Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 165: Đại kết cục

Edior: Thiên Y

Trong lòng của Băng Ngưng đang rất loạn. Gần đây, cả đêm cô đều không thể ngủ được. Nghĩ đến Lâm Thanh Âm, trái tim của cô liền một hồi co rút đau đớn, giống như một giây khi bà ấy chết, trong lòng của cô đã tin lời của bà... Đó chính là chuyện của nhà họ Lạc không liên quan gì với bà.

"Không ngủ được sao?" Cũng không thể nào ngủ được, Lạc Tử Úc thấy em gái ở trong phòng khách, chị cũng từ trên lầu đi xuống.

"Dạ! Đang nghĩ có thể uống chút rượu sẽ ngủ ngon hơn. " Băng Ngưng nhấp một chút rượu.

"Vậy tâm sự với chị một chút!" Chị nói xong rồi ngồi xuống,cũng rót cho mình một ly rượu. Hai chị em đã rất lâu rồi không nói chuyện phiếm với nhau, nhất là sau khi đã trải qua hàng loạt những biến cố, họ cũng ‘ loạn ’ cho nên cần ngồi xuống suy nghĩ lại một chút.

"Chị có chuyện gì muốn nói với em sao?" Băng Ngưng nhìn chị.

"Ừm!" Chị gật đầu một cái, nói: "Hiện tại cảnh sát đang dốc toàn lực truy bắt Đường Sâm, chuyện về sau em nghĩ thế nào?"

"Cái gì?" Băng Ngưng hỏi, trong mắt có chút úp mở.

"Diệp Dịch Lỗi." Lạc Tử Úc cũng không đánh đố Băng Ngưng: "Thật ra thì.... Chị cảm thấy, thật ra em có thể cho cậu ấy một cơ hội."

"Chị?" Băng Ngưng kinh ngạc nhìn Lạc Tử Úc một chút, lời này không giống như lời chị có thể nói.

"Thật ra thì trước đây, trong lòng chị không hi vọng em tha thứ cho cậu ấy. Vì quan hệ với đời trước, cũng vì cậu ấy mang đến cho em tổn thương quá sâu. Nhưng sau khi về nước, sau khi tiếp xúc, chị có thể thấy được, thật ra thì.... Cậu ấy yêu em. Mặc dù những chuyện đã qua không cách nào đền bù được, nhưng mà ít nhất thì các em có thể lựa chọn không để cho nửa đời sau của mình phải tiếc nuối."

Băng Ngưng thở dài, sau đó lắc đầu một cái: "Em.... Bây giờ không muốn nói chuyện này." Dù tiếp tục chạy trốn, có thể kéo dài một ngày thì thêm một ngày.

"Ngốc!" Lạc Tử Úc xoa đầu cô.

"Nếu như trong lòng vẫn còn yêu, cần gì phải làm cho mình khổ sở chứ!" Chị nhẹ nói: "Thật ra thì chị và anh rể em quen biết nhiều năm như vậy cũng không phải là thuận buồm xuôi gió. Khi chị mười tám tuổi thì đã đi theo anh ấy, cũng đã từng bị thương, đã từng đau khổ tổn thương lẫn nhau. Nhưng em xem, bây giờ không phải bọn chị rất tốt sao! Huống chi.... Diệp Dịch Lỗi là thật lòng yêu em."

"Thật ra thì...... Chuyện của em, cậu ấy có một chút không biết." Lạc Tử Úc nắm bàn tay của em gái nói: "Ban đầu, cậu ấy chỉ biết là phẫu thuật, cũng không biết thật ra thì đây chẳng qua là một ‘cái bẫy’. Cũng không biết thật ra Lưu Duệ Hàng chưa hề cắt bỏ tử cung của em."

"Vậy thì sao?" Băng Ngưng không hiểu, chuyện này với tha thứ thì có quan hệ gì.

"Chị đã hỏi cậu ấy, cậu ấy nói sẽ không để ý, chỉ cần có em là đủ rồi."  Bên môi của Lạc Tử Úc mang theo nụ cười.

"Cho nên, không cần phải tự ngược mình thêm nữa. Nếu thật sự yêu, thì hãy biết quý trọng! Thật ra thì.... Sinh mệnh rất ngắn ngủi, không ai biết được ai ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì." Lạc Tử Úc nhàn nhạt nói.

"Em.... Dường như không thể bước qua được cánh cửa trong lòng mình." Băng Ngưng than thở.

Sau khi xảy ra tai nạn xe, cô cũng suy nghĩ rất nhiều. Không thể phủ nhận rằng thật ra thì ở sâu trong nội tâm của cô vẫn còn yêu, nhưng.... Những thứ tổn thương kia luôn rõ như in ở ngay trước mắt. Cô thật sự không quên được, sợ nếu tiếp nhận lần nữa, đổi lấy sẽ lại là sự tổn thương.

