Chỉ Mình Em

Chương 14

Buổi sáng, lúc Lộ Dao đẩy cửa bước vào thì thấy phòng của Sơ Xuân lộn xộn một đống.
“Có chuyện gì vậy?” Lộ Dao dụi đôi mắt ngái ngủ, “Mình còn thắc mắc sao hôm nay cậu dậy sớm. Không ngờ là thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đâu? Hôm nay có lớp.”


Không phải là cuối tuần hay ngày lễ, không thể đi du lịch, không biết nâng hai vali làm gì.
Sơ Xuân đang cúi đầu lục lọi ngăn kéo.
Ở căn hộ này đã lâu, đồ đạc còn lại cũng không ít, lục lọi một hồi, tìm thấy đồ cũ hồi đi học, cô không thèm nhìn, ném thẳng vào thùng rác.


Lộ Dao đi tới lắc cánh tay Sơ Xuân, “Sao không nói lời nào, cậu thu dọn nhiều đồ như vậy để làm gì……”
Giọng nói vừa dứt, Lộ Dao đột nhiên có phản ứng.
Lần trước Sơ Xuân có nói.
Cô muốn ra nước ngoài khám bệnh?
Còn Tạ Yến thì sao.


Chiếc nhẫn vẫn ở đó, màn cầu hôn gì đó còn chưa bắt đầu.


“Những thứ bên này rất có giá trị, cậu tìm cơ hội để quyên góp chúng nhé.” Sơ Xuân chuyển ngữ trên di động, đồng thời chỉ tay vào đồ dưới đất, “Mấy thứ này là những món đồ chơi nhỏ mà mình mua trước đây, tất cả đều mới, có thể tặng cho trẻ em trong lớp.”


Lộ Dao: “Cậu phải đi hở?”
Sơ Xuân gật đầu.
Lộ Dao: “Vậy……”
Sơ Xuân: “Mình nói với mẹ rồi.”
Lộ Dao há to miệng, thật lâu không khép lại.
Ngày hôm qua nhìn Trình Vãn Tĩnh bị lạnh lẽo, Lộ Dao rất vui vẻ, sao mọi chuyện đột nhiên trở nên thế này.


“Còn Tạ Yến thì sao?” Cô không nhịn được nên hỏi.
“Trở về rồi nói sau.” Sơ Xuân chuyển ngữ, “Bây giờ mình chỉ muốn mở miệng nói chuyện, vẫn luôn luôn muốn.”


Đặc biệt lúc Trình Vãn Tĩnh nói rằng cô không thể sánh vai với Tạ Yến, khi đó, cô rất muốn lên tiếng đánh vào mặt Trình Vãn Tĩnh.


“Nhưng mà, đây là hai chuyện khác nhau, cho dù không thể nói, cậu và Tạ Yến cũng có thể……” Dừng một chút, Lộ Dao nhìn sự ảm đạm trong mắt Sơ Xuân, “Cậu không cho rằng Tạ Yến ghét bỏ cậu chứ, làm sao có khả năng, anh ấy không phải là loại người như vậy.”


“Không liên quan đến anh ấy, mình chỉ muốn trở thành người bình thường.”
“Vậy…… cũng tốt.”
Cho dù Sơ Xuân lựa chọn thế nào, Lộ Dao đều ủng hộ, chẳng qua bởi vì không thể cầu hôn nên cảm thấy hơi tiếc nuối.


Nhưng tính tình của cô nàng này vẫn luôn như vậy, không cố chấp gì cả, Lộ Dao nhàn nhạt thở dài, giúp cô thu dọn phòng.
Hai vali của Sơ Xuân không phải để đựng hành lý, mà chứa tất cả đồ cô chuẩn bị đưa ra ngoài.


Về phần quần áo và trang sức, cô không mang theo, nhẫn cầu hôn mới mua vẫn ở trong hộp không nhúc nhích.
Đi rất vội vàng, Sơ Xuân còn nhiều việc phải làm.
Đến viện dưỡng lão để thăm bà nội, đến trường từ chức, còn muốn đi quyên góp đồ trang sức.


