Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 79

Quần áo của Băng Ngưng bị xé rách lộ ra da thịt nõn nà xinh đẹp khiến Điền Mộng Manh có phần ghen tỵ nhíu mày. “Quả thật xinh đẹp hiếm có. Tôi nghĩ mấy nam sinh mà nhìn thấy hẳn rất thích.”

Băng Ngưng hoảng sợ nhìn Điền Mộng Manh. ‘Cô gái điên rồ này rốt cuộc muốn giở trò gì?"

“Tôi muốn nhìn xem nếu thân thể ngọc ngà này bị người khác xem qua thì Dương học trưởng còn thích cô không?” Ả cười. “Cô đi gọi vài nam sinh vào đây.” Điền Mộng Phỉ nói với mấy người xung quanh. Nhìn họ bắt đầu hành động khiến Băng Ngưng vô cùng sợ hãi. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, cô dùng sức giẫm thật mạnh vào chân cô ả đang túm chặt mình. Thừa dịp cánh tay kìm kẹp mình nơi lỏng vì chân đau, cô vùng thoát, trốn vào một buồng vệ sinh rồi khóa trái cửa lại. Không ngờ đến hành động của Băng Ngưng, Điền Mộng Manh tức giận đá vào cửa phòng. Băng Ngưng túm chặt quần áo lộn xộn trên người, ngồi bệt xuống sàn. Cô bật khóc thành tiếng vì sợ hãi.

“cmn…Lạc Băng Ngưng, cô lăn ra đây cho tôi” Điền Mộng Mạn tức giận chửi thề nhưng vẫn không thấy Băng Ngưng đáp lại. Ả càng điên cuồng phẫn nộ, quát to với mấy cô ả xung quanh. “Lấy nước đến đây.” Mấy xô nước lập tức được xách đến, từng xô từng xô tạt vào căn buồng Băng Ngưng đang trốn. Sau một hồi phát tiết, Điền Mộng Manh hạ hỏa đôi chút dẫn người rời đi. “Được lắm, cô đã tình nguyện ở lại đây thì cứ từ từ ngây ngốc trong đó đi. Đi thôi!” Trước khi bỏ đi còn chèn cửa lại để bên trong không thể mở cửa.

Xung quanh khôi phục yên tĩnh, chỉ còn tiếng khóc thút thít của Băng Ngưng. Cô ngồi co rúm một chố, chôn đầu vào hai đầu gối không kiềm chế được bật khóc nức nở.

“Anh Dịch Lỗi…” Cô khẽ gọi.

Tất nhiên, Diệp Dịch Lỗi không thể nghe thấy tiếng cô gọi. Tâm trạng của hắn lúc này rối bời mà Diệp Thị cũng đang loạn hết cả lên. Buổi sáng, sau khi đi gặp Dương Tư Thần, hắn về luôn công ty thì nhận được điện thoại báo Lưu Duệ Hàng xảy ra chuyện trên đường từ sân bay về. Hắn về nước định xử lý vài công vụ nhưng chưa kịp làm gì đã gặp chuyện không may.

Bệnh viện.

Cả nhà họ Diệp đều ở đây. Diệp Thiệu Kỳ khóc đỏ cả mắt, bên cạnh là Diệp Triển Bằng không ngừng an ủi.

“Nếu Duệ Hàng có mệnh hệ gì tôi cũng không muốn sống nữa.”

Lâm Thanh Âm khẽ hừ một tiếng. ‘Thật là, nếu cô không muốn sống nữa cũng không ai ngăn cản đâu.’ Thái độ thờ ơ có chút hả hê khi người khác gặp họa của bà không qua được con mắt của Diệp Thiệu Kỳ.

“Lâm Thanh Âm, là chị làm phải không?” Diệp Thiệu Kỳ chỉ vào Lâm Thanh Âm chất vấn.

“Ô này…những lời này là sao?” Lâm Thanh Âm cười. “Duệ Hàng bị tai nạn khiến cô đau lòng cùng sốt ruột là chuyện dễ hiểu. Nhưng cô cũng không thể mượn đó làm cớ ngậm máu phun người.(*)”

(*) Vu oan cho người khác.

“Nhất định là chị làm.” Diệp Thiệu Kỳ tiếp tục lên án. “Lâm Thanh Âm, tôi cùng lắm nói chị vài câu không đến mức phải xuống tay độc ác thế. Được…là tôi sai, là tôi đắc tội với chị. Muốn báo thù thì hướng đến tôi đây này, vì sao hại con của tôi. Chị là đồ tiện nhân.” Bà mắng xong còn đánh một bạt tai.