"Thật ra thì.... Chỉ cần yêu, mọi thứ đều không phải là trở ngại. Mặc dù hai đứa đã trái qua rất nhiều tổn thương, nhưng sau khi trải qua mọi việc như vậy mà hai đứa còn có thể có ngày hôm nay, không phải là chứng minh các em có duyên phận hay sao!"

Băng Ngưng im lặng không đáp, duyên phận sao? Có lẽ vậy! Nhưng có duyên thì sao? Bây giờ nguyên nhân cả nhà bị cháy vẫn còn chưa rõ, cho dù năm đó Lâm Thanh âm không có ‘nghĩa vụ’ phải cứa bọn họ, nhưng trong lòng cô vẫn còn nút thắt.


"Chị chỉ phân tích một chút cho em hiểu thôi." Vỗ vỗ vai của em gái, chị đứng dậy: "Ngưng nhi! Chị chỉ muốn em biết, hiện tại không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của em."

Chỉ cần cô hạnh phúc? Băng Ngưng ngồi đó! Thật ra thì.... Cô hồ như cũng thấy được, hạnh phúc ở ngay phía trước, chỉ cần cô tiến lên một bước liền chạm đến được, nhưng mà.... Làm sao bây giờ? Cho dù trong lòng hiểu rõ tất cả, nhưng nếu không có dũng khí sẽ không dám bước tiếp....

********************

Bệnh viện.

Tư Đồ Mạch đứng ở cửa sổ nhìn xuống xung quanh. Với hiểu biết của anh ta về Đường Sâm, ông ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng rất nhanh sẽ ra tay trả thù. Mà dường như cảnh sát cũng đoán được điều này. Từ trong bệnh viện đến khoảng hơn một km bên ngoài cũng bắt đầu bố trí người đứng canh, chỉ chờ Đường Sâm tới đây liền bắt ngay ông ta. Nhưng mà.... Dường như bọn họ nghĩ chuyện này có phần đơn giản, bố trí xong tất cả rrồi nhưng mãi vẫn không thấy Đường Sâm xuất hiện.

Từ rạng sáng đến sáng sớm, rồi tới buổi trưa, bây giờ cũng là buổi chiều rồi, đã tiêu hao hết kiên nhẫn nên mọi người cũng bắt đầu dần dần buông lỏng cảnh giác. Tới lúc tưởng là ông ta sẽ không xuất hiện thì một bóng người lén lút đi vào trong bệnh viện, nhưng vì đang buổi chiều nên người đang đông, không có ai phát hiện bóng dáng kỳ lạ giữa rất đông bệnh nhân ở bên trong...

Thân thể của Diệp Dịch Lỗi còn chưa hồi phục vì khoảng thời gian dài công việc vất vả lại thêm bị bệnh một lần. Băng Ngưng còn chưa ổn định cảm xúc ở trong lòng thì nhận được điện thoại của bệnh viện, trong nháy mắt liền hoảng hồn, còn chưa kịp dặn dò chị gái một tiếng liền chạy ra khỏi nhà.  ĎïȅñÐān  ˱҉   «Łë.quý.ðôn " 

Băng Ngưng xuất hiện trong tầm mắt của cảnh sát có chút nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Hạ Vân Tường càng thêm cả kinh, không phải Thạch Đầu đã xuất viện rồi sao? Sao cô ấy lại chạy tới đây. Anh ta nghĩ phải gọi người ngăn Băng Ngưng lại, nhưng cô đã bước vào thang máy trước một bước. Hạ Vân Tường âm thầm thở dài, thật sự là phiền toái! Đúng lúc này, cô chạy đến đây như vậy rất nguy hiểm. Mà khi Băng Ngưng xuất hiện không bao lâu, xe của Diệp Dịch Lỗi cũng xuất hiện, rốt cuộc thì Hạ Vân Tường cũng không thể ngồi yên nữa, chạy thẳng ra ngoài.

"Vân Tường! Sao cậu lại ở đây?" Diệp Dịch Lỗi nghiêng người túm lấy Hạ Vân Tường hỏi: "Ngưng nhi thế nào?"

"Cái gì mà Ngưng nhi thế nào?" Anh ta không hiểu.

"Mình mới vừa nhận được điện thoại, nói Ngưng nhi ở trong tay của Đường Sâm." Tay của Diệp Dịch Lỗi khẽ run, giống như thật sự đã bị doạ sợ.

Vốn không cảm thấy có cái gì khác thường, sau khi nghe thấy những lời này, đầu của Hạ Vân Tường nổ oanh một tiếng. Chẳng lẽ.... Đám người Đường Sâm đã ở trong bệnh viện rồi. Đúng, nhất định là vậy, nếu không thì Băng Ngưng và Diệp Dịch Lỗi cũng sẽ không đồng thởi xuất hiện. Nhưng mà.... Bây giờ Băng Ngưng đang đi đâu?

