Không biết đây là đâu, chỉ cảm thấy xung cực kỳ quanh an tĩnh, giống như một chút âm thanh cũng không có, Băng Ngưng hơi nhúc nhích, chợt thấy toàn thân đều đau ê ẩm, đau đớn như vậy nói cho cô biết, mình vẫn chưa chết. Nghĩ đến lúc va đâm vào chiếc xe tải kia tim cô chợt trùng xuống.
Anh Dịch Lỗi! Băng Ngưng chợt mở mắt, ánh mặt trời sáng chói ngoài cửa sổ làm đau nhói mắt của cô, hơi xoay mặt, vừa chợt nhìn thấy cửa sổ có bóng người, là ai? Anh Dịch Lỗi sao? Lúc này trong lòng Băng Ngưng đột nhiên có chút chờ đợi, sẽ là hắn sao? Lấy hết dũng khí mở mắt, thấy được đó là bóng lưng của Lâm Thanh Âm, bà cầm điện thoại không biết là đang nói gì. Cho đến bà xoay người lại, nhìn thấy Băng Ngưng tỉnh lại.
“Ngưng nhi!” Lâm Thanh âm giống như bị giật mình, ném điện thoại trong tay bước tới. “Ngưng nhi, con tỉnh rồi à, có thấy không ổn chỗ nào không?”
“Mẹ.” Giọng Băng Ngưng cực kỳ yếu ớt. “Anh Dịch Lỗi, anh Dịch Lỗi sao rồi?” Vô lực nắm lấy tay Lâm Thanh âm cô lo lắng hỏi thăm.
“Nó không có việc gì, đừng lo lắng! Nó không có việc gì.” Lâm Thanh Âm an ủi. “Con tỉnh lâu chưa, có nghe thấy mẹ nói gì không?” Bà hỏi thăm, giống như có mấy phần là đang hỏi thử.
Băng Ngưng lắc đầu một cái, cái gì?
“Mẹ đang gọi điện thoại bảo nó đến thăm con!” Khẽ vuốt gương mặt của cô. “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Mẹ, mẹ nói cái gì?” Băng Ngưng hỏi. “Con nghe không rõ, mẹ nói lớn hơn một chút được không!”
Nghe Băng Ngưng nói giọng Lâm Thanh Âm chợt đông cứng. “Ngưng nhi!” Bà kêu một tiếng, nhưng Băng Ngưng lại không phản ứng chút nào. “Ngưng nhi, con không nghe được sao?”
Băng Ngưng chớp mắt mấy cái, cố gắng nghe lời bà nói…, nhìn thấy được mẹ đang gọi tên cô, nhưng...... Tại sao cô cái gì cũng không nghe được, chịu đựng thân thể đau nhức, cô hơi giãy giụa. “Mẹ......”
“Đừng sợ, đừng sợ, mẹ đi gọi bác sĩ, gọi bác sĩ!” Lâm Thanh Âm nói xong bấm điện thoại gọi cho bác sĩ tới.
Băng Ngưng núp ở giường.. Thân thể nhỏ bé run lên từng cơn, tại sao lại như vậy, cô cái gì cũng không nghe được nữa, cái gì cũng có không nghe được.
“Bác sĩ, tình hình sao rồi? Con gái tôi tại sao lại không nghe được?” Sau một loạt kiểm tra, Lâm Thanh Âm lo lắng hỏi.
“Diệp phu nhân, lúc trước chúng ta cũng đã nói có thể xảy ra mọi khả năng, Lạc tiểu thư có thể tỉnh lại...... Kỳ thực, đã là ngoài tưởng tượng của chúng ta lắm rồi!”
“Ta cũng đã từng nói, tôi không muốn nó xảy ra chuyện.” Lạnh lùng gắt gao nhìn bác sĩ Lâm Thanh Âm quát lên. “Ông bây giờ thế nhưng lịa nói với ta, nó mất thính giác, các người cấp cứu cho nó kiểu gì thế!”
“Diệp phu nhân, bà đừng nóng vội, chuyện cũng không bi quan như bà nghĩ, tai phải của Lạc tiểu thư vẫn còn chút thính lực, có mỗi tai trái chỉ là tạm thời......”
“Tôi không muốn nghe những thứ này, tôi chỉ muốn con bé không có việc gì, ta muốn nó không có việc gì, có nghe thấy không.” Lâm Thanh Âm rống giận cùng với bà dịu dàng thường ngày dường như là hai người.
Băng Ngưng nằm trên giường, cô nhìn thấy mẹ cùng với bác sĩ đang kịch liệt trao đổi cái gì, nhưng cô lại cái gì cũng không nghe được, không để ý tới trên người mình có thương tích, cô mạnh mẽ lắc đầu, dùng sức ngoáy lỗ tai, ngừng thở nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, nhưng vẫn không có tác dụng, cái gì cũng không nghe được, hoàn cảnh lúc này giống như mình đang ở trong chân trong, giọt nước mắt lăn xuống
“A ——” không thể nào tin nổi đây là sự thực, Băng Ngưng bịt tai lại hét lên, ngã lăn từ trên giường xuống, không, đây không phải là sự thật, không phải......