Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 122

Băng Ngưng đã dự tính việc bỏ đi bị Diệp Dịch Lỗi nghe thấy, hắn sẽ bằng mọi cách ngăn cản nhưng không ngờ hàng động lại thần tốc như vậy. Đêm đó, hắn ngay lập tức lấy đi hộ chiếu và chứng minh thư của cô. Thêm nữa, hắn cử người theo dõi cô 24/7. Hiện tại, cô đi đến đâu cũng có người kè kè theo, chỉ thiếu mỗi lúc đi ngủ, đi tắm hay đi vệ sinh mới không có ai nhìn chằm chằm vào cô. Thật ra, cô cũng sớm quen với việc bị hạn chế tự do ở cái nhà này, điều khiến cô thực sự lo lắng lúc này là an toàn của Dương Tư Thần. Sau trận cãi vã đêm hôm đó, Băng Ngưng sợ Diệp Dịch Lỗi sẽ ra tay với anh. Lời nói của hắn vẫn văng vẳng bên tai. Không ngờ, thật sự có việc xảy ra và càng không nghĩ đến xảy ra đột ngột như vậy. Băng Ngưng đang đọc báo, đột nhiên thấy dòng tít Dương Tư Thần gặp tai nạn xe cộ.

Thịch thịch...cô nghe rõ tiếng trái tim mình đập mạnh. Cô nhắm mắt lại, dường như nghe thấy, nhìn thấy cảnh tượng cùng âm thanh thảm khốc của vụ tai nạn. Bàn tay cầm báo run rẩy, tai nạn xe cộ...tai nạn...

“Ngưng Nhi, cô phải nhớ kỹ dù tôi làm gì cũng là do cô ép tôi. Bất kể Dương Tư Thần có mệnh hệ gì cũng là do cô gây ra.” Cô nhớ rõ từng lời Diệp Dịch Lỗi từng nói. Không thể...Cô cố hết sức đứng lên, lảo đảo chạy ra cửa.

“Tiểu thư, cô định đi đâu ạ?”

“Tránh ra, tôi muốn ra ngoài.” Băng Ngưng kích động.”ĐỂ TÔI ĐI.”

“Tiểu thư, cô không thể ra ngoài.” Hai vệ sĩ ngăn cản. Thiếu gia đã ra lệnh không để cô ra khỏi nhà cũng không được để cô rời khỏi tầm mắt.

“Tiểu thư, mong cô đừng làm khó chúng tôi.”

“TRÁNH RA NGAY! Không buông ra, tôi sẽ nói các anh mạo phạm tôi.” Mạo phạm, cái tội danh này có vẻ hơi nghiêm trọng. Nếu cô thực sự nói, chưa nói đến Lâm Thanh Âm, trước tiên Diệp Dịch Lỗi cũng sẽ không tha cho họ.

Thấy hai vệ sĩ có vẻ thỏa hiệp, buông lỏng, cô vùng ra chạy đến cửa., không may đụng phải Lưu Duệ Hàng, nhào vào người hắn.


“Ối, tiểu Ngưng Nhi, nhớ anh đến vậy sao?” Hắn trêu đùa. “Không sao, anh thích em cứ vậy chủ động.” Hắn nâng cằm cô lên, thấy khuôn mặt đẫm nước mắt cùng đôi mắt hoang mang tột độ. “Làm sao...”

“Anh Duệ Hàng, anh đưa em đi bệnh viện.” Băng Ngưng túm lấy tay áo hắn cầu cứu. “Em xin anh đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ.”

“Sao vậy? Em bị ốm sao?” Hắn hỏi.

Băng Ngưng nghẹn ngào lắc đầu, không cách nào bình tĩnh nói đầu đuôi cho hắn hiểu, cứ lộn xộn cậu nọ lẫn câu kia. Hắn bập bõm hiểu cô muốn đến bệnh viện ngay lập tức vì tin bài trên báo về xe của Dương Tư Thần gặp tai nạn, hoàn toàn biến dạng còn người không rõ sống chết.

