Edit: Dollan
Chu Phù đã lâu không gặp Thẩm Lâm Hoan, từ ngày cưới đến giờ, hai người chỉ liên lạc qua điện thoại.
Thẩm Lâm Hoan gõ cửa khách sạn, Chu Phù mặc áo choàng tắm ôm lấy cô.
Thẩm Lâm Hoan vốn đã cao, Chu Phù còn cao hơn cô một chút, vì duy trì vẻ đẹp, cô ấy cố ý duy trì cân nặng của mình.
“Cậu lại giảm cân rồi.” Thẩm Lâm Hoan nói.
Chu Phù cảm thấy đây là lời khen ngợi cao nhất đối với cô, cô mỉm cười, ôm mặt Thẩm Lâm Hoan nhìn cẩn thận rồi khen ngược lại: “Cậu đẹp hơn rồi.”
Nói xong, nhướng mày trêu chọc cô, “Một người phụ nữ được tình yêu nuôi dưỡng.”
Độ nóng trên mặt Thẩm Lâm Hoan mới lắng xuống lại hiện lên.
Mặc dù Chu Phù không ở Tân Thành, nhưng cô đã nghe nói nhiều về Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu, lúc đầu cô rất lo lắng, sau đó vui mừng khi nghe tin nhà họ Lục đối xử với Thẩm Lâm Hoan không tồi. Cho đến tận hôm nay, sau khi nghe tin, cô mới hoàn toàn yên tâm.
Chỉ là Chu Phù tức tối, “Cậu hay lắm, thế mà cậu đã yêu anh ấy sâu đậm từ sớm rồi, ngay cả tớ mà cũng giấu giếm.” Cô biết Thẩm Lâm Hoan có thiện cảm với Lục Nghiêu, nhưng cô không biết tình cảm sâu sắc đến vậy.
Vì vậy, khi Thẩm Lâm Hoan đồng ý kết hôn với Lục Nghiêu, cô đã vô cùng lo lắng.
Vẻ mặt Thẩm Lâm Hoan hối lỗi, “Tớ… sợ.”
Sợ phải thừa nhận rằng mình thích Lục Nghiêu, bởi vì cô luôn cảm thấy rằng sẽ không có kết quả tốt. Cô thậm chí còn không muốn thừa nhận điều đó với bản thân chứ đừng nói đến người khác.
Tuy nhiên, số phận đã xoay chuyển và dường như rất ưu ái cô.
Chu Phù lại đột nhiên cảm thấy đau lòng, “Tớ hiểu mà, tớ không có ý trách cậu, cậu làm tốt lắm, tớ còn vui hơn những người khác.”
Thẩm Lâm Hoan đột nhiên ôm lấy eo Chu Phù, “Cảm ơn cậu.”
Cảm ơn cậu rất nhiều từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành.
Trên thực tế, một người có tính cách như cô nhất định không thể kết bạn.
Chu Phù thực sự rất tốt, Thẩm Lâm Hoan sẵn sàng làm mọi thứ trong khả năng của mình cho cô ấy.
Chu Phù bị cô làm cho buồn nôn đến mức rùng mình, cảnh cáo cô: “Không cho cậu khách sáo với tớ như vậy.”
–
Cuối tuần Thẩm Lâm Hoan bận rộn hơn Lục Nghiêu, về đến nhà cũng đã khuya, nhưng đúng lúc Lục Nghiêu đi ra ngoài.
Lúc cô vào nhà thay giày, Lục Nghiêu gọi điện thoại: “Anh đi chơi bóng với giáo sư Lâm một lát, em ăn cơm chưa?”
“Em không đói, không ăn đâu.” Thẩm Lâm Hoan thay giày, cởi áo khoác, người giúp việc giúp cô, cởi khăn quàng cổ bước vào phòng ngủ.
Lục Nghiêu dừng một chút.
Thẩm Lâm Hoan nói: “Em cúp máy đây.”
Hình như Lục Nghiêu khịt mũi, còn chưa nghe thấy lời anh muốn nghe, nhịn không được nói: “Em không hỏi giáo sư Lâm là ai, bọn anh đi chơi ở đâu, khi nào trở về à?”