Lúc này, trên tầng thượng của bệnh viện, tay của Băng Ngưng bị trói phải ngồi dưới đất. Cô nhìn người đàn ông đội tóc giả ngồi đối diện, người này cô không xa lạ gì. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng cô vẫn nhớ rõ ông ta là Đường Sâm, mà người bên cạnh ông ta dĩ nhiên là Điền Quân rồi. Khi Băng Ngưng đi vào trong thang máy, người ở bên trong cũng không nhiều. Đến khi tới tầng đã được chỉ định ở trong điện thoại, cô còn chưa kịp đi ra ngoài thì một bóng người chợt tiến đến, một con dao kề bên người cô. Lúc đó trong thang máy không có ai, ngay cả kêu cứu cô cũng không thể.

Trên sân thượng gió thổi lớn, Đường Sâm tháo bộ tóc giả ra rồi đứng lên, nhưng cũng không có đến gần cô, ngược lại nhàn nhã đi tới bên cạnh sân thượng nhìn xuống ra xa, giống như đang đợi người nào đó.

"Nếu như tôi nhảy xuống ở trước mặt của cô, cô sẽ cứu tôi chứ?" Ông ta hỏi, đến nỗi trong nháy mắt Băng Ngưng thấy rối loạn, ông ta đang hỏi cô sao? Hoàn toàn không hiểu, càng không biết tại sao ông ta muốn hỏi như vậy.

"Sẽ không đâu!" Ông ta tự hỏi tự trả lời, sau đó cười ha ha.

"Thật ra thì tình cảnh này có chút quen thuộc." Ông ta nói xong liền quay mặt nhìn Băng Ngưng.

"Năm đó, tôi cũng hỏi mẹ cô như thế, nhưng cô ấy lại lạnh lùng kiên quyết nói cho tôi biết, sống chết của tôi không liên quan gì đến cô ấy." Đường Sâm cười châm biếm.

"Cô xem, quả nhiên là di truyền, ngay cả ba đứa con gái của cô ấy cũng như thế." Mới đứng một lúc nhưng chân đã không chịu được nên ông ta đành phải ngồi xuống.

"Tôi tự hỏi, tôi là người yêu Tiểu Đình nhất trong tất cả những người theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy chẳng thèm nhìn ngó tới tôi." Nhắc tới chuyện cũ, Đường Sâm vẫn không cách nào lạnh nhạt như trước, nói: "Năm đó cô ấy không để ý lời khuyên của tôi mà một lòng yêu Diệp Thiệu Quân, kết quả là bị gã khốn nạn đó bỏ rơi. Tôi cố gắng hết sức để đổi đời, sau đó quay về tìm cô ấy, để cô ấy trở lại bên cạnh tôi, nhưng.... Cô ấy không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt."

Cả người của Băng Ngưng đều ngây dại. Dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, mẹ lại có quan hệ với Đường Sâm. Cho tới bây giờ, những điều này cũng không có ai nói với cô, cho nên.... Ông ta không chỉ vì trả thù nhà họ Diệp, mà còn vì trả thù mẹ cô sao? Giờ khắc này, đột nhiên cô có một ý nghĩ kỳ quái, có thể nào trận hoả hoạn của nhà họ Lạc có liên quan đến ông ta hay không?

"Những năm đó! Công ty nhà họ Lạc làm ăn thuận buồm xuôi gió. Thỉnh thoảng nhìn thấy truyền thông viết bài báo về nhà họ Lạc hạnh phúc bao nhiêu, tôi liền không khống chế được sự oán hận của mình. Cho nên tôi sắp đặt cái bẫy, kết quả Lạc Khải.... Ý của tôi là ba của cô." Ông ta quay đầu, mỉm cười nhìn Băng Ngưng.

"Lại thật sự trúng kế. Nhà họ Lạc gặp nguy cơ, tôi tìm đến cô ấy. Tôi nói chỉ cần cô ấy đi theo tôi, tôi liền bỏ qua cho nhà họ Lạc. Nhưng.... Cô có biết lúc đó cô ấy nói gì không?" Đường Sâm nói xong lại cười.

"Cô ấy nói chỉ cần người một nhà cùng ở bên cạnh nhau, cho dù húp cháo cũng hạnh phúc. Tôi vì cô ấy mà gãy chân, khổ sở vài chục năm, vậy mà cô ấy lại tàn nhẫn nói ra những lời như thế. Cô nói xem có phải cô ấy rất vô tình hay không?" Ông ta nắm chặt lấy ống quần rồi nhìn Băng Ngưng, nụ cười từ từ mở rộng: "Nhưng nếu chỉ có như vậy, tôi cũng không mất hy vọng. Tôi uy hiếp cô ấy, nếu không đi theo tôi thì tôi liền nhảy xuống.... Kết quả như cô đã biết. Về sau.... Tôi liền phóng hỏa đốt nhà họ Lạc."

