Charlie Bone 5: Charlie Bone Và Nhà Vua Ẩn Mình

Chương 1: Phần mở đầu

NHỮNG HẬU DUỆ CỦA VUA ĐỎ

Được gọi là những đứa trẻ được ban phép thuật

Manfred Bloor: Con trai ông hiệu trưởng Học Viện Bloor. Manfred là hậu duệ của Borlath, con trai cả của Vua Đỏ. Borlath là một tên bạo chúa độc tài.

Naren Bloor: Con gái nuôi của Bartholomew Bloor. Naren có thể phát đi những thông điệp từ khoảng cách xa. Cô bé thuộc dòng dõi của một người cháu trai của Vua Đỏ bị bọn cướp biển bắt cóc và mang tới Trung Hoa.

Asa Pike: Asa người thú là chắt của một bộ lạc sống ở những khu rừng phía Bắc có truyền thống nuôi dưỡng thú hoang dã kỳ dị. Asa có thể biến hình vào lúc trời tối.

Billy Raven: Billy có khả năng trao đổi thông tin với thú vật. Một trong những tổ tiên của nó có tài nói chuyện với lũ quạ hay đậu trên giá treo cổ, nơi treo thây tử tội. Vì tài này mà ông bị đuổi khỏi làng của mình.

Lysander Sage: Chắt đích tôn của một nhà thông thái người Phi Châu. Cậu có phép gọi hồn tổ tiên tâm linh của mình.

Tancred Torsson: Người gọi bão. Tổ tiên gốc Scandinavi của cậu là Thor, dựa theo tên của thần sấm. Tancred biết tạo nên gió, mưa, sấm và chớp.

Gabriel Silk: Gabriel có thể cảm nhận được ý nghĩ và cảm xúc của người khác qua áo quần của họ. Cậu xuất thân từ một dòng họ những nhà tâm linh học.

Emma Tolly: Emma có thể bay. Họ của cô có xuất xứ từ một hiệp sĩ người Tây Ban Nha. Vua Đỏ đã cưới con gái ngài, vì vậy hiệp sĩ này cũng là tổ tiên của tất cả những người được ban phép thuật.

Charlie Bone: Charlie có phép đi vô hình chụp và hình vẽ. Từ dòng họ bên cha, cậu là hậu duệ của Vua Đỏ, còn về bên dòng họ mẹ, cậu thuộc dòng dõi của Mathonwy, thầy pháp xứ Glan, bạn tâm giao của Vua Đỏ.

Dorcas Loom: Dorcas có thể ếm bùa vào quần áo. Bà tằng tổ của nó, Lola Defarge, chính là kẻ đã đan chiếc khăn choàng teo rút trong khi thích thú chứng kiến cuộc hành hình Hoàng hậu nước Pháp năm 1793.

Idith và Inez Branko: Hai chị em sinh đôi siêu năng, có họ hàng xa với Zelda Dobinski (cô này đã rời học viện Bloor).

Joshua Tilpin: Joshua có thể phát ra từ tính. Tổ tiên của nó đến nay vẫn còn là một ẩn số. Thậm chí gia đình Bloor cũng không biết chắc nó sống ở đâu. Nó vốn tự mình đến cửa học viện và tự giới thiệu danh tánh. Học phí của nó được chi trả thông qua một ngân hàng tư.

Una Onimous: Cháu gái của ông Onimous. Una mới 5 tuổi và tài phép của cô bé được giữ bí mật cho đến chừng nào tự bừng phát.

Olivia Vertigo: Hậu duệ của Guanhamara, một người con đã chạy trốn khỏi lâu đài của Vua đỏ, sau đó cưới hoàng tử nước Ý. Olivia là người tạo ảo ảnh. Gia đình Bloor không biết về tài phép của Olivia.

PHẦN MỞ ĐẦU

Vua Đỏ cùng người bạn dạo bước trong rừng. Lúc ấy đang độ thu vàng, lá rụng quanh họ như những đồng tiền xu rực rỡ. Nhà vua cao lớn, mái tóc đen không một sợi bạc và làn da sậm màu không một nếp nhăn, thế nhưng, vẻ âu sầu trong mắt ngài thì đã như có từ hàng thế kỷ.

