Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 32: Mượn rượu giả điên

Mạnh Cổ nhìn chằm chằm Trần Nhược Vũ một lúc lâu.

Trần Nhược Vũ tự mình rót rượu, nhấm một ngụm, sau đó hỏi: “ Vậy theo anh thì trọng điểm là gì?.”

“ Trọng điểm là mối tình đầu của tôi đã trở lại, phát ra tín hiệu muốn quay lại.” Mạnh Cổ rót một chén rượu, cũng không biết đang nghĩ gì.

“ À, đúng rồi, như vậy cô gái xem mắt kia đã hết đất diễn.”

“ Trần Nhược Vũ, em đừng có lạc đề nữa được không?.”

“ Đâu có lạc đề, điều này phản ánh ra từ suy nghĩ của anh. Anh nhớ mãi mối tình cũ không quên, chẳng lẽ còn muốn hú hí với đối tượng xem mắt?.” Trần Nhược Vũ nhướng cao giọng, lườm anh một cái đầy khinh bỉ.

“ Tôi chưa nói là nhớ mãi tình cũ không quên.”

“ Vậy là muốn hú hí với đối tượng xem mắt.”

“ Tôi chưa nói là có tình cảm với đối tượng xem mắt.”

“ Anh quá khó hầu hạ.”

“ Trong đầu em toàn suy nghĩ chuyện nhảm nhí mới là khó hầu hạ.” Mạnh Cổ gắp một miếng sushi, nuốt xuống, hỏi cô: “ Trần Nhược Vũ, lúc đó vì sao em theo đuổi tôi?.”

“ Vì anh đẹp trai. Vì hình dáng nên tôi bị sắc đẹp mê hoặc.” Trần Nhược Vũ gắp một miếng sushi, cảm thấy mình có thể thoải mái nói chuyện với anh như này vô cùng vui vẻ. Nhìn xem, cuộc đời cô cũng có lúc hân hoan như thế này.

“ So với bạn trai trước kia đẹp hơn nhiều?.”

“ Đúng. Bác sĩ Mạnh hơn hẳn anh ta, nghề nghiệp cũng hơn anh ta, kiếm tiền cũng nhiều hơn. Tổng hợp lại, bác sĩ Mạnh anh cao hơn một bậc so với anh ta.” Cô sảng khoái vô cùng, dù có vuốt mông ngựa nhưng cũng làm Mạnh Cổ cười.

“ Vậy trọng điểm lần này em nắm bắt được rồi.”

“ Hừ” Cô khinh bỉ nhìn anh: “ Trọng điểm là tôi còn với anh ta yêu nhau, còn anh thì chưa.” Cô khinh miệt Mạnh Cổ ra mặt.

Mạnh Cổ dương dương tự đắc, còn chưa nói đã bị cô cắt lời: “ Chờ một chút, chờ một chút. Không cần nói với tôi nguyên nhân vì sao chúng ta không thể yêu nhau, vấn đề này quá sâu sắc, không đáng để thảo luận.”

“ Em có tương lai rồi đấy.” Mạnh Cổ khinh bỉ cô: “ Sao em không thử dũng cảm vượt qua, chuyển bại thành thắng?”

“ Đừng cổ vũ tôi.” Trần Nhược Vũ nhấm một ngụm rượu: “ Tôi là người không dễ dàng chịu kích động, tôi không tiếp nổi chiêu của anh đâu. Đến lúc đó, bạn gái anh khóc lóc vì có tình địch, tôi ngại lắm.”

Mạnh Cổ cười haha, chỉ thiếu nước mắt chưa chảy ra.

“ Trần Nhược Vũ, tôi bỗng thấy quen được em là điều rất tốt.”

“ Đúng vậy, đúng vậy, anh đã tích được phúc rồi. Nên đối tốt với tôi một chút, đừng cả ngày chỉ hung hăng, ăn nói khó nghe với tôi, nên trân trọng tình bạn của chúng ta, nếu không anh nhất định sẽ hối hận. Đến lúc đó, anh tìm được ai để xả rác chứ, ai cùng anh tìm trọng điểm.”

Mạnh Cổ vừa cười vừa ăn hai miếng sushi nói: “ Xem ra bạn trai em đã rất hối hận nhỉ?.”

“ Uhm, chắc chắn là thế.” Trần Nhược Vũ dùng sức gật đầu: “ Có lẽ anh ta đang ở nhà đấm ngực thùm thụp. Hy vọng anh ta đấm thế nào cho tắc nghẽn động mạch vành luôn thì càng tốt.”

