Tôi ngồi ở canapé, chăm chú đọc một đoạn trong mục giải đáp thắc mắc của tờ tuần báo... toàn là những câu hỏi phức tạp... nhưng không có trường hợp nào như của tôi hết cả. Nhiều khi tôi muốn đánh bạo viết thư để hỏi những vị đã có kinh nghiệm, nhưng ngần ngại rồi thôi. Tôi vẫn cứ thế, sống trong những vùng ảo tưởng yêu thương và lo âu một mình.
Tôi đánh mất vùng thơ ngây một cách mau chóng không ngờ. Tôi tập làm dáng. Tôi chải tóc kỹ hơn. Thỉnh thoảng, tôi lén lấy hộp đồ trang điểm của mẹ tôi đem vô phòng riêng, tôi soi gương và thử thoa một tí môi son, đánh một chút má hồng. Vòng chì đen tô cặp mắt lớn thêm. Tôi thấy mình khác lạ... Tôi mỉm cười và nhận thấy chiếc răng khểnh thường tôi vẫn ghét bỗng trở nên có duyên lạ lùng.
Tôi bắt đầu tìm đọc những cuốn tiểu thuyết nói về tình yêu, điều mà trước đây tôi rất kiêng kỵ. Tôi theo dõi những nhân vật trong truyện. Tôi đã khóc trước nỗi khổ tâm, éo le của những nhân vật tiểu thuyết. Tôi cười với sự sung sướng của những nhân vật đó... Tôi đặt mình vào những cương vị con gái yêu và được yêu trong tiểu thuyết... và người con trai đối tượng dĩ nhiên phải là Phong.
Miên man trong những ý nghĩ đó, mẹ tôi đến bên tôi từ bao giờ không hay. Người nhìn tờ báo tôi đọc dở, nghiêm nghị hỏi:
- Con theo dõi mục này à?
Tôi bối rối chối quanh:
- Dạ không mẹ... con đọc bài thơ trang bên kia, dở qua trang này và đang suy nghĩ đến mấy câu thơ...
- Thế thì được. Mẹ tưởng con coi ba cái mục láo lếu này thì mẹ không bằng lòng, tuổi con chưa phải là tuổi biết những chuyện đó.
Tôi "dạ" thật nhỏ và thở phào nhẹ nhõm.
Giá mẹ tôi lật trang kia để đọc bài thơ tôi vừa đọc, thì thật tôi không biết trả lời ra sao. Vì... có bài thơ nào đâu, chỉ là một lời nói dối của tôi để dấu mẹ. Mẹ tôi ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi xếp cuốn báo vứt dưới gầm bàn, tôi ngã người vào lòng mẹ, nũng nịu:
- Mẹ cứ nói là con bé hoài, con lớn rồi mà mẹ.
Mẹ tôi cười trìu mến:
- Phải, con gái mẹ đã lớn lắm rồi... sắp lấy chồng được rồi.
Mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ. Tôi cấu tay mẹ:
- Kìa mẹ, trêu con sao? Con... không thèm chơi với mẹ nữa.
Mẹ tôi chợt nói:
- Rồi đây, nay mai con Liễu lấy chồng thì con là con gái lớn nhất nhà, phải lo tập tành công việc nội trợ cho quen đấy.
Tôi tái mặt! Thôi rồi, chị Liễu đã nói chuyện anh Phong và chị cho ba mẹ tôi biết rồi, và chắc rằng ba mẹ tôi cũng đã bằng lòng nên mẹ tôi mới nói thế. Mẹ tôi vẫn chẳng mong cho chị Liễu đi khỏi nhà là gì? Thế là tôi sắp mất anh Phong, mất vĩnh viễn. Chị Liễu đã chiếm hạnh phúc trên sự đau khổ của tôi.
Tôi nghẹn ngào hỏi mẹ:
- Chị Liễu sắp lấy anh Phong hả mẹ?
Mẹ tôi tròn mắt ngạc nhiên:
- Phong nào?
Đến phiên tôi sửng sốt:
- Dạ... anh Phong... bồ chị ấy đó mẹ? Chứ mẹ nói chị ấy lấy ai?
Mẹ tôi như người từ cung trăng rơi xuống:
- Mẹ có biết Phong nào đâu... Có người dạm hỏi nó, làm thầy giáo... nhưng tên là Lâm chứ.