“Em bình tĩnh lại một chút, từ từ nói anh mới hiểu được.” Lưu Duệ Hàng định trấn an cô bé một lúc,nhưng vừa xong đã có một người nhanh chóng đi tới.

Diệp Dịch Dỗi đẩy Lưu Duệ Hàng ra, kéo Băng Ngưng vào trong lòng mình. Lúc nãy, nghe Văn Tuấn nói tình hình, hắn giật mình, có chút bất an, đoán thể nào Băng Ngưng cũng hoảng loạn. Quả thật, vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng kêu khóc của cô.

Băng Ngưng như muốn sụp xuống vì lo sợ, ngước mắt lên nhìn hắn? “Vì sao?”

Vì sao? Cái khỉ gì vì sao? Chẳng lẽ cô cho rằng việc này do hắn gây ra.

Băng Ngưng túm chặt vạt áo của hắn. “Tại sao lại làm thế?” Băng Ngưng lớn tiếng truy vấn. “Tôi đã nói với anh không được đụng đến anh ấy, vì sao lại tàn nhẫn như vậy. VÌ SAO LÀM HẠI ANH ẤY?” Giọng cô khản cả đi. “Anh ấy sao rồi? Bây giờ anh ấy thế nào...”

“Chết rồi!” Bị Băng Ngưng chất vấn hắn thấy rất khó chịu, Diệp Dịch Lỗi tức giận trả lời. Vì người đàn ông khác, cô lại nghi ngờ hắn, chất vấn hắn.

Băng Ngưng ngơ ngẩn nhìn hắn. Hắn nói gì...CHẾT


“DIỆP DỊCH LỖI, ĐỒ KHỐN NẠN, ANH KHÔNG PHẢI LÀ CON NGƯỜI.” Băng Ngưng sực tỉnh, lao vào đánh đấm cào xé hắn. “BUÔNG TÔI RA! BUÔNG RA!”

“Buông ra để cô chạy đi đâu? “ Hắn càng nắm chặt tay cô, tựa như muốn xốc cả người cô lên. “Để cô tiễn học trưởng của cô về nơi an nghỉ sao. Tôi cho cô biết, không được.”

“Anh có tư cách gì nói không được. Chúng ta không có quan hệ gì hết. Tôi nói cho anh...tôi phải đi... đi khỏi đây.”

“Không có quan hệ gì sao?” Hắn tức giận bật cười lạnh. “Cứ cho là không có, cô cũng phải ở lại đây. Hai anh nghe rõ cho tôi, kể từ hôm nay, Lạc tiểu thư không được ra khỏi ra nửa bước kể cả ra ngoài vườn cũng không.”

“Anh dựa vào đâu mà giam cầm tôi.” Băng Ngưng kích động gào lớn. “TÔI PHẢI RỜI KHỎI NƠI NÀY. NGAY LẬP TỨC...” Dung hết sức vùng ra, Băng Ngưng lảo đảo chạy lên lầu, miệng cứ lẩm bẩm. “Rời đi...đi..rời khỏi đây...bây giờ.”

Lưu Duệ Hàng tựa vào cửa, nhàn nhã thưởng thức như đang xem kịch. Diệp Dịch Lỗi mất bình tĩnh, chân tay luống cuống thật là trăm năm mới thấy một lần. Ha ha...tất cả mới chỉ bắt đầu mà thôi.

“Cô đứng lại cho tôi.” Diệp Dịch Lỗi đuổi theo, giữ Băng Ngưng lại. Trước kia, dù giữa hai người có xảy ra mâu thuẫn gì chăng nữa, cô cũng không kích động đến mức này.

“Anh buông tôi ra, buông ra.” Băng Ngưng giãy giụa, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy đau khổ. Lúc này cô hoàn toàn không nghe thấy lời nào hắn nói, trong đầu cô duy chỉ còn nhớ rõ Dương Tư Thần đã chết và do cô gây ra. “Anh...đừng động vào tôi. Cút đi!” Cô giằng khỏi tay hắn, lực mạnh đến mức suýt lộn nhào xuống cầu thang. Diệp Dịch Lỗi một tay giữ Băng Ngưng một tay vịn cầu thang, nhìn cô gái đang đau khổ đến mất hết lí trí, trong lòng quặn đau chua chát. Cô chỉ cần lướt qua mẩu tin đó đã khẳng định hắn làm. "Lạc Băng Ngưng, em đối với anh thật là tốt." Ha ha.. hắn cười khổ.

