Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Chương 15

"Con biết vì sao tất cả hình của ba biến mất rồi. Nội Bone không muốn con nghe thấy điều ba con cần phải nói."

"Nhưng Charlie, lúc đó con mới có hai tuổi. Lúc ấy nội không hề biết con có cái tài kỳ cục là nghe được tiếng nói."

"Nhưng nội đoán được," Charlie nói. "Trong dòng họ thể nào cũng có người như vậy rồi."

Vẻ mặt nghiêm trọng của nó kiến mẹ nó phì cười. Cô hôn nó và bảo nó đừng lo lắng về nhà Yewbeam nữa. "Và cũng đừng lo lắng gì vụ Học viên Bloor. Dù gì thì ngày xưa ba con học ở đó ra mà."

"Ba có tài phép chứ mẹ?"

"Ồ, có chứ," mẹ nó nói khi ra đến cửa. "Nhưng không phải như kiểu của con, Charlie à. Ba không có phép. Ba là một nhạc công."

Khi mẹ đi rồi, Charlie trằn trọc không sao ngủ được. Có quá nhiều thứ ngổn ngang trong đầu nó. Quả là không yên ổn nổi khi nghĩ mình lại là con cháu của một dòng họ kỳ quái như vậy. Nó muốn biết nhiều hơn. Nhiều hơn nữa. Nhưng bắt đầu từ đâu bây giờ? Có lẽ Ông cậu Paton sẽ cung cấp vài câu trả lời. Xem ra ông không lạnh lùng băng giá như những bà chị của mình.

Bão đã ngừng. Mưa cũng thôi rơi. Gió dừng lại và đồng hồ nhà thờ lớn gõ chuông nửa đêm. Đến hồi chuông thứ mười hai, bất thình lình, Charlie cảm thấy ngạt thở. Có cái gì đó xảy ra trong nó. Cứ như là nó đang đi qua một khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết. Nó nghĩ đến Lyell, người cha mà nó không sao nhớ ra nổi.

Cái khoảnh khắc đó trôi qua, và Charlie thấy mình tỉnh như sáo, nhưng bồn chồn. Vài phút sau, nó nghe tiếng ông cậu Paton cót két đi xuống cầu thang, vô nhà bếp lục đồ ăn. Từ bé tới lớn, Charlie vốn đã quen với sự ngao du đêm hôm của ông cậu Paton. Việc đó đêm nào cũng làm nó thức giấc, nhưng thường nó chỉ trở mình một cái rồi ngủ lại ngay. Đêm nay nó nhảy ra khỏi giường, mặc quần áo vô.

Khi ông cậu rời khỏi nhà, Charlie rón rén đi xuống lầu, bám theo. trước giờ nó vẫn muốn làm điều này nhưng không bao giờ có gan làm. Tối nay thì khác, nó cảm thấy tự tin và dứt khoát. Ông cậu Paton đi lẹ quá. Lúc Charlie vừa kép cửa trước, ráng thật nhẹ nhàng, thì ông cậu Paton đã quẹo khuất góc phố. Ép sát mình vô những ngôi nhà, Charlie chạy tới cuối đường.

Ông cậu Paton dừng lại nhìn ra sau. Charlie vội thu mình vô một góc tối. Con đường mà họ mới quẹo vô được thắp sáng bằng những bóng đèn nhỏ hình quả chuông, toả ánh sáng dịu lên mặt đường rải sỏi ướt. Ở đây, cây cối mọc sát nhau hơn, những bức tường cũng cao hơn. Đúng là một nơi im ắng, huyền bí.