"Vì sao ông lại kể cho tôi những chuyện này?" Trong lòng Băng Ngưng mơ hồ cảm thấy lo lắng. Với tội lỗi như vậy, vốn dĩ phải cố gắng che giấu chứ. Đã nhiều năm như vậy cũng không có ai phát hiện ra bí mật, tại sao bây giờ ông ta lại muốn nói với mình? Chẳng lẽ.... Ông ta không muốn rời khỏi nơi này nữa sao?

Trong lòng của Băng Ngưng nặng nề trầm xuống. Ông ta không muốn sống mà rời đi, còn muốn kéo mọi người theo sao?

Bàn tay của Băng Ngưng nắm thật chặt. Trong lòng dần dần hiểu rõ, có thể cô chỉ là mồi nhử, trong lòng vẫn luôn cầu nguyện đừng có bất cứ ai lên đây. Người đàn ông này biến thái như vậy, không biết ông ta sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì. Nhưng lúc này cầu nguyện giống như có chút không kịp nữa rồi, vì cô đã nghe thấy tiéng bước chân lộc cộc, tiếp theo thì thấy Diệp Dịch Lỗi dựa vào Hạ Vân Tường đi lên, còn có những cảnh sát khác.

"Ha! Phản ứng cũng nhanh đấy!" Đường Sâm cười, nói: "Nhưng mà.... Hình như vẫn chưa đủ người!" Ông ta liếc mắt nhìn mọi người.

"Đường Sâm! Rốt cuộc ông muốn làm gì, thả Ngưng nhi ra!" Diệp Dịch Lỗi quát lớn, xông lên trước.


"Thạch Đầu! Cậu bình tĩnh một chút." Hạ Vân Tường giữ chặt anh lại, nói: "Đừng xúc động."

"Cậu bảo mình làm sao bình tĩnh được đây?" Diệp Dịch Lỗi gào lên. 

Bây giờ Băng Ngưng đang ở trong tay Đường Sâm, anh không biết được giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng đièu anh không thể chấp nhận được là Băng Ngưng xảy ra chuyện. Nếu như thực sự lần này Băng Ngưng lại xảy ra chuyện gì, vậy anh sẽ chết mất, thật sự sẽ chết mất.

"Vậy bây giờ cậu xông lên có tác dụng gì?" Hạ Vân Tường khẽ quát: "Xông tới cùng một chỗ với Băng Ngưng để khiến Đường Sâm có nhiều lợi thế hơn sao?"

Lời nói của Hạ Vân Tường khiến cho Diệp Dịch Lỗi sững lại, hình như..... Rất có lý.

Hạ Vân Tường cảm thấy bế tắc. Đường Sâm có thể tránh được tầm mắt của cảnh sát lên tới trên này, còn bắt cóc Băng Ngưng một cách im hơi lặng tiếng, đã đủ thấy không thể xem nhẹ bọn chúng.  Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ   Huống chi hành động chuẩn bị của ông ta lớn như vậy, chính là vì thu hút mọi người tới nơi này, cho nên ông ta chắc chắn đã chuẩn bị kế hoạch trước.

Quả nhiên......

"Hạ Vân Tường! Bảo tất cả người của cậu lui xuống đi. Nhất là.... Những tay súng bắn tỉa kia." Ông ta mỉm cười cởi ra nút áo của mình ra. Quả nhiên trên người của ông ta cột một vòng thuốc nổ. Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.

Chuyện còn nghiêm trọng hơn so với những gì bọn họ tưởng tượng......

Tình hình lúc này khiến cảnh sát không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể rút lui khỏi sân thượng.

"Vân Tường, cậu cũng xuống đi!" Diệp Dịch Lỗi quát khẽ.

"Đùa gì thế, lúc này làm sao mình có thể rời đi được?" Hạ Vân Tường lườm anh.

"Đừng quên cậu còn có Mộ Hàn. Nếu như cậu xảy ra chuyện gì thì Mộ Hàn làm thế nào, bọn trẻ phải làm thế nào?" Diệp Dịch Lỗi giận đến mức giậm chân. Ân oán của bọn họ, anh không muốn liên lụy đến người vô tội như Vân Tường.

"Ngoài việc là cảnh sát, mình còn là bạn thân của cậu. Bất luận là ở góc độ nào, mình cũng sẽ không bỏ đi." Hạ Vân Tường nghiêm túc nói.

"Ồ! Thật là cảm động!" Đường Sâm cười, nói: "Vậy thì ở lại cùng chết đi!"

"Các người đều điên rồi phải không?" Rất lâu sau, Băng Ngưng mới từ trong khiếp sợ mà hoàn hồn lại.

"Tất cả đi xuống." Cô lớn tiếng kêu, trên người của ông ta là thuốc nổ đó! Nếu như thật sự ông ta cho nổ tung, như vậy bọn họ đều không ai trốn thoát.

