Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 106

Hai vợ chồng Diệp Thiệu Quân khách khí tiếp chuyện Đường Sâm một lúc rồi nhanh chóng đứng lên. Lâm Thanh Âm vì bận rộn với công việc của công ty, mà Diệp Thiệu Quân lại vì cảm giác quen biết với Đường Sâm mà bất an. Ông cố gắng lục trong trí nhớ người này cũng không nhớ nổi rốt cuộc đã gặp ở đâu. Chỉ có điều chắc chắn, lão đến đây với địch ý.

Việc hợp tác giữa Đường Thị và Diệp Thị coi như tiến hành thuận lợi, được đưa ra bàn ở hội nghị cổ đông. Vì việc này, mẹ con Diệp Thiệu Kỳ được tiếng, hãnh diện không ít.Tình hình này khiến vợ chồng Diệp Thiệu Quân đứng ngồi không yên. Tranh đấu nhiều năm như vậy, không thể để một người xuất hiện làm đảo lộn cục diện vốn đang thuận lợi.

Diệp Dịch Lỗi vứt tập tài liệu xuống bàn, tâm trạng phiền muộn. Gần đây mọi thứ đều không theo ý hắn. Việc công ty không thuận lợi, hơn nữa chuyện tình cảm với Băng Ngưng càng khiến hắn mệt mỏi, rối bời. Bản thân hắn cũng không hiểu tại sao lại đầy sự tình đến bước tiến thoái lưỡng nan này. Băng Ngưng...Tuyết Ngưng...Mỗi ngày đều xuất hiện trong mơ, giày vò hắn. Hắn cảm thấy mình như con cá bị mắc trên cạn, không thể thở nổi, dường như có thể chết bất kì lúc nào. Nếu có thể, hắn thực sự muốn say một trận rồi quên đi hết thảy, không bao giờ muốn đối diện với lựa chọn khó khăn này...

Băng Ngưng vội vàng rời trường học từ cửa sau. Đến trường, điều làm cô lo lắng nhất chính là gặp Dương Tư Thần. Quan hệ giữa cô và Diệp Dịch Lỗi mới vừa được cải thiện đôi chút, cô không muốn xảy ra bất kỳ việc gì ngoài ý muốn, thật sự không muốn. Cửa sau của trường hơi vắng vẻ, bởi vì ở đây đang phá bỏ một khu nhà để chuyển đi nơi khác, công trường ngổn ngang, cũng khiến ít người qua lại. Chính vì thế, dù là ban ngày, nhưng xung quanh vẫn hơi đáng sợ. Băng Ngưng lo lắng, bước chân cũng vì thế nhanh hơn, muốn càng chóng rời khỏi đây càng tốt. Đột nhiên có bóng người lao đến, đang trong tâm trạng thấp thỏm, cô càng sợ hãi hét to. “Á..” Không ngờ người kia lại quỳ sụp xuống ngay trước mặt cô. Tình huống bất ngờ khiến cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

“Lạc tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?” Người đàn ông nhìn Băng Ngưng bằng ánh mắt chờ mong. Mái tóc hoa râm điểm bạc cùng bộ quần áo cũ kĩ khiến ông ta càng thêm sa sút. “Là tôi!”

“Điền tiên sinh!” Băng Ngưng kinh ngạc, chạy đến nâng ông ta dậy. Ông ta chính là cha của Điền Mộng Manh, Điền Quân. “Sao thế ạ? Sao ngài lại làm thế này?”

“Lạc tiểu thư, cầu xin cô tha cho Manh Manh nhà chúng tôi.”Điền Quân Không chịu đứng dậy. “Nó không cố ý làm thế đâu. Cô tha cho nó đường sống. Tôi cam đoan từ nay về sau nó không dám nữa.”

“Điền tiên sinh, ngài đừng làm thế. Ngài mau đứng lên đi ạ.” Băng Ngưng muốn nâng ông ta dậy.

“Cô không đồng ý tôi có chết cũng không đứng dậy.” Điền Quân vẫn quỳ trên mặt đất, thậm chí dập đầu. “Cầu xin các người tha cho con gái tôi.”


“Có việc gì ngài đứng dậy rồi chúng ta nói cuhuyện được không ạ?” Băng Ngưng cảm thấy đau lòng cho người cha này, ở độ tuổi này rồi còn vì đứa con gái hư hỏng mà quỳ xuống cầu xin người khác. “Ngài đứng lên đi ạ, cháu nhận lời với ngài.”

“Thật sao?” Đôi mắt khổ sở bỗng sáng lên tia vui mừng.

“Vâng ạ.” Băng Ngưng xác nhận, tiến đến nâng ông ta dậy.

“Nếu cô đã đồng ý với tôi, vậy đi theo tôi đến nơi này.” Điền Quân nói xong, sắc mặt liền thay đổi.

“Điền..Điền tiên sinh...” Băng Ngưng mặt cắt không còn hột máu, sợ hãi run rẩy vì ông ta cầm con dao dí vào cổ cô, chỉ cần tiến thêm chút nữa là đâm vào. “Điền tiên sinh, có gì từ từ nói chuyện.” Băng Ngưng thật không thể tưởng tượng được, một người trung thực như vậy sao có thể làm việc này.