Thẩm Lâm Hoan khẽ nhướng mày, trong ý thức cô không cần thiết phải xen vào chuyện riêng tư của người khác, nhưng cô chợt nhận ra vợ chồng khác với bạn bè, người thân.
Cô theo bản năng muốn làm theo lời anh, lại đột nhiên nhớ tới phản ứng của anh lần trước, cho nên hỏi ngược lại: “Sau đó em hỏi, anh lại không nói cho em biết?”
Lục Nghiêu cũng nhớ tới lần trước liền bật cười, “Sao em thù dai thế!”
Thẩm Lâm Hoan nghiêm túc đáp: “Trí nhớ của em rất tốt.”
Có thể gọi là đọc đến đâu nhớ đến đấy.
Từ nhỏ cô đã được rèn luyện trí nhớ với cường độ cao.
Lục Nghiêu bị cô nói đến cạn lời, cuối cùng anh dứt khoát không để bản thân mình mang theo tội lỗi, chủ động nói thẳng, “Giáo sư Lâm là bạn của ba, anh đi bán nhân tình, tới sân golf tư nhân của chú ấy, giáo sư Lâm sợ vợ, sẽ về nhà trước 10 giờ tối, cho nên tầm đấy anh có thể về rồi.”
Sau khi nói rõ, chờ phản ứng của Thẩm Lâm Hoan.
Thẩm Lâm Hoan còn thật sự nghiêm túc đáp: “Ờ.”
Lục Nghiêu: “…”
“Em cúp máy nhé?”
Lục Nghiêu gọi cho cô trước khi cúp máy, “Thẩm Lâm Hoan …”
Thẩm Lâm Hoan vào phòng ngủ, đặt điện thoại lên bàn, bật loa ngoài, trực tiếp cởi quần áo bỏ vào giỏ giặt trong phòng tắm, xả đầy nước vào bồn tắm.
Trong phòng tắm có một tấm gương lớn, Thẩm Lâm Hoan nhìn thấy mình trong gương, khắp người đều có dấu vết, cô nhíu mày vì phát hiện sau tai vẫn còn vết tích, lúc tỉnh dậy cô đã không để ý, hôm nay ra ngoài không biết có ai thấy không.
Trầm mặc một lát, Thẩm Lâm Hoan không nghe thấy Lục Nghiêu nói lời tiếp theo, liền “Ơi?” một tiếng.
Lục Nghiêu nói: “Em có… đặc biệt thích gì không, kiểu thích thì sẽ thấy vui vẻ, không có được sẽ khó chịu, khi nghĩ đến thì tim đập nhanh hơn ấy?”
Có vẻ khá khó để cô thay đổi ngay lập tức, vậy tại sao không trau dồi nó từ từ? Chiều theo ý cô là được rồi? Cảm hóa về tinh thần cộng thêm sự tấn công của vật chất, anh không tin mình không thể cạy mở cô.
Lục Nghiêu trong lòng mãnh liệt nghĩ, chỉ cần cô nghĩ ra, anh có thể lấy cho cô.
Thẩm Lâm Hoan nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô rất ít ham muốn đối với vật chất, xem ra cô thực sự không thích đặc biệt gì. Không phải cô không có ham muốn mà là cô đã bị nhồi nhét quá nhiều thứ mà cô không thích từ khi còn nhỏ, Trình Chi Lâm cho rằng giản dị mới là đạo đức tốt, không thích thì cũng phải học cách chấp nhận mới là phẩm chất hiếm có, yêu thích chỉ khiến con người ta mù quáng. Vì vậy, theo thời gian, Thẩm Lâm Hoan trong tiềm thức sẽ cảm thấy thích là một điều đáng xấu hổ, nhất là khi cô không thể kiềm chế được việc thích.
Thẩm Lâm Hoan biết rằng có rất nhiều điều sai trái, cô đã cố gắng hết sức để chống lại những thói quen xấu mà mình được rèn luyện từ khi còn nhỏ, nhưng một số thói quen rất khó sửa khi chúng đã hình thành.