Bà nội đã già, bị bệnh nên luôn ở trong viện dưỡng lão cao cấp, có y tá chuyên nghiệp chăm sóc, xung quanh còn có các ông bà cụ cùng tuổi, sống ở đây một mình cũng không cảm thấy cô đơn.
Bà nội không biết chuyện của nhà họ Sơ, Sơ Xuân cũng không nói, ra hiệu cho biết mình phải ra ngoài khám bệnh.


Bà nội hiền lành gật đầu, “Con lên đường bình an, trở về sớm chút.”
Tuy bà đã già, trí nhớ kém, nhưng lại nhớ rất rõ ngôn ngữ ký hiệu, điều này không khỏi khiến Sơ Xuân thổn thức, trước khi đi cô dặn dò y tá, rồi gia hạn chi phí nằm viện cho bà nội.


Đến trường Triều Dương, vào lớp học cô dạy chung với Lộ Dao, nhìn những gương mặt non nớt quen thuộc, Sơ Xuân vẫn hơi luyến tiếc.
Cô tặng mỗi học sinh trong lớp một món quà nhỏ làm kỷ niệm.
“Cô Sơ phải đi ạ?” Một đứa trẻ hỏi.
“Đúng rồi.” Lộ Dao giúp trả lời.


“Cô muốn đi đâu vậy? Khi nào trở về?”
“Có lẽ rất lâu phải không?”
Lộ Dao cũng không biết đi bao lâu, nhìn qua Sơ Xuân.
Sơ Xuân mỉm cười, 【Cô không biết, có lẽ vài tháng, cô sẽ trở về mà.】


Dù sao cũng là nơi cô lớn lên, có người thân, có bạn bè, không thể nào không quay lại.
“Cô không đi được không?” Đứa trẻ ngây ngô ngẩng mặt, “Chúng em sẽ nhớ cô.”


Sơ Xuân dạy bọn chúng buổi học cuối cùng, không có bài giảng, không có trò chơi, chỉ có hai mươi người trong lớp trò chuyện. Những em nói chuyện được thì cứ quấn lấy cô, không nói được thì ở bên cạnh nhìn cô đầy lưu luyến.


Trường Triều Dương vẫn luôn thiếu giáo viên, hai ba tháng thường có giáo viên nghỉ việc, bởi vậy học sinh rất ngoan, chúng sợ giáo viên tức giận bỏ đi là vì vấn đề của bọn chúng.
Sơ Xuân giải thích rằng mình ra ngoài khám bệnh, chữa lành sẽ trở về, đám học sinh mới hơi yên tâm.


Bọn chúng chờ cô về.
Trước khi đưa Sơ Xuân rời trường, Lộ Dao dặn dò: “Ở bên ngoài phải tự chăm sóc bản thân…… Hừm, mình lo lắng cái gì chứ, có người nhà tốt như vậy, cậu nhất định sẽ không bị uất ức.”
Ít nhất sẽ không giống như ở nhà họ Sơ bây giờ.


Càng sẽ không giống như trước đây, đuổi theo một người chẳng có tôn nghiêm.
Lộ Dao cảm thán: “Ngày nào đó khỏi bệnh, cậu có thể nói chuyện, muốn làm gì thì làm.”
Không cần phải làm giáo viên ở đây.
Lựa chọn chuyên ngành này vì lý do thể chất, bất đắc dĩ mới ở lại.


【Có nhiều chuyện muốn làm.】 Sơ Xuân mỉm cười, 【nhưng mình thấy dạy bọn chúng cũng khá tốt, không cần ầm ĩ.】
“Được rồi, mình chờ cậu trở về.”

Ngoài công việc, Vệ Chuẩn hào hứng hỏi Tạ Yến: “Bốn người chúng ta đã lâu không đi ăn cùng nhau phải không.”


Tạ Yến bất động.
“Cậu không liên hệ với Sơ Xuân hay sao?” Vệ Chuẩn lại hỏi.
“Không.”
“Chậc chậc, cậu yên tâm nhỉ.” Vệ Chuẩn nhún vai, “ Giáo viên nam lớp 2 của trường Triều Dương lần trước chụp ảnh chung với Sơ Xuân, hai người chắc chắn sẽ tiếp xúc khi dạy học thường ngày.”


