồ ăn nguội rồi, tôi đi hâm nóng, nhanh ấy mà, cậu chờ một chút."

Sớm đã đoán cô khẳng định sẽ nhịn đói chờ hắn tỉnh lại cùng nhau ăn, Thủy Thần không khỏi ngầm bực, đứng dậy xuống giường ngồi lên ghế sa lon, liếc ngang liếc xéo trừng bóng dáng bận rộn lấp ló phía sau tấm rèm, ngay sau đó nghĩ đến địa vị của mình trong lòng cô, môi mỏng không khỏi lại cong lên.

Thôi cho qua! Mông khỉ này cũng đâu phải ngốc như vậy có ngày hôm nay, hắn không phải đã sớm đoán được.

Vuốt lại mái tóc hơi xộc xệch, hắn cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười kia, không có ý châm biếm lạnh lùng như thói quen thường ngày, trái lại cực kỳ chân thành đẹp mắt.

Quả nhiên là rất mau! Không đến mười phút, Lâm Dĩ Trân đã bưng một đống đồ ăn được hâm nóng ra ngoài, vẻ mặt ngượng ngùng hồi hộp chờ hắn cầm đũa, nói ra những lời bình luận có thể sẽ rất ác độc.

"Quá nhạt!" Mới gắp một miếng cải xào bỏ vào miệng, quả nhiên không biết cảm tạ chút nào phê bình.

Thủy Thần liếc nhìn vẻ chán nản trong nháy mắt của cô một cái, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một tia cười trêu cợt, ngay sau đó chẳng chậm chẳng nhanh lên tiếng. "Nhưng mà vừa lúc hợp khẩu vị của tôi."

"Phải, phải không?" Giống như bóng đèn vậy, khuôn mặt xinh xắn trong nháy mắt sáng bừng, cô lộ ra nụ cười vui vẻ ngượng ngùng: "Vậy, cậu ăn nhiều một chút, nếu mà thích, tôi có thể đi xào thêm một chút..."

"Không cần!" Vươn tay kéo thân thể mềm mại của cô đang muốn chạy đi phòng bếp thể hiện sở trường lần nữa, Thủy Thần hất cằm về chiếc ghế đối diện. "Ngồi xuống, cùng nhau ăn."

"Được, được!" Gật đầu mãnh liệt, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đến mức đỏ bừng, Lâm Dĩ Trân nhanh chóng ngồi xuống chỗ đối diện hắn, trái tim như chú nai con nhảy nhót loạn xạ.

Vừa ăn cơm, vừa quan sát khuôn mặt hồng toàn tập của cô, Thủy Thần vừa thấy buồn cười lại không nhịn được thất vọng. Aiz... cái tật xấu hễ nhìn hắn là đỏ mặt này của Mông khỉ đúng là không có thuốc chữa, nhưng mà... không sao, dù sao hắn cũng cảm thấy thật thú vị.

Chẳng qua là... vì sao vẫn chỉ có bốn sao nhỉ?, Chậc! Phải cố gắng lên! Hắn đang mong đợi dáng vẻ lúc cô đạt được năm ngôi sao đây!

Thật là sung sướng, thật vui vẻ, thật cảm động mà....

Hắn ngủ trên giường của cô, ăn thức ăn cô nấu, cảm giác giống như là quan hệ bạn trai bạn gái thân thiết vậy, khiến cho cô thực sự không thể tin được đây là sự thật.

Nếu như lần đầu tiên chủ động tiến công, mà đã có hiệu quả tốt như vậy, vậy sau này chắc cô cũng có thể thuận lợi chứ đúng không? Nghĩ đến đây, lòng tin của Lâm Dĩ Trân tăng lên không ít, trong lúc dùng bữa, không nhịn được phát động làn sóng tiến công tiếp theo.

"Vậy.... vậy ngày mai cậu có... có rảnh không?" Ô... Ghét quá! Vì sao mỗi lần đối mặt với hắn, cô nói chuyện không thể nào liền mạch được, giống như một đứa ngốc nói lắp vậy?

Vẻ mặt không chút gợn sóng, Thủy Thần nhàn nhạt dò xét khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng một cái, giọng nói khiến cho người ta không nhận ra tâm tư thế nào trả lời. "Có."

Có? Vui mừng ngẩng đầu nhìn hắn, Lâm Dĩ Trân lắp bắp hỏi thăm: "Tôi... tôi ngày mai cũng rảnh, có muốn đi... cùng đi xem phim không?"

Xấu hổ lại hướng nội như cô ấy, bắt đầu phát động thế công theo đuổi sao?

Ánh mắt chợt lóe, môi mỏng cơ hồ như chứa ý cười, Thủy Thần gật đầu. "Có thể!"


Hắn, hắn đồng ý? Không ngờ hắn lại đáp ứng dễ dàng như vậy, Lâm Dĩ Trân thoáng chốc vui vẻ cười đầy mặt.

"Nhưng mà..."

Điều kiện xuất hiện, khuôn mặt tươi cười nhất thời cứng đơ.

"Tôi đã không ra khỏi cửa thì thôi, ra cửa là phải đi cả ngày, cậu sắp xếp được hành trình cả ngày sao?" Lười nhác, nói ra điều kiện sẽ làm cô nàng hay xấu hổ kia vui ngất trời.

Cả, cả ngày?

Vốn chỉ mơ xa là sẽ được cùng nhau xem một bộ phim, không ngờ ngoài ý muốn lại có thể ở cùng với hắn cả một ngày, Lâm Dĩ Trân thật sự cảm thấy nữ thần may mắn đang đứng bên cạnh cô, cảm kích đến mức suýt nữa khóc ra tiếng.

"Không, không thành vấn đề!" E sợ hắn đổi ý, Lâm Dĩ Trân gật đầu mãnh liệt như giã tỏi. "Hành trình tôi sẽ sắp xếp, không thành vấn đề! Không thành vấn đề...."

Nhìn cô một cái, Thủy Thần cố nín cười. A a... Suy nghĩ của cái cô Mông khỉ này thật quá dễ đoán, đích thực khiến cho người ta rất muốn trêu cợt mà!