Mạnh Cổ không nhịn được cười: “ Em rủa như vậy còn nói không hận anh ta?.”

“ Vậy anh cả ngày miệng quạ rủa tôi thì sao, chẳng lẽ anh hận tôi?.”

Trần Nhược Vũ phản ứng rất nhanh, mồm miệng nhanh nhẹn. Mạnh Cổ hai mắt như tỏa sáng nhìn cô, hai gò má ửng hồng, cười: “ Em uống say à? Trần Nhược Vũ.”

“ Không có. Rượu nhẹ không phải là rượu, làm sao say được." Cô đáp chắc nịch.

“ Có chữ rượu thì là rượu."


"Long Island Iced Tea thì là trà chắc?."

Mạnh Cổ không nói, anh đợi một lúc sau lại nói: “ Đối thoại của chúng ta bắt đầu suy dinh dưỡng.”

“ Không phải đâu, tôi cảm thấy rất tuyệt.” Trần Nhược Vũ chống cằm, rót một chén: “ Bác sĩ Mạnh cảm thấy buồn à, vậy chúng ta đổi đề tài. Mẹ bác sĩ Mạnh có thích mối tình đầu của bác sĩ Mạnh không?.”

“ Bà nói cô ấy quá mạnh mẽ, tôi sẽ rất vất vả.”

“ Mẹ anh rất thương anh.” Trần Nhược Vũ rất hâm mộ: “ Con gái không đủ kiên cường sẽ không chịu được khổ, bác lo anh sẽ vất vả, nếu cô ấy quá mạnh mẽ sẽ lo anh càng vất vả. Bác ấy sao không thể lo bạn gái anh phải chịu đựng anh tàn phá tinh thần mỗi ngày, sẽ rất đáng thương. Bác sĩ Mạnh, mẹ anh rất thiên vị.”

“ Bà ấy là mẹ tôi, không thiên vị với tôi thì thiên vị với ai?.”

“ Tôi cũng muốn có người thiên vị tôi. Mặc kệ có đạo lý hay không, mặc kệ cho dù xảy ra chuyện gì, nếu có người đối xử không tốt với tôi sẽ bị trừng phạt. Ai mà nói xấu tôi, khiến tôi không vui sẽ mắng lại, đây là con gái tôi, không thiên vị nó thì thiên vị ai."

Mạnh Cổ nhìn cô, hỏi: “ Em và người nhà có quan hệ không tốt sao?.”

Cô lắc đầu: “ Là tôi vô tích sự, không đạt được kì vọng của cha mẹ, tôi còn lừa dối họ nữa, làm cho họ thất vọng. Bác sĩ Mạnh, tôi thực sự không xong rồi, dường như tôi chưa từng làm được gì khiến cho bản thân mình tự hào, cho gia đình phải kiêu ngạo vì mình.”

Mạnh Cổ không nói lời nào, nâng tay gắp một miếng sushi bỏ vào miệng, sau đó phát hiện mình đang bị ai đó trừng mắt.

Trần Nhược Vũ chậm một bước, không cướp được sushi, vì thế rót một chén rượu: “ Bác sĩ Mạnh, anh với y tá Điền có quan hệ gì.”

“ Bác sĩ và y tá.”

“ Quan hệ tốt ghê.”

Mạnh Cổ cốc vào đầu cô: “ Bên trong đầu em chứa cái cái gì.”

“ Đau.”

“ Tự mình sửa lại đi, bác sĩ và y tá thì nên có quan hệ gì?”

“ Thì mối quan hệ giữa bác sĩ Mạnh và y tá Điền đó.”

“ Đừng mượn rượu giả điên.” Mạnh Cổ cảnh cáo cô.

Trần Nhược Vũ chống tay lên bàn, cười cười, tỏ vẻ chân thành: “ Quan hệ đồng nghiệp. Nhưng những người khác nói hai người có quan hệ rất thân mật, rất xứng đôi.”

“ Như nào thì là xứng đôi?.”

“ Trai đẹp gái xinh, môn đăng hộ đối, bác sĩ với bác sĩ, bác sĩ với y tá, giàu có, xinh đẹp cùng nhau tỏa sáng.”

Mạnh Cổ không lên tiếng, anh chỉ chăm chú gắp đồ ăn và uống rượu.

Kì thực, xứng hay không xứng, ai hiểu được chứ.

