Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 64

*EDIT BY CHERYL CHEN*
Người ta nói, yêu một người là khắc cốt ghi tâm.
Tình yêu như thế là thế nào?


Trong thế giới của phụ nữ, yêu là khi khát được người đó mua kem cho, khi lạnh được người đó khoác áo, mùa hè nóng nực người đó sẽ chỉnh nhiệt đồ điều hoà đúng ý mình, mùa đông được sưởi ấm chân, được ôm vào lòng.


Nhưng trong thế giới của đàn ông, yêu, là một câu ngẫu hứng.


Khoảnh khắc pháo hoa nở rộ, anh ta cảm thấy rất yêu bạn; khi bị người chủ trì trong hôn lễ xúi giục, anh ta nghĩ mình có thể bảo hộ bạn cả đời; khi bạn sinh cho anh ta một cô con gái, lòng anh ta gào thét một trăm lần yêu bạn; nếu bạn vừa đắp mặt vừa hỏi anh ấy có yêu bạn không, anh ấy sẽ không chớp mắt, tiếp tục đánh boss nói bạn đừng lộn xộn.


Nhiều phụ nữ khiển trách đàn ông là tên bịp bợm, thay lòng đổi dạ, nhưng thật ra đàn ông cũng rất thành thật, khoảnh khắc anh ấy nói yêu bạn, là thật lòng.
Nhưng có điều, tình yêu của đàn ông là một điểm, tình yêu của phụ nữ lại là cả đoạn.


Vì vậy, nhiều mối tình khắc cốt ghi tâm bị cuộc sống mài mòn, nhiều mối tình muốn cũng không được lại ngày càng sâu sắc.
Rốt cuộc cô gái được in tên lên thiệp cưới đã trải qua chuyện gì, Tiêu Dật đã không còn nhớ rõ.


Năm tháng qua đi, nhiều chuyện vặt vãnh, nhiều chuyện cũ như làn khói bay vào trong phổi, lắng đọng thành cặn đen, khiến người ta không muốn chạm vào.
Nhìn cái tên này, cố gắng nhớ lại, có một loại cảm giác đâm chọc ngứa ngáy, người ta nói, cảm giác này gọi là “từng yêu”.


Anh cười nhẹ, hút mạnh một hơi thuốc, tay run run ném tấm thiệp lên bàn, vắt đôi chân dài, tựa lưng vào ghế xoay trước bàn máy tình, lắc đầu cười khổ, cảm giác mình thật mẹ nó đạo đức giả.
Đèn sợi đốt trên trần nhà chiếu xuống khiến anh chóng mặt, bắt đầu chơi game.


Giày vò nhau lâu như vậy, chưa bao giờ anh từng nghĩ có một ngày tên cô cùng người đàn ông khác song song xuất hiện trên tấm thiệp màu hồng, còn anh lại điềm đạm như không có gì. Nói cách khác, khi mở máy tính ra, tin tức pop up chứa tên cô nhảy ra, anh chỉ yên lặng đóng từng cái một.


Cứ chạy trong game như vậy, anh bị quái vật trong trò chơi giết hết lần này đến lần khác.
Tiêu Dật nhắm mắt, lại mở mắt.
Anh cầm điện thoại ngẫm nghĩ, không có số cô, nhưng tìm được tên người đàn ông của cô.
Điện thoại vang lên vài tiếng chuông, rồi một giọng nói thanh lạnh truyền tới từ đầu kia.


“Chào anh.” Đối phương biết là anh, nhưng vẫn lễ độ để anh tự giới thiệu.
“Lục tiên sinh, tôi là Tiêu Dật.” Ánh sáng từ màn hình máy tính trong phòng ngủ tối chiếu lên đường nét gương mặt, khuôn cằm như tác phẩm điêu khắc dường như râu mọc ngày càng dài.


“Xin chào.” Anh nhấn mạnh sự tôn trọng.
“Lễ cưới của hai người tôi không đi được, gần đây công việc bề bộn.” Tiêu Dật ngẩng đầu, nhìn đèn treo trên trần nhà, mắt nheo lại.
Đối phương thấp giọng cười: “Không có thời gian ra ngoài, tôi hiểu được lý do này.”