Đầu bút đen trong tay Tạ Yến dừng lại, “Thì sao.”
“Tớ không có ám chỉ cậu bị cắm sừng.”
“Cậu đã nói rõ.”
“……”
Được rồi.


Vệ Chuẩn không quan tâm kẻ thứ ba, “Nói thẳng ra, tớ muốn tốt cho cậu thôi. Tuy rằng Sơ Xuân rất thích cậu, nhưng không thể để con gái người ta chủ động hoài, tính cách của cô ấy ngại làm phiền cậu.”
Tạ Yến không nói gì.


“Có phải cô ấy hẹn với cậu, nhưng cậu đều nói không rảnh?” Vệ Chuẩn lại hỏi.
Bị nói trúng tim đen, Tạ Yến không thể phản bác.
Lúc trước cô hẹn anh vài lần, một lần là uyển chuyển muốn xem phim, lần khác là bị Lộ Dao dạy gọi anh là anh Yến ơi và rủ đi ăn.


Gần đây không nghe bất cứ động tĩnh gì về cô.
“Đưa di động cho tớ, tớ giúp cậu gửi tin nhắn cho cô ấy.” Vệ Chuẩn đưa tay ra, động tác hầu như y chang của Lộ Dao.
Tạ Yến không đồng ý, nhẹ nhàng nói, “Cậu muốn tìm họ thì chút nữa đến trường.”


“Có lầm hay không, tớ muốn cái gì, tớ đang giúp cậu……” Vệ Chuẩn đội nắp nồi nói một câu như vậy, rồi nhanh chóng cách đối phương khoảng hai mét để tránh bị đánh.
Tạ Yến bình tĩnh, nhận được điện thoại công tác, đi xử lý trước.
Hai người không gấp chuyện hẹn đi ăn.


Trên đường còn nói về những thứ khác.
Đến trường, đợi nửa tiếng đồng hồ mà không thấy bóng người mới nhận ra có điều gì đó không ổn.


“Chuyện gì xảy ra? Hôm nay hai người này có hoạt động gì hay sao? Không được, tớ phải gọi điện thoại cho họ để hỏi.” Vệ Chuẩn vừa nói vừa lấy di động ra, “…… A lô…… Dao Dao à.”
Tạ Yến đi vào phòng tiếp tân, hỏi nhân viên bảo vệ.


“Mẹ kiếp ——!” Vệ Chuẩn đi tới, “Sơ Xuân đã từ chức!”
Nhân viên bảo vệ chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: “Cô Sơ đã nghỉ làm nhiều ngày rồi.”
Tạ Yến cám ơn, khi quay lại bãi đậu xe, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, “Chỉ từ chức thôi, có gì mà kinh ngạc.”


“Không chỉ từ chức.” Vệ Chuẩn kinh ngạc theo sau, “Dao Dao nói, Sơ Xuân…… Tối nay cô ấy sẽ rời khỏi An Thành.”
Nghĩ cũng nghĩ không ra, Vệ Chuẩn lại phân tích: “Sao tự nhiên lại rời khỏi An Thành, nhất định là họ đang nói giỡn, hay là cậu gọi điện thoại cho Sơ Xuân hỏi đi.”


Bởi vì Sơ Xuân không thể nói nên chưa từng nói chuyện với bạn bè.
Lúc này đang gấp, chỉ có thể gọi điện thoại nhắc nhở.
Tạ Yến bấm số của cô, hai giây sau, nghe thấy một giọng nữ máy móc vang lên.
“Xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi đã tắt……”


Sơ Xuân, người dựa vào chuyển ngữ trên di động đã tắt máy.
Chẳng lẽ cô thật sự rời khỏi An Thành? Vì sao trước đó không thông báo cho bọn họ.
Tạ Yến nắm chặt lòng bàn tay, trong mắt dần dần nổi lên gợn sóng.
Không do dự quá lâu, anh mở cửa xe, nói với Vệ Chuẩn đang đi theo phía sau: “Lên xe.”


“Đi đâu?”
“Tìm cô ấy.”