Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 21: Dây lưng của anh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDIT BY CHERYL CHEN


“Nếu như bạn đã từng có lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối nhất định sẽ hiểu, bạn vốn chuẩn bị xong một bụng lời kịch hay ho, cuối cùng chỉ còn lại nụ cười, và lời nói không ngừng “Cháu không ăn, dạ cháu cảm ơn ạ, cháu không ăn.”


Đi tới Lục gia, Lục Kiến Lâm, Hà Lâm, Lục Thiết Kim, Lục Quốc Bảo, Lương Mỹ Nhân, Lục Phong Hỏa, toàn bộ đều đã ở nhà chuẩn bị xong bữa cơm, chờ hai người trở về, Lục Lập Phong tiện đường đưa Đường Bản về nhà, nắm tay Diêu Tinh Thần vào cửa.


Diêu Tinh Thần thấy tay anh lành lạnh, nắm thật thoải mái, chính vì quá thoải mái, nên cô mới khe khẽ giật tay ra, đứng ở cửa chính Lục gia nhìn anh.
“Sao thế?” Lục Lập Phong quay người lại nhìn cô, kéo tay cô lần nữa.


Diêu Tinh Thần hỏi: “Tôi vừa nghĩ rằng, người lớn rất nghiêm túc chuẩn bị, nên tôi thấy có lỗi với họ, dù sao, tôi cũng ngây ngốc không được bao lâu… mà phải huy động hết lực lượng thế này… Người nhà anh đón tôi với tâm thế con dâu mãi mãi, tôi lại chỉ chực rời đi để đáp trả.


Lục Lập Phong nhìn cô, ánh mắt anh sâu thêm mấy phần, quay người đối diện cô, tay cắm trong túi áo, tùy ý nói: “Diêu Tinh Thần, em bây giờ là người nổi tiếng, kĩ năng diễn xuất cũng không có à?”


Diêu Tinh Thần vừa nghĩ, dù trong lòng hơi khó chịu, nhưng chuyện đã tới nước này, đương nhiên phải diễn rồi! Mấy người họ Lục này toàn lão tiền bối từng trải uy nghi khí khái, mà cô chỉ cần biểu diễn cho ra một cô gái khiêm tốn dịu dàng dễ nhìn là được.


Nghĩ tới đây, Diêu Tinh Thần lập tức thoải mái hơn, tiến lên một bước, khoác cánh tay Lục Lập Phong đang cắm trong túi quần, quyết tâm: “Đi thôi!!”
Lục Lập Phong bị cơ thể mềm mại của cô dán vào, nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn của cô, dở khóc dở cười.


“Liều mạng thế sao?” Lục Lập Phong như cười như không, cúi đầu nhìn cô.


Diêu Tinh Thần gật đầu: “Đối với tôi, tôi muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng trưởng bối. Đến khi ly dị, tìm lí do tại anh không tốt, rồi toàn thây rút lui. Sau này đến thăm đứa trẻ cũng thuận lợi.”


Lục Lập Phong cười lạnh, vặn tay nắm cửa, dựng ngón cái trước mặt cô: “Rất thông minh…”
Anh phát hiện, với nhiều vấn đề phức tạp, dùng tư duy của Diêu thị suy nghĩ, luôn có thể cho ra đời nhưng ý tưởng rất hàm xúc….


Diêu Tinh Thần hả dạ, ngẩng cao đầu: “Bảo bảo sau này nhất định phải giống tôi, không thể làm mọt sách giống anh được!”
Lục Lập Phong không nói, mắt anh lóe sáng, nụ cười hạnh phúc, trong lòng gợn sóng.
Giống như anh… giống như em…


Trong phần lớn thời gian con người cảm giác mình tỉnh táo, thì càng khó phân biệt giữa hiện thực với giấc mơ.


Vào Lục gia, Diêu Tinh Thần cảm giác mình như đang nằm mơ, một đám người đứng trước mặt mời cô vào cửa, ngươi một câu ta một câu, tràn đầy tiếng nói tiếng cười.


Nếu như bạn đã từng có lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối nhất định sẽ hiểu, bạn vốn chuẩn bị xong một bụng lời kịch hay ho, cuối cùng chỉ còn lại nụ cười, và lời nói không ngừng “Cháu không ăn, dạ cháu cảm ơn ạ, cháu không ăn.”


Người Lục gia quá nhiệt tình, nhất là Hà Lâm và chú Hai, còn có Nhị thẩm dịu dàng không ngừng đưa hoa quả cho cô, mấy người trẻ tuổi, như Lục Quốc Bảo, Lương Mỹ Nhân, Lục Phong Hỏa, hôm nay cũng đẹp mắt kì lạ.


