Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 8: Dịu dàng của cô

EDIT BY CHERYL CHEN
“Tôi tên Trì Mục, là bệnh nhân, nếu như tôi có gây ra rắc rối gì, xin hãy liên lạc tới người nhà của tôi Diêu Tinh Thần, số điện thoại 181xxxxxxxx, sẽ có hậu tạ.”


Diêu Tinh Thần đi lòng vòng ăn táo, rồi gọi điện thoại cho Hoàn Tử nói rằng cô đang trong bệnh viện, để cô ấy lùi lịch quay quảng cáo lại. Mới đầu Hoàn Tử không đồng ý, nói rằng đối tác sẽ cảm thấy không được tôn trọng. Nhưng Diêu Tinh Thần nói mình đang mang thai, nên Hoàn Tử độc thân đành thỏa hiệp, không thể làm gì khác ngoài nghĩ vài cách xử lí công việc.


Cúp điện thoại, Diêu Tinh Thần cắn một miếng táo lớn, cười với điện thoại: “Ha, đúng là!”


Nói đến việc cô đối xử ngang ngược với Hoàn Tử, Diêu Tinh Thần biết Hoàn Tử rất bất mãn với cô, có thể cô ấy đã là quản lí thứ mấy chục của cô rồi, khó có thể tìm được một người đầu nấm, mắt thâm quầng, ngốc nghếch, nên cô không có ý định đổi người.


Điện thoại lại vang lên, Diêu Tinh Thần không buồn xem là ai, cười nhận điện: “Có một chút chuyện như thế cũng không hiểu à? Hoàn Tử cô đúng là một con heo béo đợi người ta đến làm thịt!”


“Này, cô là người nhà của Trì Mục à?” một giọng nói của đàn ông miền Nam, mang theo ý xấu.
Diêu Tinh Thần vừa nghe, là về Trì Mục, giọng nói kia lại lạnh như băng, cô tự nhận thấy không ổn, nhanh chóng vén chăn xuống giường.
“Đúng, là tôi, Trì Mục làm sao thế?


“Số 266 đường Hạnh Phúc, tiệm giặt khô Đinh Chính, cô đến đây một chuyến đi!” người ở đầu dây bên kia rất ngang tàn.


“Mấy người đừng làm khó anh ấy, anh ấy có vấn đề về trí tuệ, đầu óc không tỉnh táo, tôi.. tôi lập tức tới đó!” trong điện thoại cô chưa hỏi rõ, đoán là Trì Mục lại gây họa, Diêu Tinh Thần cúp luôn điện thoại, đi giày cao gót, vội vàng lao ra ngoài.


Cô đẩy cửa phòng bệnh, Lục Kiến Lâm đã đi rồi, chỉ có Hà Lâm, Liêu Anh Hồng và Lục Lập Phong đứng ở bên ngoài, không biết vừa nói chuyện gì, vừa thấy Diêu Tinh Thần vẻ mặt nghiêm túc đẩy cửa ra, hớt hải chạy đi, mấy người sốt ruột.


Liêu Anh Hồng nói: “Chú ý con! Con làm gì mà gấp thế?”
“Bạn con có chút việc gấp, con phải tới giúp.” Diêu Tinh Thần khoát tay, để lại bóng lưng, sải bước đi.
Hà Lâm nói: “Sao thế! Đừng đi giày cao gót chứ!”


“Cháu không sao.” Diêu Tinh Thần biến mất ở lối rẽ hành lang.
Hà Lâm đẩy tay con trai: “Con đi theo đi! Đừng để Tinh Thần xảy ra chuyện gì!”
Lục Lập Phong nâng cổ tay nhìn đồng hồ, buổi chiều anh còn phải tới Sở, anh hơi do dự.


Đúng là Diêu Tinh Thần mang thai con của anh, nhưng điều này không có nghĩa là anh phải kè kè đi theo cô chăm sóc.


Cô đi với dáng vẻ lo lắng, như vừa xảy ra chuyện gì, còn mẹ vợ tương lai Liêu Anh Hồng lại nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi, nên nếu Lục Lập Phong lúc này không đi theo cô, thì đúng là hết nói nổi.