Tuy nhiên, những lời của Lục Nghiêu nhắc nhở cô rằng cô thực sự rất khó để bày tỏ cảm xúc của mình, đặc biệt là bày tỏ tình yêu và đưa ra yêu cầu của riêng mình.
Nhưng Thẩm Lâm Hoan cũng là người sống rất nội tâm, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã tiến hành một vòng suy tư và bày tỏ đúng nhu cầu của mình để hai người hòa thuận vui vẻ hơn.
Chỉ là Thẩm Lâm Hoan nghĩ nghĩ rất lâu, nhưng lại không nghĩ ra mình đặc biệt thích gì.
Cô cũng thích mỹ phẩm, quần áo, túi xách và giày dép mà phụ nữ thích. Đó chỉ đơn thuần xuất phát từ thưởng thức và nhu cầu giữa các cá nhân, nói là rất thích thì không, sẽ không đến mức kích động, Chu Phù thích sưu tầm búp bê, có những con búp bê với nhiều kích cỡ và kiểu mẫu, chỉ cần thấy đẹp sẽ mua ngay, cô ấy nói: Cuộc sống không ngừng, mua búp bê không dứt.
Loại yêu thích cố chấp này, Thẩm Lâm Hoan chưa từng có.
Thật ra cô thích quá trình trở nên mạnh mẽ hơn, cô yêu mọi thứ có xếp hạng, chẳng hạn như các kỳ thi, cô sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để xếp hạng của mình dần leo lên vị trí số 1, rồi ổn định ở đó, không cho bất cứ ai vượt qua.
Sau đó tìm kiếm mục tiêu mới và leo lên một lần nữa.
Nhưng về sau phát hiện ra rằng khi đang trong cơn khát khao chiến thắng tuyệt đối, cô sẽ trở nên cố chấp và bệnh hoạn, trong tiềm thức cô sẽ né tránh những thứ khiến mình nghiện ngập, vì vậy cô sẽ tự kiềm chế bản thân.
Cô luôn mâu thuẫn và tự vệ, vì thế ngày càng im lặng và thờ ơ.
Nhất thời, cô thực sự không nghĩ ra.
Lục Nghiêu đợi một lúc, cô chưa kịp nói thì anh đã cười khẽ, “Em chưa nghĩ ra sao?” Anh cảm thấy mình hiểu cô khá rõ, anh quen cô từ khi còn nhỏ, đã ngồi cùng bàn với cô từ lâu, Thẩm Lâm Hoan nhất định không phải một người mọt sách, sở trường của cô không thể dùng một bàn tay đếm hết, nhưng bất kể thế nào, cô chỉ xem như biết chứ không phải thích.
Anh cũng không nghĩ ra nên hơi nản lòng, anh đây đã tìm được một người đẹp lạnh lùng gì chứ, cũng không biết bản thân mình ấm đầu đến mức nào mới có thể muốn làm cô tan chảy.
“Em tu luyện mấy tuyệt chiêu võ công đoạn tuyệt yêu quái à?” Lục Nghiêu trêu chọc cô, “Làm gì có người nào cái gì cũng không thích.”
Thẩm Lâm Hoan nghe giọng nói của Lục Nghiêu, phát hiện gương mặt mình trong gương có chút ý cười.
Cô chạm vào trái tim đang đập nhanh của mình, trả lời anh: “Anh đấy!”
–
Lục Nghiêu cúp điện thoại, còn có chút không phản ứng kịp.
Thẩm Lâm Hoan đã nói gì?
Mẹ kiếp, cô ấy nói gì?
Hẳn là anh không nghe nhầm!
—Em có… đặc biệt thích gì không, kiểu thích thì sẽ thấy vui vẻ, không có được sẽ khó chịu, khi nghĩ đến thì tim đập nhanh hơn ấy?
—Anh đấy!
Lục Nghiêu đè nén trái tim đang đập điên cuồng, cảm thấy bản thân mình không thể cứu được nữa rồi, cô nói hai chữ, anh lập tức không chống đỡ nổi.
Sao trên đời lại có một người phụ nữ như vậy.
Quá đáng.
Thực sự, quá quá đáng.