Chát____

Lâm Thanh Âm không tránh né, khuôn mặt vốn được chăm sóc cẩn thận kỹ lưỡng nháy mắt xuất hiện mấy dấu ngón tay hồng hồng.

“Dừng lại cho ta, con làm loạn đủ rồi đó.!” Diệp Triển Bằng quát. “Cô ta dù sao cũng là chị dâu của con, không được hỗn. Con yên lặng cho ta.”

“Cha…”


“Câm miệng!” Mất kiên nhẫn ngăn lời nói của Diệp Thiệu Kỳ, ông nhìn về phía Lâm Thanh Âm. “Con về trước đi. Duệ Hàng không sao rồi.”

Diệp Thiệu Kỳ thấy cha không những không đứng về phía mình mà còn an ủi Lâm Thanh Âm, quát nạt bà khiến cơn tức trong lồng ngực càng bốc lên. Bà tự khẳng định: ‘nhất định do tiện nhân kia làm’ Lâm Thanh Âm, coi như hôm nay tôi xúc động bị chị cho một vố. Để rồi xem.’

Diệp Thiệu Quân cùng Lâm Thanh Âm rời bệnh viện. Trên đường đi, hai người duy trì im lặng, không ai nói với ai câu nào.

“Ông không phản đối gì sao?” Lâm Thanh Âm lạnh lùng nhìn chồng hỏi.

“Chuyện này đừng để xảy ra nữa.” Diệp Thiệu Quân nói.

“Cái gì?”

“Bên phía cảnh sát tôi sẽ để ý…”

“Diệp Thiệu Quân, ông cũng nghĩ là tôi làm.” Lâm Thanh Âm nổi giận quát to. Ngày thường bà vẫn đối xử với chồng nhã nhặn dịu dàng nhưng hôm nay lại có thay đổi lớn.

Diệp Thiệu Quân nhìn bà bằng ánh mắt biết nói, chẳng lẽ không phải.

“Dừng xe!” Bà hô lớn. “Tôi muốn xuống xe.” Diệp Thiệu Quân như không bị ảnh hưởng bởi tiếng kêu gào của bà, từ từ dừng xe vào bên đường. Lâm Thanh Âm không khỏi cười khổ, sờ sờ bên má hơi sưng. “Ông thật biết chiều ý tôi…Mặc kệ ông tin hay không, tôi không làm gì cả…còn cái tái này, nhất định tôi sẽ trả lại.”

Bước xuống xe, bà sập thật mạnh cửa xe rồi nhanh bước đi.

Diệp Thiệu Quân nhìn theo bóng dáng của Lâm Thanh Âm cũng không có biểu hiện gì đặc biệt. Ông lấy móc từ trong ví ra tấm ảnh ngay phía sau tấm ảnh gia đình mình. Bức ảnh chụp một cô gái trẻ, nhìn giấy đã rất cũ, mép bị quăn, màu ảnh ố vàng. Ông chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô gái, rồi đem ảnh dán lên ngực. Khuôn mặt luôn trầm tĩnh không cảm xúc rốt cuộc lộ ra một tia dao động.

Tiểu Đình…

Bệnh viện,

Lưu Duệ Hàng được đưa ra khỏi phòng giải phẫu. Ngoài cánh tay bị gãy xương, cơ thể không có thương tích nghiêm trọng gì khác. Diệp Thiệu Kỳ trừng mắt nhìn Diệp Dịch Lỗi giống như nhìn kẻ thù. Đột nhiên Văn Tuấn gấp gáp chạy đến.

“Giám đốc…có chuyện rồi!” Văn Tuấn nói nhỏ bên tai hắn gì đó khiến sắc mặt hắn biến đổi.

“Ông nội, cháu có việc gấp, xin phép đi trước.”

“Việc gì còn quan trọng hơn anh họ cháu lúc này?” Diệp Thiệu Kỳ đương tức giận tìm được cơ hội phát tiết.

“Chuyện này quan trọng hơn bất kỳ việc gì.” Nói xong xoay người nhanh chóng rời đi. Văn Tuấn cũng chạy ngay theo hắn.

Lúc này là cuối chiều, đúng lúc tan tầm, xe chạy rất chậm. Hai người đành phải xuống xe, chạy bộ đến trường học.