"Trốn sao? Dù là ai cũng không thể trốn thoát!" Ông ta tràn đầy tự tin cười nói: "Hơn nữa tôi cam đoan, sẽ còn có người đến nữa." Ông ta vừa dứt lời, quả nhiên không lâu sau thì Tư Đồ Mạch liền chống gậy đi lên, tiếp đến là Lạc Tử Úc và Lăng Vĩ Luân......

"Ha ha... Đều tới cả rồi!" Ông ta vỗ tay cười.

"Đường Sâm! Ông muốn làm gì, thả em gái tôi ra!" Lạc Tử Úc gào lên bước tới. May nhờ có Lăng Vĩ Luân sớm phát hiện, giữ chị lại, ôm chặt vào trong ngực, không để cho chị kích động làm hỏng chuyện.

"Nhìn xem, một mình cô ta liên luỵ đến nhiều người như vậy, cô bảo tôi làm sao có thể thả cô ta ra đây!" Ông ta cười, đi tới bên cạnh Băng Ngưng. Thấy cô giãy giụa, Điền Quân lại giữ chặt lấy cô. Đường Sâm rút ra một con dao huơ qua huơ lại trước mặt Băng Ngưng.

"Đường Sâm! Ông làm gì vậy? Có bản lĩnh thì ông nhắm vào tôi đây, đừng động đến cô ấy!" Diệp Dịch Lỗi gào thét.

Hạ Vân Tường cảm thấy dường như không thể giữ được anh nữa. Qủa thật một màn như vậy đủ khiến người ta thấy kích động. Nhìn lưỡi dao sáng quắt lướt qua trước mặt Băng Ngưng, trái tim của Diệp Dịch Lỗi như muốn nhảy ra ngoài.

"Người ông hận chính là tôi. Có bản lĩnh thì nhằm vào tôi, ông đừng đụng đến cô ấy, không được đụng đến cô ấy...."

"Ha ha.... Lo lắng rồi sao?" Ông ta đứng dậy, khẽ chau mày nói: "Không cần phải gấp, các người cũng trốn không thoát đâu."

Hai bên cứ giằng co như vậy. Bởi vì trên người ông ta có thuốc nổ nên cảnh sát không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà càng như vậy thì tình hình càng nguy hiểm, kéo dài thêm một giây cũng nguy hiếm với bọn họ.

"Đường Sâm! Rốt cuộc thì ông muốn gây tội tới khi nào!" Tư Đồ Mạch lớn tiếng nói.

Mới đầu anh ta còn chưa rõ tình hình lắm, nhưng mà bây giờ anh ta dần dần hiểu được mục đích của ông ta rồi. Những người ông ta hận nhất đều đang ở đây, nên ông ta muốn là tất cả mọi người đều phải chôn cùng với mình. 

"Hai phát súng đó không giết chết được mày thì nên ngoan ngoãn tìm một chỗ trốn mới đúng, vậy mà còn dám đến đây tìm chỗ chết. Mày có biết tại sao tao không xử lý kẻ phản bội là mày không?" Đường Sâm lạnh lùng hỏi.


"Từ trước tới nay tôi đều không coi mình là người của ông, thì nói gì đến phản bội." Anh ta cười, nói: "Thả bọn họ ra, tôi tuỳ ông xử lý."

"Mày đánh giá bản thân quá cao rồi." Đường Sâm cười.

"Mày thì tính là gì mà xứng để tao xử lý chứ?" Ông ta thấy buồn cười: "Bọn họ chết, nhân tiện  mày đi cùng là được!"

"Đường Sâm! Ông đừng có làm bừa." Trong lòng biết rõ, lúc này nói những này cũng không có ý nghĩa. Đường Sâm đã muốn chết cùng với mọi người thì có khuyên thế nào cũng vô ích.

"Ông chị hận người nhà họ Diệp mà thôi." Diệp Dịch Lỗi lớn tiếng nói: "Ngưng nhi là con gái của người phụ nữ mà ông yêu nhất, ông nhẫn tâm để cô ấy chết sao?"

"Vậy thì sao?" Đường Sâm không chút cử động mà hỏi lại.

"Cô ấy đã không yêu tôi, vì sao tôi phải yêu con của cô ấy!" Ông ta nói xong, quay lại nhìn Băng Ngưng.

"Hơn nữa.... Còn là con gái của cô ấy với người đàn ông khác." Nói xong, ông ta chậm rãi đút tay vào trong túi quần.

Mọi người nhìn thấy hành động của ông ta thì thật sự lo sợ, vì bọn họ cách xa như vậy nên không có cách nào ngăn cản hành động của ông ta. Mà một khi ông ta ấn nút điều khiển, chẳng những bọn họ, ngay cả cả tòa nhà này cũng có thể bị san bằng. Phía dưới, âm thanh hỗn loạn của bệnh nhân rời khỏi toà nhà truyền đến. Nghe thấy vậy Đường Sâm chợt nở nụ cười, sau đó nhanh chóng đứng dậy lùi ra sau. Băng Ngưng thấy thế chợt đứng dậy, Điền Quân không đề phòng nên bị bỏ lại, Băng Ngưng dùng sức chạy tới phía Đường Sâm.