Tiêu Dật cũng không phải người nhỏ nhen, nửa đùa nửa thật nói: “Chúc hai người tân hôn vui vẻ, đưa số tài khoản Alipay cho tôi, tiền mừng vẫn phải gửi chứ.”
“Vậy cảm ơn.” Đối phương không nhiều lời, Tiêu Dật cũng yên lặng ngắt máy.


Tiêu Dật đặt điện thoại xuống, cởi áo lộ ra phần lưng rắn chắc, cởi quần, đi dép vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào, tấm kính thuỷ tinh lập tức phủ đầy hơi nước.
Tắm nước lạnh qua loa, Tiêu Dật ra khỏi phòng tắm. Điện thoại để trên thành bể cá, anh thuận tay cầm lên, mở ứng dụng Alipay.


Chuyển tiền cho Lục Lập Phong và Diêu Tinh Thần, Tiêu Dật viết: “Chúc hai người tân hôn hạnh phúc, trăm năm hoà hợp”, rồi nhấn nút gửi đi. Tiếng “ting” làm anh đang thả hồn đi đâu bỗng giật mình.
Trong lịch sử chuyển tiền Alipay có tên của một người – Trì Mục.


Sau khi Trì Mục bị bệnh, mỗi tháng, anh trích hai nghìn tệ từ tiền lương gửi cho Trì Mục.
Bố mẹ Trì Mục không biết “* Dật” rốt cuộc là người nào, cũng không dám nói ra, đến khi Lương Mỹ Nhân trở về bên cạnh Trì Mục, cô mới phát hiện ra chuyện này.


Lương Mỹ Nhân từng gọi điện cho Trì Mục, hỏi anh vì sao, dù biết hai người là anh em tốt, nhưng hàng tháng gửi tiền là chuyện không mấy ai làm được.
Tiêu Dật nói, là anh nợ cậu ấy.
Khi mọi người trải nghiệm những điều tàn nhẫn không thể chấp nhận được, họ thường nghĩ tới “nếu như”.


Nếu như trước đây anh đẩy cửa bước vào, chỉ cần đẩy cửa bước vào, thì Trì Mục bây giờ nói không chừng đang bận rộn trong phòng phẫu thuật, dáng vẻ hiên ngang như trước, vô cùng tài năng.
Tiêu Dật vĩnh viễn nhớ kĩ ngày hôm đó.
Đó là ngày thứ hai mươi anh và Trì Mục chiến tranh lanh.


Bởi vì một người con gái.


Chuyện ồn ào giữa Lương Mỹ Nhân và Trì Mục ai ai cũng biết, các loại tin đồn khuếch tán như virus, mọi người rất thích những câu chuyện kịch tính cẩu huyết như vậy. Họ thường khen ngợi, ghen tị ngầm với đôi trai tài gái sắc, nhưng đến khi biểu tượng hoàn mỹ này bị phá vỡ, mọi người đã an tâm, trong lòng có chút được an ủi vì mình chỉ là người bình thường.


Tiêu Dật vì mắng Lương Mỹ Nhân mà ăn cú đấm của Trì Mục, đó là lần đầu tiên hai người anh em tốt nóng mặt, chiến tranh lạnh với nhau.


Tiêu Dật khi đó vì tiết kiệm tiền mà cuộc sống rất nghèo khó, mỗi cuối tháng tiền bỏ ra mua thuốc lá cũng tiếc. Trong phòng có một tên yêu tinh chuyên chiếm tiện nghi của bạn bè tên là Mao Sơn, rất hay xin thuốc của Tiêu Dật. Khi đó anh nghĩ ra một kế, mỗi lần Mao Sơn xin thuốc lá, anh lấy ra một điếu, rồi ném bao thuốc vào thùng rác, nói dối là hết rồi, đợi người kia đi rồi, Tiêu Dật lại nhặt bao thuốc từ thùng rác ra.


Đến một lần, kẻ gian Mao Sơn phát hiện thủ đoạn của Tiêu Dật, ngấm ngầm châm chọc Tiêu Dật với người khác trong phòng.
“Thằng nhãi này chơi không đẹp, giấu thuốc với anh em.” Mao Sơn được dịp Tiêu Dật không có ở đây, càu nhàu với hai người khác.


Người kia vừa chơi game vừa phụ hoạ: “Người như thế là khó tin nhất, keo kiệt như thế để tiết kiệm tiền tán gái à?”
Trì Mục đang đọc sách chen ngang: “Mỗi người đều có nỗi khó xử của riêng mình, hai người cũng ch