Cửa phòng toilet bị chặn bởi thanh gỗ, bên trong không mở ra được. Gió lạnh theo cửa sổ lùa vào. Băng Ngưng ướt sũng ngồi trên đất, cả người co cụm vào một góc. Ý thức có phần mơ hồ.

“Anh Dịch Lỗi…” Băng Ngưng nghẹn ngào nỉ non.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.

“Ngưng Nhi! Ngưng Nhi…em ở đâu?” Nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, Băng Ngưng giật giật người đáp lại. “Ở đây…”

Tiếp theo là tiếng cửa bị mở ra. “Ngưng Nhi…” Một đôi tay ấm áp nắm lấy vai của cô, ánh sáng mờ mờ trong này khiến cô không nhìn rõ mặt người nọ. “Anh Dịch Lỗi…” Cô yếu ớt gọi cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu theo bản năng. “Anh Dịch Lỗi…”


Dương Tư Thần cảm thấy lòng mình run rẩy vì tiếng gọi của cô. ‘Hắn hại em đến nông nỗi này mà em vẫn cố chấp không quên hắn sao?’

“Lạc Băng Ngưng, em nhìn cho rõ, anh là Dương Tư Thần.” Anh nói xong dùng áo khoác chùm quanh người cô.

Dương Tư Thần! Băng Ngưng bị anh ôm vào lòng khiến thần trí tỉnh táo đôi chút. “Học trưởng…”

Dương Tư Thần ôm Băng Ngưng chạy ra đến cửa, vừa vặn gặp Diệp Dịch Lỗi vừa chạy như điên đến. Tiếng gọi “học trưởng” yếu ớt của cô truyền đến tai hắn.

“Anh tới làm gì?” Dương Tư Thần càng ôm chặt Băng Ngưng, hạ quyết tâm không để cô bị cướp đi như lần trước.

“Tôi tới tìm vị hôn thê.” Diệp Dịch Lỗi bình tĩnh nói. Hắn giật áo khoác của anh ném xuống đất rồi dùng áo khoác của mình mặc cho cô. “Cảm ơn anh đã cứu cô ấy. Bây giờ giao cho tôi.”

“Anh đừng mơ...” Dương Tư Thần quát lên, càng ôm Băng Ngưng chặt hơn.

Diệp Dịch Lỗi lạnh giọng cười. “Anh đang ôm vợ chưa cưới của tôi đó. Dương thiếu, anh được giáo dục như vậy sao?” Hắn nói xong tiến lên đoạt lại Băng Ngưng rồi ôm vào lòng. Băng Ngưng như cảm nhận được gì đó, tâm trạng bất an dần nhạt đi tựa như rốt cuộc đã tìm được một chốn bình an để tránh mưa che gió. Bàn tay nhỏ bé gắt gao túm chặt áo Diệp Dịch Lỗi.

“Anh Dịch Lỗi...lạnh quá...Ngưng Nhi lạnh quá...”

Nghe tiếng than lạnh của cô làm lửa giận trong lòng hắn bùng phát. Hắn vòng tay ôm chặt cô gái trong lòng đồng thời trừng mắt nhìn Dương Tư Thần.

“Dương Tư Thần, anh biết rõ Điền Mộng Mạnh gây khó dễ cho Băng Ngưng chính là vì anh. Hơn nữa, lần sau anh dám động vào người cô ấy tôi quyết không bỏ qua. Lúc đó anh đừng trách tôi quá đáng.” Nói xong, Diệp Dịch Lỗi xoay người bỏ đi. Dương Tư Thần định đuổi theo nhưng bị Văn Tuấn cản lại.

“Dương thiếu gia, cảm ơn cậu đã cứu tiểu thư...à không...thiếu phu nhân của chúng tôi.” Văn Tuấn đợi DIệp Dịch Lỗi đi một đoạn mới nói với Dương Tư Thần rồi nhanh chóng đuổi theo.

****************************

Văn Tuấn chậm rãi khởi động xe. Nhìn qua gương chiếu hậu, sắc mặt dọa người của Diệp Dịch Lỗi khiến anh lạnh sống lưng. Đáng sợ...

