Hu hu sắp đến đoạn trong văn án rồi
“Nếu như tôi nói cô ấy...... Là vị hôn thê của tôi, chúng tôi sắp đính hôn thì sao?” Diệp Dịch Lỗi nhếch môi cười.
Phương Tử Hạo không thể tin nổi nhìn Diệp Dịch Lỗi. Cái gì? Đính hôn, lúc trước không phải hắn đã nói không muốn đính hôn sao, tại sao đột nhiên lại đồng ý?
“Thạch đầu......”
“Điều tôi muốn nói đã nói xong rồi, chúng ta lên thôi!”
Trong lòng vốn tràn đầy khẩn trương, hận không thể lập tức bay đến trước mặt Băng Ngưng, nhưng lúc này hơi sức để bước tiếp anh cũng không có. Bọ họ muốn đính hôn?Tay từ từ nắm chặt lại. “Cậu muốn làm gì?” Anh nhìn Diệp Dịch Lỗi, anh rất hiểu hắn. Nếu không phải là hắn đang có ý đồ gì, chắc chắn sẽ không đính hôn cùng Băng Ngưng.
“Chịu trách nhiệm!” Hắn buông lỏng nói.
“Tảng đá.” Phương Tử Hạo thấy thái độ của hắn thì càng thêm lo lắng. “Cậu không thể lấy hạnh phúc của chính mình với Băng Ngưng ra đùa giỡn.”
“Cậu cảm thấy tôi giống như đang đùa giỡn?” Diệp Dịch Lỗi nhướn mày. Chuyện đã đến nước này, hắn nơi nào còn có nói hạnh phúc chứ. “Cậu biết, Băng Ngưng vẫn luôn yêu tôi, bây giờ là thời điểm cô ấy cần tôi nhất.”
Phương Tử Hạo hoài nghi nhìn hắn, Băng Ngưng vẫn luôn yêu Diệp Dịch Lỗi anh đương nhiên biết, nếu như hắn là thật lòng, vậy đối với Ngưng nhi đúng là chuyện tốt, nhưng...... Hắn tự dưngđột nhiên đồng ý, không phải quá kỳ lạ sao?
“Thạch đầu, đừng làm tổn thương Băng Ngưng nữa.”
“Cô ấy là vợ tương lai của tôi, ta đương nhiên sẽ rất yêu thương cô ấy.” Hắn dịu dàng cười, tronglời nói lại mang theo ý nghiến chặt răng, tay đút trong túi quần nắm thật chặt, chỉ là không biết loại hận ý mãnh liệt này là vì nguyên nhân gì......
Phòng bệnh.
Lâm Thanh Âm căng thẳng nhìn bác sĩ, tại sao Băng Ngưng tỉnh lại một câu cũng không nói chứ, nhìn bộ dạng lo lắng của bà như là đứng ngồi không yên.
“Bà không phải lo lắng, có thể là Lạc tiểu thư bị đả kích, không cách nào mở miệng mà chỉ dùng tâm ám hiệu, chỉ cần an ủi cô ấy, kiên nhẫn an ủi cô ấy là được rồi.”
Trong phòng bệnh, Băng Ngưng núp trong góc tương, không nghe được thanh, thậm chí không có cách nào mở miệng nói chuyện, điều này là một đả kích khiến cô chưa thể tiếp nhận được.
Dương Tư thần viết lên giấy nói chuyện với Băng Ngưng, nói cho cô biết tai cô chỉ bị điếc tạm thời, bộ dạng của cô rất bi thương, cũng rất tuyệt vọng, chả lẽ chưa ai nói với cô là tai cô có hi vọng chữa khỏi sao?
Con mắt Băng Ngưng lập tức sáng lên, cô nhìn Dương Tư Thần, sau đó vọt đứng dậy, cầm lấy tờ giấy Dương Tư Thần viết chạy đến trước mặtLâm Thanh Âm, chỉ vào tờ giấy nói “Có thật không?” Cô viết xuống mấy chữ.
Lâm Thanh Âm nhìn sau đó khẳng định gật đầu một cái. “Là thật, Ngưng nhi, là thật!”
Băng Ngưng cắn môi trong mắt chảy nước mắt, cô chạy đến trước mặt Kiều Y cầm hai tay cô ấy, hai cô gái cũng không có mở miệng, nhưng mặt lại ngập tràn nước mắt.
“Băng Ngưng, em phải mở miệng nói chuyện, em có thể nói chuyện.” Dương Tư thần đi tới bên cạnh cô. “Em có thể làm được.” Nắm vai của nàng hắn chậm rãi nói.
Băng Ngưng xem hiểu lời của hắn nhưng không có mở miệng, mà là cúi đầu. Dương Tư thần bất đắc dĩ lắc đầu một cái. “Đừng sợ anh sẽ ở bên cạnh em, mặc kệ xảy ra ra chuyện gì, đều đa có anh.”
Băng Ngưng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập nghi vấn.
“jet’aime!” Dương Tư Thần suy nghĩ một lúc xong viết xuống một câu.
“Tôi không hiểu.” Không có chút gì do dự, Băng Ngưng trực tiếp trả lời trên giấy.
Dương Tư thần bị nghẹn không biết phải nói gì, chỉ là giận dỗi trừng mắt nhìn tiểu nha đầu này, biết bốn loại ngôn ngữ Băng Ngưng em lại dám nói mình không biết tiếng Pháp? Như vậy có phải là ý muốn cự tuyệt thẳng thừng không? Nhưng mà, nha đầu kia đã bắt đầu tranh cãi cùng hắn thì cũng không cần lo lắng, Ngưng nhi tất cả rồi sẽ ổn, mặc kệ em có thể khỏi được bệnh hay không, anh đều sẽ ở bên cạnh em, dịu dàng xoa xoa đầu cô, không ai chú ý tới Lâm Thanh Âm lặng lẽ đi ra ngoài......