Chỉ Khom Lưng Vì Em

Chương 32: Cậu không biết xấu hổ

Hôm sau, Tịch Thịnh đến biệt thự đón Úc Tranh đi làm.
Vì trên đường kẹt xe nên anh ta đến muộn ba phút, giờ này còn đang lo lắng bất an vì Úc Tranh rất khó tha thứ cho việc đến muộn.


Thấy Úc Tranh đi ra, Tịch Thịnh cúi đầu giải thích ngay, lời nói thành khẩn: “Xin lỗi Úc tổng, lần sau tôi sẽ không đến muộn nữa.”
“Không sao.”
Tịch Thịnh vô cùng kinh ngạc, không ngờ anh ta có thể nghe được âm thanh ấm áp được nói ra từ miệng ông chủ nhà mình.


Không thể tin được, anh ta ngẩng đầu nhìn Úc Tranh. Từ khóe mắt đến đuôi lông mày của người trước mặt đều hàm chứa ý cười, bất kể là ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng Úc Tranh đang rất tốt.
“Ngẫu nhiên có một lần, về tình có thể bỏ qua.” Úc Tranh thân thiết vỗ vỗ vai anh ta.


Tịch Thịnh bị dọa đến mức chân mềm nhũn, anh ta run rẩy hỏi: “Úc tổng, hôm nay anh sao vậy?”
Úc Tranh sửa sang cà vạt, cười hỏi: “Cậu thấy cà vạt hôm nay của tôi hợp với áo sơ mi này không?”
Tịch Thịnh sửng sốt, trả lời: “Rất thích hợp.”


“A Lê mua áo sơ mi cho tôi làm quà sinh nhật.” Mặt mày Úc Tranh rạng rỡ.
Bấy giờ Tịch Thịnh mới hiểu, quả nhiên ông chủ được tình yêu cảm hóa không giống thường ngày.
Ưng Lê đã thức dậy, cô mở to hai mắt nhìn trần nhà, dưới bọng mắt có thầm quâng đen, nó là biểu hiện của chứng mất ngủ.


Mỗi lần nhớ đến hình ảnh tối hôm qua, Ưng Lê thấy tim mình không thể chịu nổi.
Cô sờ sờ cổ, trong đầu không tránh được nghĩ đến nụ hôn mang theo mùi rượu nồng nặc của Úc Tranh, đến bây giờ xúc cảm ấm áp ấy vẫn khiến cô run người.
Không thể nghĩ nữa.
Ưng Lê âm thầm cảnh cáo bản thân.


Cô cầm điện thoại trên tủ đầu giường, như thói quen mọi khi lướt một vòng Weibo, thấy WeChat báo có tin nhắn thì ấn vào.
Úc Tranh: Cảm ơn áo sơ mi của em.
Còn gửi kèm thêm bức ảnh chỉ có phần xương quai xanh.
…….
Ưng Lê lại đỏ mặt, cô thấy rõ Úc Tranh cố ý!!
*** 


Sau khi rời giường, Qúy Nghiên hẹn Ưng Lê ăn cơm trưa.


Ưng Lê biết mời ăn cơm chỉ là cái cớ, nguyên nhân thật sự vì muốn hóng chuyện hôm qua của cô và Úc Tranh phát triển đến mức nào. Nhưng cô không muốn ở nhà, cứ nhìn sô pha phòng khách là cô lại bắt đầu suy nghĩ lung ta lung tung, còn chẳng bằng đến để Quý Nghiên trêu chọc còn hơn.


Lúc đến nhà hàng đã hẹn trước, Quý Nghiên kinh ngạc đến nhíu mày khi thấy Ưng Lê trang điểm trang nhã thanh lịch: “Uây, cậu đến gặp mình còn trang điểm cẩn thận, đúng là vinh hạnh mà.”
Ưng Lê không dám nói để che đi đôi mắt thâm quầng, tránh việc lại bị trêu nữa.


Cô chỉ có thể cười cười cho có lệ: “Đúng vậy, cậu rất quan trọng với mình, mình nên trang điểm một chút.”
“Ai tin cái lý do đó của cậu.” Qúy Nghiên hừ một tiếng.
Ưng Lê hừ lạnh: “Vậy cậu cho rằng mình tin cái lý do mời mình ăn cơm của cậu chắc?”


