Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 585-1: Đẩy ngã một lần nữa (Thượng)

- Tiện nhân, ta phải lấy mạng ngươi.

Chân ga của chiếc xe được kéo đến nấc dưới cùng, ở khoảng cách mười mét có thể tăng tốc độ lên hai mươi km, đối với một phụ nữ mang thai mà nói, đụng nhau ở khoảng cách này, có lẽ đã đủ trí mạng.

Nữ nhân lái chiếc xe điện như phát điên, hét chói tai, chiếc xe điện đã lao tới gần Vương Tuệ Tuệ

Khi mọi người trên đường cái đều phát mộng, theo bản năng cho rằng sắp có một màn thảm án xảy ra trước mắt bọn họ...

- Uông Uông.

Cũng không biết từ góc nào, bất chợt có một con chó vàng dài khoảng 80cm xông ra, sủa vang, khi ở vị trí cách chiếc xe điện khoảng hai thước trực tiếp nhảy lên, đánh về phía nữ nhân trên chiếc xe điện?

- Uông Uông.

Cùng lúc đó, lại có một trận chó cắn vang lên, đồng thời có một con chó vàng hình thể không kém con chó kia bao nhiêu, từ trong đám người bên cạnh nhảy lên, lao thẳng tới hướng chiếc xe điện.

Hai con chó vàng rõ ràng là muốn đụng ngã nữ nhân kia, đồng thời đánh bay chiếc xe điện.

Nhưng...

Trong khoảng cách mười mét ngắn ngủn, chiếc xe điện lại chạy với tốc độ cao, khi con chó vàng thứ nhất đụng ngã nữ nhân trên chiếc xe thành công, con chó vàng thứ hai cũng đã vọt tới bên cạnh chiếc xe điện, đụng ngã chiếc xe, nhưng... đuôi xe vẫn đâm vào Vương Tuệ Tuệ

Vương Tuệ Tuệ không kịp đề phòng, té ngã trên mặt đất, sắc mặt trong phút chốc trở nên trắng bệch.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong thời gian cực ngắn, đợi đến khi mọi người phục hồi tinh thần, nữ nhân trên chiếc xe điện đã bị con chó vàng hung hăng kéo xuống đất, Vương Tuệ Tuệ ngã trên mặt đất, kêu lên thống khổ:

- Con... Con của ta...

Những người đi đường đều có vẻ choáng váng, không ai biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao nữ nhân lái xe điện lại đột nhiên đâm xe vào một nữ nhân có bầu?

Hơn nữa, điều khiến bọn họ càng cảm thấy bất ngờ hơn là, khi nữ nhân lái xe điện bất chợt nổi điên vọt tới nữ nhân mang bầu kia, từ hai bên đường lại có hai con chó vàng lao ra cứu nàng.

Hơn nữa hai con chó vàng này giống như được chỉ huy, đồng loạt đánh về phía nữ nhân và chiếc xe điện, khi nữ nhân bị một con chó vàng kéo từ trên xe điện ngã bổ nhào xuống đất, con chó vàng dùng một đôi chân vô cùng bẩn dẫm lên trước ngực nữ nhân, lộ ra cặp răng nanh vô cùng sắc bén, gầm gừ trong cổ họng, tựa hồ là ở cảnh cáo nữ nhân này, không nên hành động thiếu suy nghĩ

Con chó vàng chạy về phía xe điện mặc dù kịp thời chạy tới, đẩy ngã chiếc xe, nhưng có thể là do lực đạo không khống chế tốt, cũng có thể là chuyện xảy ra quá đột ngột, tóm lại, bộ phận đuôi xe vẫn quét đến người phụ nữ có thai...

Mặc dù người đi đường đều bị màn này hù dọa sợ ngây người, nhưng Ngô Ngọc Phương lại rất nhanh phục hồi tinh thần, sau khi thất thanh kinh hô một tiếng, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía nữ nhân bị con chó vàng đẩy ngã, tâm tình kích động tựa hồ có chút mất kiểm soát, nàng lớn tiếng mắng:

- Ngươi muốn làm gì? Ngươi rút cuộc là ai? Bất kể Tuệ Tuệ và ngươi có mâu thuẫn như thế nào, giết người là phạm pháp ngươi có biết không?

- Ha... Ha ha...

Nữ nhân bị con chó vàng đẩy ngã, trực tiếp té xuống mặt đường cứng rắn, trong bụng quặn đau phá lên cười, nàng giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị con chó vàng gắt gao áp chặt trên mặt đất, sau khi giãy dụa không có kết quả, nàng chỉ có thể nằm trên mặt đất cười đứt quãng nói:

- Chết... Chết mới tốt... Ha ha ha...

- Ngươi...