Mathonwy thầy pháp dáng người mảnh khảnh. Tóc và râu quai nón trắng bạc, lưng còng do nhiều năm sống trong rừng. Ông mặc áo chùng màu xanh của nửa đêm, điểm những vì sao nhạt nhoà.

Cách mười bước đằng sau hai người có ba con báo mèo; giờ chúng đã già, không còn nhanh nhẹn như trước, nhưng ánh mắt chằm chằm của chúng vẫn không bao giờ chệch khỏi bóng hình nhà vua. Ngài vừa là chủ nhân vừa là bạn của chúng, và nếu ngài phải đi qua lửa, chúng cũng sẵn sàng bước theo ngài.

Mathonwy bối rối. Biết rõ đây chẳng phải là một cuộc dạo chơi thân tình như mọi khi vẫn hay đi với nhà vua. Hôm nay nhịp chân họ có một mục đích sâu xa. Mỗi bước đi mỗi đưa họ rời xa thế giới loài người và đến gần hơn với trái tim của rừng.

Cuối cùng họ tới một trảng trống, nơi mà ngay cả lá chết cũng im lìm. Cỏ ửng sắc mật ong và những cây táo gai chở nặng những chùm quả mọng màu đỏ tươi. Mathonwy ngồi nghỉ trên một thân cây đổ, nhưng nhà vua vẫn đứng, ngước lên nhìn qua đám cành cây trơ trụi. Bầu trời đã chuyển sang màu đỏ như lửa, nhưng ngay giữa một dải xanh đậm nhất, ngôi sao đầu tiên đã bắt đầu hiện ra.

“Chúng ta đốt lửa lên đi nhỉ,” nhà vua đề nghị.

Mathonwy rất thích những đống lửa đốt ngoài trời. Vừa thu gom mồi lửa, ông vừa cất giọng hát bằng tiếng xứ Gan; bài hát vui nhộn giúp ông che giấu nỗi kinh hoảng trong tim. Lấy nhánh cây chết khô làm bùi nhùi, chẳng mấy chốc họ đã có một ngọn lửa nhỏ reo tí tách. Một cột khói mỏng bốc qua rừng cây và nhà vua kêu lên đó là mùi ngọt ngào nhất trên đời.

Giờ thì... Mathonwy nghĩ. Giờ thì, ngài sắp sửa yêu cầu mình đây.

Nhưng mà chưa đâu.

“Trước tiên là lũ mèo,” nhà vua nói. “Chúng không thể sống sót lâu thêm nữa đâu trên mảnh đất rặt những mùa đông giá lạnh và những phường săn tàn bạo. Hãy lại đây, những sinh vật tuyệt vời của ta.”

Lũ báo mèo bước đến bên nhà vua. Chúng rù rừ dụi đầu vào bàn tay ngài.

“Đã đến lúc cho các ngươi khoác bộ lông mới rồi,” nhà vua bảo chúng. “Hãy tìm một chủ nhân tốt đi, bởi vì bây giờ chủ nhân này cần phải rời xa các ngươi.”

Vậy là đã rõ. Mathonwy rùng mình. Nhà vua sẽ đi mãi mãi. Khu rừng sẽ trống vắng biết bao khi không còn người bạn vẫn rót đầy tâm trí ông những điều kỳ diệu, chia sẻ ý nghĩ với ông, giải đáp những thắc mắc của ông, cùng ông chuyện trò từ lúc mặt trời lên đến lúc trăng tà.

Nhà vua sải những bước dài, đều đặn vòng quanh đống lửa, với lũ báo mèo theo sát gót ngài, vòng quanh, vòng quanh, vòng quanh.

