Rõ ràng nàng đã ngủ say hơn nàng dự định. Khi Cooper xô cửa bước vào và gọi lớn tên nàng, nàng ngồi bật dậy 1 cách đột ngột đến nỗi đầu óc nàng quay cuồng và nổ đom đóm .
- Rusty! - anh gào to - Rusty, cô có… mẹ kiếp, cô đang làm cái gì trên giường thế?
Chiếc áo khoác len mở rộng, mái tóc rối bù, 2 má đỏ gay. Anh thở mạnh, dường như vừa chạy xong.
- Tôi đang làm gì trên giường à? - nàng hỏi sau 1 cái ngáp dài - tôi đang ngủ.
- Ngủ! Ngủ! Cô không nghe tiếng máy bay sao?
- Máy bay.
- Cô đừng nhắc lại từng tiếng khốn kiếp của tôi. Khẩu súng hiệu đâu rồi?
- Khẩu súng hiệu?
Anh gần như sùi cả bọt mép.
- Khẩu súng hiệu đâu rồi? Có 1 chiếc phi cơ đang bay trên đầu.
Chân nàng liền đặt lên nền.
- Nó đang tìm kiếm chúng ta phải không?
- Tôi làm sao mà biết được?
Anh như muốn xé toang cả căn lều, lật tung mọi thứ đụng phải tay anh trong lúc cuống cuồng tìm kiếm khẩu súng hiệu.
- Nó ở đâu… đây rồi!
Vừa khua súng anh vừa phóng ra ngoài, nhảy qua nàng, và nhìn qua lại trên nền trời. Mang tất nhưng chưa kịp mang giày, Rusty khập khiễng chạy theo anh
- Anh có trông thấy không?
- Cô im đi.
Anh nghiêng đầu qua 1 bên trong lúc anh thận trọng lắng tai nghe. Tiếng kêu không thể lầm lẫn của động cơ vang đến 2 người cùng 1 lúc. Ho đồng thời quay đầu và bất gặp 1 cảnh tượng buồn thảm.
Đúng là có 1 chiếc phi cơ. Hiển nhiển là 1 chiếc phi cơ tìm kiếm, bởi vì nó đang bay thật thấp. Nhưng nó lại đang bay theo hướng đối nghịch. Bắn pháo hiệu lúc này sẽ không ích lợi gì mà chỉ lãng phí. 2 đôi mắt vẫn nhìn theo cái vết nhỏ dần cho đến khi nó nhỏ qua không thể còn có thể thấy được và tiếng động cơ cũng không còn nghe được nữa. Nó để lại 1 sự im lặng ù tai. Lúc âm thanh đó đã tắt nó cũng làm tắt theo 1 cơ hội giải thoát của 2 người.
Cooper từ từ chuyển hướng. Đôi mắt của anh có vẻ lạnh lùng, không thần sắc và nặng trĩu sát khí đến nỗi Rusty phải thụt lùi 1 bước.
- Thì ra cô chỉ biết ngủ!
Rusty thích anh lớn tiếng còn hơn. Giờ đây nàng đã biết cách ứng xử trước những lời quát tháo. Giọng nói tuy dịu dàng nhưng đầy vẻ hắc ám như 1 con rắn khiến nàng khiếp sợ.
- Tôi… tôi đã giặt xong quần áo - nàng vội vàng nói và các từ cứ vướng víu với nhau - tôi đuối sức. Tôi đã phải nhấc…
Bỗng nhiên nàng sực nghĩ rằng nàng không cần phải ấp úng xin lỗi anh. Ngay từ lúc đầu, anh đã lãnh trách nhiệm về khẩu súng hiệu. Anh đã không hề cách xa nó kể từ khi họ rời khỏi chiếc phi cơ bị tai nạn.
Với vẻ hiếu chiến, nàng đặt 2 bàn tay lên hông.
- Anh dám đổ lỗi cho tôi đấy à? Tại sao anh đi mà không mang súng hiệu theo?