“ Bác sĩ Mạnh, chúng ta là bạn tốt của nhau, bạn bè thân thiết, có thể ngồi chung một chỗ tán gẫu, tâm sự. Cho nên, nếu có người coi thường tôi, anh nhất định phải giúp tôi. Miệng anh độc địa như vậy, nói chuyện vô cùng khó nghe, cãi nhau nhất định sẽ thắng.”

“ Trần Nhược Vũ, em làm ơn lần sau nhờ người khác không cần phải khen đến thế đâu.”

“ Tôi không cầu xin mà là yêu cầu. Giúp đỡ bạn bè chính là nghĩa vụ. Bác sĩ Mạnh, tôi rất vui, trước kia tôi rất ghét anh, nhưng bây giờ chúng ta là bạn bè, quả thực rất tốt, tôi rất vui.”

“ Tôi thấy em ăn nói lung tung rồi tự thấy vui.’’

“ Nói như vậy cũng đúng. Bác sĩ Mạnh, hai người có lưu số điện thoại của nhau không? Lần sau có gặp mặt nữa không? Nếu có lần sau, nhất định anh phải nói cho tôi biết đó.”

Mạnh Cổ không trả lời.


“ Còn nữa, còn nữa. Hai người bạn gái còn lại của anh đâu, các cô ấy có trở về xin anh quay lại không? Ba người và cả anh nữa có thể làm một bàn mạt chược. Không đúng, còn có cả y tá Điền nữa, cô ấy đối với anh như nào, hẳn anh biết chứ? Vậy cô ấy sẽ ngồi bàn còn anh đứng.

Aiz, tôi quên mất anh còn có đối tượng xem mắt nữa, nhưng hết chỗ rồi, như vậy hai người có thể cùng nhau đứng. Nếu không thì chơi thêm bàn nữa, rủ cả cha mẹ anh, làm hai bàn mạt chược. Hoặc chia thành hai lần đánh, như vậy là đủ hai bàn... “ Trần Nhược Vũ vừa cười vừa nói: “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh, anh xem, tôi có thông minh không, sớm đã vứt bỏ anh. Tôi ghét nhất là chơi mạt chược.”

Mạnh Cổ nghe cô nói, rồi ngoắc tay gọi nhân viên tính tiền. Trần Nhược Vũ cười đến híp cả mắt: “ Bác sĩ Mạnh, lần sau anh nhớ tìm tôi uống rượu nhé, nói chuyện phiếm với anh tôi rất vui.”

“ Với tửu lượng này của em, định uống như nào.”

“ Tửu lượng tôi khá lắm.” Trần Nhược Vũ cười, cô thấy Mạnh Cổ trả tiền boa cho nhân viên, nói: “ Bác sĩ Mạnh, lúc anh trả tiền nhìn rất đẹp trai.”

Nữ nhân viên nghe vậy nhìn thoáng qua Mạnh Cổ, trộm cười một cái. Mạnh Cổ cũng cười, sau đó quay lại bàn kéo Trần Nhược Vũ đi: “ Đi về.”

“ Được.” Cô trả lời vô cùng sảng khoái.

Mạnh Cổ kéo cô ra đến cửa, vẫy tay gọi taxi. Trần Nhược Vũ nói: “ Bác sĩ Mạnh, tuy rằng bộ dáng tiêu tiền của anh rất đẹp trai nhưng lúc anh kiếm tiền còn đẹp trai hơn nữa. Cho nên anh nhất định phải tiết kiệm một chút, mì kéo Lan Châu còn ngon hơn mì sợi Nhật Bản, bát mì cũng to hơn. Cho nên anh mua kem dưỡng da tay cũng không cần mua hàng hiệu, mua loại bình thường là được rồi.

Lần sau nếu ai dám để anh uống rượu rồi lái xe, anh phải đánh cô ấy ngay, không phải anh là ác bá tiên sinh hay sao? Anh hung hăng ngoan độc như vậy mà, lúc cần ra tay là phải ra tay. Cũng không được ra tay bừa bãi, ví dụ như đối với tôi, anh phải kìm chế lại, tính cách thiếu hụt do trời sinh thì sau này phải dựa vào năng lực kiềm chế để bù lại. Anh nói xem, tôi nói đúng không.”

Trần Nhược Vũ thao thao bất tuyệt một mình. Lúc xe tới, cô bị đẩy lên xe, ngồi trên xe thật thoải mái, cô tiếp tục nói chuyện, lúc thấy mệt thì ôm cánh tay của anh, dựa vào vai anh, tiếp tục nói.

Cô thấy người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu liếc nhìn cô vài lần, còn cười lại nữa. Cô cũng đáp lễ, nở nụ cười thật tươi.