Tôi suýt rú lên vui mừng, vậy là chị Liễu chưa nói gì với ba mẹ tôi về tình yêu của chị. Việc ba mẹ tôi chấp nhận không phải là tác thành cho chị với anh Phong... trời ơi! Chị Liễu sắp có chồng, mà người ấy không phải là người tôi yêu... Tôi chưa mất anh Phong... Người mất anh Phong có thể là chị Liễu!
Tính vị kỷ, ghen tương trong lòng người con gái đang yêu làm tôi trở thành ác độc. Tôi suy nghĩ rất nhanh, có thể đây sẽ là một cơ hội để tôi trở thành kẻ thắng trên mặt trận yêu đương. Tôi vụt hỏi mẹ:
- Mẹ định gả chị ấy thật hở mẹ?
Mẹ tôi không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi lại:
- Phong là ai vậy? Tại sao con biết?
Được hỏi về người mình yêu, nhất là người hỏi lại là mẹ mình, tôi cảm thấy hồi hộp, sung sướng lạ. Tôi thấy được dịp nói về Phong. "Trước sau gì cũng phải nói", tôi nghĩ thế và lời nói thoát ra cùng lúc với hình ảnh người con trai đó hiện diện:
- Anh ấy dễ thương, đàng hoàng lắm mẹ ạ. Anh ấy là Trung úy Biệt động quân, cao cao, đen mà có duyên nữa...
Tôi say sưa "diễn tả" nhân dạng Phong bằng lời nói thoát ra tự đáy tâm hồn mình mà quên rằng ánh mắt mẹ tôi vừa lóe lên tia nhìn kinh ngạc. Khi tôi chợt nhớ, ngừng một cách vội vàng thì giọng mẹ tôi hỏi gằn:
- Sao con biết về người yêu của con Liễu kỹ thế? Nó nói với con à?
Tôi chưa biết trả lời sao, mẹ đã tiếp:
- Mẹ thật không ngờ, con Liễu nó đầu độc con. Nó đem chuyện tình tứ để dụ con vào vòng tội lỗi. Con này hiểm thật, thù mẹ nó hại cả con.
Tôi hoảng hốt níu tay mẹ:
- Không mẹ, chị Liễu đâu có nói...
- Không nói làm sao con biết?
Tôi cúi mặt. Mẹ hỏi lại:
- Con đã gặp thằng đó phải không?
Ánh mắt mẹ trừng lên nghiêm khắc khiến tôi run lên. Tôi lắp bắp:
- Dạ.
Mẹ tôi đập tay xuống bàn:
- Thụy, con hư lắm. Tại sao con vội vàng đi tìm hiểu những chuyện bẩn thỉu, phức tạp ấy... Con còn nhỏ, còn phải lo học hành... sao con...
Cơn uất nghẹn dồn nén trào lên tận cổ, tôi không nén nổi giòng nước mắt trào ra.
Mẹ tôi ngạc nhiên:
- Thụy, sao con khóc?
Tôi thấy không thể dấu mẹ. Tôi cần sự chở che, cần sự giúp đỡ của mẹ. Tôi nghẹn ngào:
- Con... con!!!
Mẹ tôi hỏi dồn:
- Con làm sao?
Tiếng tôi ngập nước mắt:
- Con... yêu anh Phong!
- Trời ơi!
Mẹ tôi buông ra hai tiếng "trời ơi!" rồi nới lỏng tay đang ôm vai tôi ra. Tôi ngước nhìn mẹ với ánh mắt đầy lo sợ:
- Mẹ, mẹ tha tội cho con... thật ra con không muốn thế... nhưng... tự nó đến, tâm hồn con tự dưng thay đổi...
Tôi ngừng nói lau nước mắt rồi tiếp:
- Con khổ sở, nhớ nhung... con buồn... Con... mẹ ơi!
Tôi gục đầu vào vòng tay mẹ tôi vừa dang ra. Nước mắt lăn dài trên má. Mẹ tôi cúi xuống bên tôi, giọng mẹ ngọt ngào:
- Tội nghiệp con của mẹ!
Tức tủi được xoa dịu. Tôi ngước mắt nhìn người mẹ thân yêu. Ánh mắt mẹ khoan dung và đầy xót xa. Mẹ tôi khẽ lắc đầu:
- Sao con điên thế, yêu ai không yêu, nhè người yêu của người khác mà yêu...
Tôi kể hết không dấu mẹ điều gì về tình yêu đơn phương của mình. Tôi thấy mẹ tôi chăm chú nghe, thỉnh thoảng gật gù. Tôi ngước nhìn mẹ bằng tia nhìn cầu khẩn. Tôi hỏi:
- Con phải làm sao bây giờ hở mẹ?