"Ngưng nhi!" Diệp Dịch Lỗi bị doạ đến kinh sợ, thét lên. Cùng lúc đó, Đường Sâm bị Băng Ngưng xô ngã trên mặt đất, đồng thời chiếc điều khiển trong tay ông ta bị văng ra, rơi trên mặt đất....

Đột nhiên xảy ra cảnh này khiến mọi người đều sững sờ, Hạ Vân Tường nhanh chóng lao mình xuống mặt đất, đoạt lấy chiếc điều khiến một cách nhanh chóng, Lăng Vĩ Luân cũng chạy đến không chế Điền Quân lại. Hiện Tại, mỗi kẻ trong số bọn họ đều là sự uy hiếp với bọn họ, cho nên phải đánh nhanh thắng nhanh.

Khoảnh khắc đó, trong đầu của Diệp Dịch Lỗi trống rỗng. Anh không dám tưởng tượng nếu như đống thuốc nổ ở trên người của Đường Sâm nổ tungvậy phải làm sao bây giờ.... Anh nhanh chóng chạy về phía Băng Ngưng, muốn cứu cô ra. Vì chân của Đường Sâm bị tật, lúc này không có sức nên phải từ từ bò dậy. Diệp Dịch Lỗi đã lao tới bên người Băng Ngưng, ôm cô vào lòng thật chặt.

Đường Sâm ngồi trên đất, một tay cầm bật lửa dí về phía thuốc nổ trên người mình.

"Đừng tới đây." Ông ta cười nói: "Coi như không có cái điều khiển đó, chỉ cần từng đây thuốc nổ cũng đủ khiến các người phải chết!"

Cảnh sát vừa xông lên liền lùi lại, Lăng Vĩ Luân và Điền Quân đánh vài chiêu mới phát hiện trên người của của lão ta cũng có thuốc nổ.    d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n   Biến thái! Anh ta mắng thầm. Bàn cờ này lại rơi vào đường cùng một lần nữa. Thấy bọn họ không dám động, Điền Quân chậm rãi đi về phía Đường Sâm, kéo ông ta dậy.

Nếu như.... Cả hai cùng nổ tung, như vậy bọn họ cũng không trốn thoát......

Băng Ngưng mềm nhũn tựa vào trong ngực Diệp Dịch Lỗi, trong nháy mắt, cô thật sự sợ. Nếu như cô bị nổ tung, vậy thì thân thể cũng không còn. Lúc đó cô bỗng cảm thấy bản thân mình còn chưa sống đủ, còn chưa nghĩ tới có nên tha thứ cho anh hay không.

"Ngưng nhi!" Bây giờ đã không cảm thấy sợ nữa, anh chỉ biết ôm lấy Băng Ngưng thật chặt, giống như cả đời này cũng sẽ không buông tay. Đời này, cho dù có chết, anh cũng muốn chết cùng với Ngưng nhi....

Chống lại lần đầu tiên bị thất bại, chẳng khác nào bọn họ cũng không còn cơ hội nữa. Lạc Tử Úc nhìn Lăng Vĩ Luân, trong lúc anh không ngừng bảo chị rời đi thì chị liền bước tới bên cạnh anh ấy.

"Ông xã! Em yêu anh!" Chị nén nước mắt, nói ra ý nghĩ trong lòng của mình. Thật ra thì.... Lúc này, chị thật sự có chút hối hận. Nếu không phải vì chị muốn báo thù thì cũng sẽ không khiến nhiều người phải lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy. Không phải chị sợ mà chỉ vì không cam lòng. Chị không bỏ được Verney, luyến tiếc duyên phận vợ chồng với Lăng Vĩ Luân kết thúc từ đây....

"Anh cũng vậy." Ôm chặt lấy vợ mình, Lăng Vĩ Luân nói. Anh nghĩ nếu như muốn sớm trải qua cuộc sống bình yên với vợ mình, có lẽ hôm nay mọi thứ sẽ không như vậy.

"Thạch Đầu!" Băng Ngưng tựa vào trên vai anh.

"Thật xin lỗi! Là tôi đã liên luỵ đến mọi người. Thật xin lỗi...." Cô đang nói, đột nhiên Diệp Dịch Lỗi áp môi xuống, hôn lên môi của cô thật sâu.

Bóng tối chết chóc bao phủ lên sân thượng. Trái tim của Hạ Vân Tường cảm thấy đau nhói, tiểu Hàn của anh đã nói tối nay sẽ làm món anh thích, chờ anh về cùng ăn. Còn có hai bảo bối của anh.... Đã có thể đi bộ, gọi ba.....

Trong mắt thấy ươn ướt. Bà xã, thật xin lỗi! Anh không thể chăm sóc cho em và các con, nhưng.... Anh yêu em, rất yêu!