“Đi theo tôi.” Không đếm xỉa đến Băng Ngưng đang run rẩy sợ hãi, Điền Quân lôi Băng Ngưng đi. “Không được kêu, nếu không tôi giết cô.”

Băng Ngưng sợ hãi, nơi này hẻo lánh, không có ai thấy mình bị bắt, không biết người này định làm gì cô.

“Điền tiên sinh, chúng ta từ từ nói chuyện được không? Ngài đừng xúc động.”

“Không xúc động? Nói chuyện?” Điền Quân trần đầy hận thù. “Vậy cô gại con gái tôi thê thảm như vậy, có từng nói chuyện với chúng tôi không? Ngậm miệng vào. Đi!” Con dao sắc bén để ở bụng Băng Ngưng, lão rống lớn.

Băng Ngưng không dám tùy tiện hành động. Hại? Thê thảm? Chuyện gì? Việc này có liên hệ gì đến cô? Chẳng lẽ là chuyện hôm đó...


“Nghĩ ra rồi sao?” Điền Quân lôi Băng Ngưng đi vào trong khu nhà đổ nát, đẩy cô ngã xuống đất. “Ta không truy cứu các người làm như vậy, cũng vì con gái ta làm sai. Nhưng vì sao các người nhân tâm đến vậy, chụp ảnh lại còn uy hiếp nó.” Lão kích động gào thét, con dao sắc lẻm hua hua trước mặt Băng Ngưng.

“Điền tiên sinh!” Băng Ngưng hơi ngả người ra sau, né mũi dao. “Xin ngài bình tĩnh một chút. Chuyện này...có phải có sự hiểu lầm gì không ạ? Anh Dịch Lỗi nhất định không làm thế đâu ạ.”

“Không làm... Ha ha ha...” Điền Quân bật cười điên dại. “Cô có biết ba tên côn đồ kia lãnh hậu quả gì không? Bị đánh gãy tay, vừa mới xuống được giường. Vừa ra viện, họn họ đã đến tìm chúng tôi gây rối, đòi bồi thường, nói chúng tôi hại họ ra nông nỗi đó. Chúng tôi hiện giờ có nhà cũng không dám về, cô biết hay không?” Lão gào thét, mắt vằn đỏ tơ máu điên cuồng.

“Điền tiên sinh...”

“Tôi khép nép cầu xin, chịu mọi nhục nhã nhưng bọn hắn vẫn không chịu giao chỗ ảnh và phim kia.” Điền Quân dường như mất khống chế, lao đến túm áo Băng Ngưng. “Có điều...bây giờ mấy thứ đó đều không quan trọng nữa. Lạc Băng Ngưng, hôm nay, tao sẽ khiến mày biết thế nào là gậy ông đập lưng ông, con ranh con!” Lão nói xong liền xé quần áo của Băng Ngưng.

“Đừng động vào tôi...” Băng Ngưng hét lên. “Cứu tôi!”

“Đừng sợ. Tao không động đến mày đâu.” Điền Quân cười lạnh. “Chẳng qua chỉ muốn chụp lại vài bức ảnh để trao đổi với Diệp Dịch Lỗi thôi.” Lão ra tay rất nhanh, sức khỏe dường như vượt xa độ tuổi tứ tuần, chỉ cần một tay đã khống chế được cô.

“Buông ra! Cứu tôi với..” Băng Ngưng vừa khóc vừa kêu cứu. Điền Quân vẫn không có ý định dừng lại. Một tay túm chặt Băng Ngưng, tay kia cầm dao cắt quần áo của cô. Đường cắt vô cùng chuẩn xác, cắt dọc một đường mà không hề làm cô bị thương.

“Không...” Quần áo bị rạch, Băng Ngưng thét chói tai. “ Buông tôi ta...buông ra...”

Điền Quân nhìn Băng Ngưng gào thét, tay lôi kéo quần áo của cô vốn đã bị cắt rách. Phía trước hoàn toàn bị lộ ra, da vẻ trắng ngần phơi bày. Băng Ngưng cuống cuồng muốn lấy áo che đi. Nhìn tình cảnh của cô bây giờ, Điền Quân cười hả hê, dùng máy ảnh điên cuồng chụp. Băng Ngưng vơ lấy chỗ quần áo bị xé rách, cố sức che người lại.

Điền Quân vừa chụp ảnh vừa lẩm bẩm, “Manh Manh, có những bức ảnh này, cha có thể giúp con rồi.” Hắn cười. Đột nhiên, phía sau có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, lão vừa quay mặt lại đã lãnh ngay một đấm. Trúng đòn bất ngờ, Điền Quân ngã gục xuống đất.


“Khốn nạn! Ông làm cái trò gì?” Dương Tư Thần gào thét, tiến lên đá liên tiếp vào người lão. Điền Quân chỉ có thể ôm đầu chịu đòn, miệng rên la kêu đau thảm thiết.