Lục Nghiêu gọi cho Thẩm Ngộ: “Cậu nói có phải tôi bị vợ mình trêu chọc không? Tôi hỏi vợ tôi rằng cô ấy có đặc biệt thích gì không, kiểu thích khi nghĩ đến thì tim đập nhanh hơn ấy, tôi muốn tặng cô ấy một món quà! Kết quả thì sao! Kết quả cô ấy nghĩ nửa ngày cũng không ra, nói ‘Anh đấy!’, thật là, tôi không thể tự gói mình thành một món quà để tặng cho cô ấy chứ!”
Thẩm Ngộ tức giận cúp điện thoại, những người khác đều ở trong quán bar của Thẩm Phong, xung quanh là những người quen biết Lục Nghiêu, anh ta cười gằn nhắc nhở: “Tôi khuyên mọi người nên chặn Lục Thập Nhất đi, gần đây anh ấy đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.” Thẩm Ngộ chỉ chỉ vào đầu mình, “Chỗ này hơi bất ổn, thích khoe khoang khắp nơi.”
Một đám người cười vang, “Thập Nhất kết hôn hơn nửa năm rồi! Vẫn còn yêu cuồng nhiệt à.”
“Không phải gần đây mới biết người ta cũng thích mình sao, đuôi sắp vểnh lên trời rồi.”
Thẩm Lâm Hoan nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, sau khi nói ra hai chữ đó, Lục Nghiêu chỉ “Ồ” một tiếng, “Chờ nhé, tối nay anh sẽ về sớm.”
Cô không hiểu rõ mạch não của anh cho lắm, cô nhíu mày suy nghĩ một chút, cô có nói bậy đâu! Quả thực thứ duy nhất cô có thể nghĩ đến nếu thích đến mức khiến tim mình đập nhanh hơn, cũng chỉ có anh.
Cô dứt khoát không nghĩ nữa, nhảy vào bồn tắm, bật màn hình trên tường lên xem tin tức một lúc.
Cô ra khỏi phòng tắm, bật máy tính xử lý một vài email, sau đó trò chuyện với Chu Phù một lát, cô ấy nói rằng sẽ ở Tân Thành vài ngày, sau năm mới cô ấy phải tiếp tục làm việc, nói rằng hôn lễ ở nhà có thể được sắp xếp trong một ngày, cô ấy hơi phiền muộn, cô ấy không quen với đối tượng kết hôn, thậm chí còn chưa từng gặp, hoàn toàn là người xa lạ.
Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, vẫn khuyên cô, “Hay là… cậu bàn bạc lại với bố mẹ đi.”
Chu Phù cười cười, “Vô dụng thôi, từ nhỏ tớ đã biết hôn nhân của mình không thể tự chủ.”
Giờ phút này Chu Phù hơi hâm mộ Thẩm Lâm Hoan, tuy lúc đầu có chút giật gân, nhưng cô đã kết hôn với người đàn ông mình thích khi còn nhỏ, đối phương còn thích cô cho đến tận bây giờ.
Cô ấy không may mắn như vậy.
Thẩm Lâm Hoan biết, cho nên cô không thể thuyết phục loại chuyện này, đành phải an ủi, “Cậu nhất định sẽ hạnh phúc.”
Chu Phù không nhịn được cười khi nghe thấy những lời như vậy từ miệng cô, “Hoan Hoan, cậu thật sự đã thay đổi rồi.”
Trở nên có tình người hơn.
Cúp điện thoại, Thẩm Lâm Hoan nằm xuống ngủ thϊế͙p͙ đi, tựa như đang mơ, nhưng cảnh trong mơ không rõ ràng, mơ mơ màng màng, bị người ôm vào lòng, Lục Nghiêu lẩm bẩm hai lần, “Quả nhiên là kẻ lừa đảo, trêu chọc xong liền ngủ say sưa.”
Để anh sáng nắng chiều mưa, suy nghĩ miên man, cực bất ổn.
Thẩm Lâm Hoan tỉnh, mở mắt ra, mơ màng một hồi mới hỏi: “Anh về rồi?”
Lục Nghiêu sờ ngực cô, khẽ hừ một tiếng, “Lại đây, để anh xem tim em có đập nhanh hơn không.”
Thẩm Lâm Hoan: “…”