Sau khi ngồi lên xe, hắn ôm Băng Ngưng không rời nhiệt độ cơ thể nóng lên chứng tỏ cơn giận vẫn chưa nguôi. "Chết tiệt! Sao tự dưng lại bị nhốt trong nhà vệ sinh mấy giờ liền." Tay hắn xiết chặt lại. Băng Ngưng thiêm thiếp trong lòng hắn, hô hấp nóng bỏng phả vào người hắn xuyên qua lớp quần áo. Tay vẫn nắm chặt áo hắn không buông lỏng giây nào.

“Anh Dịch Lỗi...”

Nghe tiếng cô mong manh gọi tên mình, bất chấp Văn Tuấn đang trong xe, hắn cúi xuống hôn cô. Nụ hôn thực nhẹ nhàng, chậm rãi, mềm mại. "Lạc Băng Ngưng, anh nên làm thế nào với em bây giờ...?"

Căn hộ.

Băng Ngưng được tiêm thuốc hạ sốt nên thân nhiệt đã dần dần hạ xuống. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Văn Tuấn vẫn chưa rời đi vì lấy hiểu biết của anh về Diệp Dịch Lỗi thì anh ta nhất định sẽ có chỉ thị.

“Anh tìm cách dạy giỗ Điền Mộng Manh cẩn thận giúp tôi. Không cần để ý đến Điền Gia, chỉ cần chú ý bí mật một chút là được.” Một lần nhường nhịn lại để cô ta không coi ai ra gì, càng lấn thêm.

“Dạ, tôi đã biết.” Văn Tuấn gật đầu. "Giám đốc quả nhiên đủ ngoan độc."

“Còn chuyện của Băng Ngưng tiểu thư lần này thì sao ạ? Tuy rằng không có báo chí xen vào, nhưng vẫn có đồn đại dị nghị trong trường. Hơn nữa...chuyện của ngài với tiểu thư Điền Mộng Phỉ vẫn cần đánh lạc hướng dư luận để mọi chuyện lắng xuống.”

Diệp Dịch Lỗi dập điếu thuốc trong tay. “Nếu Điền Mộng Manh thích xé quần áo của người khác rồi chụp ảnh bêu xấu thì để cô ta tự mình trải nghiệm đi. Tôi tin chuyện này so với chuyện của tôi còn thú vị náo nhiệt hơn.”

Văn Tuấn gật đầu, vừa xoay người đi bài bước lại quay trở lại. “Giám đốc, nếu anh đã quan tâm đến cô ấy thế tại sao không cho cô ấy biết?”

“Bởi vì cô ấy không cần biết.”


Đã thế này, Văn Tuấn chỉ có thể im lặng rời đi. Diệp Dịch Lỗi trở lại phòng ngủ nhìn cô bé đang ngủ say. Thật là nhiều tai ương. Không biết năm nay cô bé này có phạm vào thái tuế (*) hay không? Cận thận nằm xuống bên cạnh cô, hắn nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn. Không biết vì sao đêm nay hắn lại không lạnh lùng bỏ đi. "Mày vẫn hận mà. Đã nói đời này không bao giờ tha thứ cho cô ấy không phải sao?"

((*) Cái này về tử vi bói toán xem sao số hàng năm của mỗi người ý. Dễ hiểu một chút thì là năm tuổi hay có xung khắc với sao chủ năm đó. Mỗi năm có một số tuổi phạm Thái Tuế. Vào năm đó, các tuổi này sẽ vô cùng bất lợi: công việc không thuận lợi, tiểu nhân liên tục quấy rối, sự nghiệp gặp trắc trở, sức khỏe có vấn đề, tài vận xấu, lắm nỗi phiền lòng. Trong dân gian Trung Quốc thường lưu truyền câu nói: “Năm bản mệnh gặp nhiều chuyện rắc rối”. Thực tế, năm bản mệnh hay năm tuổi nói tới ở đây chỉ là một trong số những trường hợp phạm Thái Tuế. Tuổi phạm Thái Tuế trong một năm chia thành 5 loại riêng biệt, gồm: năm bản mệnh (năm tuổi), xung thái tuế, hình thái tuế, phá thái tuế và hại thái tuế. Nếu phạm nặng có thể tan cửa nát nhà, hôn nhân trục trặc, công ty phải đóng cửa hoặc hứng chịu hàng loạt tai họa trong năm - nguồn: internet)

“Anh đã nói rồi, ai bắt nạt em anh sẽ trả lại họ hơn thế. Ngoài anh ra, không ai có tư cách thương tổn em.” Dịu dàng hôn lên trán của cô. Có lẽ, trong vô thức, hắn đã bị cô làm cho cảm động rồi. Băng Ngưng trong khi ngủ vẫn kêu lạnh. Diệp Dịch Lỗi vươn tay kéo cô vào trong lòng. Trong lúc ngủ mơ, Băng Ngưng dường như có thể cảm giác được sự dịu dàng của hắn, nên khẽ cựa quậy tìm một tư thế thoải mái trong lòng hắn rồi tiếp tục ngủ say.