“Ây cha.” Qúy Nghiên chột dạ đảo tròng mắt, “Tại cậu ý, tối hôm qua sau khi nói chuyện điện thoại với cậu xong mình khó chịu gần chết, muốn biết rốt cuộc các cậu đã thế nào thôi mà.”


Cô ấy nói xong còn kéo mí mắt, diễn cho Ưng Lê xem; “Cậu xem mình lo lắng đến nỗi quầng thâm mắt đen hơn bình thường này.”


“Mình thấy cậu muốn hóng chuyện thì có.” Ưng Lê hừ một tiếng, “Hiệp hội hóng chuyện nên mời cậu đến làm hội trưởng suốt đời mới đúng, không thì quá đáng tiếc.”


Qúy Nghiên cười hì hì nói: “Mình chỉ có một niềm yêu thích là việc này, cậu không thể tước đoạt đi.” Cô ấy ghé sát lại Ưng Lê, tò mò hỏi: “Sao rồi sao rồi”.
Ưng Lê đẩy cô ấy ra, bất lực: “Cậu để cho mình ăn miếng cơm trước được không?”
“Được thôi…”


Trong lúc đang ăn cơm, ánh mắt cực nóng của Quý Nghiên cứ chiếu thẳng vào Ưng Lê, không thể tiêu hóa nổi.
Cô thở dài, đặt đũa xuống: “Úc Tranh thổ lộ với mình”.
“Mình biết mà!!” Qúy Nghiên kích động vỗ vỗ bàn.


Ưng Lê bị phản ứng của cô nàng dọa cho phát sợ, nếu chỗ này không phải phòng bao, chắc bọn họ sẽ bị người khác vây xem.


“Mình đã nói mà, chắc chắn Úc Tranh có ý gì đó với cậu, không uổng công mình tích cực hợp tác hai người thế!!” Qúy Nghiên vô cùng hưng phấn, “Người như Úc Tranh sao có thể dễ dàng kết hôn cùng một người phụ nữ khác, nếu không thích, có khả năng không? Có khả năng không?”


Bây giờ cô ấy giống như fan cp bỗng nhận ra cp mình đu là thật, cảm giác vui mừng phấn khích không khác lắm, đáng giá đáng giá.
Ưng Lê bỗng nhiên hiểu ra: “Ý cậu nói mình bị lừa?”
“Lúc trước anh ta đến tìm cậu đúng chưa?” Qúy Nghiên hỏi.
Ưng Lê gật đầu.


Qúy Nghiên: “Cho nên không thích cậu thì đến tìm cậu làm gì.”
Ưng Lê che mặt, trước đó cô thật sự chỉ nghĩ đơn thuần là……
“Cậu đừng chuyển đề tài nữa, tối hôm qua hai người có…hay không…” Qúy Nghiên nói úp úp mở mở, ánh mắt cười đùa.


Hai má Ưng Lê đỏ bừng, mím môi không nói chuyện.
Qúy Nghiên lập tức hiểu ngày, nói ý tứ: “Xem ra chuyện nên phát sinh đã xảy ra.”
“Nói bậy!” Ưng Lê đỏ mặt phản đối, “Bọn mình không xảy ra chuyện gì hết, chỉ là anh ấy….thể hiện cho mình thấy tâm ý……”


“Thế thôi?” Qúy Nghiên không tin, “Úc Tranh cũng yếu quá đi, sau đó nên thuận theo tự nhiên mới đúng chứ?”


“Cậu cho rằng trong đầu ai cũng có mấy loại suy nghĩ linh tinh vớ vẩn như cậu chắc.” Ưng Lê trốn tránh ánh mắt, từ chối khai báo mọi chuyện tối hôm qua ra, giọng điệu kiên định khiến người khác phải tin, “Bọn mình chưa hề phát sinh chuyện gì!”


“Nhìn mặt cậu đỏ thành như vậy, không giống dáng vẻ không thích người ta.” Qúy Nghiên chậc chậc hai tiếng, “Đoán chừng giấy kết hôn không thể biến thành giấy ly hôn được rồi.”
Ưng Lê trầm mặc không trả lời vấn đề này.


