Lúc này cả thân hình mảnh khảnh của Băng Ngưng đang ngồi im lìm trên sopha, áo ngủ vì vừa trải qua kịch liệt nên bị lệch ra khỏi vai, lộ ra bả vai trắng nõn, hình ảnh cánh môi mềm mại hồng nhuận khẽ mở rất mị hoặc, Diệp Dịch Lỗi đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào Băng Ngưng đang bối rối không biết làm gì.
"Cô quyến rũ tôi!” Hắn lạnh lùng lên án.
"Em không có!” Băng Ngưng hốt hoảng lắc đầu, đứng dậy chỉnh đốn lại áo ngủ của mình. "Anh Dịch Lỗi......”
"Lạc Băng ngưng, cô cứ phải hạ tiện như vậy mới chịu được sao!" Diệp Dịc Lỗi một phát nắm lấy cổ cô nghiến răng nói.
Băng Ngưng cảm thấy rất ấm ức, rõ ràng là hắn xông tới, rõ ràng là hắn làm trò đó với cô...... Hắn cắn môi, gân tay Diệp Dịch Lỗi nhô ra, giống như hận thể bóp chết cô ngay bây giờ.
"Cô nghĩ là chỉ cần cô có gương mặt giống Tuyết nhi là tôi sẽ thích cô sao? Nằm mơ!" Lạnh lùng nói xong hắn hất mạnh Băng Ngưng ra, ngay sau đó ánh mắt hắn rơi xuống thùng giấy bên cạnh bàn trà, bên trong là đựng các hộp quà lớn nhỏ, con mắt của hắn càng sắc lạnh hơn.
"Anh Dịch Lỗi!” Thấy hắn nhìn chằm chằm vào những hộp quà kia, Băng Ngưng có dự cảm không lành, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
"Những thứ quà này, cô căn bản không xứng được có!" Hắn nói xong cầm hộp giấy lên đi về hướng cửa sổ.
"Anh Dịch Lỗi, đừng!” Băng Ngưng vội vàng ngăn cản, lại bị Diệp Dịch Lỗi thô bạo hất ra, cô ngã xuống mặt thảm, nhìn Diệp Dịch Lỗi mở cửa sổ ra. Gió lẫn mưa đêm ù ù thổi vào. Băng Ngưng cố nhịn đau mà chạy tới.
"Đừng ——” Băng Ngưng thét lên chạy tới, nhưng không kịp ngăn cản cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Dịch Lỗi dùng sức ném cái hộp ra ngoài cửa sổ.
Bịch......
Băng Ngưng giống như là nghe âm thanh tan nát cõi lòng, từng giọt nước chảy ra từ khóe mắt, tay cô run run bám vào cửa sổ, nhìn những hộp quà nhỏ tan tác trên mặt đất......Đó là thứ cô vẫn luôn trân trọng, là những hồi ức tốt đẹp hiếm có của cô.
"Những thứ này đều là do trợ lý chọn chọn mua, cô trân trọng làm cái gì?" Thô lô nắm bả vai xoay người cô lại, "Thế nào, dùng để nhớ lại phải không? Hả" Hắn cười châm biếm, giống như đang giễu cợt cô không biết lượng sức mình, "Lạc Băng Ngưng, tôi cho cô biết, dù là tư cách để nhớ lại cô cũng không có, hồi ức của cô, giấc mộng của cô tôi đều sẽ phá hủy từng thứ một!" Hắn nói quyết tuyệt, từng chữ rõ ràng như vậy.
Băng Ngưng xuyên qua nước mắt nhìn khuôn mặt trước mắt này, khóc đến mức đôi môi cũng run rẩy.
"Anh Dịch Lỗi, tại sao?” Băng Ngưng nghẹn ngào, tại sao năm đấy cho cô hi vọng? Năm đó, rõ ràng cô đã muốn buông tay, muốn rời khỏi Diệp gia, tại sao cho cô hi vọng rồi lại đối xử với cô như vậy.
"Cô còn muốn hỏi tôi tại sao à?" Diệp Dịch Lỗi cười lạnh, "Tuyết nhi của tôi vì cô mà chết, Lạc Băng Ngưng, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không không quên....."
"Muốn em nói bao nhiêu lần anh mới chịu tin, chuyện kia không liên quan gì đến em!" Băng Ngưng không nhịn được mà hô tô, hai năm rồi, hắn vẫn cứ níu chặt điểm này không thả.
"Cô chết, tôi sẽ tin!" Cũng không vì thái độ của cô mà tức giận, Diệp Dịch Lỗi không nhanh không chậm mà nói ra mấy chữ, sau đó đẩy cô ra sải bước đi ra ngoài.
Băng Ngưng chết lặng tại chỗ, tuyệt nhiên là một câu nói ác độc, cô chết hắn mới tin tưởng? Ha ha.........Cô cười, càng cười nước mắt càng chảy.......
Rầm —— Một tiếng sấm nổ vang, Băng Ngưng bắt đầu nhúc nhích, nghĩ đến những hộp quà dưới lầu,. Băng Ngưng run run hạ xuống, nghĩ đến lầu dưới đồ, cô không để ý đến quần áo sẽ bị ướt mà phi ra ngoài, những thứ đồ đó đối với cô rất quan trọng, cô muốn tìm lại......
Mưa ào ào trút xuống, Băng Ngưng chạy xuống lầu dưới, liều mạng nhặt những hộp quà đó bỏ vào trong hộp giấy đã ướt sũng, Diệp Dịch Lỗi cầm ô bước ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Băng Ngưng, nhưng lại không dừng lại nửa giây mà đi hẳn lên ô tô, hắn không biết, hắn cứ đi như vậy, sẽ mang đến cho Băng Ngưng một tai họa lớn.....