Băng Ngưng vì câu nói của Lưu Duệ Hàng mà cảm thấy kỳ quái, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị một lực cánh tay hung hăng kéo ra. Cả người Băng Ngưng hơi lảo đảo, quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi.
“Anh Dịch Lỗi.”
Diệp dịch lỗi gắt gao kéo Băng Ngưng, sức trên tay cực lớn, dùng sức giống như là muốn bóp đứt lìa cổ tay cô vậy.
“Anh họ, ông nội đang chờ chúng ta!” Hắn cười dùng sức hất Băng Ngưng ra sau đó đi vào phòng khách, Băng Ngưng hơi liếc sang Lưu Duệ Hàng, rồi cúi đầu chậm đuổi theo Diệp Dịch Lỗi.
Diệp Triển Bằng mặc dù đã hơn sáu mươi tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh và khí khái, có thể nắm giữ Diệp thị trong nhiều năm, ông cụ đang ngồi kia chính là có một khí thế của bất nộ thị uy (van: cái này mình cũng không biết)
Băng Ngưng tiến lên chào hỏi Lâm Thanh Âm đang đứng bên cạnh, ông cụ xưa nay lạnh lùng, độc tài, ngay cả Diệp Thiệu Quân trước mặt người cha này cũng phải cẩn thận. Những gia đình khác khi được đoàn tụ, đều là vui vẻ hòa thuận, nhưng với Diệp gia càng nhiều người tụ họp, không khí càng đè nén, trong bữa ăn chỉ có tiếng bát đũa thỉnh thoảng chạm vào nhau kêu ra âm thanh rất nhỏ.
“Cha!” Sau khi ăn xong Lâm Thanh Âm mở miệng. “Côn có chuyện muốn thương lượng với cha một chút!”
“Ừm!” Diệp Triển Bằng ngẩng đầu liếc nhìn con dâu. “Nói đi!”
“Con thấy...... Dịch Lỗi đã 25 rồi, Ngưng nhi hiện tại cũng lên đại học, hôn sự của bọn chúng......”
“Con không đồng ý!” Không đợi Diệp Triển Bằng mở miệng Diệp dịch Lỗi đã mở miệng cự tuyệt.
“Dịch lỗi!” Lâm Thanh Âm quát lạnh. “Chuyện này không phải cũng đã sớm quyết định rồi sao!”
“Là ba mẹ tự quyết định, con căn bản chư từng đồng ý.” Hắn nói xongmắt lạnh nhìn liếc qua người đang ngồi cạnh mẹ- Băng Ngưng.
Băng Ngưng sắc mặt trắng bệch, hắn dứt khoát cự tuyệt lại như đâm cô một vết thương thật sâu. Dùng sức cắn môi cô cúi đầu. “Mẹ, chuyện này chờ thêm một thời gian nữa, được không!” Ngoại trừ bởi vì Diệp dịch lỗi cự tuyệt, hơn thế là bởi vì hôm nay không phải là lúc để nói chuyện này, nàng khẽ liếc mắt nhìn Diệp Dịch Lỗi rồi ánh mắt lại cuống quít tránh đi, xem ra tất cả mọi người đều quên hôm nay là ngày gì.
“Diệp Dịch Lỗi, trước mặt ông nội ai cho phép con càn rỡ, im lặng cho ta.” Diệp Thiệu Quân nhìn chằm chằm con trai tức giận quát mắng.
“Anh trai, chị dâu, hai người cần gì phải làm người khác khó xử!” Diệp Thiệu Kỳ cười khẽ. “Hôn nhân không tình yêu nhiều người khổ sở chị cũng biết, cũng không cần ép nữa. Mau lo cho Dịch Lỗi đi! Thằng bé mới là con ruột hai người.” Bà ta cười dịu dàng đến vô hại, nhưng từng chữ từng chữ lại như đánh vào chỗ đau của Diệp Thiệu Quân.
Sắc mặt Diệp Thiệu Quân của nhất thời xanh mét, quả đấm gắt gao siết chặt lại, nhưng khi nhìn bộ mặt hả hê Diệp Thiệu Kỳ cũng không thể làm gì. Thắng! Ông đang thầm tự nói với chính mình như vậy, chỉ có thắng, mới không uổng phí những hy sinh mình bỏ ra.
Lâm Thanh Âm cũng không tốt hơn. Bà siết chặt tay áo, lại nể tình Diệp Triển Bằng ở chỗ này cũng không mở miệng đánh trả, Diệp Thiệu Kỳ, món nợ này tôi sẽ cho cô nhớ rõ.
“Vậy thì chờ các con thương lượng xong hẵng nói, ta mệt rồi!” Mệt mỏi con trai con gái cứ đến đâu là lại đấu đá, Diệp Triển Bằng đứng dậy rời đi.
“Duệ Hàng, chúng ta cũng lên đi! Mẹ thấy...... Chú con cần phải xẻ lý chuyện gia đình.” Diệp Thiệu Kỳ cười cực kỳ thỏa mãn.
Một câu nói đó khiến Băng Ngưng lúng túng tiến lùi cũng khó, chuyện gia đình? Vậy có phải cô cũng nên rời đi hay không, “Ba, mẹ, con lên phòng trước.”
“Ngưng nhi con ngồi xuống!” Lâm Thanh Âm xem ra cực kỳ tức giận. “Dịch lỗi, chuyện này con cho mẹ một lời giải thích!”
“Con đã nói rồi, con không đồng ý!” Diệp dịch lỗi miễn cưỡng giương mắt nói. “Con sẽ không đính hôn cùng cô ta, cho dù là cưới vì thương mại kinh tế, cũng không cần cô ta.”
“Con càn rỡ!” Diệp Thiệu Quân giận dữ, đập mạnh tay lên bàn. “Ban đầu không phải chính con là người phản đối việc Băng Ngưng đính hôn cùng Tử Hạo sao.......”