Vừa thấy có người đến cứu, Băng Ngưng khóc òa lên, tay nắm chặt vạt áo. Mặc dù chỉ lộ chút ở trước ngực, vai và cánh tay nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy nhục nhã.

“Ngưng Nhi!” Trừng trị xong Điền Quân, Dương Tư Thần chạy nhanh tới, ôm Băng Ngưng vào lòng. “Đừng sợ, không sao nữa rồi.”

Băng Ngưng sợ hãi, khóc nấc trong lòng Tư Thần. Tiếng khóc của cô khiến lòng anh đau như cắt. “Đừng khóc... không có việc gì..” Anh không ngừng an ủi, tay còn giúp cô kéo áo lên, không để ý phía sau...

Điền Quân bị đánh ngã xuống đất, nhìn thấy Dương Tư Thần mải săn sóc cho Băng Ngưng liền gắng gượng nhổm dậy, cầm lấy con dao, miệng gào to lao lại gần hai người. Dương Tư Thần không kịp né, chỉ có thể ôm chặt lấy Băng Ngưng. Mũi dao đâm vào người anh.

“Á...” Tư Thần trầm giọng kêu một tiếng.

“Tư Thần!” Băng Ngưng hốt hoảng, muốn xem anh bị thương ra sao nhưng lại bị ôm chặt lấy.

“Đừng nhúc nhích! Anh không sao.” Anh hít một hơi sâu, cố chịu đưng cơn đau buốt, tự nhủ may mắn Băng Ngưng không bị thương.

Đứng ở phía sau họ, Điền Quân sợ đến ngây người, không ngờ sự việc lại thành ra nghiêm trọng thế này. Nhìn máu loang lổ trên người Dương Tư Thần, lão run rẩy đánh rơi con dao, hốt hoảng xoay người chạy trốn, quên cả chiếc máy ảnh trên sàn nhà.

Thấy lão rời đi, Dương Tư Thần mới thở phảo nhẹ nhõm, buông Băng Ngưng ra, kiệt sức ngồi xuống.

“Tư Thần! Anh có sao không?” Băng Ngưng hốt hoảng hỏi, chật vật đi đến đỡ hắn lên. Vết thương rất sâu, máu từ miệng vết đâm nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền đất. “Học trưởng...”


“Đừng sợ!” Anh khẽ cười. “Vết thương bé xíu mà thôi, không sao đâu...” Anh vẫn thế, trong hoàn cảnh này vẫn tỏ thái độ bất cần, thản nhiên nhưng lại càng khiến Băng Ngưng đau lòng. “Em đừng khóc.” Anh lấy tay gạt đi nước mắt cho cô.

“Học trưởng, em gọi xe cứu thương ngay đây. Anh đừng lo...không sao đâu...sẽ không có việc gì...” Băng Ngưng lắp bắp, cuống cuồng đi tìm điện thoại.

“Ngưng Nhi!” Dương Tư Thần lắc đầu, giữ chặt tay cô. “Không cần.”

“Anh bị thương rồi, phải đến bệnh viện gấp...”

“Em không có số điện thoại của bác sĩ tư nào sao?” Dương Tư Thân đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa.

“Dạ có, có.” Băng Ngưng cũng chẳng có tâm trí đâu mà bận tâm vì sao anh không chịu gọi xe cứu thương, vội vàng cầm điện thoại, tìm số Tư Đồ Mạch. Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt còn tái nhợt, tay run rẩy, phải khó khăn lắm mới bấm được cuộc gọi. Tiếng chuông chờ từ đầu bên kia vang lên từng hồi,mỗi giây phút trôi qua dài đằng đẵng. Cuối cùng cũng có tiếng trả lời, Băng Ngưng khóc òa lên. “Tư Đồ...Tư Đồ...là tôi, Băng Ngưng... Cứu...cứu mạng...”

Tư Đồ Mạch nghe tiếng khóc nấc của Băng Ngưng, trong lòng thầm lo lắng. Cô hẳn đang rất sợ hãi.

“Chuyện tiếp sau phải nhờ anh giúp thôi.” Điền Mộng Phỉ ngồi bên cạnh, thấy hắn tắt điện thoại. “Anh còn nhớ đã nói với ba thế nào không?Anh nói còn nợ ân tình của Điền Gia. Đây chính là cơ hội báo đáp của anh đấy.”

“Sao em có thể làm ra loại chuyện phi nhân tính này hả?” Hắn nghiến răng.

“Không cần phải chỉ trích hay lên lớp em, vì, sớm muộn gì anh cũng trở thành đồng phạm thôi.”


“Vì Diệp Dịch Lỗi, quả thật chuyện gì em cũng dám làm sao?” Hắn hỏi. “ Phỉ Phỉ, Điền Quân là chú ruột của em đấy.”

“Ha!” Điền Mộng Phỉ cười mỉa mai. “Chú ruột thì sao chứ? Ông ta vì con gái mình mà tự nguyện làm thế, đó chẳng qua là trách nhiệm của người cha thôi. Em chờ tin của anh.” Ả nói xong, mở cửa xe bước xuống.

"Lạc Băng Ngưng...trò chơi bắt đầu rồi...