Nếu như Lục gia sáng lập một đoàn xiếc nam nữ, ba người này cộng thêm cả Lục Lập Phong, có thể ra ngoài kiếm cơm được.


Ngay cả Lục Kiến Lâm ngày thường nói năng thận trọng, khi đi qua cái kệ gần chỗ Diêu Tinh Thần, nói: “Đây đúng là cái tráp ba chân đời nhà Tống.”


Diêu Tinh Thần không hiểu gì, cười cứng ngắc, đưa tay sờ bảo bối trước mắt, đồ cổ đúng là nghìn bài một điệu. Mỗi lần cô đụng vào, Lục baba điên đảo thần hồn muốn ngăn lại, Hà Lâm biết, Lục Kiến Lâm không thích nhất là người khác tùy tiện động vào đồ cổ của ông, sợ ông ngăn cản, liền dùng cánh tay đụng cùi chỏ của ông, Lục Kiến Lâm nín nhịn, biểu cảm kia rất giống như thấy thân thể mình bị sờ soạng mà không thể phản kháng, rất không tự nhiên.


Lục gia rất lớn, tầng trên tầng dưới, nhà Lục Kiến Lâm ở tầng một, ba phòng; nhà Lục Thiết Kim ở lầu hai, ba phòng, trong đó có một căn là từ đường Lục gia.
Diêu Tinh Thần không nghĩ tới, qua bao năm tháng rồi, vẫn còn có phòng để bài vị tổ tiên.


Bị ép tới từ đường, Diêu Tinh Thần vừa vào cửa, đã thấy ánh nến đỏ mờ khắp phòng, trong phòng kéo rèm cửa, vải điều, quy củ bày bài vị mấy đời tổ tiên, đều đề tên.


Hà Lâm là người giới thiệu cho Diêu Tinh Thần biết Lục gia khi đó thế nào. Diêu Tinh Thần không nói gì, rụt rè, chỉ lẳng lặng gật đầu, Tiểu Phong Hỏa đứng cạnh lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ nói với chị ấy nhiều thế chị ấy cũng không nhớ nổi, không bằng nói thẳng ra, ai chết thì đề tên ở đây.”


Hắc, đứa bé lỗ mãng này.
Diêu Tinh Thần tỉ mỉ nhìn, bài vị để trên cao, làm từ gỗ cao cấp, duy chỉ có một cái bài vị rất nhỏ, đặc biệt như làm từ ván gỗ, phía trước bày một ít hoa quả.


Diêu Tinh Thần thấy kì quái, nhưng cách xa nên không thấy trên bài vị kia viết gì, cũng không muốn xem.
Đang ngẩn ngơ, Diêu Tinh Thần thấy mọi người quỳ xuống trên tám cái bồ đoàn
[1]


. Cái thứ chín, đặt bên cạnh Lục Lập Phong, Lục Lập Phong vẫy vẫy tay với cô, chỉ chỉ cái nệm, ý bảo cô qua đây.
[1] Bồ đoàn:


“Muốn tôi quỳ xuống sao?” tất cả mọi người đều đưa lưng về phía hai người, Diêu Tinh Thần dùng khẩu hình, không phát ra tiếng động hỏi.
Lục Lập Phong chỉ Lương Mỹ Nhân, nhắc nhở cô, cô cũng gần như phụ nữ Lục gia rồi.
Lấy chồng theo chồng...


Diêu Tinh Thần thở dài, làm động tác cắt cổ với Lục Lập Phong, không tình nguyện quỳ xuống.
Thấy Diêu Tinh Thần quỳ xuống rồi, Lục Kiến Lâm bắt đầu lẩm nhẩm với mấy cái bài vị.


Đại thể là, tổ tông trên trời có linh, phù hộ huyết mạch Lục gia gì đó, sau đó giới thiệu Diêu Tinh Thần…
“Tinh Thần, dập đầu vái tổ tông đi.” Nhị thúc lần đầu tiên gọi cô với giọng nghiêm nghị như thế.
“Dập đầu… Dập đầu”


Diêu Tinh Thần chưa từng làm mấy cái này, đột nhiên cảm thấy như xuyên không về thời Dân quốc, cô chỉ còn cách học theo dáng dấp diễn viên trên TV, chậm rãi cúi người, đỉnh đầu chạm xuống mặt đất, dùng con mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Lục Lập Phong đang cười khẽ.


Một nhà kì lạ….
Lục Lập Phong buồn cười nhìn cô, động tác dập đầu này cực kì khó coi.
Diêu Tinh Thần vẫn duy trì tư thế dập đầu, nghiến răng nghiến