Trần Nhược Vũ cảm thấy tài xế lái xe quá nhanh, cô còn chưa nói được mấy câu, đã về đến nhà. Mạnh Cổ kéo cô xuống xe, cô đứng ở bên cạnh nhìn anh cười.

Mạnh Cổ cũng nhìn cô cười, bỗng nhiên kéo tay cô, dùng sức cắn một miếng.

Cô đau quá, kêu A một tiếng. Còn chưa phản ứng lại, nghe thấy anh nói: “ Tỉnh táo chưa?.”

“ Tôi không say.” Cô rất tức giận, nhíu mày trừng mắt với anh.

“ Tự mình về nhà được đúng không?.”

“ Đương nhiên.” Cô quay đầu, ưỡn ngực nhìn anh: “ Nhìn xem, tôi còn đi được, tôi không say.”

Mạnh Cổ nhìn cô, rồi xoa xoa đầu cô: “ Vậy về nhà đi, tôi phải về rồi.”

“ Được, anh lái xe cẩn thận. Muộn rồi, cẩn thận với mấy tài xế háo sắc.”

Mạnh Cổ nhếch khóe miệng, muốn nói gì đó lại thôi. Vẫy vẫy tay ý bảo cô lên lầu. Cô nói vọng lại: “ Tạm biệt” rồi vào nhà.

Mạnh Cổ xoay người rời đi, chưa đi được mấy bước bỗng nghe thấy tiếng của Trần Nhược Vũ ở phía sau lạch bạch đuổi theo, gọi: “ Bác sĩ Mạnh.”

Mạnh Cổ dừng lại, đang muốn hỏi: “Sao thế.”

Đã thấy cô bổ nhào tới cầm cánh tay anh dùng sức cắn một miếng. Mạnh Cổ đau đến thở dốc. Trần Nhược Vũ liền buông cánh tay anh ra, nói: “ Ăn miếng, trả miếng. Tạm biệt!” Sau đó cô xoay người định chạy.

Mạnh Cổ nhanh tay hơn, giữ chặt lấy cánh tay cô.

“ Anh còn cắn nữa là tôi sẽ cắn lại đấy.” Cô cảnh cáo anh.

“ Bỏ đi, tôi đưa em lên lầu.” Mạnh Cổ và cô đang nói hai chuyện không liên quan đến nhau. Trần Nhược Vũ nhìn anh, quả nhiên hai người có tư duy không cùng một đẳng cấp. Trọng điểm hoàn toàn khác biệt.

Lúc đi đến cửa nhà. Trần Nhược Vũ bỗng nhiên nghĩ tới: “ Aiz, lại quên thẻ khám rồi.”

“ Ngày mai tôi qua đây lấy xe, đến lúc đó trả lại cho em.”

“ Được.” Cô gật nhanh đầu, dù sao bây giờ cô cũng hết sức rồi, lười xuống dưới lần nữa.

“ Vậy ngày mai nhân tiện đi ăn cơm tối luôn?”

“Được.” Cô gật đầu: “ Ngày mai lúc đi ăn cơm tối, bác sĩ Mạnh nói nốt về hai người bạn gái kia đi.” Chuyện linh tinh gì cô cũng muốn nghe.

Mạnh Cổ không để ý tới cô, chờ cô mở cửa vào nhà, Trần Nhược Vũ quay đầu nói: “ Bác sĩ Mạnh, tạm biệt.”

Mạnh Cổ đi rồi. Trần Nhược Vũ nhìn theo bóng dáng của anh cảm thấy rất đau lòng. Cô thấy anh đưa tay ấn nút thang máy, bỗng nhiên không khống chế được, gọi một tiếng: “ Bác sĩ Mạnh.”

Sau đó cô chạy nhanh tới ôm anh: “ Bác sĩ Mạnh, anh đừng quá đau khổ. Nhất định sẽ có một người con gái chân thành yêu anh, toàn tâm toàn ý đối với anh. Không quan tâm đến bất kì điều gì, chỉ có tình yêu.”

Mạnh Cổ không nói gì, cũng không đẩy cô ra.

Trần Nhược Vũ bế anh một lúc thấy hơi mệt. Cô buông tay ra, nói tạm biệt với anh. Sau đó chạy như bay vào nhà.

Trần Nhược Vũ vào nhà, thấy hơi hoảng loạn, quần áo cũng không thay, ngã nhào lên giường đi ngủ, tiến vào mộng đẹp, cô nhớ lại, lúc này cô nói gì nhỉ?

Uhm, đi ngủ.