Vừa nghe thấy tiếng cười điên cuồng của nữ nhân này, sắc mặt Ngô Ngọc Phương cũng trùng xuống, khi đang định tiến lên mắng mỏ mấy câu...

- Mẹ... Mẹ nuôi...

Vương Tuệ Tuệ ngã trên mặt đất yếu ớt kêu lên,trong nháy mắt đánh thức Ngô Ngọc Phương đang trong trạng thái tức giận.

Ngô Ngọc Phương vội vàng xoay người, sắc mặt đại biến, thất thanh nói:

- Tuệ Tuệ, con làm sao vậy?

Vương Tuệ Tuệ ngã ngồi dưới đất, trên chiếc váy đã chảy đầy máu tươi, nữ sức rõ nhân có thai bị chảy máu như vậy có ý nghĩa gì, đã là người từng trải Ngô Ngọc Phương dĩ nhiên biết rất rõ.

Vừa nhìn thấy trạng thái lúc này của Vương Tuệ Tuệ, mặc dù trong lòng còn đầy lửa giận, nhưng hiện giờ căn bản không có tâm tư đi mắng chửi nữ nhân kia, Ngô Ngọc Phương gấp đến độ rơi lệ nói:

- Người đâu, ai tới giúp đỡ ta? Mau, mau giúp ta đưa nó đến bệnh viện.

Những người đi đường đưa mắt nhìn nhau, thậm chí trực tiếp nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không thể ra sức...

Vừa lúc đó, trong đám người vây xem phía ngoài bất chợt vang lên thanh âm trầm thấp lạnh lẽo của một gã nam tử trẻ tuổi, phảng phất như đến từ cửu u địa ngục, làm người ta sợ vô cùng

- Chu Vệ Bình, nếu như Tuệ Tuệ và đứa trẻ trong bụng nàng xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ khiến cả nhà các ngươi phải chôn theo nàng.

Trong nháy mắt sát khí lạnh như băng lan tỏa khắp con đường, mặc dù người bình thường không cách nào thấy được sát ý từ trên người Diệp Dương Thành phát ra, nhưng cảm giác lạnh giá trong lòng, đều khiến mọi người có cảm giác như tử thần phủ xuống.

Diệp Dương Thành gạt đám người, xuất hiện trên bãi đất trống người vây xem chủ động tạo ra, ánh mắt bốc lửa nhìn mọi người khiến tất cả đều khiếp sợ, mà tuyên ngôn trước đó của Diệp Dương Thành càng làm cho bọn họ cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, người trẻ tuổi này hình như rất lợi hại...

- A... A Thành?

Diệp Dương Thành đột nhiên xuất hiện, xác thực làm Ngô Ngọc Phương ngây ra một lúc, nhưng sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, căn bản không cho Diệp Dương Thành cơ hội hỏi thăm, mà lộ vẻ vui mừng, kêu lên:

- A Thành, con mau tới đây, đưa Tuệ Tuệ đi bệnh viện.

Dương Thành dĩ nhiên cũng biết chuyện khẩn cấp, tạm thời không cho phép hắn trút giận cho Vương Tuệ Tuệ, Nhưng, để phòng ngừa Chu Vệ Bình chạy trốn sau khi hắn rời đi...

- Trông chừng cô ta, trước khi ta trở về, không người nào có thể mang cô ta đi.

Diệp Dương Thành đưa tay sờ sờ lão đại Nhung Cầu đi theo bên cạnh, nhẹ giọng nói, sau đó lập tức đi về hướng Vương Tuệ Tuệ đã bị thương gần như muốn hôn mê.

Chạy đến bên cạnh Vương Tuệ Tuệ, Diệp Dương Thành không chần chờ nữa, lập tức khom lưng ôm lấy Vương Tuệ Tuệ phẫn nộ quát đám người đi đường đang vây xem xung quanh:

- Còn mau tránh ra cho ta.

Vốn Diệp Dương Thành rời khỏi chợ quần áo một đoạn nhỏ, hắn muốn mau sớm nhìn thấy mẫu thân Ngô Ngọc Phương, không ngờ, khi hắn đi được một dặm, lại nghe được tiếng mẫu thân mình lớn tiếng quát mắng, nghe kỹ, lại còn nhắc tới hai chữ giết người.

Vừa nghe thấy, Diệp Dương Thành sợ hết hồn, không nói hai lời vội vàng chạy về phía trước, rất nhanh chen đến vị trí đám người vây xem, trùng hợp vừa nghe được mẫu thân mình Ngô Ngọc Phương bất lực gọi ầm ỉ... Mặc dù ở đó có nhiều người như vậy, nhưng không có người nào nguyện ý đưa tay ra giúp đỡ trong tình huống như vậy.

Ngọn lửa tức giận trong lòng, lúc này cũng trực tiếp phát tiết ra ngoài.