Thiếu niên nhìn tiền anh cầm trên tay, cũng buông tay mình xuống.
Đại mỹ nhân lúc này mới thở phào một hơi, tiến lên đem hai mươi nguyên đặt vào trong tay cậu. “Cậu cứ coi như tôi quản việc không đâu đi.” Đại mỹ nhân ôn thanh nói, “Tôi chẳng qua cảm thấy vết thương trên người cậu quá nghiêm trọng, không bôi thuốc thì không được… Có thể nói cho tôi biết đây là ai đánh không?”
Kì thực trong lòng đại mỹ nhân cũng đoán ra được, mà thiếu niên không nói một lời, cũng không có ý muốn đáp lại.
Đại mỹ nhân không thể làm gì khác đành kéo người ngồi xuống, sờ sờ tóc thiếu niên, cởi chiếc áo sơ mi đã mở rộng của cậu ra để qua một bên rồi xem xét vết thương trên người cậu.
Phía sau lưng đều là vết bầm xanh tím, diện tích quá lớn, đại mỹ nhân trái lại không biết nên làm như thế nào. “Những vết bầm này bị bao lâu rồi?” Anh đành nhẹ giọng hỏi.
Thiếu niên đáp: “Ngày hôm trước.”
Thực sự ra tay quá độc ác. Vết bầm đến tận bây giờ vẫn sậm như vậy.
Những vết này cũng không phải chỉ một ngày liền khỏi, nhưng anh cùng thiếu niên bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ có thể xử lý đơn giản cho cậu.
Tay anh mềm nhẹ chầm chậm, thiếu niên nằm úp sấp trên ghế salon, tại nơi anh không nhìn thấy mà ánh mắt quét loạn xung quanh. Chườm nóng xong, đại mỹ nhân dặn cậu về trước khi ngủ lại tự chườm thêm một lần. Thiếu niên không lên tiếng, anh xem như là ngầm đồng ý.
Cuối cùng chỉ còn lại vết thương ở bên dưới, đại mỹ nhân ôn hòa nhìn thiếu niên, đối phương lại né tránh, ngay lúc ngón tay anh đặt trên quần lót liền đẩy ra.
Cậu mặc chiếc áo sơ mi bẩn thỉu vào, nói: “Không cần, cũng không nghiêm trọng.”
Đại mỹ nhân liền đưa cậu ra cửa, trước khi thiếu niên rời đi lại hỏi tên của cậu.
Không nhận được câu trả lời.
Thiếu niên xuống lầu liền đeo khẩu trang lên, mang theo tiền sinh hoạt và hai mươi nguyên kia, cúi đầu lên xe bus. Về đến nhà, vừa mở cửa liền ăn một cái tát, từng cái từng cái đánh trên mặt cậu. Nữ nhân lớn tiếng khóc kêu: “Mày sao muộn như vậy mới về?”
Nơi được bôi thuốc lại ẩn ẩn thấy đau.
Xem như là tốn công rồi.
Thiếu niên vừa nghĩ vừa từ dưới đất bò dậy, đưa tiền cho nàng, thờ ơ nói: “Ba không muốn mở cửa. Tôi chờ hơn một giờ.”
Mẹ cậu cấp tốc nín khóc mỉm cười, “Khổ cực con” rồi cầm tiền bỏ đi.
Ngày thứ hai, tiếng cửa nhà đại mỹ nhân vang lên.
Thiếu niên đứng trước mặt anh, má trái đã tiêu sưng, má phải lại u lên một cục nhỏ. Một đôi mắt đen thui nhìn anh.
“Hai mươi nguyên.” Thiếu niên lấy ra tiền, đưa ra cho anh, “Giúp tôi bôi thuốc.”