Bàn tay mềm ấm của mẹ khẽ vuốt tóc tôi. Mẹ có vẻ suy nghĩ lung lắm. Sau cùng mẹ tôi chậm chạp lắc đầu:
- Con nên quên cậu ấy đi là hơn.
Mắt tôi mở lớn gần nứt khóe. Tôi thảng thốt kêu lên:
- Mẹ!
Mẹ tôi vẫn lắc đầu:
- Con đừng cãi lời mẹ. Con chưa thật sự yêu đâu, dù con có trong tuổi này cũng chỉ là thứ tình cảm bồng bột nhất thời. Có thể là con bị tự ái, bị bạn bè thách thức... Mẹ chắc con chưa hiểu rõ lòng mình đâu.
Giọng mẹ tôi âu yếm hơn:
- Con gái của mẹ xinh đẹp lắm, tương lai con tràn trề. Con sẽ kiếm được người yêu lý tưởng khi con thêm một vài tuổi nữa... Con nên quên chuyện ấy đi, con sẽ thấy sự quên lãng rất dễ dàng.
Đôi mắt mẹ tôi có vẻ mơ màng như nhớ lại một kỷ niệm xa vời nào đó:
- Hồi ở tuổi con mẹ cũng thế. Mẹ cũng ngỡ mình đã yêu nhưng sự thật đó chỉ là một chút mến thêm với sự ngộ nhận vội vàng của tuổi trẻ mà thôi... Thụy của mẹ, nghe lời mẹ đi con... rồi con sẽ tìm được sự yên tĩnh cho tâm hồn.
Tim tôi đau nhói lên trước sự chối từ của mẹ. Tôi mím môi, rồi để thoát ra những lời tàn nhẫn mà chính tôi không ngờ tới:
- Con là con của mẹ, mẹ không thể vì tình thương mà giúp con chiến thắng hay sao? Mẹ nói với ba, gả đại chị Liễu cho người nào đi hỏi chị ấy... trừ anh Phong ra...
Tôi chưa nói hết câu, một cái tát đã lướt nhanh trên má làm tôi nổ đom đóm mắt, nước mắt tôi ứa ra cùng với tiếng mẹ tôi khe khắt:
- Mẹ cấm con, Thụy, con không được có những ý tưởng tội lỗi như thế. Con mù quáng mất rồi. Mẹ thật không ngờ... Mẹ không thương yêu gì con Liễu, nhưng mẹ không thể để con làm như thế được... Không hạnh phúc gì cái thứ tình yêu do mưu mô cướp giật của người. Con nông nổi quá, thật mẹ không thể ngờ...
Tôi ngồi lặng đi trước phản ứng quá mạnh của mẹ tôi. Tôi nhìn mẹ bằng tia nhìn sợ hãi, rồi tôi vụt đứng lên, bỏ chạy nhanh vào phòng mặc mẹ tôi gọi phía sau...
Từ sau cơn giông tố, tôi trở nên lầm lì, ít nói. Tôi nhìn mọi người với ánh mắt xa lạ, thù hằn. Tôi không hiểu sao ai cũng kết tội tôi một cách nghiêm khắc. Mẹ tôi nói lại với ba tôi, và tôi lại lãnh nhận những bài luân lý dài dằng dặc nữa. Ba tôi tỏ ra không muốn chị Liễu lấy anh Phong (cái người mang tai họa đến cho gia đình, lời ba nói), và dĩ nhiên tôi là kẻ phải đứng ngoài lề.
Bây giờ, trong tôi, tự ái con gái nổi dậy thật mãnh liệt. Tôi quyết "làm Tần làm Sở" sao cho mình trở thành kẻ chiến thắng mới thôi. Trước kia, tôi chỉ khổ đau ngấm ngầm mà không được một sự hỗ trợ mạnh mẽ nào. Tự ái chợt bùng lên như cơn lửa hạ giữa đám lá khô. Tôi muốn tỏ cho ba mẹ tôi biết rằng tôi đã lớn, tôi có quyền được tự do trong tình cảm. Tôi không muốn bị chèn ép trong phạm vi "trẻ con" nữa. Tôi vùng lên dù trong sự vùng lên dữ dội đó, tôi manh nha thấy rằng chưa hẳn tôi đã thực sự bước vào tình yêu, mà chỉ là sự kích thích của lòng tự đắc tuổi trẻ.