Diệp Dịch Lỗi mất ngủ cả đêm, hay thật ra là...không muốn ngủ. Im lặng cảm nhận tiếng hít thở tinh tế đều đều của cô.

“Nếu không có sự kiện kia thì tốt biết bao.” Hắn lầm bầm. Bởi hắn biết dù không đành lòng cỡ nào nhưng hắn thật sự không có cách nào xem như không có chuyện gì xảy ra. Càng...không thể quên đi. "Cho nên...ngủ ngoan nhé bé con. Bởi vì ngày mai thức giấc...mọi chuyện lại khôi phục bình thường Ngưng Nhi à. Chỉ lúc này...anh mới có thể...”

Băng Ngưng tỉnh lại mới nhận ra mình đang ở căn hộ của Diệp Dịch Lỗi. Nhắm mắt cố hồi tưởng lại mọi việc trong chốc lát. “Anh Dịch Lỗi…” Cô chạy ra ngoài. “Anh Dịch Lỗi…”

Người trong phòng khách nghe thấy tiếng động quay đầu lại. “Tỉnh rồi!”

“Trợ lý Văn! Sao anh lại ở đây?” Băng Ngưng cảm thấy có chút mất mát.

“Tiểu thư bị ốm. Cô đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

“Tôi về đây bằng cách nào?” Băng Ngưng chờ mong hỏi. ‘Chắc không phải là mơ, cảm giác chân thật đến vậy. Là anh Dịch Lỗi…”

“Bạn học của cô đưa về.” Nghe thấy câu trả lời của Văn Tuấn, hy vọng trong mắt cô vụt tắt. ‘Đồng học ư? Thì ra là mơ. Không phải anh ấy.’

“Tiểu tư Băng Ngưng, cô vẫn ổn chứ?”

Băng Ngưng lắc đầu. “Không có gì. Chỉ là…có chút mơ màng thôi.” Cô cúi đầu che giấu nỗi thất vọng. Văn Tuấn cảm thấy vô cùng áy náy. ‘Tôi không cố tình lừa gạt cô. Chẳng qua giám đốc đã ra lệnh như thế nên…’ Anh thật không hiểu nổi mối quan hệ của hai người này. Vì sao đã hận còn đi gúp cô ấy? Vì sao phải che giấu quan tâm? Rõ ràng làm nhiều việc cho cô ấy nhưng lại không muốn cô ấy biết.’ Lúc anh đến đây thì Diệp Dịch Lỗi đã đi. Lẽ nào sợ để cô ấy phát hiện đêm qua hắn ở đây. Ôi…bị tâm thần phân liệt sao? Haiiii…. Anh không khỏi thở dài.

“Ăn chút gì đi.” Văn Tuấn mời Băng Ngưng ngồi vào bàn ăn. ‘Rõ ràng là một cô gái bề ngoài xinh đẹp thanh thuần không hề giống một cô nàng lăng nhăng, tùy tiện quan hệ bậy bạ. Thật không ngờ lại làm mấy chuyện xấu như vậy.’

Băng Ngưng im lặng ăn sáng, vừa ăn được một miếng thì đôi mi nhíu chặt lại.

“Khó ăn lắm sao?” Văn Tuấn vừa định động đũa thấy thế lập tức thu tay.

“À…cũng không phải. Thật ra có thể nấu cháo hoa thành vị khó ăn như vậy quả thật cần trình độ cao.” Cô an ủi.

Khụ khụ…Văn Tuấn ho khan. ‘Có cần phải nói mấy lời ác nghiệt thế không tiểu thư.’ Anh vò đầu bứt tai vì oan ức, tự dưng lại phải chịu tiếng xấu thay người khác. Anh quyết định sẽ tìm cơ hội để nói lại với tổng giám đốc. Tức chết anh mà. Thật là khó tưởng tượng nổi vị tổng giám đốc lạnh lùng chuyên chế lại đích thân vào bếp nấu cơm.

