Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 55

*EDIT BY CHERYL CHEN*
*"“Bà xã đang mang thai, người yêu cũ ngày nào cũng trang điểm xinh đẹp, cận thuỷ lâu đài, anh nói xem giải quyết thế nào?”"*


Khi Diêu Tinh Thần và Lục Lập Phong vào nhà, Tiểu Hoả cũng vừa mới về, bác hai Lục Thiết Kim và Lục Kiến Lâm đang ngồi ở tầng một bàn bạc chuyện gì đó, Lục Phong Hoả đùng đùng lửa giận bước vào.
“Lục Quốc Bảo đâu rồi ạ?” Lục Phong Hoả hỏi thẳng.


Lục Kiến Lâm giật mình: “Con bé này! Không dưng nổi điên cái gì? Không thấy bố và bác hai đang nói chuyện à?”
Lục Phong Hoả không quan tâm đến lời ông, nhìn thẳng về phía Lục Thiết Kim: “Bác hai! Lục Quốc Bảo đâu ạ?”


Lục Lập Phong và Diêu Tinh Thần thấy Tiểu Hoả hơi kích động, Diêu Tinh Thần vỗ vai Lục Phong Hoả: “Tiểu Hoả, Đường Bản nói một hai câu, em đừng để trong lòng.”
“Đi ra hết đi!” Lục Phong Hoả giơ tay, suýt nữa động vào bụng Diêu Tinh Thần.
Lục Lập Phong thấy vậy, lập tức bước đến đẩy Tiểu Hoả ra.


Tiểu Hoả vốn gầy nhỏ, bị anh đẩy một cái ngã vào ghế salon.
“Lục Lập Phong! Anh làm gì vậy?” Diêu Tinh Thần nóng tính, thấy Tiểu Hoả gầy yếu như vậy, trách anh dùng sức quá mạnh.
Lục Lập Phong thấy em gái mắt ướt đẫm nhìn mình, hơi hối hận, nắm chặt tay cô không nói lời nào.


Lục Kiến Lâm chỉ vào Lục Phong Hoả đang nghiêng người trên ghế salon, mắng: “Con xem mẹ con nuông chiều con thành thế nào rồi? Quả thật chẳng coi ai ra gì! Lục Quốc Bảo là để cho con gọi à? Đấy là anh con đấy!”


“Anh ta đâu phải anh con!” Lục Phong Hoả vừa bực bội vừa uất ức, quát đến đau lòng: “Anh ta là hung thủ giết người!”
Mọi người hít sâu một hơi.
“Con nói bậy bạ gì thế!” Lục Kiến Lâm vẻ mặt hung dữ, chắp tay ra đằng sau, nặng giọng khiển trách.


Diêu Tinh Thần mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, nhìn hết cái này đến cái kia.
Bác hai vẻ mặt đông cứng, người run rẩy, quay lại, gương mặt chữ quốc (国) khó khăn lắm mới tạo được một nụ cười phức tạp, nói với Lục Phong Hoả: “Tiểu Hoả, ai nói với cháu vậy?


“Chẳng lẽ không đúng ạ? Nếu không phải gì Lục Quốc Bảo mang chó ngao Tây Tạng về nhà, sao đứa bé lại có thể chết thảm như vậy?”
Lục Lập Phong buông tay Diêu Tinh Thần, kéo Lục Phong Hoả: “Lục Phong Hoả, em điên rồi sao!”


“Em phải nói! Nếu Lục Quốc Bảo không hại bạn trai cũ Lương Mỹ Nhân, sao chị ấy có thể ngày nào cũng đòi li hôn?”
Diêu Tinh Thần nhìn người một nhà cãi vã, bỗng nhiên nhận ra mình chỉ là người ngoài cuộc, bọn họ như cùng giữ một bí mật, ngầm hiểu với nhau.


Diêu Tinh Thần vô ý lùi về sau một bước, tỉnh táo nhìn nhận, duy trì khoảng cách.
Trong giây lát, mọi người đều rơi vào trầm mặc.
Lục Phong Hoả cảm thấy cả thế giới đều bắt nạt mình, uất ức khóc to.
Bác hai đứng dậy, bả vai rộng lớn như chùng xuống, thở dài, âm thanh như từ quan tài gỗ vọng lại.