“Hãy trông nom các con của ta,” nhà vua ra lệnh cho chúng. “Hãy truy tìm hậu duệ của những đứa con lưu lạc của ta: các con trai con gái của Amadis dũng cảm và Petrello lanh lợi, những đứa con của Guanhamara dịu dàng và Tolemeo thông thái, cùng cháu chắt đứa con út của ta, Amoret. Hãy giúp đỡ chúng, những chú mèo trung thành, hãy bảo vệ cho chúng được an toàn.”

Khi nhà vua bước xa rồi, những con mèo lớn vẫn tiếp tục quây tròn lấy đống lửa. Chúng chạy, chúng nhảy, chúng lao vun vút.

Nhà vua vươn thẳng hai cánh tay lên, miệng ngâm nga. “Hỡi lửa sáng, Mặt trời rực và Sao vàng! Hãy canh giữ các con ta bằng tất cả trái tim hoang dã của các ngươi. Hãy sống an toàn trong thế giới loài người, nhưng vẫn luôn vĩnh viễn là chính các ngươi.”

Mathonwy trước đây đã chứng kiến biết bao câu niệm chú kiểu thế này rồi, nhưng đêm nay phép thuật của nhà vua toát lên một vẻ đẹp đặc biệt. Những con báo mèo bay vùn vụt, thoắt biến thành một vòng lửa. Bắn những tia lửa lên cây, và những quầng sáng chói loà trông như kết tràng hoa cho cành lá, và tắm đẫm trảng trống trong bảy sắc cầu vồng biến ảo không ngừng. Khi nhà vua buông hai tay xuống thì vòng lửa cũng phai nhanh – lũ báo mèo đã ra đi.

Mathonwy bật dậy, “Chúng đâu rồi?”

Nhà vua chỉ một cái cây sau lưng thầy pháp. Trên một cành thấp có ba con mèo đang ngồi. Một con màu đồng, một con màu cam lửa, và con cuối cùng giống như một ngôi sao vàng nhạt.

“Trông kìa! Dương Cưu, Sư Tử và Nhân Mã. Lông chúng đã thay đổi, nhưng ta vẫn biết rõ con nào là con nào.” Nhà vua phá lên cười hề hà, hài lòng với câu thần chú của mình. “Còn bây giờ đến lượt ta.”

Mathonwy thở dài. Từ trong những nếp gấp áo chùng của mình, ông rút ra một cây đũa mảnh mai bằng gỗ tần bì – cây đũa phép của ông. “Ngài muốn thần làm gì nào?”

Nhà vua nhìn ông. “Khu rừng đã trở thành nhà của ta. Mang lốt một cái cây hẳn sẽ thích hợp với ta.”

“Ngài đâu cần sự trợ giúp của thần để làm điều đó,” thầy pháp nói. “Phép biến hình với ngài cũng tự nhiên như chuyện bay với chim chóc vậy.”

Nhà vua nhìn người bạn duy nhất của mình. “Biến hình không phải là thứ ta cần, Mathonwy à. Ta khao khát một sự biến đổi vĩnh hằng. Định mệnh đã an bài cho ta phải bất diệt, thì ta muốn trút bỏ hình hài con người của mình, để mang một diện mạo hiền hòa hơn.”

“Ngài muốn sống đời đời là một cái cây sao?” Mathonwy hỏi. “Một cái cây không nói, không chuyển động? Ngộ nhỡ người ta tới và đốn cả khu rừng thì sao?”

Nhà vua nghiền ngẫm điều này. “Có lẽ ta sẽ học cách dịch chuyển,” ngài nói với nụ cười ranh mãnh. “Đừng đau buồn, bạn của ta ơi. Đêm qua ta đã trông thấy một cậu bé lẫn trong mây và ta biết nó là một trong những đứa con của ta. Một đứa con trong tương lai. Và hãy lắng nghe ta nói này, Mathonwy: Ta biết nó cũng bắt nguồn từ dòng dõi của ông nữa. Biết được như thế mang lại cho ta khoảnh khắc hạnh phúc vô ngần. Nào, bây giờ ta cảm thấy Vua Đỏ có thể rời bỏ thế giới này rồi.”