“Chuyện này…thật ra tổng giám đốc không phải không muốn quan tâm cô, nhưng vì ngài ấy bận quá…” Văn Tuấn nghĩ ngợi một lúc, quyết định thay cấp trên giải thích chút ít. “Phó tổng giám đốc Lưu bị tai nạn xe cộ vào hôm qua nên tổng giám đốc phải lo việc ở bệnh viện lẫn công ty.”

“Nghiêm trọng không?”

“Chắc là không sao, chỉ bị gãy xương cánh tay thôi.” Văn Tuấn giải thích. “Hôm nay cô có đi học không ạ?”

Băng Ngưng gật đầu. ‘Ngày hôm qua chắc là Dương Tư Thần giúp mình rồi. Dù sao đi nữa vẫn phải nói tiến cảm ơn với anh ấy.’

*************************

Ở trường học, Băng Ngưng cảm thấy kỳ lạ khi không ai xì xào, bán tán gì về mình tựa như nhìn cô như bao ngày khác, không có gì đặc biệt. Chẳng phải hôm qua…Đến khi Kiều Kiều cầm tờ báo hớt hải chạy đến thì cô mới vỡ lẽ.

“Trời ạ, không nghĩ đến mở báo ra lại thấy Điền Mộng Manh.” Cô vừa nói vừa mở tờ báo ra,


Băng Ngưng giật mình. Ôi trời…Đúng là Điền Mộng Manh, lộ liễu thế này khiến người ta phải tặc lưỡi.

“Sao lại thế này?”

“Mình thấy cô ta trình độ thành thục lắm, làm được như thế. Gần đây cô ta luôn trưng một thân hàng hiệu…” Kiều Kiều tỏ ý chán ghét. “Không biết xấu hổ. Để xem cô ta còn kiêu ngạo được không? Xí…” Kiều Kiều xoa xoa hai tay, mắt sáng lên.

Băng Ngưng không có tâm trạng hưởng ứng Kiều Kiều. Chuyện này sao lại vừa khéo thế nhỉ, hôm qua cô ta còn định làm thế với mình…Có chuyện gì xảy ra mà cô không biết thì phải.

Mấy tấm ảnh thoát y khỏa thân của Điền Mộng Manh tràn lan trên báo, từ góc độ nhìn đến từng phân thân thể đều lộ ra mồn một. Tin tức huyên náo trên báo chí khiến Điền Gia phải thân chinh ra mặt thanh minh rằng cô ả không có quan hệ gì với họ. Không có Điền Gia che chở, sự tình ngày càng ầm ĩ nghiêm trọng với đủ loại tin đồn biến tướng. Thậm chí còn nói rằng cô ả được đại gia bao nuôi từ lâu. Chẳng mấy chốc, scandal của Điền Mộng Manh trở thành chủ đề nóng nhất ở Thành phố C, là trung tâm bàn tán của mọi người.

Diệp Dịch Lỗi thuận tay ném tờ báo sang một bên. Năng lực làm việc của Văn Tuấn rất tốt, thủ đoạn không tồi. Hiện tại Điền Gia đã sắp nổi điên, đến Điền Mộng Phỉ gần đây cũng không quấy nhiễu hắn. Quả là một mũi tên trúng hai đích.

“Tin tức này là thế nào?” Lâm Thanh Âm đi vào.

“Con biết làm sao được.” Hắn đứng dậy rót chén nước cho bà. “Mẹ vẫn giận cha sao?”

“Con đừng đánh trống lảng. Nói cho mẹ biết là con làm đúng không?”

“Con tự dưng vô cớ gây phiền toái cho cô ta làm gì?” Diệp Dịch Lỗi vẫn duy trì bình tĩnh nói.

“Chẳng lẽ không phải vì Băng Ngưng sao?” Bà vẫn nghi ngờ. “Nghe ông nội nói hôm đó con vội vã chạy khỏi bệnh viện, ngày hôm sau trên báo liền đưa tin này. Sao lại trùng hợp thế được? Mẹ nghe nói hôm đó Băng Ngưng bị bắt nạt ở trường.”

“Tin tức của mẹ thật nhanh nhạy.” Diệp Dịch Lỗi cười. “Con gái mẹ bị bắt nạt, mẹ không đi an ủi lại chạy tới chất vấn con. Cũng không phải con hại cô ấy, mẹ truy vấn gì ạ? Thưa mẹ, con mới là con ruột của mẹ đấy.”