“Thì ra hai đứa nó đòi ly hôn là vì thế này… Con bác cõng mối oan lớn như vậy mà bác còn bắt nó quỳ cả ngày...”
Diêu Tinh Thần kinh ngạc.
Lời của bác hai, ý là Trì Mục bị hại không phải do Lục Quốc Bảo làm.


Đôi mắt ưng của bác hai nheo lại, nhìn về phía Lục Phong Hoả: “Bác hỏi, ai nói với cháu là Lục Quốc Bảo hại người yêu cũ Lương Mỹ Nhân?”
“Tiêu Dật...” Lục Phong Hoả thở dồn dập.
Bác hai ngẫm nghĩ điều gì đó, bỗng nói: “Có phải thằng nhãi đốt xe Quốc Bảo không?”


“Vâng ạ.” Lục Phong Hoả đáp.
Bác hai nói: “Bác nhớ là, khi đó anh ta báo án, ở hiện trường chỉ có một mình anh ta. Nếu suy luận logic của cháu làm người khác mắc oan, bác cũng có thể nghi ngờ Tiêu Dật là hung thủ đúng không?”
“Không thể nào!”
“Không thể nào!”


Hai giọng nói đồng thanh vang lên.
Lục Lập Phong quay đầu thấy ánh mắt kiên định của Diêu Tinh Thần.


Bác hai cười bất đắc dĩ: “Vậy nên Tiểu Hoả, cháu cảm thấy người đó không thể nào gây ra chuyện như vậy, thì bác càng có lòng tin ở con trai bác. Mấy thanh niên các cháu động vào tình cảm thì không biết lí trí.”
Lục Lập Phong nói: “Bác hai, Tiểu Hoả còn nhỏ, bác đừng giận.”


Bác hai nói: “Lập Phong, cháu bảo anh cháu về phòng nghỉ ngơi đi, không quỳ nữa. Bác đi tìm Mỹ Nhân nói chuyện.”
...
Qua một trận ầm ĩ của Lục Phong Hoả, chuyện giữa Lục Quốc Bảo và Lương Mỹ Nhân tuyệt nhiên không có tiến triển.


Bác hai không lớn tiếng răn dạy Lục Quốc Bảo, trong nhà cũng không có bóng dáng Lương Mỹ Nhân, Lục Phong Hoả về trường học chuẩn bị tốt nghiệp, thế giới xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Chớp mắt, ngày dự sinh của Diêu Tinh Thần sắp tới.


Tô Tiểu Mạt đặc biệt gọi điện cho Hà Lâm, khuyên Diêu Tinh Thần nằm viện chờ sinh. Vì vậy một lần nữa cô bị mọi người vây quanh, bệnh viện thẳng tiến.
Vừa vào bệnh viện, thím hai Tống Ngọc Bình đã đến khóc lóc kể lể một hồi với Hà Lâm, nói hai đứa đi làm thủ tục li dị rồi.


“Tinh Thần à, nghe thím này, cháu và Lập Phong hãy sống thật tốt, đừng học theo anh chị cháu.” Tống Ngọc Bình nói.
Hà Lâm đáp: “Đó là đương nhiên, nhìn Tiểu Tinh toe toét vậy thôi, thật ra vẫn rất tình cảm với Lập Phong đấy!”


Tống Ngọc Bình vỗ vỗ tay Diêu Tinh Thần, nói: “Cháu phải cố giữ tâm trạng tốt, đừng mắc phải cái gì mà hội chứng u sầu tiền sản ấy.”
Diêu Tinh Thần đùa giỡn đáp: “Hai người ngày ngày nhắc con, con sao mắc được!”


Đang nói chuyện, Lục Lập Phong đã tan làm đến bệnh viện, hai bà già căn dặn vài câu rồi về nhà.
Lục Lập Phong vừa để túi văn kiện xuống, đứng cạnh giường nhìn cô: “Hội chứng u sầu cái gì? Mẹ và thím nói gì với em?”


Diêu Tinh Thần thở dài thườn thượt: “Thím hai dặn em là đừng học theo anh chị cả đòi ly hôn, mẹ anh dặn em phải xây đắp tình cảm với anh. Quái lạ, hôm đó rõ ràng nghe mẹ anh nói lòng của em không đặt ở Lục gia, nhưng bây giờ lại nói tốt trước mặt em, lẽ nào đây l