“Tôi bảo cô dừng lại có nghe không...hả.”

“Tôi nói anh đừng động vào tôi!” Diệp Dịch Lỗi cực kì tức giận, nhưng so với hắn, căm giận của Băng Ngưng lúc này lớn hơn nhiều. Dùng hết sức bình sinh hất tay hắn ra, dường như sự đụng chạm của hắn khiến cô ghê tởm đến tận xương tủy. Vừa hất tay hắn ra, cơ thể không còn điểm tựa, Băng Ngưng lảo đảo ngã xuống cầu thang.

“Ngưng Nhi!” Hắn cũng lao xuống cùng cô nhưng không kịp giữ lấy cô. Cả hai cùng lăn xuống cầu thang. Lưu Duệ Hàng hoảng hốt chạy xuống theo, cũng không cách nào ngăn được tai nạn kia.


Cơ thể cả hai người va mạnh vào các bậc cầu thang, rồi đập mạnh xuống sàn nhà. Không màng tới thương tích của mình, hắn lập tức bò dậy, nén đau, ôm lấy Băng Ngưng lúc này hoàn toàn bất động. “Ngưng Nhi! Em tỉnh lại...Ngưng Nhi!”

“Ngưng Nhi!” Lưu Duệ Hàng cũng hoảng hốt hô lên.

“Cút ngay!” Diệp Dịch Lỗi đẩy Lưu Duệ Hàng ra. “Đừng để tôi nắm được bằng chứng anh dính dáng đến vụ này, nếu không anh tự gánh hậu quả.” Hắn ôm Băng Ngưng lao ra khỏi cửa.

Tiếng xe nổ máy, đi ra dần. Lưu Duệ Hàng phẩy phẩy vạt áo, có vẻ không để tâm lắm đến lời đe doạ của Diệp Dịch Lỗi.

Bệnh viện,

Diệp Dịch Lỗi lau qua loa vết máu trên trán, lo lắng nhìn vào phía trong phòng cấp cứu. Băng Ngưng không có thương tích gì lớn bên ngoài, chỗ bọn họ đứng cũng không quá cao so với mặt đất. cơ bản sẽ không có gì nghiêm trọng. Nhưng không hiểu sao lúc này hắn cực kỳ bất an.

“Thiếu gia cũng đi kiểm tra, băng bó đi ạ.” Một vệ sĩ lên tiếng.

“Tôi không sao, anh tránh ra kia.”

“Nhưng mà...”

“Tôi đã nói không sao.” Diệp Dịch Lỗi nổi nóng. Hắn rút điện thoại ra. “Văn Tuấn, anh đi xem tình hình Dương Tư Thần hiện tại như thế nào ngay cho tôi.” Nếu tên kia thực sự tử nạn hắn có mười cái miệng cũng không thanh minh được. Nghĩ đến thái độ phẫn nộ cực độ của Băng Ngưng, hắn ảo não tự tát mình một cái. Tại sao lại dại dột nói những lời đó, đúng là tự chuốc phiền toái.

Hắn bực dọc xoa mái tóc, giơ chân đạp vào ghế ngồi bên cạnh. Nghĩ đến Lưu Duệ Hàng, hắn không tin chỉ là trùng hợp. Hắn vừa dứt lời thì Dương Tư Thần thật sự gặp nạn. Có thể nghe thấy hắn nói lại căm hận hắn chỉ có thể là Lưu Duệ Hàng.


Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra tổng thể cho Băng Ngưng, kết luận không có gì đáng ngại chỉ có vài vết thâm tím và chấn động nhẹ. Nghe vậy, Diệp Dịch Lỗi mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn vẫn cẩn thận quan sát kỹ Băng Ngưng để chắc chắn cô không sao. Cô bé này, quả là khắc tinh của hắn, hết lần này đến lần khác làm hắn kinh hồn bạt vía.

Băng Ngưng vẫn ngủ, trong mộng tràn ngập cảnh tượng chiếc xe bẹp rúm, hắn chết máu chảy lênh láng và... cô chính là thủ phạm gây ra.

Trán Diệp Dịch Lỗi đã được băng bó. Hắn ngồi bên giường bệnh, nhìn chăm chú Băng Ngưng, thấy nước mắt nơi khóe mắt cô dường như vô cùng đau khổ. Hắn nắm chặt tay, cảm thấy vô cùng chua chát. "Băng Ngưng, dựa vào một bài báo mà em nghi ngờ anh sao? Em có biết mình tàn nhẫn thế nào không? Hiện giờ, trong mắt em, anh chẳng còn chút giá trị nào đúng không? Bất kì ai cũng đáng tin hơn anh.."

Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, trong lòng bối rối, bất an. Sự tình diễn biến hoàn toàn ngoài mong muốn của hắn, cũng khiến hắn không cách nào chấp nhận. Người từng yêu hắn say đắm giờ sống chết muốn rời khỏi hắn. Hắn từng là cả thế giới với cô nhưng bây giờ ttrong thế giới của cô, sự tồn tại của hắn có hay không cũng không quan trọng. Giây phút này, hắn cảm thấy thật sự trống trải, mất phương hướng.

“Anh sẽ giống em, chứng minh không phải anh làm. Em không thể nghi ngờ anh, bất cứ ai cũng có thể hoài nghi anh, anh không quan tâm. Nhưng riêng em thì không thể.”

****************

Đường Thị,

Việc hợp tác kinh doanh với Diệp Thị đang tiến triển thuận lợi, tiến độ hừng hực khí thế. Đường Sâm cầm ly rượu trên tay đong đưa, khóe môi nhếch nụ cười đầy thủ đoạn. Diệp Thiệu Kỳ vẫn đang ở Pháp chưa thể về nước. Lâm Thanh Âm vẫn luôn tìm cơ hội xuống tay. Cho đến giờ, Diệp Thiệu Kỳ còn bình an vô sự là do một tay lão sắp xếp người ở cạnh bảo vệ kỹ càng, giằng co lâu như vậy có khi lại không tốt...

“Báo với người của ta ở bên Pháp, lựa thời điểm thích hợp khéo léo hé cho Lâm Thanh Âm một cơ hội dứt điểm đi.” Lão thản nhiên nói, đặt ly rượu xuống bàn.

“Ý ngài là...” Điền Quân khó hiểu.

“Nếu như...Diệp Thiệu Kỳ bị Lâm Thanh Âm sát hại, ông nói xem, Lưu Duệ Hàng có tha cho bà ta không?”


“Nhưng Diệp Thiệu Kỳ vốn là người vô cùng cẩn thận, kể cả người của ta có nơi lỏng thì Lâm Thanh Âm chưa chắc có cơ hội.”

“Vậy thì chúng ta tự động thủ đi. Dù sao không ai quan tâm chuyện xảy ra như thế nào, chỉ cần kết quả “Lâm Thanh Âm là thủ phạm” là đủ.”

Đường Sâm im lặng nhìn vào màn đêm bên ngoài cửa sổ. "Diệp Thiệu Quân, năm đó mày ý thế lực gia tộc lớn chèn ép tao đến đường cùng. Hôm nay, tao xem mày còn có thể dương oai nữa không. Không có Diệp Thị chống lưng, để xem mày còn vịn vào cái gì để kiêu ngạo. Lão sờ vào bên chân bị tật của mình. "Tao nói rồi, những gì mày nợ tao, tao sẽ đem trả lại cho mày đủ cà vốn lẫn lời. Không còn lâu nữa đâu, mày cũng sẽ trắng tay, sẽ tận hưởng cảm giác bị giẫm đạp như thế nào.