- Tại vì tôi đã như điên khùng lúc đi hồi sáng. Tôi đã quên mất.
- Thế thì pháo hiệu không được bắn lên là do lỗi của anh, chứ đâu phải của tôi.
- Chính vì cô mà tôi đã nổi điên lên khi tôi đi.
- Nếu anh không thể nhất thời tự chủ được, thì làm sao anh lại có thể trông đợi tôi tự chủ.
- Cho dù tôi có sẳn khẩu súng và bắn pháo hiệu, họ vẫn không thể nhận thấy. Nhưng chắc chắn họ phải trông thấy khói từ ống khói lò sưởi của chúng ta. Nhưng, không, cô cần nghỉ ngơi để bảo vệ sắc đẹp. Vì thế cô đã đi ngủ và để cho lửa tắt.
- Tại sao anh không nhóm 1 ngọn lửa hiệu thật lớn mà người đi cứu trợ dù tầm thường cũng không thể không nhận thấy?
- Tôi không nghĩ cần phải như vậy. Nhất là với 1 ống khói lò sưởi. Lẽ tất nhiên tôi đã không tính tới việc cô ngủ trưa.
Nàng ngập ngừng, rồi nói với vẻ dè dặt.
- Khói từ ống khói dù sao cũng không thể lôi cuốn sự chú ý đâu. Sự việc đó không có gì khác thường cả.
- Đây là 1 vùng hẻo lánh. Lẽ ra tối thiểu họ phải lượn vòng quanh để tìm kiếm.
Rusty cố tìm 1 cớ vững chắc khác
- Gió thổi mạnh quá nên 1 cột khói khó có thể hình thành. Cho dù lửa vẫn tiếp tục cháy, họ vẫn sẽ không nhận thấy khói của chúng ta.
- Dù sao đó cũng là 1 khả năng.
- Khả năng này cũng mơ hồ như việc trông thấy pháo hiệu, nếu anh đã mang súng theo.
Cần phải thận trọng, không nên vạch rõ sự xao nhãng nhiệm vụ của anh vào thôi điểm đặc biệt này. Môi dưới của anh biến mất dưới hàng râu mép và anh tiến 1 bước đây vẻ đe dọa về phía trước.
- Tôi có thể giết cô 1 cách dễ dàng vì cô đã để cho chiếc phi cơ bay qua.
Nàng hất đầu ra sau:
- Tại sao anh không làm đi? Tôi thà rằng anh làm việc đó còn hơn cứ ra rả về những sự thiếu sót của tôi.
- Nhưng cô lại cung cấp cho tôi rất nhiều điều. Cô đã có quá nhiều thiếu sót đến nỗi nếu chúng ta bị kẹt ở đây trong nhiều năm tôi vẫn sẽ không bao giờ tìm đủ thời gian để ra rả về tất cả những điều đó.
2 gò má của nàng đỏ gay vì tức giận.
- Tôi nhìn nhận như thế. Tôi không có đủ trình độ để sống trong 1 căn lều thô sơ ở 1 nơi xa xăm hẻo lánh như thế này. Đây không phải là 1 lối sống do tôi tự chọn.
Cằm anh chìa ra.
- Cô thậm chí không biết nấu nướng.
- Tôi chưa hề muốn và không cần làm việc đó. Tôi là người có nghề nghiệp chuyên môn - nàng nói với vẻ hết sức kiêu hãnh.
- Cái nghề nghiệp chuyên môn của cô đang gây cho tôi nhiều việc chẳng ra gì.
- Tôi, tôi… tôi… - Rusty thét lớn - anh chỉ nghĩ đến bản thân anh trong suốt cuộc thử thách này.
- Chà! Lẽ ra tôi hết sức may mắn - thay vì vậy tôi lại cứ phải nghĩ đến cô. Cô chẳng khác gì 1 con hải âu.
- Đâu phải lỗi tại tôi khiến chân tôi bị thương.
- Và tôi đoán. Cô sắp sửa nói đâu phải lỗi tại cô khiến 2 gã đàn ông đó say mê cô.