Lục Lập Phong buông tay xuống, lấy điện thoại gọi cho Đường Bản bên dưới, để anh ta lái xe đến trước cổng bệnh viện.
“Con đi xem sao.” Lục Lập Phong cất bước đuổi theo.
“Mau đi đi thôi.” Liêu Anh Hồng vỗ lưng anh.


Lục Lập Phong vừa đi, Hà Lâm liền cười nói: “Lập Phong nhà chúng ta đúng là chu đáo!”
Liêu Anh Hồng cũng vui mừng, nhìn con rể tương lai thế nào cũng thuận mắt: “Chị nói có sai bao giờ đâu!”


Diêu Tinh Thần cái đứa con ngốc nghếch này, ngoài miệng nói không thích Lục Lập Phong, nhưng lại vô cùng giảo hoạt, người đàn ông tốt như thế, da mặt cô phải dày thế nào mới thu phục được?


Hơn hai mươi năm nay, đứa con này cuối cùng cũng làm một việc để mẹ hài lòng.
Nói cả đôi đường, tiếp tục đến Diêu Tinh Thần bên này.


Cô vội vã chạy xuống thang máy, đi thẳng đến cửa chính bệnh viện, vốn định bắt xe tới đường Hạnh Phúc, nhưng bây giờ là giờ tài xế giao ban, xe có trống cũng không dừng lại.


Diêu Tinh Thần gấp đến độ luống cuống, đứng ở đầu đường vẫy xe.
Một chiếc Mercedes Benz dừng trước mặt cô, Lục Lập Phong ngồi ghế phụ lái nhìn cô không chớp mắt.


Đường Bản thò đầu ra từ buồn lái, nhìn trang phục thanh tân thoát tục của cô, trong mắt mang theo ý cười.
“Hắc, lại có việc gì sao? Lên xe đi!! Chúng tôi đưa cô đi!.”


Diêu Tinh Thần không muốn để người Lục gia gặp gỡ Trì Mục, nhưng do bây giờ quá khó bắt xe, lãng phí một chút thời gian, trong lòng cô cũng canh cánh thêm phần nào.
Không để ý được nhiều như thế, Diêu Tinh Thần kéo cửa xe, ngồi vào.


“Đến số 266 đường Hạnh Phúc.”
“Làm sao thế? Đi đến đó làm gì?”
“Cứ đi đi sao nói nhiều thế?”
“Ai bảo hôm nay cô ăn mặc xinh đẹp như thế, tôi gặp người đẹp là tự động nói nhiều!”


“Lái xe.” Lục Lập Phong bên cạnh nhàn nhạt nhắc nhở.
Đường Bản ‘à’ một tiếng, khởi động xe, xe chạy nhanh ra ngoài.
Diêu Tinh Thần vịn vào thành xe, hơi nôn nao.
Lục Lập Phong nói: “Lái chậm một chút.”
Đường Bản cho xe đi chậm lại.


Diêu Tinh Thần nóng lòng tìm người, vung tay: “Lái chậm làm gì, nhanh lên nhanh lên nhanh lên!”
Lục Lập Phong đưa đầu ngón tay gõ vào kim đồng hồ chỉ tốc độ, Đường Bản hiểu ý, lập tức tăng ga, xe vững vàng chạy trên đường cái.


Xe đến nơi rất nhanh, mở cửa xe, ra khỏi không khí mát lạnh của điều hòa, bên ngoài hơi nóng như lồng hấp bao vây mọi thứ.
Diêu Tinh Thần ra mồ hôi, cũng không buồn lau, xoay người hướng về hai người trên xe nói: “Hai người về đi” rồi vào nhà định lên tiệm giặt.


Tiệm giặt không lớn lắm, treo đầy quần áo của khách, đen thùi lùi, chỉ có một băng ghế và một tủ kính.


Ông chủ là một người thấp bé, ngăm đen, môi dày, mũi tẹt, vừa thấy người tới là một đại mỹ nữ quyến rũ, quên mất cả lí do thoái thác ban đầu, làm mặt nghiêm túc, tiếng nói không lớn không nhỏ: “Cô là người nhà của Trì Mục?”


“Ừ, anh ấy đâu?” Diêu Tinh Thần đã gặp vô số người, xem ra người đàn ông này cũng không phải người hiền lành, giọng nói cũng cứng lên.


“Tên này đến đập phá quán” ông chủ nói: “Vừa vào nhà, ‘bẹp’, đập