"Ha ha......" Nhìn dáng vẻ của mấy người bọn họ, đột nhiên Đường Sâm cười to, nói: "Xem bộ dạng lưu kuyến không rời của các người như vậy, tôi liền cảm thấy để các người cùng chết theo ba mươi mấy năm khổ sở của tôi là lựa chọn sáng suốt."

"Điền Quân!" Tư Đồ Mạch gọi to: "Đường Sâm có thù oán với bọn họ, tại sao ông lại vậy? Bọn họ cũng không thật sự có lỗi với ông."

"Tất cả những gì tao có được ngày hôm nay đều do tổng giám đốc ban cho. Tao chỉ nghe theo mệnh lệnh mà thôi." Ông ta giữ dáng vẻ đến chêt vẫn trung thành của mình.

"Tất cả của ông sao?" Tư Đồ Mạch tiến lên nói: "Tất cả bất hạnh của ông cũng đều do ông ta ban cho!"


"Mày có ý gì?" Điền Quân nhìn chằm chằm Tư Đồ Mạch. Mặc dù bọn họ cùng làm việc cho Đường Sâm, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều.

"Ông không muốn biết, tại sao vợ của ông lại uống thuốc độc tự tử sao?" Câu nói của anh ta khiến Điền Quân ngẩn ra, sắc mặt của Đường Sâm cũng thay đổi.

"Đừng nghe nó nói bậy. Giết bọn họ, giết bọn họ!" Đột nhiên ông ta không khống chế được hét to.

"Bà ấy tự sát không phải vì ông làm nhà họ Điền nhà tan cửa nát, mà bà ấy bị tổng giám đốc của ông cưỡng bức."

Điền Quân giật mình. Không, sao có thể có chuyện này, không, không phải.

"A Quân! Cậu đừng nghe nó nói bậy, sao tôi có thể làm như vậy." Đường Sâm luống cuống. Bây giờ, Điền Quân là chỗ dựa và lợi thế duy nhất của ông ta. Nếu như lão ta phản bội ông ta....

"Ha ha.... Mùi vị của người phụ nữ Tưởng Lam kia thật không tệ. Đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn ngon nghẻ như lúc ba mươi tuổi, nhất là tiếng kêu này.... Chậc chậc...." Âm thanh của Đường Sâm vang lên ở trong điện thoại của Tư Đồ Mạch.

Thấy mặt của Điền Quân dần trắng bệch. Sao, sao có thể như vậy......

Thấy sự tình bị lộ rồi, Đường Sâm đấy Điền Quân tới gần, mượn đà đốt thuốc nổ ở trên người.

"Vậy thì cùng chết đi! Ha ha...." Ông ta cười lớn: "Tất cả đều là do tao làm, các người biết thì thế nào? Mọi thứ đã muộn rồi!"

Thời gian đường như dừng lại. Nhìn thuốc nổ ở trên người của ông ta, đột nhiên Diệp Dịch Lỗi đẩy Băng Ngưng ra, sau đó lao về phía Đường Sâm.

"......" Băng Ngưng khiếp sợ muốn gọi anh lại nhưng bản thân lại không thể phát ra được âm thanh nào, nhìn Diệp Dịch Lỗi và Đường Sâm lao xuống từ trên sân thượng, ngay sau đó ——

Bùm ——

Nước mắt trong nháy mắt rơi xuống.

"Thạch Đầu!" Băng Ngưng nhào tới, gào thét. Khônggggggg! Cô còn chưa nói cho anh biết là mình đã tha thứ cho anh, còn chưa nói bọn họ hãy bắt đầu lại lần nữa, tại sao anh có thể chết.

"Thạch Đầu...." Cô kêu to, thuốc nổ nổ tung ở trên không trung. Lúc này, lầu dưới náo loạn. Băng Ngưng dường như không nhìn thấy gì, chỉ biết phía dưới đều là phần còn lại của chân tay đã bị đứt rời, Thạch Đầu của cô ở đâu?

"Thạch Đầu đừng sợ. Em đến với anh, em đến với anh!" Cô tự lẩm bẩm. Ngay lúc sắp nhảy xuống, Lạc Tử Úc xông đến ôm lấy cô thật chặt.

"Ngưng nhi! Em bình tĩnh một chút!" Chị hô to.

"Chị buông em ra! Buông ra!" Băng Ngưng kêu khóc.

"Thạch Đầu, Thạch Đầu...." Cô gào thét.

"Ừ......" Phía dưới truyền đến giọng nói đầy khó nhọc. Mọi người theo tiếng nói nhìn xuống, chỉ thấy cánh tay của Diệp Dịch Lỗi đang cố hết sức nắm bệ cửa sổ bên dưới.

"Nếu không mau nghĩ cách kéo anh lên, thì anh sẽ rớt xuống thật đấy......"