Qúy Nghiên thấy có hy vọng, bắt đầu thêm mắm dặm muối: “Biết sớm thì đừng ký cái hợp đồng gì gì kia, cậu nói có phải không, dù sao thì bây giờ cũng ở cùng nhau.”
“Ai nói mình muốn ở cùng anh ấy, mặt mình đỏ không phải vì thế.” Ưng Lê mạnh miệng nói, “Mình không nói.”


“Mình đoán cậu đồng ý đi ăn với mình vì sợ chạm mặt Úc Tranh đúng không?” Qúy Nghiên trực tiếp chọc thủng, khổng để lại tý mặt mũi nào cho cô, “Không đúng,mình đoán chắc giờ cậu không dám gặp anh ta.”


Ưng Lê nâng cằm lên, kiêu căng mở miệng: “Tối hôm qua anh ấy thổ lộ trước, có đồng ý hay không là ở mình đây này. Mình không dám gặp? Hừ! Làm gì có chuyện như thế?”
“Bây giờ chúng ta đến chỗ gần Quân Diệu đi dạo?” Qúy Nghiên nhướn mày.


Ưng Lê nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Mình muốn đến viện điều dưỡng, tạm biệt!!”
*** 
Đi ra khỏi nhà hàng, Ưng Lê gọi xe đến viện điều dưỡng Tây Giang, hiện giờ cô không muốn về nhà, thầm nghĩ muốn ở bên ngoài lâu thêm một lúc.


Hôm nay trạng thái của Thư Nhược Tình tốt hơn một chút, càng giống một loại thỏa hiệp.
“Nhìn các con đến, mẹ không có chuyện gì nữa.”
Ưng Lê không hiểu, hỏi: “Các con?”
Đúng lúc này, Úc Tranh đi vào từ bên ngoài, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Ưng Lê tránh né theo bản năng.


“Hôm qua sinh nhật Tiểu Tranh, mẹ quên mất.” Thư Nhược Tình mỉm cười nói, “Nên hôm nay mẹ gọi thằng bé đến đây chơi tiện thể đưa quà sinh nhật cho Tiểu Tranh.”
Ưng Lê chỉ biết cúi đầu, ngay cả dũng khí để nói chuyện với Úc Tranh cũng không có.


“Sao lại thế này, bầu không khí giữa hai đứa rất lạ?” Thư Nhược Tình nhận ra có điểm nào đó không thích hợp, nhìn Úc Tranh hỏi: “Con bắt nạt Tiểu Lê?”
Nghe thấy từ bắt nạt, Ưng Lê càng cúi thấp đầu hơn, hai bên tai nóng rực như nhắc nhở cô mọi chuyện xảy ra tối hôm qua là thật.


Úc Tranh cười khẽ, đi đến bên cạnh Ưng Lê ôm eo cô, sau đó trả lời Thư Nhược Tình: “Sao con có thể bắt nạt A Lê được, mẹ đừng suy nghĩ nhiều.”
Ưng Lê nghe rõ ràng thấy Úc tranh nhấn mạnh hai từ ‘bắt nạt’, cô âm thầm cắn răng, người này đang cố tình trêu cô!


Nghe vậy Thư Nhược Tình mới thấy yên tâm, chỉ là lại nhìn Ưng Lê tò mò hỏi một câu: “Mặt Tiểu Lê đỏ thế?”
Ưng Lê run rẩy, vội vàng giải thích: “Chỗ này nóng quá.”


“Chắc chưa bật điều hòa.” Thư Nhược Tình tin mấy lời này, “Sức khỏe mẹ yếu nên nhiệt độ này thích hợp với mẹ, có thể hơi nóng đối với người trẻ tuổi các con.”
Quan trọng Ưng Lê không nghe được hai người đang nói gì, bởi vì tay Úc Tranh dùng ôm eo cô đang tác quai tác quái.


Eo cô là một trong số nơi rất mẫn cảm, cô không thể chịu được nhích lại gần vào ngực Úc Tranh.
Úc Tranh hoàn toàn không để ý đến việc Thư Nhược Tình đang ở trước mặt, dùng cả hai tay ôm cô, vẻ mặt vô tội hỏi; “Sao thế, có chỗ nào không thoải mái à?”