- Đâu phải vậy.
- Đâu phải sao? - anh cười khẩy 1 cách thô bạo - thế mà cô không ngừng bày tỏ dấu hiệu cô muốn tôi làm tình với cô.
Sau đó, Rusty không thể tin nàng đã có hành động như thế. Nàng vẫn không bao giờ nghĩ nàng đã có 1 nét dữ dội 1 cách tiềm tàng. Ngay từ hồi thơ ấu, nàng vẫn luôn luôn đầu hàng các đứa bé khác để tránh đụng độ. Bản chất nàng là 1 người theo chủ nghĩa hòa bình. Nàng chưa bao giờ gây hấn với ai về phương diện thể chất.
Nhưng trước những lời cố tình xúc phạm của Cooper, nàng lao người vào anh, các ngón tay co quắp lại thành vuốt nhằm vào bộ mặt tự mãn của anh. Nàng không bao giờ với tới anh. Nàng cúi gập người lại trên cái chân bị thương. Nó oằn xuống phía dưới nàng. Hét lên vì đau đớn, nàng ngã lên nền đất lạnh buốt.
Cooper lập tức tới bên canh nàng. Anh đỡ nàng dậy. Nàng nhận thấy anh hết sức cố gắng mơi giữ chặt nàng được trong vòng tay.
- Cô hãy ngừng dở trò đi nếu không tôi sẽ dánh cho cô bất tỉnh đấy.
- Anh làm được mà, sao anh không làm đi? - nàng hỏi, thở không ra hơi vì quá ráng sức.
- Đúng thế đấy. Và tôi sẽ rất thích thú.
Những cơn vùng vẫy của nàng giảm bớt, vì yếu sức và đau đớn hơn và vì đầu hàng. Anh liền đưa nàng vào trong nhà và đặt nàng xuống trên chiếc ghế bên cạnh lò sưởi. Ném cho nàng 1 cái nhìn khiển trách, anh quỳ lên bệ lò sưởi giá lạnh và chịu khó khơi cho lửa cháy lại.
- Chân cô còn đau không?
Nàng lắc đầu. Nó vẫn đang hết sức đau, nhưng nàng sẽ không hé môi trước khi thừa nhận điều đó. Nàng sẽ không nói chuyện với anh, nhất là sau những gì anh đã thốt ra, những điều hiển nhiên là sai sự thật. Việc nàng không chịu nói chuyện thật là trẻ con, nhưng nàng quyết tâm như thế, ngay cả khi anh vạch ống quần đã bị xé bớt của nàng, cuộn tất xuống, và xem xét vết mổ chạy ngoằn nghèo trên ống chân.
- Cô hãy tiếp tục nghỉ ngơi hết ngày hôm nay. Cô nên sử dụng nạng khi cô đi loanh quanh.
Anh vuốt lại áo quần nàng cho ngay ngắn, và đứng lên nói tiếp
- Tôi sẽ đi tìm lại mấy con cá. Tôi đã vứt đại chúng khi chạy thục mạng về lều. Tôi hy vọng không có 1 con gấu nào đã xơi chúng làm bữa ăn tối.
Tới cửa anh còn quay mặt lại nói thêm:
- Và tôi sẽ thử nấu nướng chúng xem thử có giống như cô hay không. Chúng có vẻ là loại cá ngon và rất có thể cô sẽ làm hỏng tất cả.
Anh đóng sầm cửa lại phía sau lưng.
Đúng là loại cá ngon. Anh đã nấu trong 1 cái xoong có tay cầm cho đến khi chúng mềm có thể dễ lấy xương. Rusty hối tiếc đã để vụôt con thứ 2, nhưng nàng không hề có ý định ăn ngấu nghiến nó theo kiểu đang chết đói, như nàng đã ăn con đầu tiên. Cooper lại càng sai lầm mất cả thể diện bằng cách ăn con cá đó khi nàng từ chối nó. Nàng chỉ mong sao cho anh hóc xương và chết quách. Thay vì vậy, anh vừa liếm ngón tay 1 cách ồn ào đầy tư mãn vừa vỗ nhẹ vào bụng và nói và nói:
- Tôi no quá rồi.
