Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 37: Bảo vệ lẽ phải

EDIT BY CHERYL CHEN
“Thành công rồi,” Diêu Tinh Thần nói: “Tiểu đồ cổ, thấy anh hạnh phúc, em cũng rất vui vẻ, thực sự.”
Tô Tiểu Mạt đẩy cửa vào nhà hàng, Diêu Tinh Thần trốn đằng sau cửa nhà vệ sinh, liếc qua liếc lại hai người.


Tô Tiểu Mạt ngồi phía đối diện Lục Lập Phong, hỏi một câu, đoán là hỏi Diêu Tinh Thần đi đâu rồi, Lục Lập Phong chỉ hướng nhà vệ sinh trả lời cô. Ánh mắt anh âm thầm nhìn Diêu Tinh Thần, Diêu Tinh Thần giơ ngón cái khen ngợi.
Lục Lập Phong nhếch miệng, thu ánh mắt lại nhìn Tô Tiểu Mạt.


Tô Tiểu Mạt áo trắng quần đen, cách ăn mặc rất khéo léo. Không thể không khen ngợi rằng, từ khi bắt đầu đến trường, cô đã là một nữ sinh ưu tú, cao ráo xinh đẹp, đôi mắt luôn tỏa ra sự kiêu ngạo. Cô luôn là người đứng đầu đội hình, rất thích mách lẻo. Mấy nam sinh đều sợ cô, có người còn rất ghét cô.


Sau khi lên đại học, cô đột nhiên thay đổi phong cách, không còn buộc đuôi ngựa thật cao mà uốn xoăn đuôi, thường mặc quần áo trắng, dùng nước hoa hương nhài như một đóa hoa ưu mỹ. Nam sinh yêu thích cô ngày một nhiều, chỉ có Lục Lập Phong biết, sự mạnh mẽ, tùy hứng của cô, vĩnh viễn không thay đổi.


Diêu Tinh Thần thấy hai người không nói lời nào, rất lo lắng. Nhưng may thay, lát sau Lục Lập Phong rót một ly nước trắng dưa d cho Tô Tiểu Mạt.
Trời khá lạnh, động tác của anh như một vị thân sĩ, nhưng cũng rất thân mật.
Tô Tiểu Mạt nhận ly nước cám ơn, ngồi dựa vào ghế vuốt tóc, cúi đầu cắn môi.


Vẫn im lặng.
Diêu Tinh Thần thấy Lục Lập Phong rút di động gửi tin nhắn cho cô.
“Sàn nhà vệ sinh rất trơn, em ra ngoài đi.”
Diêu Tinh Thần cúi xuống nhìn, có nước trên sàn gạch.
Ánh mắt anh ý gì đây? Trông như ngàn vạn mũi đao.
Diêu Tinh Thần bước ra khỏi phòng vệ sinh.


“Bác sĩ Tô!” Diêu Tinh Thần ngồi cạnh Lục Lập Phong, vừa cười vừa chào.
Tô Tiểu Mạt cũng rất hào phóng: “Khi cô nói hẹn tôi ở đây tôi rất thích thú, vì… điểm tâm ở đây ăn cực ngon, cô biết không?”


“Thật sao?” Diêu Tinh Thần nói: “Thế thì để Lục Lập Phong cho chúng ta thử từng món một, Lục Lập Phong, anh gọi R đi.”
“Đồng ý với anh, về sau nói chuyện đừng dùng tiếng anh.”


Bình thường chọc ghẹo cô một hai câu, cô luôn đùa giỡn lại. Nhưng không hiểu tại sao cô bỗng nhiên trừng mắt nhìn anh: “Em cứ thích thế đấy, anh ngứa mắt thì cứ việc tìm người khác sinh con cho anh.”


Lục Lập Phong bị phản ứng của cô hù dọa, hơi bất ngờ, Tô Tiểu Mạt cúi đầu uống nước, giả vờ như không thấy.
Diêu Tinh Thần chớp chớp mắt với anh, Lục Lập Phong mới biết là cô đang diễn, mặt không biểu cảm đứng dậy: “Anh đi toilet.”
“Đi lâu một chút, tốt nhất đừng để em nhìn thấy anh.”


Mặc dù biết là cô cố ý, nhưng thấy cô nói như vậy, Lục Lập Phong hơi khó chịu, nhưng vì phải phối hợp nên anh vẫn nhẹ nhàng đi về hướng nhà vệ sinh, rồi từ cửa sau ra ngoài,