Ưng Lê tức giận nghiến răng ken két, rõ anh đang gây chuyện giờ lại tỏ ra mình vô tội lắm.
Ngược lại Thư Nhược Tình nghĩ Ưng Lê cảm thấy không thoải mái thật, thúc giục; “Con mau đưa Tiểu Lê về nhà nghỉ ngơi đi, đừng để con bé mệt quá.”


Hai má Ưng Lê hồng hồng, nhưng không thể nói ra nguyên nhân thật sự.
Úc Tranh mỉm cười tươi, nhẹ giọng nói; “Vâng.”
*** 
Vừa ra phòng bệnh, Ưng Lê gạt tay Úc Tranh ra.
Cô rầu rĩ: “Đều tại anh, vừa nãy anh……vừa nãy anh……”


Lời nói đến miệng nhưng vì quá xấu hổ nên không thể nói thành lời.
Đôi mắt đào hoa kia mỉm cười, giọng nói dịu dàng quyến luyến hơn nhiều: “Tối hôm qua em ngủ thế nào?”
Ưng Lê liếc mắt nhìn anh, anh còn không biết xấu hổ hỏi ra vấn đề này?


Vì thế, cô không để ý đến anh, đi thẳng đến thang máy bên kia.
“Mặc dù đã nói trong tin nhắn nhưng vẫn muốn nói cảm ơn món quà ngạc nhiên thứ năm của em.” Úc Tranh đứng chờ thang máy cùng cô, “Áo sơ mi, anh rất thích.”
“Ngạc nhiên thứ năm?”


Ưng Lê nhíu chặt lông mày, trong đầu tự tính toán, mì trường thọ, bánh kem, xem phim sau đó là áo sơ mi, chỉ có 4 ngạc nhiên mới đúng.


Ngay sau đó cô đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Úc Tranh, tự động nghĩ đến một màn ở phòng khách kia, nháy mắt máu nóng dâng trào, hai má dần đỏ lên không giảm bớt.
Ưng Lê cắn môi chỉ trích: “Anh, anh không biết xấu hổ.”


Đôi mắt Úc Tranh dần trở nên sâu thẳm, nắm cổ tay Ưng Lê kéo cô đến chỗ cầu thang bộ bên kia.
Khác với cảnh trước thang máy nhiều có người đi qua đi lại, chỗ cầu thang bộ càng im lặng hơn, không có bất kỳ ai đến quầy rầy.
Ưng Lê dựa vào trên tường, nhìn Úc Tranh trước mặt mà chân suýt mềm nhũn.


Như là đoán trước được điều gì đó, Úc Tranh vươn tay ôm eo cô, đưa cô đến trước mặt mình, hai người kề sát vào nhau, họ có thể cảm nhận được hơi thở cũng như nghe được tiếng tim đập của nhau.


Trên môi anh nở nụ cười như có như không: “Thật ra anh thích nhất là ngạc nhiên thứ tư.”
Ưng Lê đè ép cảm giác rung động trong lòng, cố ý giả ngu: “Xem phim?”
Chỉ trong giây lát, cô bị đè ở trên tường.


“Hay là chúng ta nhớ lại ngạc nhiên thư tư lần nữa?” Môi Úc Tranh xẹt qua hai má Ưng Lê, tiến đến bên tai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ người khác, “Anh nhớ lại cả đêm.” 
Nghe anh nói như thế, tim Ưng Lê đập càng mạnh, cô mím môi, không vui lầu bầu: “Anh còn nói không bắt nạt tôi.”


“Bắt nạt?” Úc Tranh nói lại hai từ này một lần nữa, nheo mắt, rất chi vô tội phát biểu, “Em chắc chắn anh bắt nạt em không? Anh chưa bắt đầu làm gì hết?”
Lúc này Ưng Lê mới hiểu được, người này nói ý bắt nạt cùng ý lý giải của cô khác nhau một trời một vực.


Cô mở to hai mắt, lắp bắp giải thích: “Tôi không có ý nói cái đó!”
Úc Tranh nhìn lướt qua đôi môi đỏ của cô, ra vẻ không biết: “Cái nào?”
————— 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chờ Úc tổng vùng lên.