Nàng vẫn giữ im lặng 1 cách lạnh lùng.
- Cô hãy dọn dẹp mọi thứ này - anh vừa nói cộc lốc vừa chỉ cái bàn bẩn và bếp lò cho nàng.
Nàng làm theo lời anh bảo. Nhưng không phải không gây huyên náo vang dội tận nóc nhà. Khi nàng dọn dẹp xong, nàng buông mình xuống giường, và nhìn chăm chăm lên trần nhà phia trên đầu. Nàng không biết mình đang đau đớn hay đang tức giận. Nhưng bất luận như thế nào, Cooper Landry đã khiến cho nàng xúc động hơn bất cứ người đàn ông nào đã từng làm. Những xúc cảm đó đã đi từ lòng biết ơn đến sự kinh tởm.
Anh là 1 con người tầm thừơng nhất, đầy ác ý nhất mà nàng đã xui xẻo gặp phải, và nàng căm ghét anh với 1 nỗi đam mê khiến nàng hoảng sợ.
Quả thực nàng đã van nài anh nằm lên giường với nàng đêm hôm qua. Nhưng chỉ cho được yên tâm, chứ không phải vì ham muốn. Nàng đã không đòi hỏi việc đó. Nó chỉ tình cờ xảy ra. Anh chắc chắn phải nhận thức được điều đó. Chính cái bản ngã tự cao tự đại của anh đã không cho anh thú nhận điều đó.
Được rồi, có 1 điều chắc chằn từ nay trở đi nàng sẽ tỏ ra đoan trang như 1 nữ tu sĩ. Anh sẽ trông thấy da mặt của nàng, có lẽ cổ nàng, chắc chắn là 2 bàn tay của nàng, và chỉ có thế. Việc này sẽ không dễ dàng gì. Khó lòng sống với nhau trong…
Luồng tư tưởng của nàng bất thần đứng lại khi nàng dò xét 1 vật phía trên đầu cung cấp giải pháp cho vấn đề của nàng. Có nhiều cái móc phía trên giường giống hệt như những cái Cooper đã sử dụng để phủ tấm màn trước bồn tắm.
Lòng tràn đầy cảm hứng, nàng nhanh nhẹn rời khỏi giường và đi lấy thêm 1 tấm chăn từ cái kệ sát tường. Hoàn toàn xem như không biết tới Cooper, mà nàng biết là đang lén lút quan sát nàng, nàng kéo 1 chiếc ghế ngang qua phòng và đặt nó bên dưới 1 cái móc.
Đứng trên chiếc ghe, nàng phải duỗi bắp chân - hơn cả trong những giờ học thể dục nhịp điệu - để với tới cái móc, và rốt cuộc đạt được kết quả. Di chuyển chiếc ghế tới bên dưới 1 cái móc khác, nàng lập lại thao tác đó. Khi mọi việc xong xuôi, nàng đã được tách rời với 1 tấm màn chung quanh giường dẫ cho nàng 1 sự kín đáo.
Nàng ném 1 ánh mắt cho anh bạn chung lều trước khi chui vào phía sau tấm chăn và chờ nó buông trở xuống. Đó! Cứ để cho anh buộc tội nàng đã đòi hỏi "việc đó"
Nàng rùng mình khi nhớ lại lời nói tục tằn của anh đã thốt ra với nàng. Thêm thô lỗ vào tất cả những cá tính khó chịu khác của anh. Nàng coi quần áo ra và nằm xuống giường. Vì đã đánh 1 giấc ngủ trưa nàng không thể ngủ ngay được. Ngay cả sau khi nàng nghe tiếng Cooper lên giường và hơi thở đều đều của anh chứng tỏ anh đã ngủ nhanh, nàng vẫn nằm thao thức quan sát vô số hình ảnh lung linh do ánh lửa chiếu lên trần.