Đầu tiên, Băng Ngưng giật mình, lại nhìn cô đột nhiên khóc lớn. Giờ phút này, hai người chỉ có thể nhìn nhau ở khoảng cách xa như vậy, nhưng bọn họ biết, cuộc đời này ngoại trừ cái chết, không còn có cái gì có thể tách rời bọn họ....

****************

Ân oán khúc mắc mấy chục năm của đời trước, dường như kết thúc tại nơi này, mang theo cái chết của Đường Sâm mà kết thúc.   Diễễnđàànlêêquýýđôôn   Vì Điền Quân là kẻ khả bị tình nghi trong nhiều vụ án mạng nên bị cảnh sát bắt giữ, án tử hình là không thể tránh khỏi. Tư Đồ Mạch là tòng phạm nên cũng khó thoạt khỏi liên đới, nhưng nghe Hạ Vân Tường nói anh ta chưa từng tham gia hành động gì, những năm này lại có biểu hiện lập công, có lẽ sẽ được xem xét xử nhẹ.

Vụ án của Tuyết Ngưng và chuyện đoạn băng băng ghi hình không ai nhắc tới nữa. Chuyện đã qua thì nên để cho nó trôi qua! Nếu một phần bí mật vì vậy mà bị lộ ra dẫn đến bi kịch, vậy thì sao phải nhắc tới. Dù có xảy ra bi kịch một lần nữa, bọn họ cũng vẫn bắt đầu một cuộc sống mới......

Năm tháng sau.

Cả nhà của Lăng Vĩ Luân trở về Toronto. Băng Ngưng và Diệp Dịch Lỗi chuyển vào căn hộ của Diệp Dịch Lỗi. Diệp Thiệu Kỳ vẫn không tỉnh, Lưu Duệ Hàng không đành lòng nhìn mẹ mình cứ như vậy mà chết, cho nên tiếp tục thay đổi ở bệnh viện để điều trị. Diệp Thiệu Quân bởi vì bị đả kích liên tiếp nên bệnh đến mức không dậy nổi, có lẽ không bao lâu sau có thể sẽ qua đời. Ông muốn Lạc Tử Úc tha thứ nhưng cuối cùng cũng không được như ý nguyện. Có lẽ.... Ông thực sự sẽ phải hối hận suốt cuộc đời còn lại, bởi vì đã làm sai quá nhiều, cho nên phải trả giá đắt.

Băng Ngưng ở lại thành phố C. Ngoại trừ việc Dương Tư Thần tình cờ đến "quấy rầy" ra, cuộc sống cũng gọi là bình yên, chỉ là cô không ngờ một người mất tích đã lâu như Lưu Duệ Hàng lại gọi điện thoại tới. Trong điện thoại, anh ta nói xin lỗi bọn họ, anh ta muốn rời đi. Trước khi đi, anh ta sẽ bán hết cổ phần của Viễn Hành, trừ tiền điều trị của mẹ, tất cả đều lấy trên danh nghĩa của Băng Ngưng quyên góp cho từ thiện. Cuối cùng anh ta chỉ nói nếu như hôn lễ của bọn họ anh ta không thể trở lại thì nhất định vào ngày đầy tháng con của Băng Ngưng sẽ quay về, lúc đó sẽ đưa Kiều Kiều theo....


Anh ta đi tìm Kiều Kiều rồi. Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn cũng phải tìm được.

Diệp Dịch Lỗi ôm lấy Băng Ngưng từ phía sau, nghe Lưu Duệ Hàng nói bên kia điện thoại, tay anh khẽ vuốt ve bụng của Băng Ngưng. Băng Ngưng cười nhạt để điện thoại xuống. Với lời xin lỗi của Lưu Duệ Hàng, cô không nói lời tha thứ, cũng không có cách nào tha thứ.

Mặc dù hận, nhưng dù sao anh ta cũng không làm gì cô, Băng Ngưng không muốn thù hận của đời trước tiếp tục kéo dài đến thế hệ này. Diệp Dịch Lỗi cũng như vậy, cuộc sống trong thù hận có bao nhiêu mệt mỏi, bọn họ cũng trải qua rất rõ, cho nên chấm dứt hết đi! Anh chỉ muốn cuộc sống như bây giờ, có Băng Ngưng, có gia đình nhỏ, tương lai còn có đứa bé. Tên cũng đã nghĩ xong, nhũ danh sẽ gọi là Lạc Lạc, nam hay nữ cũng đều thích hợp với tên này.

Đứng trước cửa sổ, hai người nhìn ráng chiều ngoài cửa sổ. Băng Ngưng tựa vào ngực của anh, hai tay cùng đặt trên bụng. Bây giờ bọn họ rất hạnh phúc, hơn nữa sẽ luôn luôn hạnh phúc như vậy....

——— —————— —————— —————— —————— —————

Lời editor muốn nói: 

Hoàn rồi! Hoàn rồiii! HOÀN RỒIIII!!!! Chuyện quan trọng phải nói 3 lần!