“Đứa con ruột này còn không quan tâm đến mẹ nó bằng người ngoài.” Lâm Thanh Âm liếc xéo hắn một cái rồi đi ra ngoài. Diệp Dịch Lỗi nhìn theo bóng dáng của mẹ mình không khỏi cảm thấy kì lạ. Gần đây bà có gì đó khang khác…

Lưu Duệ Hàng bị tai nạn phải ngồi xe lăn. Chuyện xui xẻo lần này khiến hai mẹ con hắn thấy không thoải mái. Tự dưng bị dằn mặt như vậy, rốt cuộc là kẻ nào làm.

“Tôi mặc kệ, anh phải tra rõ ràng chuyện này cho tôi.” Diệp Thiệu Kỳ ra lệnh qua điện thoại. “Nếu anh không tìm ra kẻ đó, về sau đừng đến tìm tôi nữa.” Bà nói xong dập mạnh điện thoại.

“Mẹ vẫn giữ liên hệ với người đó sao?” Lưu Duệ Hàng nhíu mày.

Diệp Thiệu Kỳ trầm xuống. “Duệ Hàng, ta là mẹ con.”

“Vì là mẹ nên con mới quan tâm.”

“Duệ Hàng, con không còn nhỏ nữa. Có một số việc con nên hiểu…” Bà cầm tay con trai. “Ông ngoại tuy rằng thương cùng áy náy với hai chúng ta nhưng rốt cuộc mẹ con mình vẫn là người ngoài. Có nhiều chuyện vẫn phải tự mình tranh thủ.”

“Mẹ —— “

“Con yên tâm, mẹ làm cái gì đều cân nhắc kỹ lưỡng, bố trí thỏa đáng. Chuyện lần này quyết không thể bỏ qua. Mẹ sẽ đòi lại công đạo cho con.” Bà cam đoan.

Diệp Gia.

Lưu Duệ Hàng nằm viện, cha con Diệp Thiệu Quân đều không về nhà nên trong nhà chỉ còn lại Lâm Thanh Âm cùng Băng Ngưng. Sau bữa tối, Băng Ngưng ở trong phòng mẹ nuôi giúp bà mát xa.

“Có thoải mái không ạ?”

“Ừ!” Lâm Thanh Âm gật gật đầu. Gần đây có nhiều việc xảy ra khiến bà không tránh được mệt mỏi, nằm thoải mái một chút liền ngủ thiếp đi. Băng Ngưng rón rén đứng dậy để không đánh thức bà. Đúng lúc này, tiếng điện thoại của Lâm Thanh Âm chợt vang lên. Nhìn mẹ nuôi vẫn đang ngủ, cô lần theo tiếng di động đi tìm. Sợ làm bà tỉnh giấc, Băng Ngưng ấn nút trả lời điện thoại. “Alo, xin chào.” Băng Ngưng hạ thấp giọng xuống.


“Con làm gì thế?” Lâm Thanh Âm gầm lên, nhanh chóng đoạt lại điện thoại tắt đi. “Ai cho phép con tự tiện nghe điện thoại của mẹ.”

Băng Ngưng bị quát ngây cả người, một lúc sao mới nhẹ giọng đáp. “Con sợ đánh thức mẹ.”

Lâm Thanh Âm nghe Băng Ngưng nói hô hấp cũng bình ổn lại. “Mẹ phản ứng hơi thái quá.” Bà sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái. “Nhưng mà mẹ cũng có việc riêng của mình đúng không con?”

Băng Ngưng gật đầu. “Lần sau con sẽ không làm thế nữa. Mẹ nghỉ ngơi đi ạ.” Cô đi ra ngoài. ‘Đầu dây bên kia là giọng nam giới. Chẳng lẽ…mẹ cũng có người khác ở bên ngoài. Không…sẽ không đâu…mẹ yêu cha như thế.’ Bước đi của cô thật chậm rãi, lúc đóng cửa phòng, trong tích tắc cô nghe thấy Lâm Thanh Âm nói: ai muốn anh gọi cho tôi. Giọng nói thể hiện loại cảm giác khác lạ, hình như là oán trách giữa tình nhân với nhau. Bàn tay run lên một chút nhưng vẫn nhẹ nhàng khép chặt cửa phòng lại.

Trong phòng ngủ, Lâm Thanh Âm xác định cửa phòng đã đóng hoàn toàn mới cầm lấy di động gọi lại cho người kia.

“Alo, là tôi đây…”