“Rời bỏ thế giới và rời bỏ cả thần,” Mathonwy nói mà không tỏ ra chua chát, bởi vì ông mừng khi biết một ngày kia huyết thống của mình sẽ nhập vào với huyết thống của nhà vua.

“Đừng ghen tị với ta cái ân huệ này nhé,” nhà vua nài nỉ. “Nếu ta làm một mình, e rằng ta sẽ bị cám dỗ mà trở về mất. Chỉ có ông mới có thể bảo đảm trạng thái vĩnh cửu cho sự biến đổi của ta. Ta yếu đuối lắm, bạn của ta. Ta thông thể gánh nổi nỗi sầu đau của mình lâu thêm được nữa.”

Mathonwy khẽ thở dài. “Thần sẽ làm như ngài bảo. Nhưng xin hãy tha lỗi cho thần nếu như thần không tạo tác cái cây theo đúng như cách ngài tưởng tượng.”

Nhà vua mỉm cười, nhưng rồi, dẫu ngài đã vận tất cả sức mạnh hầu chống chọi nỗi u buồn, vậy mà, nó lại bắt đầu chế ngự ngài, che mờ mắt ngài bằng những giọt nước mắt.

Trong lòng tràn ngập sự cảm thông với nhà vua, thầy pháp bèn nhanh chóng bắt tay vào thực hiện bổn phận của mình. Ông chạm đầu cây đũa phép bằng gỗ tần bì vào vai bạn, sau đó với tay định gỡ chiếc vương miện xuống. Nhưng khối vòng vàng thanh mảnh ấy cứ bám chặt lấy những lọn tóc đen của nhà vua, đến nỗi Mathonwy phải để nó nằm lại đúng nơi nó phải nằm.

Nhà vua mặc chiếc áo thụng dệt từ sợi gai dầu thô mà ngài vẫn mặc kể từ khi vào sống trong rừng. Khi ngài nâng đôi bàn tay lên, hai ống tay áo cứng ráp rớt ngược trở xuống và bên dưới cánh tay ngài, những chồi non mơn mởn xanh ngắt từ thân thể ngài đâm ra. Mathonwy gõ đầu gậy phép vào những chồi non ấy, thế là chúng bắt đầu dầy lên. Đầu nhà vua vươn cao, thân hình ngài căng giãn ra, cao lên, cao lên nữa, rộng ra, rộng ra nữa. Lá bắt đầu bao phủ lấy cành tựa như những cái gương tí hon phản chiếu sắc thái của khu rừng mùa thu và ngọn lửa đỏ vàng.

Lũ mèo giương nhưng cặp mắt sáng rực lên chiêm ngưỡng sự biến đổi của chủ nhân. Chúng nhìn thầy pháp nhảy quanh nhà vua, cây đũa phép bắn ra từng chùm lửa, áo chùng đen bay phấp phới, tóc bay bồng bềnh như nùi bông kế. Ô kìa, những con mèo bắt đầu ngao thét, bởi vì chủ nhân của chúng đang biến mất – chỉ còn mỗi đỉnh đầu ngài còn lưu lại trên tít ngọn cây bừng cháy ánh hào quang. Và, những đường nét thân thương của ngài từ từ mờ đi, nước mắt tuôn ra từ đôi mắt đen của ngài chảy xuống thành một dòng đỏ tươi.

“Ôi, các con của ta!” Nhà vua thở dài. Và rồi ngài đi mất.

Nhưng dòng nước mắt vẫn chảy, hằn sâu thành những đường rãnh xẻ trên thân cây, đỏ như máu.

Mathonwy thất kinh nhìn trân trối vào những dòng nước mắt ấy. Ông cố vận đũa phép chặn chúng lại, nhưng chúng vẫn cứ tuôn rơi. Vậy là, triệu hồi hết thảy trí khôn, thơ ca và phép thuật có trong hồn, Mathonwy tung ra lời nguyền:

“Một ngày nào đó, bạn của tôi ơi, các con ngài sẽ đến tìm ngài, và ôi, ngày ấy sẽ huy hoàng xiết bao!”